Chương 56

Lại chớp mắt, lại là hai hàng nước mắt.

Vu Chu không muốn khóc, thậm chí còn chưa kịp phản ứng, cũng không biết tại sao lại như vậy. Nàng không thể suy nghĩ rõ ràng, trong đầu đều là —— Tô Xướng đề nghị chia tay.

Bởi vì không muốn cho WeChat, bởi vì mình vừa mới hỏi mạo phạm cô, hay là bởi vì cho tới nay, mình làm không được tốt?

Nàng vừa khóc, Tô Xướng liền đau lòng, muốn mở miệng: "Chúc Chúc."

Vu Chu lại không nhìn cô, giơ tay lau nước mắt, sụt sịt mũi, nói: "Nếu chị muốn chia tay, em có thể. Ở bên nhau cũng được, không ở bên nhau cũng được, thế nào cũng được, em đều có thể."

Nói đến cố gắng dịu dàng, nhưng lại làm Tô Xướng bất ngờ không kịp đề phòng dừng động tác, hô hấp cũng bị bóp chặt một phen. Trong lòng sóng biển mãnh liệt đánh tới, thiếu chút nữa nhấn chìm bãi cát.

"Thế nhưng," hai mắt Vu Chu đẫm lệ mông lung cúi đầu, âm thanh mơ hồ run rẩy, "Nếu như chúng ta chia tay, em không thể nào trở lại làm bạn, có thể chị cảm thấy, chúng ta còn chưa có phát sinh cái gì, thế nhưng..."

Trong lòng Tô Xướng dấy lên ngọn lửa yếu ớt, chờ đợi nàng nói tiếp.

Vu Chu có chút khó mở miệng, chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt đất, lấy hết dũng khí nói: "Nhưng mà, em đã nghĩ tới rất nhiều chuyện sau khi Mojito, cho nên, xin lỗi, Tô Xướng, em không thể nào trở lại làm bạn nữa."

Nàng sẽ không đối với bạn bè như vậy, các cô không thể nào lại làm bạn.

Sống sót sau tai nạn, trái tim Tô Xướng giống như đang bị châm cứu, đau nhức, cũng thoải mái. Thì ra nàng có nghĩ, thì ra nàng biết bạn bè và người yêu khác nhau.

Vu Chu đỏ mắt, không kiềm chế được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

"Chúc Chúc," Tô Xướng nghiêng người lại gần, nắm tay nàng, "Không khóc nữa."

Vu Chu lại bởi vì câu này gần như ngữ khí dỗ dành bỗng nhiên mất khống chế, rốt cuộc nàng cũng nhịn không được, che miệng ấm ức khóc thành tiếng: "Tại sao lại muốn chia tay chứ?"

Lông mày nàng chất đống nho nhỏ, mắt mở thật to, cố gắng không lúng túng nhìn Tô Xướng, nhưng nước mắt làm thế nào cũng không ngừng được.

"Chị không muốn gửi WeChat, thì chị nói với em, em sẽ không miễn cưỡng chị cái gì cả." Suy nghĩ lung tung, Vu Chu chống mũi ướt sũng, nói rất nhẹ nhàng.

Nói hai câu liền lấy mu bàn tay lau nước mắt, hơi thở run rẩy, bả vai đều run lên.

Tô Xướng đau lòng vô cùng, ôm lấy nàng, hốc mắt cũng đỏ lên: "Không phải vì WeChat, Chúc Chúc. Chị để ý là, hình như em không để ý người khác tiếp cận chị."

"Sao lại không để ý chứ?" Vu Chu khóc trong cổ cô, "Em cũng rất khó chịu, hôm qua Hoả Oa nói với em, em cũng rất khó chịu, cả đêm em ngủ không ngon."

"Vậy sao?" Tô Xướng đưa tay sờ sờ tóc nàng, nhẹ giọng nghẹn ngào, "Em có khó chịu sao?"

Trái tim tê dại, chua chát.

Thì ra còn có một loại cảm xúc như vậy, vừa chua, vừa đau, rồi lại kiên định, giống như đang bị cướp đoạt, lại muốn bị cướp đoạt càng nhiều.

"Có," Vu Chu nức nở nói, "Hoả Oa nói có thể cậu ấy có ý với chị, lúc đó em cũng rất khó chịu, nhưng em lại nghĩ, Hoả Oa mỗi lần yêu đương đoán suy nghĩ của người khác đều đoán sai, có thể lần này cũng nhìn lầm. Hôm nay nhận được WeChat của Chiêu Chiêu, em đã suy nghĩ rất lâu, lúc đầu nghĩ có nên tuyệt giao không, bình tĩnh một lát lại nhìn cậu ấy, hình như cũng không có ý đó."

Nàng thuận khí, hung hăng hít mũi một cái, gập ghềnh tỏ tình với người mình thích: "Sau đó em lại nghĩ đến cậu ấy quả thật có thể là cong, chị không biết đâu lúc học trung học tất cả mọi người đều nói cậu ấy và Lưu Tiểu Viên thích nhau, Lưu Tiểu Viên là nữ là T, em liền nghĩ không chừng, sau đó em lại nghĩ đến lúc trước cậu ấy và bạn trai đều sắp yêu tới kết hôn rồi, hơn nữa cậu ấy là kiểu người sự nghiệp, lỡ như cậu ấy chỉ cảm thấy chị nhìn rất có năng lực, muốn mở rộng một chút giao thiệp gì đó, nếu quả thật có chuyện không hay, cậu ấy cũng sẽ không hỏi em."

Tô Xướng im lặng nghe xong, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

Vu Chu vẫn đang khóc nức nở: "Em cũng không biết cậu ấy có ý gì, cho nên nghĩ hay là hỏi chị thử xem, chị bình thường sẽ nói bận rộn không rảnh, sau đó em liền vừa vặn từ chối cậu ấy."

"Như vậy à..." Trong lòng Tô Xướng bất an, ôm nàng nhẹ giọng dỗ dành.

"Chị nói xem cậu ấy có ý gì?" Vu Chu rời khỏi bả vai Tô Xướng, nước mắt lưng tròng nhìn cô.

Tô Xướng chớp mắt mấy cái, giơ tay giúp nàng lau nước mắt: "Chị không muốn biết cô ấy có ý gì. Chị để ý, buồn bã, là thái độ của em."

"Chị vừa mới tức giận?" Vu Chu cô đơn nhìn sô pha, "Em chỉ không muốn can thiệp vào chị, em cảm thấy, người khác muốn qua lại với chị, chị là đương sự, em phải tôn trọng suy nghĩ của chị."

Hai người các cô cũng chưa ở bên nhau bao lâu, nàng không cho là mình có thể giúp Tô Xướng làm chủ, nàng cũng không chắc, cái này có tính là một loại vượt giới hạn hay không.

Lần đầu tiên yêu đương luôn ngây ngô, giống như đang dùng thuốc điều chỉnh liều lượng, nhiều một ml, ít một ml đều lo lắng tỉ lệ không đúng. Vu Chu không rõ, thật ra lúc hai người làm bạn, mình còn rất dũng cảm rất thẳng thắn, nhưng càng yêu càng nhát gan.

Sau này nàng mới hiểu rõ, thật ra mỗi người đều như vậy, bởi vì tình yêu vốn là như vậy.

Tình yêu luôn khiến người ta nhìn trước ngó sau, tiến cũng đo đạc, lui cũng đo đạc, tốt cũng hoảng hốt, xấu cũng hoảng hốt.

Lúc mập mờ, các cô là một tuần mấy lần tỉ mỉ chuẩn bị gặp mặt, nàng có thể phái ra Vu Chu tốt nhất, xuất thủ nhất đi đến buổi hẹn, người đáng yêu thì khác, các cô phải thích ứng chính là khoảng cách thân mật khăng khít, giống như ở bên cạnh hai người đột nhiên thắp sáng một ngọn đèn, ý nghĩa ưu điểm và khuyết điểm toàn bộ không chỗ nào che giấu.

Luôn lo lắng đối phương không hiểu rõ giai đoạn đầu của mình, sau khi biết diện mạo thật sự, liệu có không thích hay không. Hình thành quan hệ thân mật, không chỉ là "cởi quần áo" về mặt vật lý, mà còn là về mặt tâm lý.

"Chúc Chúc," Tô Xướng lắc đầu, "Em còn chưa hiểu sao? Từ lúc chị ở bên em, chị đã hy vọng em can thiệp vào."

Đối với Tô Xướng mà nói, xác định quan hệ, liền có nghĩa là cho phép. Tô Xướng không cần tìm sự tôn trọng trên người Vu Chu, cô cần Vu Chu yêu cô.

"Chị hy vọng em chia sẻ với chị, tất cả, không phải cái gì cũng được, cái gì cũng không quan trọng. Nếu em không quan tâm như vậy, thật khó để thuyết phục bản thân rằng em thực sự thích chị."

"Em thích chứ, sao em lại không thích, em thích muốn chết," Vu Chu sốt ruột, hạ thấp lời nói, lại hai mắt đẫm lệ lau nước mắt, "Thật ra mỗi thời mỗi khắc em đều muốn tìm chị, mỗi ngày đều muốn chị chỉ nói chuyện với một mình em, em thường xuyên muốn hỏi chị đang làm gì, nhưng em sợ chị chê em phiền, sợ chị cảm thấy em chán ngấy, sợ quấn quá chặt, em sợ chị cảm thấy nói, trước đây Vu Chu không phải như vậy, sao cô ấy yêu đương lại tựa như không có việc gì làm, giống như trẻ con vậy."

"Có đôi khi em lướt qua bài viết về đạo lý ở chung, người ta nói tình cảm độc lập lẫn nhau mới có thể lâu dài hơn, phải cho không gian thích hợp, không nên gông xiềng tình yêu gì đó, cũng cảm thấy vô cùng có lý."

"Thật phiền, thật sự rất phiền, em còn không dám quá thân thiết với chị, không dám làm nhanh như vậy với chị, em cảm thấy hiện tại em thích chị thành như vậy, lỡ như làm em càng không thể rời khỏi chị thì làm sao bây giờ, lỡ như khi đó chị cảm thấy, Vu Chu cũng chỉ như vậy."

"Cũng không vui lắm, cũng không thú vị lắm, cũng không thông minh lắm, còn rất nhàm chán rất ngốc."

Nàng càng nói càng buồn, dùng lòng bàn tay căn xoa xoa chóp mũi, hậm hực hít mũi, lại lấy mu bàn tay xoa hốc mắt, ở trong đầu óc ướt sũng choáng váng từng câu từng chữ nói ra những gì đã nghĩ.

Tình yêu sao lại phiền phức như vậy? Nhưng thật khiến nàng không cần, nàng lại không cam lòng, nàng vẫn muốn, cho dù lo được lo mất, cũng càng sợ cái sau.

Tô Xướng nhìn nàng không chớp mắt, trong lòng vừa đau lại vừa mềm. Có chút cảm thụ là chung, cô cũng từng trải qua, cô biết rất rõ.

Có lẽ đây mới là chân lý của tình yêu, các cô cùng nhau thăm dò cảm thụ bí ẩn chưa bao giờ có, sẽ không có người thứ ba biết.

Các cô được tình yêu chọn lựa, bất hạnh lại may mắn.

Tô Xướng không nói lời an ủi nữa, chỉ cúi người cầm điện thoại trên bàn trà lên, hai ba cái mở khóa, đưa cho Vu Chu, nói: "Ghi lại vân tay của em đi."

"Ghi lại khuôn mặt nữa."

"Mật khẩu thanh toán của chị là 921123, ngày lần đầu tiên mẹ chị nhìn thấy chị qua siêu âm B."

Vu Chu hơi sững sờ, cô đây là...

Tô Xướng ngẩng đầu, nhẹ nhàng mà rõ ràng nói: "Cho nên bây giờ em đã biết, chị đã chuẩn bị như thế nào chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top