Chương 62

Edit: phuong_bchii

________________

Ngày hôm sau vẫn là vui chơi, có điều không có nhiều kế hoạch, cũng chỉ tùy tiện đi dạo.

Bởi vậy mấy người ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, Hướng Vãn nghe tiếng thuyền vùng sông nước, đối diện với cửa sổ lười nhác trang điểm, Triều Tân từ bên ngoài đi vào, vừa nói Bài Bài vẫn chưa dậy, vừa ngồi trước gương trang điểm trước gương chuốt mi.

Hướng Vãn nhìn cô, bỗng nhiên nhớ tới bản thân trước kia cũng từng có khuê các mong đợi, ví dụ như nắm tay vẽ tranh, ngâm thơ đối nguyệt, nâng khay ngang mày. Chẳng qua chưa từng nghĩ tới, đối phương sẽ là một cô gái, chính mình ngồi ở trước gương, trang điểm cho khuôn mặt xinh đẹp.

Chờ cô trang điểm xong, quay lại, thoa kem dưỡng tay cho tay, hỏi Hướng Vãn: "Buổi sáng muốn ăn tiệc buffet của khách sạn, hay là ăn chút đồ ăn vặt đặc sản của Thủy trấn? Ngày hôm qua thấy em rất thích hoành thánh cá vàng kia, có phải không? Có muốn đi mua một bát hay không?"

Hướng Vãn đi tới, đối mặt với cô bước lên người cô, ôm lấy.

Ôm một lát, mới gọi cô: "Cô Triều."

"Hửm?"

"Nếu em và chị ở bên nhau, chị sẽ ngày ngày mỗi sớm ôm em như vậy sao?"

Triều Tân cười, Hướng Vãn lại đang làm nũng, hơn nữa còn làm rất rõ ràng.

"Sẽ."

"Sẽ... tranh thủ lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng dành thời gian cùng em du sơn ngoạn thủy sao?"

"Sẽ."

"Lúc trời mưa, em không muốn về nhà một mình, sẽ che dù tới đón em sao?"

"Sẽ."

"Sẽ thấy một gốc hoa nở vô cùng đẹp, liền chụp lại cùng em ngắm sao?"

Triều Tân nhẹ kéo nàng ra, nói: "Hướng Vãn, những thứ này hiện tại chị cũng có thể làm."

Hướng Vãn lắc đầu: "Muốn luôn luôn."

Thời gian còn dài lắm, cô Triều.

Thì ra tầng bên trong của Hướng Vãn, không phải nuông chiều, mà là bất an. Là lặn sâu dưới đáy biển hoảng sợ không chịu nổi một ngày, là buồn bã không thấy ánh mặt trời đưa mắt nhìn chung quanh.

"Chị không biết có thể luôn luôn hay không," Triều Tân nói, "Chị chỉ biết, lúc chị muốn ở bên cạnh em, tâm trạng quyết định đó giống như khi chị muốn nuôi Bài Bài."

Sau đó cô đã nuôi Bài Bài rất lâu, có lẽ sẽ là cả đời.

Những lời này đối với Triều Tân mà nói rất nặng nề, đối với Hướng Vãn cũng vậy, vì thế cô suy nghĩ suốt một ngày, từ lúc ăn hoành thánh cá vàng đã suy nghĩ, lúc đi quảng trường cho bồ câu ăn cũng suy nghĩ, lúc lái xe trở về Giang Thành suy nghĩ, lúc về đến nhà vẫn đang suy nghĩ.

Hướng Vãn nằm ở trên giường, chờ Triều Tân tắm rửa, cùng bốn người trò chuyện tâm sự chuyện gần đây.

Nàng cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ ít ngày nữa sẽ nghiêm túc triển khai một đoạn tình cảm.

Dù sao cũng là cổ nhân, nàng có ngượng ngùng định thân, giống như nhận được sính lễ của Triều Tân.

Trước đây đính hôn thành hôn là rất có cảm giác nghi thức, nếu luận bề ngoài, là thể hiện ở trên chải đầu. Lúc còn chưa hiểu chuyện, luôn hâm mộ mái tóc dài vén lên khi mấy vị tỷ tỷ quay lại, ba ngàn mái tóc đen vốn phiêu tán giống như tình cảm thiếu nữ bị kéo lên, giống như là bởi vì một người mà bó lại.

Tình cảm của các cô nương, không còn là một bí mật vòng quanh sân nhà, biến thành vật có chủ mà tất cả mọi người ngầm hiểu.

Hiện đại không có quy tắc này, nhưng Bành Hướng Chi nói cho nàng biết, hiện đại có nghi thức khác, có nhẫn.

Nếu là đeo ở trên ngón áp út, liền có thể nói cho người khác, em cho phép người ta.

Hướng Vãn không biết, đến lúc đó có nên tặng cô Triều một chiếc nhẫn hay không, nhưng lại cảm thấy hình như có hơi nhanh, sợ có vẻ không rụt rè, sợ dọa đến người ta.

Nàng chưa từng như vậy, nghĩ đến cũng có chút nóng mặt.

Tháng mười, tháng mười một, tháng mười hai, tháng một... Vẫn còn rất lâu nữa.

Nhưng cũng may Hướng Vãn và Triều Tân đều rất bận, sự tình tắc nghẽn, cuộc sống liền trôi nhanh.

Sau khi từ Thủy trấn trở về, các cô so với trước đây càng thân thiết hơn một chút, cùng tình nhân bình thường cũng không có gì khác biệt.

Triều Tân đang bận rộn chuẩn bị kết thúc công việc trang hoàng, ngoại trừ đặt một số thiết bị, còn lại đều đã đâu vào đấy. Lúc rảnh rỗi sẽ chủ động gửi WeChat cho Hướng Vãn, mỗi tối nếu như không gặp mặt, hai người cũng phải gọi điện thoại.

Không có gì để nói, có lúc mở video câu được câu không nói vài lời nhàm chán.

Đôi khi nói "bye bye" cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ.

Rõ ràng cảm thấy đã nói sạch sẽ, sau khi "tạm biệt" lại luôn nhớ tới câu tiếp theo.

Hướng Vãn cảm thấy mình rất khó đối với người thứ hai như vậy, từ lúc cô nói "Alo" liền bắt đầu bất giác mỉm cười, sau đó đối phương luôn cười hỏi "Cười cái gì", Hướng Vãn đáp "Không có gì".

Không hề có dinh dưỡng, cũng làm không biết mệt.

Vì thế vào tháng mười một, mắt thấy chương trình đào tạo của Triều Tân sắp kết thúc, cũng bởi vì đã lâu không tụ họp, Hướng Vãn chưa bao giờ chủ động hẹn, hẹn nhóm bốn người cùng Triều Tân ăn cơm.

Ý nghĩa ẩn chứa của bữa cơm này mọi người đều biết, ước chừng là —— đã đến lúc rồi.

Nàng thật sự thích Triều Tân, muốn lấy mình làm cầu nối, lại dẫn Triều Tân tới trước mặt bạn thân quan trọng của mình, tụ họp một lần.

Nhưng Tô Xướng không tới.

Hướng Vãn thật không ngờ, Triều Tân tới, Bành Hướng Chi tới, Vu Chu cũng tới, Tô Xướng lại không tới.

Việc này có chút quái lạ, thứ nhất là bởi vì Tô Xướng rất biết làm người, đối với mọi người như tắm mình trong gió xuân, nhưng lần này lại không tới, cô ấy cũng không nói một tiếng, thứ hai là Vu Chu tới.

Nếu Tô Xướng thật sự có việc không tới được, Vu Chu nhất định sẽ nói với Hướng Vãn, hẹn dịp khác.

Nhưng Vu Chu không có, cô nàng tự tới.

Trong lòng Hướng Vãn cảm thấy không đúng, trong bữa tiệc cũng có chút xấu hổ, Bành Hướng Chi và Vu Chu đều không nói gì.

Cũng chỉ đơn giản nói hai câu với hai người Vãn Triều, món nào ngon hơn, món nào ăn cũng được, cá hình như còn rất tươi.

Hướng Vãn trong lòng cảm thấy không ổn, gần như là chắc chắn có kỳ quặc, vì thế sau khi ăn xong bữa cơm này, nàng tiễn Triều Tân sắp sửa lái xe đi, sau đó gửi WeChat, hẹn Vu Chu và Bành Hướng Chi còn chưa đi xa ra ngoài.

Ở quán cà phê cách đó một con phố, ba người các cô tìm một góc.

Bành Hướng Chi nắm tay, từ lúc tiến vào đã cười không âm không dương, cà lơ phất phơ ngồi xuống đối diện, nhếch khóe miệng lên: "Ngả bài."

Vu Chu thở dài một hơi, cúi đầu cầm iPad gọi cà phê.

Bành Hướng Chi một khắc cũng nhịn không được, nói thẳng: "Triều Tân ký hợp đồng với Thư Tần, việc này em biết không?"

"Triều Tân, ký với Thư Tần?"

Hướng Vãn bối rối, chậm chạp không phản ứng kịp.

"Nhìn vẻ mặt của em, em không biết." Bành Hướng Chi có chút nghiền ngẫm cười lạnh một tiếng, "Thật thú vị."

Giơ cánh tay lên vòng quanh cổ tay, cô ấy không muốn nói chuyện nữa.

Hướng Vãn nhíu mày, mím môi tiêu hóa vài giây, mới mềm giọng xác nhận: "Là lén ký sao?"

"Chứ không thì sao?" Bành Hướng Chi ít nhiều có chút kẹp dao giấu kiếm, "Cũng biết mở lớp đào tạo là bồi dưỡng củ cải nhỏ, chị ấy thì hay rồi, còn chưa kết thúc lớp đào tạo đã lén lút chặn người kéo đến studio của chị ấy."

"Không thể làm như vậy được, Tô Xướng đó, em nghĩ xem." Cô ấy lại cử động ngón tay.

Trong lòng thở dài.

"Nói cũng không thể nói như vậy," Vu Chu đặt iPad xuống, "Lớp đào tạo là lớp đào tạo, ký hợp đồng là ký hợp đồng, tuy rằng trong nghề các chị hình như có ước định thành, cảm thấy ưu tú sẽ được ký hợp đồng, nhưng cũng chưa từng nói rõ, cũng không nói tham gia đào tạo không thể ký với nơi khác."

Cô nàng không đành lòng nhìn Hướng Vãn khó chịu, cho nên bắt đầu hòa giải.

Hướng Vãn nhìn nến thơm trên bàn, cúi đầu ho khan một tiếng, hắng giọng.

Trong mắt không có cảm xúc gì, nhưng tai nàng bắt đầu tê dại.

Triều Tân coi trọng Thư Tần nàng biết, nhưng nhanh như vậy đã ký hợp đồng nàng không biết, Thư Tần có ưu tú như vậy sao? Triều Tân liền coi trọng cô ấy như vậy?

Nhưng nàng cố gắng bình phục tâm tình, nhỏ giọng nói: "Chị ấy có thể cũng không nghĩ nhiều, chị biết đấy, chị ấy không giao tiếp nhiều với người khác."

Có thể đạo lý đối nhân xử thế không chu đáo như vậy, lại càng không thành thạo như Tô Xướng các cô.

Bộ dạng này của nàng khiến Bành Hướng Chi tức giận: "Hướng Vãn."

Gọi cả tên lẫn họ của nàng.

Tiểu thư Thừa tướng, hòn ngọc quý trên tay chúng tinh phủng nguyệt, đến đây ba người các cô một chút tủi thân cũng không nỡ để nàng chịu, nhất là Bành Hướng Chi. Mà bản thân Hướng Vãn cũng từ trước đến nay tự phụ, ở trên mạng bị mắng như thế nào, bị bắt nạt như thế nào, chửi bới như thế nào, cũng chưa bao giờ cúi đầu.

Hiện tại bởi vì Triều Tân, ở chỗ này dùng ngữ khí này thay cô giải thích.

Thậm chí bị cô ấy nghe ra một chút hèn mọn.

Bành Hướng Chi muốn điên rồi.

Cô ấy dựa lưng vào ghế, nhìn trời thở ra một hơi, sau đó nhìn chằm chằm vào Hướng Vãn, nói: "Vấn đề không phải là ký hợp đồng hay không ký hợp đồng, em biết mà."

"Trọng tâm chưa bao giờ là bất cứ điều gì hợp lý hay không hợp lý trong kinh doanh."

"Nếu như giải quyết việc chung, là không nói chị ấy không thể ký, ok, chị ấy hoàn toàn hợp lý, Thư Tần là cá nhân, không phải vật sở hữu của ai, vốn cũng hai hướng lựa chọn, đúng không?"

"Nếu như không có tầng quan hệ này của em, tôi căn bản sẽ không nói gì."

"Nhưng Hướng Vãn, chị ấy lén ký, không nói cho em biết." Bành Hướng Chi dùng giọng nói rất nhẹ nói, "Em hiểu ý tôi không?"

"Em và chúng tôi là bạn tốt nhất, chị ấy không nghĩ tới nếu Tô Xướng có ý kiến, em và Tô Xướng làm sao mà nhìn mặt nhau. Em cái gì cũng không biết, bị kẹp ở giữa, giống như bây giờ?"

"Tôi nói thẳng."

Bành Hướng Chi nhớ tới tháng trước, Hướng Vãn nói với các cô chính mình thích Triều Tân bao nhiêu.

"Tôi nói thẳng nhé Vãn Vãn, tôi cảm thấy chị ấy không đủ quan tâm em."

Lại nghĩ lại, câu này cô ấy không nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top