Chương 21 - Đi theo ngươi có thịt ăn

Từ sau buổi lễ Giáng sinh lãng mạn, Tiêu Nhược Thiên cảm giác quan hệ của hai người đã có tiến triển. Tuy Mộ Kiệt không nói, nhưng Tiêu Nhược Thiên vẫn có cảm giác, Mộ Kiệt đã bắt đầu chậm rãi gần gũi mình hơn. Có ngày, Tiêu Nhược Thiên dậy tương đối trễ, lúc thức dậy đã hơn 2 giờ chiều, bụng đói đến nở hoa, trong dạ dày trực tiếp một màn hòa tấu. Đau đến nỗi người đổ đầy mồ hôi lạnh, nằm trên ở trên giường quằng quại. Một màn này, Mộ Kiệt vừa vào của liền thấy được, vì vậy vội vàng giúp Tiêu Nhược Thiên kêu bác sĩ, mua cơm trưa, thậm chí còn có ý định mặc quần áo bệnh nhân đi dép lê xuống lầu, may là Tiêu Nhược Thiên vội vàng kêu nàng, nói nàng thay quần áo rồi đi. Chứ có trời biết, Mộ Kiệt dùng bộ dạng kia đi xuống, thì sẽ sinh ra bao nhiêu yêu râu xanh.

Chuyện là Mộ Kiệt cũng không phải cố ý đi qua xem Tiêu Nhược Thiên, chỉ là đi phòng tắm múc nước, kết quả từ ngoài cửa, thấy một người chui rút trong chăn, nằm trên giường lăn qua lăn lại. Vào cửa xem xét, thì thấy Tiêu Nhược Thiên đau đến mặt mũi đầy mồ hôi lạnh, Mộ Kiệt không biết nên làm gì, tâm thoáng phát lo sợ. Một người luôn luôn bình tĩnh như nàng tự nhiên lúc đó trở nên lúng túng, thậm chí rất nhiều năm về sau, mỗi khi Mộ Kiệt nhớ lại mình lúc đó, khóe miệng luôn hiện ra một nụ cười nhẹ. Mộ Kiệt xuống lầu giúp Tiêu Nhược Thiên mua cơm, nhưng là sau khi đi ra ngoài, lại không biết nên mua gì cho nàng ấy, huống chi, Mộ Kiệt căn bản là không thân thuộc đường xá ở thành phố A, muốn nàng mua cơm cho Tiêu Nhược Thiên, thật giống như là kêu một chú chó chưa được huấn luyện đi ra nhận báo. Tuy cái ví dụ này thật là không thích hợp, nhưng thật sự thì là như thế.

Một lúc sau, Mộ Kiệt bình tĩnh lại, gọi điện cho Tiêu Nhược Thiên hỏi nàng muốn ăn gì. Chỉ nghe Tiêu Nhược Thiên dùng âm thanh đặc biệt nỉ non nói:

"Ăn chị, được không?"

Một Mộ Kiệt đối với đời sống tình cảm ngây thơ như giấy trắng, tự nhiên là không biết hàm nghĩa trong câu nói kia, chỉ theo đúng nghĩa đen của câu nói. Vì vậy nghiêm túc lạ thường nói:

"Ăn thịt người là hành vi phạm pháp, hơn nữa thịt người cũng không thể ăn, nếu như em đặc biệt muốn thịt, tôi sẽ tới tiệm cơm mua cho em."

Tiêu Nhược Thiên nghe xong Mộ Kiệt nói mà cười run rẩy hết cả người, nằm trên giường ôm bụng cười, tiếp tục lăn qua lăn lại... Y tá thấy Tiêu Nhược Thiên như vậy tưởng nàng lại phát bệnh, vội vàng chạy đi kêu bác sĩ. Kết quả bác sĩ vừa tiến đến, hỏi nàng làm sao vậy? Đã nhìn thấy Tiêu Nhược Thiên tựa đầu trên thành giường, dáng vẻ âm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Quay đầu lại ưu nhã cười:

"A? Không có việc gì. Tôi khỏe rồi, vừa rồi tôi chính là luyện tập trở mình thôi, muốn cho lần lăn sau, tư thế ưu mỹ một chút, ngoài ra không có việc gì nữa, đã phiền ngài!" Bác sĩ vẽ mặt hắc tuyến đi ra khỏi phòng, để lại cho Tiêu Nhược Thiên một cái bóng lưng cô đơn, giống như một lão nhân tuổi đã xế chiều. Hơn nữa, đem Tiêu Nhược Thiên xếp vào danh sách đen "Bệnh thập phần khó chữa".

Mộ Kiệt gọi tiệm cơm đưa tới rất nhiều đồ ăn có thịt. Giống như nuôi heo trong bệnh viện, mà có là heo cũng ăn không hết. Tiêu Nhược Thiên nằm ở trên giường, thấy Mộ Kiệt dẫn phục vụ viên đi vào phòng bệnh, rồi bày đồ ăn ra. Không biết nên cao hứng hay nên tức giận nữa, Mộ đại họa sĩ a, em biết rõ ngài nhiều tiền, nhưng thế này thì không phải là rất lãng phí a? Còn nữa, em nói ăn chị, không phải ăn theo cái ý kia. Chị thật đem em biến thành người chủ nghĩa ăn thịt à? Đây đều là đồ ăn ngon, sườn chiên, sườn xào chua ngọt, cá mú hấp, gỏi tôm, cua hấp, còn có gà tiềm thuốc bắc. Lướt mắt nhìn thêm một lần, thịt gà, thịt cá, thịt tôm, đến thịt cua cũng có a? Bây giờ có lẽ thật sự nên hát một bài Mãn Giang Hồng a, đây chẳng phải là giết biết bao tính mệnh của sinh vật vô tội a? Tiêu Nhược Thiên sững sờ nhìn qua Mộ Kiệt :

"Hết rồi?"

"Ân, như thế nào? Phải hay là không đủ?" Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên với ánh mắt vô tội. cho rằng còn chưa thỏa mãn đủ sự thèm thịt của Tiêu Nhược Thiên, vừa muốn gọi phục vụ viên đem thêm vài món.

"Ài...ài...Đừng, đủ rồi!" Tiêu Nhược Thiên thấy Mộ Kiệt còn muốn gọi thêm, khẩn trương chặn lại, thần của em ơi, nhiều như vậy còn muốn kêu thêm, muốn làm em bể bụng à?

"Đủ rồi à? Em chắc không? Vậy tôi kêu bọn hắn về trước."

"Ân, ân, tốt." Tiêu Nhược Thiên nhấc đũa, lùa cơm vào miệng, thấy Mộ Kiệt ngồi ở một bên. "Chị sao lại không ăn?"

"Tôi không đói bụng, với lại tôi cũng không thích ăn thịt." Tiêu Nhược Thiên mặt trầm xuống, so với Everest còn dài hơn, đen còn hơn bao công, thối so trong hầm cầu Thạch Đầu có hơn chứ không thua.

"Mộ Kiệt! Chị là cái đồ ngốc!" Mộ Kiệt sững người nhìn Tiêu Nhược Thiên, khi nghe được câu sau.

Thế đấy, muốn đợi Mộ Kiệt chủ động nói chuyện, nhất định phải thật nhẫn nại, còn cần một trái tim thật khỏe mạnh, mới có thể miễn dịch bị Mộ Kiệt làm cho ức chết. Hiển nhiên Tiêu Nhược Thiên đã đã luyện thành thần công chống lại Mộ Kiệt, bí quyết chỉ có 6 chữ: địch không động, ta không động. Mộ Kiệt chậm rãi mở miệng:

"Nếu thật sự em muốn ăn thịt tôi, thì đợi một chút tôi hỏi bác sĩ xem có thể cắt bỏ bộ phận thân thể nào, và để ăn được, tôi sẽ tìm một tiệm cơm thật tốt để bọn hắn giúp em chế biến."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên biết rõ nàng không phải đang nói đùa. Trong nội tâm đã có chút bất đắc dĩ, lại có chút vui vẻ, nếu có một chịu nghe cái yêu cầu vô lý của mình, rồi còn nguyện ý làm hết thảy, thì mình còn bất mãn cái gì? Tiêu Nhược Thiên đem Mộ Kiệt ôm vào trong ngực, vuốt tóc của nàng, dùng sức ngửi lấy mùi hương trên người Mộ Kiệt.

"Chị thật là ngốc ngốc ngốc, em nói ăn chị, không phải ăn cái loại này. Em cũng không thích ăn thịt, với lại em thích chị như vậy, như thế nào lại cam lòng ăn thịt của chị."

"Vậy ý của em là gì?"

Ôi chao? Vấn đề này hỏi vừa đúng, Tiêu Nhược Thiên ghé vào bên tai Mộ Kiệt, một bên hướng bên tai Mộ Kiệt thổi hơi, dùng một ngữ khí cực kỳ mập mờ nói: "Em nói ăn chị, chính là..." Nói xong, Tiêu Nhược Thiên dùng tay vuốt ve bụng dưới Mộ Kiệt, sau đó lại chậm rãi xẹt qua ngực, cuối cùng là nâng cằm Mộ Kiệt lên, hôn một cái. Mộ Kiệt đã quen bị Tiêu Nhược Thiên thỉnh thoảng vuốt ve, trong nội tâm còn đang suy nghĩ ý nghĩa của từ "Ăn".

Tiêu Nhược Thiên hôn đủ rồi, nhìn vào ngực Mộ Kiệt, mỉm cười nói: "Vẫn không rõ sao? Vậy để em nói thẳng, ăn chị chính là . . . làm tình. Đã hiểu chưa?" Cái này thì đến người đần thật cũng hiểu, Mộ Kiệt nhìn ánh mắt như lang như hổ của Tiêu Nhược Thiên, trong nội tâm nổi lên một trận ác hàn.

"Ăn cơm đi, em không phải đói bụng sao? Nếu không ăn tý nữa lại đau dạ dày." Tiêu Nhược Thiên bất đắc dĩ nhún nhún vai, dù sao hiện tại cũng chưa phải lúc, nàng cầm chén cơm lên, tiếp tục ăn đại kế.

Vết thương của hai người cũng đã gần lành, muốn qua vài ngày nữa sẽ xuất viện. Tiêu Nhược Thiên biết rõ bên cạnh Mộ Kiệt đến một người thân cũng không có, muốn Tết tây mang Mộ Kiệt về nhà, đang nghĩ nên phải mở miệng thế nào, đồng thời cũng sợ mẹ mình nghĩ lung tung, Tiêu Nhược Thiên đi tới phòng Mộ Kiệt, vừa đến cửa, chợt nghe Mộ Kiệt đang nói chuyện điện thoại. Tiêu Nhược Thiên nhất thời hiếu kỳ, liền ghé sát tai vào cửa nghe lén.

"Hiện tại khách sạn không thể ở nữa rồi, chị giúp tôi tìm nơi khác."

"Một nơi yên tĩnh một chút, càng nhanh càng tốt."

"Vậy thì tốt, cứ như vậy."

Tiêu Nhược Thiên đại khái nghe xong, cũng đoán được là chuyện gì. Nàng đẩy cửa đi vào, cũng quên mình là nghe lén. Nàng từ phía sau ôm Mộ Kiệt, đầu đặt trên vai nàng, "Làm sao vậy? Muốn tìm phòng ở? Không thích ở khách sạn nữa à?"

Mộ Kiệt sau khi nghe được cũng không trách nàng nghe lén:

"Ân, khách sạn không quá an toàn, muốn tìm một căn nhà, dù sao cũng phải ở lại một thời gian."

Tiêu Nhược Thiên nghe xong, trong nội tâm bắt đầu tính toán nhỏ, đúng lúc đang muốn dụ dỗ Mộ Kiệt đến nhà mình:

"Này, em có một căn nhà, là nhà của một mình em, chị dời qua chỗ em ở được không?"

Mộ Kiệt nghe xong nhíu nhíu mày, nghĩ nửa ngày không nói gì, Tiêu Nhược Thiên thấy biểu cảm của Mộ Kiệt, đã biết rõ, khẳng định không có đùa giỡn rồi, đang chuẩn bị vứt bỏ ý định đó. Mộ Kiệt đột nhiên nói:

"Tốt."

Tiêu Nhược Thiên thậm chí cho là mình nghe nhầm, đơn giản như vậy đáp ứng? Không cần ước pháp tam chương? Không cần khảo sát hoàn cảnh? Không cần hỏi thử mục đích của ta? Tiêu Nhược Thiên thoáng một phát trong bụng nở hoa, hướng Mộ Kiệt hôn, rồi lại ôm, rồi lại hôn, hoàn toàn đem Mộ Kiệt trở thành một con gấu bông lớn.

Thế là, hai người xinh đẹp đã ở chung một chỗ! Không sai, chính thức ở chung! Trước khi ở chung, hiển nhiên là không có bất kỳ cơ sở tình cảm gì, mà bây giờ hai người đã xác định quan hệ, hơn nữa lại ở chung "căn nhà ọp ẹp" của Tiêu Nhược Thiên. Nếu theo ý nào đó, thì có nghĩa là Mộ Kiệt chính thức đã tiếp nhận Tiêu Nhược Thiên. Ngày hai người ra viện, Hoa tỷ cùng Dạ Vi đi đón các nàng, Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt đã thu thập xong đồ đạc, đứng tại cửa lớn. Tiêu Nhược Thiên xúc động rốt cục không cần ngày nào cũng ngửi mùi của bệnh viện rồi, cũng có nghĩa là, nàng cùng Mộ Kiệt sẽ bắt đầu thời gian ân ái ở chung, trong nội tâm sấm sét bắt đầu trỗi dậy. Thấy ai cũng lộ ra cái nụ cười mà nàng tự nhận là làm vạn người mê, làm cho một ông lão tóc đã bạc trắng cũng phải đỏ mặt lên.

Hoa tỷ cùng Dạ Vi trên xe, từ xa đã thấy bóng dáng hai nữ nhân thon dài đứng trước cửa, những người đi đường không ngừng dùng ánh mắt ái mộ nhìn hai người, tỷ lệ người quay đầu nhìn còn cao hơn. Hoa tỷ nói giỡn với Dạ Vi:

"Hai người kia ah, đứng ở đâu đều làm người khác chú ý, như vậy xem xét thật đúng là xứng đôi đây." Dạ Vi nhìn Mộ Kiệt rồi cười như không cười nói:

"Tôi cũng thấy vậy, rất xứng đôi, thật sự là không tệ." Hoa tỷ xuống xe, Tiêu Nhược Thiên liền xông lên ôm Hoa tỷ một cái thật nhiệt tình.

"Hoa tỷ, cảm ơn chị đến đón tôi a, tôi mời chị ăn cơm tối."

"Ân? Em còn biết mời cơm tôi? Vô sự mà ân cần, không phải có việc gì nhờ vả chứ, em muốn gì?"

"Hoa tỷ đúng là người hiểu rõ tôi nhất, Mộ Kiệt muốn chuyển đến nơi ở của em, em muốn nhờ xe chị làm xe vận chuyển, giúp chúng tôi đem hành lý chuyển đến nhà tôi." Tiêu Nhược Thiên nói xong mặt còn đỏ lên, cực kỳ giống vợ bé, thiếu chút nữa làm cho Hoa tỷ thổ huyết ba thước, buồn nôn đến muốn cho nàng hai cái bánh bao hấp.

"Được được được, Tiêu đại tiểu thư, em thu hồi cái vui sướng rạng ngời kia đi, đừng có mà thể hiện lên mặt, tôi giúp là được đúng không?"

"Cảm ơn khích lệ, bất quá tôi thích người khác nói tôi là khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, bởi vì như vậy rất đúng với tôi."

Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên cùng Hoa tỷ đùa, trong nội tâm có chút không thoải mái, nàng không biết tại sao lại có loại cảm giác này, nhưng là không thích bộ dáng thân quen của hai người kia, Dạ Vi một mực không nói gì, gắt gao nhìn chằm chằm vào Mộ Kiệt, lúc Mộ Kiệt lên xe, nàng dùng âm thanh thật nhỏ nhắc nhở sau lung Mộ Kiệt:

"Đừng quên mình là ai."

Mộ Kiệt coi như không nghe thấy, ngồi vào xe, vừa vào, liền biến thành gấu ôm của Tiêu Nhược Thiên. Mộ Kiệt căn bản không có đem Dạ Vi để vào mắt, Dạ Vi thân thủ căn bản không sánh bằng mình, nhưng là Mộ Kiệt không rõ, vì cái gì nàng muốn trước mặt mình cảnh cáo? Mặt khác, Hoa tỷ kia cũng không phải là người đơn giản? Nếu vậy, nàng kia có thể hay không nói cho Tiêu Nhược Thiên? Trong tiềm thức Mộ Kiệt, chính là không muốn cho Tiêu Nhược Thiên biết rõ bí mật của mình. Loại tâm lý này, giống như là nữ nhân luôn muốn đem mặt tốt của mình thể hiện ra trước mặt nửa khác của mình, không muốn cho người đó biết được những mặt kém cỏi của mình. Tựa như Mộ Kiệt không muốn làm cho Tiêu Nhược Thiên biết rõ thân phận lão đại của "Giản", là một sát thủ, là con gái của hắc bang lão đại, cái này làm cho nội tâm của nàng khổ sở.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: