Chương 47

Edit: phuong_bchii

_________________

Không khí lạnh lẽo, chiếc xe lái rất mượt mà, cảnh vật hai bên dần dần từ lạ trở nên quen thuộc.

Bài Bài dậy sớm báo danh, buổi trưa bị lừa rửa bát, lại náo loạn với Bành Hướng Chi một trận, nguyên khí bị tổn thương nặng, hơn nữa hôm nay không mang điện thoại ra ngoài, ngồi ở hàng ghế sau mà mí mắt đánh nhau.

Không lâu sau, truyền đến tiếng hít thở đều đặn, Triều Tân nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Bài Bài nằm cuộn mình ở phía sau, ngủ say mặt quay vào lưng ghế.

Lái thêm chừng mười phút, cô mới nói chuyện với Hướng Vãn.

"Tình cảm của em với các cô ấy rất tốt."

Hướng Vãn mỉm cười: "Em ở đây cũng không có người thân, họ là người nhà của em."

"Nhưng chị cảm thấy," Triều Tân trầm ngâm, "Các cô ấy có thể có chút hiểu lầm đối với quan hệ của chúng ta."

Cô nói rất khéo, nhưng Hướng Vãn nghe hiểu, trong lòng dừng lại một giây, sau đó nói: "Lời đạo diễn Bành nói trong bữa cơm, trước đó em cũng không biết chị ấy muốn nói."

Nàng từng nói với Triều Tân, đã đạt thành nhận thức chung không nói chuyện tương lai, nhưng vẫn chưa đồng bộ với bạn tốt.

Ngữ khí Hướng Vãn có chút buồn, Triều Tân nhẹ giọng gọi nàng: "Vãn Vãn."

"Dạ?"

"Chị không bài xích việc người khác tác hợp cho chúng ta, thay vào đó, chị sẽ có một chút vui, bởi vì trong mắt bạn bè của em, chị xứng đáng để phó thác."

Cô mỉm cười.

"Nhưng hai chúng ta bước đi, vẫn hy vọng có thể tự mình bước đến, em cảm thấy thế nào?"

"Em đồng ý." Hướng Vãn nhìn cô một cái, cười khanh khách.

"Nhưng hôm nay đi ăn cơm, chị ngược lại nghĩ đến một điều khác." Triều Tân vỗ về tay lái, lại nói.

"Mời nói."

"Bành Hướng Chi nói, em đã buông bỏ Vu Chu, thật sự đã buông bỏ rồi sao?" Cô hỏi.

"Buông bỏ rồi." Hướng Vãn nói rất chắc chắn.

"Nhưng chị nhớ lúc trước ở trên sân thượng, em nói, không biết có phải bởi vì sống chung với chị, mới muốn hôn chị, chị còn tưởng rằng..."

"Chị cho rằng," Hướng Vãn nhíu mày, "Em coi chị... là người thay thế?"

"Có không?" Triều Tân phát hiện mình có chút căng thẳng, hai mắt nhìn phía trước híp lại.

Hướng Vãn cười như gió xuân hoá tuyết: "Em và chị ấy đã sớm nói rõ rồi, bọn em chỉ là bạn thân và người thân, cùng với việc chị ấy có chấp nhận em hay không, không có bất kỳ liên quan gì."

Đó là Triều Tân đa tâm, bởi vì Hướng Vãn rất ngoan, cho nên khi nàng dựa vào mình trước mặt Vu Chu, có một giây Triều Tân đã hoài nghi như vậy, nàng có phải muốn thân thiết với mình ở trước mặt bạn tốt hay không, để cho tất cả những người quan tâm nàng yên tâm.

"Điều duy nhất em không tin tưởng, chỉ là chính mình."

Hướng Vãn thở dài: "Em chưa từng mở ra quan hệ như vậy, có một chút loạn, lúc em muốn hôn chị, còn chưa hiểu rốt cuộc có phải vì sống chung với chị hay không, coi lưu luyến như hảo cảm, em sợ em ở thế giới này giống như chết đuối cầu sinh, theo bản năng muốn bắt một khúc gỗ trôi."

"Rồi sau đó em và chị lại bị ấn nút gia tốc, tuy rằng thân mật, nhưng chưa chắc đã khắng khít, bởi vậy, chẳng những chị không dám, em cũng lo sợ."

"Người ngoài nhìn ra, có lẽ là lưỡng tình tương duyệt, nên ở bên nhau lâu dài, bởi vậy mới có cử chỉ khuyên giải. Em không từ chối ý tốt của bạn bè, nhưng em luôn cảm thấy, giữa em và chị, nếu muốn yêu, phải yêu tự do hơn."

"Tự do... hơn?" Quan điểm này có chút mới mẻ, Triều Tân theo bản năng hỏi ngược lại.

Không phải kiên định, không phải vững chắc, mà là tự do.

"Tự do có nghĩa là, không nhanh không chậm nếm trải từng giai đoạn trong mối quan hệ của chúng ta, cũng có thể gánh vác hậu quả nếu một mối quan hệ thất bại."

"Em không thể, cô Triều," Hướng Vãn thì thầm, "Hiện tại em có một ít lệ thuộc vào chị, bởi vậy không thể chấp nhận hậu quả của việc chúng ta liều lĩnh đi vào lúc này, cuối cùng quan hệ thất bại, tiêu hao lẫn nhau."

Cho nên hãy để thích, tạm thời dừng lại ở thích.

Triều Tân liếm môi, đột nhiên cười: "Nhưng em biết không?"

"Hả?"

"Lời này của em thông suốt như vậy, khiến chị rất muốn yêu đương với em."

Mấy chữ cuối cùng là giọng gió, nhưng quấy nhiễu Hướng Vãn tâm loạn như ma, hô hấp cũng không khống chế được một giây, kinh ngạc quay đầu, im lặng nhìn cô.

Triều Tân cũng đang lắng nghe tiếng tim đập của mình, khiến nàng rung động chính là, Hướng Vãn vẫn luôn không ngừng tự hỏi mối quan hệ này với cô, suy nghĩ của nàng rất mê người, khiến Triều Tân cảm thấy, ở bên cạnh người như vậy, nhất định cũng sẽ rất thoải mái.

Thoải mái hơn hôn, làm tình.

"Cô Triều," Hướng Vãn ôm mặt mình, ngữ khí mơ hồ oán giận, "Chị chớ có dao động em."

"Cái gì?"

"Bởi vì vừa rồi em không nói, trong tình cảm nếu bàn về lý trí, vốn chính là nghịch lý, có một số thời khắc, em cũng không kìm được, muốn theo đuổi chị."

Triều Tân mở to đôi mắt lấp lánh như cánh hoa: "Vậy sao?"

Muốn... đuổi theo cô.

"Đúng vậy, muốn có được chị." Đặc biệt là khi cô run rẩy trong tay Hướng Vãn, cảm giác này mãnh liệt nhất, muốn có được cô, không chỉ là thân thể.

Có đôi khi Hướng Vãn cũng suy nghĩ, thích rốt cuộc là cái gì, yêu rốt cuộc là cái gì, sau đó nàng cảm thấy, có thể là ham muốn chiếm hữu.

Vào lúc cô mồ hôi đầm đìa nhẹ nhàng hỏi chính mình, liệu có thể chỉ vì tôi mà phản ứng không? Liệu có thể chỉ cho tôi nhìn thấy cơ thể và tâm hồn của bạn không? Liệu có thể chỉ cho tôi nghe, chỉ khóc trước mặt tôi không? Liệu có thể chỉ cho phép tôi bước vào không?

Các loại ý nghĩa tiến vào.

Thật sự rất tham lam, cũng thật sự rất muốn.

Xe dừng lại, chậm rãi đỗ ở ven đường.

"Sao vậy?" Hướng Vãn hỏi.

"Không có gì, lái hơi mệt, nghỉ một chút." Triều Tân vén tóc.

Không phải mệt, mà là cảm xúc mơ hồ kích động, đánh cho cô có chút tâm hoảng ý loạn.

Khóe mắt cô hơi liếc về phía Hướng Vãn, lại thu hồi lại, sau đó nhìn tay lái không lên tiếng.

Sao có thể có người không rung động vì Hướng Vãn chứ? Cô tự hỏi mình câu hỏi này lần thứ ba.

Hai người đều tinh thần hỗn loạn, một người vùi đầu nhìn đài điều khiển trung tâm, một người nhìn liễu rủ bên ngoài, không chú ý tới cô bé gầy yếu ở ghế sau, mặt hướng vào lưng ghế da, chớp chớp mắt dần dần tỉnh táo.

Ham muốn chiếm hữu này không chỉ xuất hiện ở trong tình yêu.

Trong tình bạn, tình thân cũng thường xuyên có thể thấy được. Ví dụ như lúc học trung học chúng ta sẽ biểu hiện ra địch ý mơ hồ đối với người thứ ba đi vệ sinh, lại giống như ngay cả ba mẹ cũng sẽ thỉnh thoảng ganh đua trước mặt con cái, nhiều lần hỏi đi hỏi lại đến cuối cùng yêu ba hay là yêu mẹ hơn.

Nếu một gia đình có hai, ba đứa con, một số ham muốn chiếm hữu sẽ được che giấu dưới hình thức biểu hiện "muốn công bằng", không ngừng đo lường tình yêu đạt được bao nhiêu.

Động vật trời sinh đã không có cảm giác an toàn, chim non chưa đủ lông đủ cánh càng như vậy.

Ngày đó sau khi Bài Bài tỉnh lại, rời giường tức giận có chút lợi hại, ầm ĩ muốn nhanh chóng cùng Triều Tân về nhà, vì thế Triều Tân đành phải vội vàng đưa Hướng Vãn tới cổng trường, sau đó cùng Bài Bài trở về Hằng Hồ Quốc Tế.

Triều Tân lười nấu cơm tối, Bài Bài cũng rất thông cảm cho cô, xung phong nhận việc đi hâm nóng hai phần cơm tự sôi, một phần là thịt bò măng mà cô bé thích nhất, một phần là bò hầm khoai tây mà Triều Tân thích nhất.

"Ngon không mẹ?" Lần đầu tiên cô bé không chuyên chú ăn ngấu nghiến, mà là cẩn thận xác nhận với Triều Tân.

"Ngon." Triều Tân gật đầu.

Bài Bài suy nghĩ một chút, nói: "Sau này con cũng cùng mẹ học nấu ăn, được không? Nếu mẹ thích, con cũng có thể nấu cho mẹ ăn."

Triều Tân nhíu mày, suy nghĩ một chút mới vừa khai giảng, cũng không có tình huống thi rớt môn nào, hơn nữa hôm nay đều ở cùng mình, cũng không có cơ hội phạm lỗi.

Nhưng cô vẫn hỏi một câu: "Sao vậy?"

"Hôm nay con rửa bát với dì Bành, dì ấy bảo con hiểu chuyện một chút." Giọng Bài Bài nhỏ dần, không quen nói dối.

Triều Tân khó hiểu, lại cảm thấy có chút buồn cười: "Hôm nay con khai giảng rồi đấy Triều Bài Bài, nếu thật sự muốn thể hiện, sau này ở trường học hành chăm chỉ, ít mời phụ huynh vài lần, mẹ đã thắp nhang cảm tạ rồi."

"Con hại mẹ bị mời phụ huynh, mẹ không vui, phải không ạ?" Bài Bài nhíu mày mảnh mai.

Đây không phải là vô nghĩa sao, Triều Tân cảm thấy cô bé rất lạ, nhưng lại nghĩ không ra là cái gì, vì thế kiên nhẫn nói: "Cũng không có không vui, nhưng mẹ rất bận, sắp tới đoán chừng sẽ càng bận."

Phải đến SC Studio làm giảng viên, còn phải bận trang hoàng studio.

Nghe cô nói bận rộn, Bài Bài hình như còn có một chút vui vẻ, rất nhanh đã cơm nước xong, lại thu dọn rác.

Triều Tân để cô bé thể hiện, chính mình trả lời tin nhắn công việc, ngồi lên sô pha mở TV.

Một lát sau, Bài Bài lại đây cùng nhau xem TV, trực tiếp dựa vào người cô, mềm mại quấn lấy eo cô, ôm một hồi, mệt mỏi, lại gối lên đùi cô.

Nhìn cô qua khe hở điện thoại.

"Triều Tân, mẹ đừng chơi điện thoại nữa được không?" Cô bé hỏi.

"Mẹ không có chơi, mẹ đang làm việc." Triều Tân không để ý tới cô bé.

Tay Bài Bài từ trong cánh tay Triều Tân thò vào, che mặt của cô, Triều Tân nghiêng đầu né tránh, tay Bài Bài lại đuổi theo, che mắt của cô.

"Con làm gì vậy?" Triều Tân vừa bực mình vừa buồn cười, sao đột nhiên lại nghịch ngợm như thế.

Bài Bài lật người, lại ôm eo cô, giọng trẻ con hỏi cô: "Lúc mẹ đưa con ra khỏi nhà, nói với con, sẽ ở bên con cả đời, đúng không?"

"Đúng vậy." Triều Tân vỗ vỗ lưng cô bé.

Bài Bài có một chút yên tâm.

Cô bé cảm thấy mình rất đáng giận, rõ ràng bình thường cũng suy nghĩ, dì út nên có một dượng út gì đó, bởi vì dì út rất mệt, rất vất vả, nếu có người chăm sóc cô, cô bé sẽ rất nghe lời, chỉ cần dượng ấy đối xử tốt với dì út, cô bé tuyệt đối sẽ không làm kiểu đứa con không hiểu chuyện như trong TV.

Nhưng khi thật sự nghe dì út nói thích một người khác, phản ứng đầu tiên của cô bé không phải là sốc, sốc giới tính và thân phận của người kia, mà là sợ hãi.

Bởi vì Triều Tân không phải là mẹ ruột của cô bé, cô thật sự không có nghĩa vụ quản giáo và chăm sóc chính mình, cô có thể vì mình mà trả giá, là bởi vì cô đã từng nói, Bài Bài là người quan trọng nhất trên thế giới này của cô.

Nếu những lời này bị gõ dấu một chấm hỏi, hoặc là phải bị bôi đi, sửa lại, vậy thì phải làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top