Chương 66
Edit: phuong_bchii
_________________
Nhưng lần này Hướng Vãn không đi hỏi Triều Tân.
Người đang yêu thường có một loại bướng bỉnh kỳ lạ, rất nhiều chuyện trong tiềm thức cho rằng vô hại toàn cục, chúng ta có thể thẳng thắn giống như một người lớn giỏi giao tiếp, nhưng chỉ cần bạn thật sự quan tâm, nhưng phàm là người bạn cảm thấy có khả năng tổn gân động cốt, nó đến thường giống như người mang virus, cùng với lảng tránh, che giấu, khẩu thị tâm phi.
Hướng Vãn muốn chờ Triều Tân tự mình nói với nàng. Nàng chỉ muốn xem thử, khi nào Triều Tân mới chủ động nói với nàng.
Rất nhiều chuyện không thể suy nghĩ lại, ví dụ như có đôi khi trong tình cảm, chúng ta có lúc sẽ bất ngờ không kịp đề phòng mà so đo công bằng hay không công bằng, Hướng Vãn thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ, mình với Triều Tân nói nhiều chuyện như vậy, bao gồm lịch sử tình trường trước đây của nàng cũng không phong phú, bao gồm một số ít bạn tốt cùng người thân của nàng, bao gồm cuộc sống cùng gia đình ở triều Lý của nàng, nhưng đối phương thì sao?
Thật khó để thuyết phục bản thân rằng họ được đối xử công bằng.
Nhưng Hướng Vãn cũng có một ưu điểm, nàng rất ít cãi cọ vô lý, hơn nữa nàng luôn rất thông cảm cho người khác.
Có lẽ cô Triều có điều gì khó nói, thời gian của nàng còn rất nhiều, nàng bằng lòng chờ cô mở lòng.
Lịch xé đi rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến Tết Âm Lịch.
Triều Tân nghe Hướng Vãn nói muốn dẫn cô về nhà, thật ra có một chút khó xử, bởi vì cô đã nhiều năm không về nhà đón Tết, cô đến cả người nhà của mình cũng ở chung không hoà hợp, lại càng không biết nên thể hiện như thế nào với người nhà Hướng Vãn.
Hơn nữa nghe nói đối phương là mẹ của Vu Chu, lại càng quái dị.
Nhưng Hướng Vãn rất nghiêm túc nói với cô: "Đó là mẹ nuôi của em, em dập đầu kính trà nhận, cũng không phải là do người khác, mà là do em và mẹ nuôi hợp ý."
Triều Tân suy nghĩ một chút, đồng ý, dẫn theo Bài Bài, mua chút tổ yến gì đó, vào hôm 28 Tết cùng Hướng Vãn lái xe rời khỏi thành phố.
Vui vẻ nhất là Bài Bài, bởi vì Triều Tân mua cho cô bé áo khoác kiểu váy đỏ mà cô bé muốn từ rất lâu, rất cao cấp, hơn 4000 tệ. Lúc trước cô bé vừa ý, Triều Tân nói trẻ con lớn nhanh, không cần phải mua áo khoác đắt như vậy, nhưng trước Tết Âm Lịch một tuần, Triều Tân đột nhiên lục lọi tủ quần áo của cô bé, sau đó nói, chúng ta đi mua áo khoác kia đi.
Bài Bài nhìn ra được, Triều Tân hồi hộp.
Bởi vì cô rất hiếm khi đến hỏi mình, cô mặc áo khoác màu đen đẹp, hay là màu nâu nhạt đẹp.
"Màu đen, rất ngầu." Bài Bài nói.
"Nhưng liệu có nặng nề quá không, hoặc là... có vẻ như mẹ lớn tuổi hơn người khác rất nhiều?"
"So với ai?" Bài Bài ở trên giường lắc chân trái phải.
Triều Tân thanh nhã ho khan một tiếng, nhuận nhuận cổ họng.
"Mẹ muốn đi gặp phụ huynh à?" Bài Bài hỏi cô.
Triều Tân treo quần áo trở lại: "Chỉ ăn một bữa cơm thôi."
"Mẹ đừng mặc áo sơ mi ở bên trong nữa," Bài Bài kiễng chân nhỏ chạy tới, gõ gõ cằm, "Con nghĩ rằng mẹ nên mặc một cái áo len mỏng, màu cà phê đi, có phải mẹ có một cái không? Kiểu đơn giản ấy, lúc ăn cơm nếu như mẹ cởi áo khoác, bên trong là cái áo sơ mi, trông cứ như họp phụ huynh vậy."
"Thật sao?" Triều Tân nhíu mày.
"Và sau đó mẹ mặc quần jean bên dưới, bốt Martin, trông đẹp như thế này, rất nhiều minh tinh mang nó."
"Ăn mặc như minh tinh, có phải hơi phô trương không?"
"Con cảm thấy không có phô trương như áo sơ mi quần tây." Bài Bài rất trực tiếp.
... Được rồi, Triều Tân tiếp thu ý kiến của cô bé.
Vì thế Triều Tân mặc áo len mỏng màu cà phê xuống xe, xắn tay áo, tóc vẫn xoăn như cũ, trang điểm trang nhẹ nhàng, lái xe mấy tiếng ngược lại làm cho lớp trang điểm càng tự nhiên một chút, nhìn khí sắc rất tốt.
Xe đậu ở gara phía trước biệt thự nhỏ, Triều Tân vòng qua cốp sau xách tổ yến và thuốc bổ xuống, khoác áo khoác lông cừu màu đen lên cánh tay, một tay nắm tay Bài Bài, bước vào nhà dưới sự vui mừng như hoa cúc vào mùa thu của bà Triệu.
Triều Tân không nói nhiều, chỉ khẽ mỉm cười gật đầu gọi dì và chú.
Nhưng thật ra Bài Bài rất thông minh không luống cuống, dứt khoát hô: "Con chào ông bà ạ."
"Ôi, cô bé ngoan, xinh đẹp quá." Bà Triệu đưa tay nựng mặt cô bé.
Bài Bài thấy Triều Tân đứng yên, đưa tay cầm tổ yến trên tay cô tới: "Tặng cho bà, chúc tết cho bà."
Trời ạ, trái tim bà Triệu cũng sắp tan chảy, hai chân mày nhíu lại ở giữa, ánh mắt mềm nhũn nằm úp sấp gục xuống.
Bài Bài đối với dì út này chửi thầm rất nhiều, thấy cô trước đó hồi hộp như vậy, còn tưởng rằng làm bài tập, ngay cả bản thân cũng lên mạng tìm kiếm một chút "Con riêng tới nhà gặp mẹ kế nên thể hiện như thế nào", cô thì hay rồi, bắt đầu một khúc gỗ, toàn bộ dựa vào học sinh tiểu học mình dẫn theo.
Cũng may trong phòng khách có Tô Xướng và Vu Chu đang ngồi, Vu Chu nghe thấy động tĩnh, đứng lên chào đón các cô, Tô Xướng bóc đậu phộng, chào hỏi Triều Tân.
Xấu hổ đến muộn màng, việc Tô Xướng ngồi xuống đã cụ thể hóa mối quan hệ kỳ lạ giữa họ. Triều Tân có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ tới, có một ngày cô sẽ ngồi đối diện Tô Xướng trong phòng khách nhà phụ huynh, uống hai ngụm trà, im lặng nhìn nhau.
"Hàng năm em đều cùng Vu Chu trở về ăn Tết sao?" Triều Tân bưng một chén trà lên, bà Triệu và ba Vu trở về phòng bếp, Vu Chu đang giúp Hướng Vãn thu dọn hành lý, Bài Bài dựa sát vào bên người Triều Tân, cầm một nắm kẹo.
"Cũng chỉ mới mấy năm gần nay thôi." Tô Xướng tiếp tục cúi đầu bóc đậu phộng.
Triều Tân quay đầu đi chỗ khác, liếm môi, xem chương trình giải trí trên TV.
"Cái này cũng khá hay." Im lặng một lúc lâu, Tô Xướng nhẹ giọng nói.
"Ừ, phải." Triều Tân xem đến tập trung tinh thần.
Bài Bài chất đầu lên cổ, ngẩng đầu liếc hai cô: "Rõ ràng rất dở." Ngay cả nụ cười giả tạo của khán giả tại hiện trường cũng có phần yếu ớt.
Một hơi thở linh hoạt, đáy mắt Tô Xướng mang theo nụ cười, thở dài.
Triều Tân cũng cười, cho cô ấy một ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
"Lần đầu tiên em tới, cũng y vậy." Tô Xướng cười gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
"Có điều dì với chú đều rất tốt, là người nhiệt tình nhất mà em từng gặp."
Đoán ra được, người bình thường sẽ không nhận Hướng Vãn tình cờ gặp làm con gái để yêu thương, người bình thường cũng sẽ không nuôi dưỡng một cô gái như Vu Chu, không nói hai lời liền sẵn sàng cưu mang một cô gái xa lạ.
Triều Tân trầm ngâm một chút, vẫn quyết định hỏi Tô Xướng: "Lần đầu tiên em tới, trò chuyện về cái gì?"
"Lần đầu tiên chú dì có thể vẫn chưa có chấp nhận lắm, cũng không nói chuyện với em nhiều, chỉ hỏi công việc của em này kia thôi, lần thứ hai trở về thì hỏi em muốn ăn cái gì." Tô Xướng cười nhẹ nhàng nói, muốn Triều Tân yên tâm.
Triều Tân gật đầu: "Hướng Vãn nói, em ấy nhận dì làm mẹ nuôi, vậy..."
Nói cách khác, nàng xem như là em gái của Vu Chu.
Nói cách khác, cô với Tô Xướng...
Cô dừng lại hai ba giây, quyết định không đề cập đến đề tài này nữa.
Tô Xướng trong lòng biết rõ cong cong khóe miệng, nghiêng mặt hỏi Bài Bài: "Con ăn đậu phộng không?"
"Con không ăn." Bài Bài lắc đầu, lại chỉ chỉ trên bàn, "Dì bóc nhiều như vậy mà dì lại không ăn."
"Dì chỉ là..." Nhàm chán.
Lời này không tiện nói trước mặt bạn nhỏ, Tô Xướng rút một tờ giấy, lau bã trên tay.
"Vậy con muốn xem chó con không?" Giọng nói thanh quý phát ra lời mời.
"Làm gì có chó con?"
"Trong sân, dì dẫn con đi?"
Bài Bài nhíu mày nghĩ, cô bé cảm thấy có chút kỳ quặc, ghé tai nói với Triều Tân: "Lần trước đến nhà dì ấy, dì ấy cũng không để ý tới con, mẹ nói xem lần này là tại sao vậy, cứ luôn nói chuyện với con."
Lời nói lặng lẽ có hơi lớn tiếng, Tô Xướng nghe được bảy tám phần.
"Bởi vì có hơi ngại," cô ấy nói. Chờ Bài Bài quay lại, lại nói một câu, "Ngồi ở đây với mẹ con, hai chúng ta đều rất ngại."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top