Chương 14 - Hôn

Nhìn thấy Phó Lăng Giang mặt mũi tràn đầy hắc tuyến cùng với bộ dạng im lặng, Tiêu Nhược Thiên nén cười đến muốn bị nội thương. Đây là lần đầu tiên thấy bộ dạng kinh ngạc này của mẹ, nhưng cũng không thể ở trước mặt người khác cười mẫu thân đại nhân tôn quý, nên đành phải lấy cớ đi rửa mặt, nhanh chóng chuồn ra khỏi hiện trường. Phó Lăng Giang thấy con gái mình chuồn đi, hắc tuyến trên mặt ngày càng đậm, không khí chung quanh tựa hồ cũng bị ngưng tụ. Dọa mấy người y tá kế bên cũng phải chầm chậm di chuyển ra cửa.

Phó Lăng Giang năm nay 45 tuổi, là trưởng khoa ngoại, lúc còn trẻ cũng đạt được rất nhiều giải thưởng lớn ở nước ngoài. Vì cùng Tiêu Quốc Bình kết hôn, không quan tâm đến sự phản đối của người nhà. Bỏ qua chuyện ra nước ngoài bồi dưỡng, lựa chọn vào làm ở bệnh viện Kinh Sơn này. Có thể nói, quyết định lúc ấy của Phó Lăng Giang đều làm cho người khác ngưỡng mộ, vì tình yêu mà vứt bỏ đi tiền đồ tốt, rồi theo đó lựa chọn một bệnh viện trong thành phố. Bệnh viện nơi đây hiểu rõ, Phó Lăng Giang tài hoa, ở lại bệnh viện này tuyệt đối là đại tài tiểu dụng, nên rất chiếu cố Phó Lăng Giang. Nên chỉ vài năm, từ một bác sĩ mới, đã trở thành trưởng khoa ngoại. Thế nhưng trong bệnh viện Phó Lăng Giang vẫn nổi danh là Quỷ Kiến Sầu. Thứ nhất, là vì Phó Lăng Giang có thực lực, tuy chỉ là một nữ bác sĩ trẻ, nhưng rõ ràng là có kỹ thuật rất cao, đã phải để cho mọi người vài phần kính trọng. Thứ hai, Phó Lăng Giang là người làm việc nói một không hai, không có chỗ trống nào để thương lượng. Bình thường không nói cười tùy tiện, ngay sau khi tan việc cũng một bộ dáng cao cao tại thượng, Quả thực như là một nữ vương, bất kể là ở chỗ làm hay ở nhà, khí thế nữ vương chỉ tăng chứ không giảm, Tiêu Quốc Bình nổi danh là bị vợ quản nghiêm ( sợ vợ í ), lời nói của nữ vương Phó Lăng Giang là phải chấp hành, cho dù nữ vương nói đúng hay sai, cũng phải cho thành đúng mà làm.

Mà hôm nay, vị Mộ tiểu thư này, rõ ràng nằm ở trên giường, lại không thèm đếm xỉa đến câu hỏi của Phó Lăng Giang, chỉ nhàn nhã nhìn cảnh trên trần nhà, không khỏi làm cho một số y tá đang đứng ở ngoài của kia vì nàng mà đổ mồ hôi lạnh dùm. Phó Lăng Giang là người nào? Lại có thể tùy tiện làm lơ thế kia, ài . . . Mộ tiểu thư đáng thương, ngài tự cầu phúc đi a, chúng ta là không giúp ngươi được rồi. Phó Lăng Giang nhìn thẳng vào Mộ Kiệt đang nằm trên giường kia, tuy cách hành xử của nữ nhân này vô lễ, nhưng là trong lòng mình cảm thấy nữ nhân này rất rất khá. Nếu là người cùng con gái mình có quan hệ, thì người kia tất nhiên là muốn nịnh nọt mình. Nhưng là nàng lại lãnh đạm với mình, thậm chí còn tới trình độ là phớt lờ mình, có thể dụng kỹ xảo lạt mềm buộc chặt, hiển nhiên nữ nhân này là không tầm thường. Hơn nữa bị mình tận mắt chứng kiến hai người thân mật ngủ chung, lại không chút bối rối, có thể bình tĩnh ứng phó với mình, hiển nhiên so với nữ nhân Lưu Uyển kia cao thâm hơn rất nhiều. Phó Lăng Giang trong lòng âm thành đánh giá cao Mộ Kiệt.

Mà Mộ Kiệt lại không có chút nào để ý Phó Lăng Giang, đúng vậy, nàng thật sự không nhìn Phó Lăng Giang. Mộ Kiệt hiện tại thập phần phiền muộn, nhớ đến chuyện mấy ngày vừa rồi xảy ra, giống như từ lúc đụng phải Tiêu Nhược Thiên, liền gặp chuyện không may. Vừa gặp nàng thì đã bị đụng đến ngã chỏng cả người. Sau đó uống rượu thì bị giới hạn. Phải chiếu cố cho tên quỷ say rượu ấy một đêm, làm mình mệt đến phải vào bệnh viện. Hiện tại thì bị mẹ người ta nhìn chằm chằm. Mộ Kiệt trong nội tâm cho rằng đây là việc không may nhất trong năm của mình. Mà bây giờ, toàn thân mình thì rét run, đến một điểm khí lực còn không có, mà không thể uống rượu, đây thật là một tra tấn đối với nàng. Nghĩ đến chút nữa lại bị mẹ của Tiêu Nhược Thiên khám tổng quát, Mộ Kiệt cảm thấy chết còn tốt hơn.

Phó Lăng Giang thấy ánh mắt bình tĩnh của Mộ Kiệt, từ sau câu nói Xin chào. Vẫn là đối với mình hờ hững, cái này thật làm cho Phó Lăng Giang muốn đánh lên bàn tay của Mộ Kiệt mà. Nhưng dù sao người kia cũng không phải là con gái của mình, cho nên, muốn nổi giận đương nhiên phải tìm đến tên đầu sỏ Tiêu Nhược Thiên để nổi giận. Tìm người nào không tìm, lại tìm nữ nhân, một lần còn chưa đủ, lại còn thêm lần nữa, lại còn khó hơn lần đầu, không được, nhất định phải chỉnh đốn. Tiêu Nhược Thiên trong toilet, rốt cuộc cũng không nén được cười, ngửa mặt lên trời cười lớn, cười đến thắt cả bụng, từ nơi đánh răng an toàn tiến vào chiến trường.Vừa ra tới, thấy Mộ Kiệt nhắm mắt lại nằm trên giường, một bộ yếu ớt, làm cho tâm Tiêu Nhược Thiên nhói một cái, ánh mắt nhìn Mộ Kiệt tràn đầy ôn nhu. Phó Lăng Giang đương nhiên thấy hết thảy chuyển biến của Tiêu Nhược Thiên, từ đó xác định quan hệ của hai người, quyết định về nhà tìm kế sách. Bất quá việc đầu tiên là phải cho sức khỏe của nữ nhân này tốt lên, Phó Lăng Giang là không hy vọng trong bệnh viện nhìn thấy hành động thân mật của hai nữ nhân này nữa. Có trời mới biết, nếu nhìn thấy thêm một lần nữa thì nàng sẽ làm ra cái gì.

Phó Lăng Giang thấy Tiêu Nhược Thiên đi ra, đè ép khó chịu trong lòng. Thay bằng một bộ mặt tươi cười, hướng Tiêu Nhược Thiên nói:

"Tiểu Thiên, con lại đỡ Mộ tiểu thư đứng lên đi, ta cho nàng đi kiểm tra tổng quát."

Nói xong liền không chút nào lưu luyến đi ra ngoài. Tiêu Nhược Thiên đứng bên giường, bắt đầu đỡ lấy Mộ Kiệt, để cho Mộ Kiệt dựa vào ngực mình.

"Mẹ tôi muốn khám tổng quát cho cô, cô chuẩn bị một chút."

"Ân."

Tiêu Nhược Thiên thấy Mộ Kiệt dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào ngực mình, liền mong thời gian lúc này có thể ngừng lại, để cho nàng có thể vẫn tiếp tục ôm nữ nhân này. Tiêu Nhược Thiên sau khi trải qua chuyện hôm qua, rồi thêm suy nghĩ cả tối. Trong lòng đã xác định, là nàng thích Mộ Kiệt, nàng muốn quên đi chuyện quá khứ, tiếp tục yêu một lần nữa. Mà Mộ Kiệt, chính là một nửa tình yêu còn lại, từ bây giờ trong lòng Tiêu Nhược Thiên sẽ đối tốt với Mộ Kiệt.

Mộ Kiệt kiểm tra tổng quát xong nên không có vấn đề gì thì có thể xuất viện, Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt trong phòng chờ kết quả. Mộ Kiệt nói rất ít, Tiêu Nhược Thiên cũng không phải loại người nói nhiều. Hơn nửa giờ trôi qua nội tâm nàng lo lắng, Tiêu Nhược Thiên rất sợ kiểm tra xảy ra vấn đề gì, thân thể Mộ Kiệt kém như vậy, rất khó nói sẽ không thêm bệnh gì. Bao gồm những vết sẹo nàng thấy trên người Mộ Kiệt, thật sự làm cho Tiêu Nhược Thiên không yên lòng. Đến giữa trưa, kết quả kiểm tra cũng có, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Phó Lăng Giang, trong nội tâm Tiêu Nhược Thiên âm thầm bồn chồn, hi vọng không có bệnh gì nghiêm trọng. Phó Lăng Giang thấy dáng vẻ khẩn trương của con gái mình, lại nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Mộ Kiệt. Thật sự là hận không thể rèn sắt thành thép, trong nội tâm biết rõ lần này là nữ nhân mình bị ăn gắt gao đây.

Tiêu Nhược Thiên thấy Phó Lăng Giang không nói lời nào, thật sự nhịn không được, liền mở miệng hỏi:

"Mẹ, kết quả kiểm tra thế nào?"

Phó Lăng Giang thấy Tiêu Nhược Thiên càng sốt ruột, lại càng không muốn nói cho nàng biết, nhưng là mình có chức trách bên người, nên đành mở miệng nói:

"Mộ tiểu thư không có gì vấn đề gì lớn, chỉ là thân thể quá kém, cần bổ sung nhiều chất dinh dưỡng. Chúng tôi cũng đã kiểm tra phổi cho cô, tuy lúc trước chịu qua tổn thương, nhưng nếu hảo hảo điều trị, thì vẫn có thể triệt được tận gốc di chứng. Về phần ho ra máu, có thể bởi vì do thời tiết mùa đông khô hanh, hoặc đã trải qua hoạt động kịch liệt nào đó."

Nói đến hoạt động kịch liệt, Phó Lăng Giang tận lực nói một giọng thật chậm, đồng thời liếc Mộ Kiệt một cái. Cái liếc mắt này vừa khéo, thấy vết răng trên cổ Mộ Kiệt, Phó Lăng Giang đi tới, đem Mộ Kiệt lật ra, kiểm tra cái dấu răng này.

"Mộ tiểu thư, xin hỏi cái dấu răng này là người cắn?"

Mộ Kiệt nhìn Phó Lăng Giang, không trả lời chỉ gật gật đầu.

"Xem ra vết cắn có vẻ nghiêm trọng, có chút dấu hiệu sưng, sau khi về nhà, cần phải khử trùng."

Phó Lăng Giang lúc hỏi Mộ Kiệt, ánh mắt lại đang nhìn Tiêu Nhược Thiên. Tiêu Nhược Thiên giờ này khắc này trong nội tâm rất không thoải mái, nàng không biết Mộ Kiệt làm sao lại có dấu răng này, lại ngay cái nơi đó, hiển nhiên đây không phải là do người bình thường cắn. Tiêu Nhược Thiên biết rõ, mình là đang ghen, nhưng không biết, là mình đang tự ăn dấm chua của mình, nên biểu lộ rất mất tự nhiên. Phó Lăng Giang đem biểu lộ Tiêu Nhược Thiên thu hết vào mắt, trong mắt nàng, biểu lộ của Tiêu Nhược Thiên là bộ dáng làm tình bị phát hiện. Phó Lăng Giang không muốn lưu lại thêm nữa. Thẳng chân rời đi. Trước khi đi hơi thâm ý nhìn thoáng qua Mộ Kiệt đang nằm trên giường.

Mộ Kiệt trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc, Tiêu Nhược Thiên đi làm thủ tục xuất viện. Đến hơn 5 giờ tối, hai người mới về đến nhà. Tiêu Nhược Thiên dọc đường đi không nói một lời, một mực vì cái dấu răng kia xoắn xuýt. Mà Mộ Kiệt cũng không muốn nói nhiều, chỉ là Tiêu Nhược Thiên lãnh đạm lại để cho nàng cảm giác không thoải mái. Tiêu Nhược Thiên về đến nhà, lập tức lấy ra hòm thuốc, bôi thuốc cho Mộ Kiệt. Mộ Kiệt ngồi đàng hoàng trên ghế salon, Tiêu Nhược Thiên nhìn miệng vết thương của Mộ Kiệt. Trên cái cổ trắng nõn, có một vết răng rõ ràng, chung quanh dấu răng có dấu hiệu sưng đỏ, Tiêu Nhược Thiên vừa tức giận vừa đau lòng. Không phát giác ra lực tay cũng tăng thêm, Mộ Kiệt cảm thấy đau, nhưng không lên tiếng. Tiêu Nhược Thiên thấy Mộ Kiệt cau mày, bộ dáng chịu đựng. Bỗng nhiên liền liên tưởng đến lúc Mộ Kiệt bị cắn, phải hay không cũng cái bộ dáng mặc người chà đạp này? Tiêu Nhược Thiên không muốn nghĩ đến, nàng chán ghét Mộ Kiệt âm thầm chịu đựng, chán ghét Mộ Kiệt lạnh lùng, một Mộ Kiệt không quan tâm điều gì. Nhưng nàng càng chán ghét chính mình, vì cái gì lại yêu thích người này, rõ ràng chỉ mới ở chung trong một thời gian ngắn, lại không hề báo trước rơi vào bẫy của người này.

Tiêu Nhược Thiên dùng sức quăng chai thuốc sát trùng xuống đất. Dùng hai tay của mình đem hai tay của Mộ Kiệt kẹp ở ghế salon, chân tiến vào giữa hai chân Mộ Kiệt, dùng con mắt hung hăn nhìn chằm chằm Mộ Kiệt.

"Cô làm gì?" Mộ Kiệt lạnh lùng hỏi, nàng không rõ vì cái gì Tiêu Nhược Thiên lại nổi giận.

"Tôi làm cô đau? Sao cô lại không nói? Sao lại không nói là tôi làm cô đau? Sao cô lại phải chịu đựng?"

"Đây là nguyên nhân cô giận?"

"Dấu răng trên cổ cô? Là ai cắn?"

"Chuyện này có liên can gì đến cô? Cô chỉ là vệ sĩ của tôi thôi, tôi không muốn cô can thiệp vào cuộc sống của tôi!"

Mộ Kiệt nhìn thấy Tiêu Nhược Thiên lúc này vì giận mà mặt đỏ cả lên, trong ánh mắt toát ra nhàn nhạt ưu thương. Nhưng cho dù như vậy, Tiêu Nhược Thiên làm cho Mộ Kiệt không thoải mái. Mộ Kiệt ghét nhất là người khác chất vấn nàng. Mà bây giờ Tiêu Nhược Thiên không thể nghi ngờ xúc động đã lên đến đỉnh điểm của nàng.

Tiêu Nhược Thiên nhìn Mộ Kiệt dưới thân mình, nhìn đôi môi có hơi trắng bệch, nàng cảm giác sức chịu đựng của nàng đã đến cực hạn, nàng hung hăng hôn lên. Dùng đầu lưỡi cạy mở miệng Mộ Kiệt, chậm rãi mút lấy, tham lam nhấm nháp lấy hương vị của Mộ Kiệt. Giống với hương vị ngọt ngào mà nàng tưởng tượng, có nhàn nhạt hương vị sữa bột cùng hương bạc hà, càng không ngừng dây dưa. Tiêu Nhược Thiên cảm giác chỉ có như thế, nàng mới có thể thở, nàng mới có thể tiếp tục sống, chỉ có hôn, không ngừng hôn. . .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: