Chương 15: Tiểu tam

Tác phẩm: TÂN HOAN (Niềm vui mới)

Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Edit: Thượng Chi Phong

Beta: Thích Đủ Thứ

=================

Chương 15: Tiểu tam

Bất thình lình liên lạc dù ngày thường không thân, tất nhiên là có chuyện, không cần cùng loại người này phí tinh lực, huống chi là tìm mình vào lúc nửa đêm như vậy, rất biết chọn thời gian, tốn không ít tâm tư ha.

Lúc mới quen biết, Khương Vân đối với Hứa Tri Ý ấn tượng không tệ lắm. Cho rằng cô ta là sinh viên mới ra trường đến công ty làm cũng gặp khó khăn không ít, cho dù là dựa vào quan hệ để vào làm nhưng mới ra trường đã tiến lên vị trí cao trong công ty, không tránh được bị người bên dưới đàm tiếu, kiếm chuyện, khó có thể an ổn làm việc. Nhưng ai mà ngờ, một người trông bề ngoài tính cách đơn thuần vô hại lại có bản lĩnh như vậy, tuổi còn nhỏ nhưng nội tâm lại lớn mật, cùng Tần Chiêu ở bên nhau lâu như vậy, thấy Khương Vân vẫn rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc. Giờ lại còn dám nhắn tin cho mình.

Ban đầu do Khương Vân không biết nhìn người, không phát hiện hai người mèo mã gà đồng. Hiện tại đã rõ ràng, nào còn có thể bị người khác dắt mũi, tiếp tục mơ mơ hồ hồ bị lừa.

Nàng nhẫn nại mười phần, Hứa Tri Ý lại dám lắc lư trước mặt nàng, thế thì nàng nhất định không để cô ta vừa ý. Hứa Tri Ý tựa hồ vẫn luôn chờ nàng trả lời, nhận được tin nhắn liền lập tức hỏi: "Gần đây chị rất bận?"

Không nghĩ tới nàng nhanh như vậy trả lời, Khương Vân có chút ngoài ý muốn, bất quá nàng không lập tức trả lời mà chậm rì rì cầm ly nước uống mấy ngụm, một hồi sau mới nói: "Không bận".

Công việc đã thôi, mỗi ngày đều rảnh rỗi, sao lại bận được. Khương Vân gần đây nhàn hơn bất kỳ ai, chỉ là không muốn gặp Hứa Tri Ý cùng Tần Chiêu mà thôi. Hai vị này công phu diễn trò thật lợi hại, khó trách có thể âm thầm câu thông nhau lâu như vậy, thần không biết quỷ không hay, không chỉ có mình Khương Vân mà mọi người xung quanh cũng chưa ai phát hiện.

Nếu không phải lần này Khương Vân cứng rắn đòi chia tay còn Tần Chiêu thì dây dưa không muốn buông thì Hứa Tri Ý sẽ không tìm đến. Nói ra cũng mắc cười, rõ ràng là hai người họ vụng trộm bên nhau, Khương Vân vốn là người bị hại còn chưa nóng vội mà kẻ thứ ba không thể để người ngoài biết như cô ta lại không chịu được.

Khương Vân sẽ không cho Hứa Tri Ý mặt mũi, nên làm gì thì làm. Tần Chiêu không phải kẻ ngốc, Hứa Tri Ý cũng vậy, từng người đều biết rõ bản thân muốn gì. Đơn giản mà nói thì là Tần Chiêu không bỏ được, không muốn buông tay Khương Vân, Hứa Tri Ý hiểu rõ điều này. Từ ngày đầu làm loạn đều rõ ràng, Tần Chiêu phản bội Khương Vân cùng nàng xằng bậy nhưng muốn nàng yên lặng trong tối, Khương Vân mới là chính chủ. Nàng là bên ngoài niềm vui, chỉ cần bản thân từng bước thần không biết quỷ không hay thâu tóm. Hứa Tri Ý ngay từ đầu cũng không tính muốn cùng Tần Chiêu yêu đương vụng trộm, cảm giác mới mẻ mà là nàng đang ẩn nhẫn, thận trọng từng bước tóm gọn Tần Chiêu. Đáng tiếc bị Khương Vân quấy rầy toàn bộ kế hoạch.

Buồn cười, hai người các nàng, một người ra ngoài ăn vụng, một người mơ tưởng chiếm người yêu của người khác từ lâu, nhìn giống như tình yêu son sắt, kỳ thật là một kích cũng không chịu nổi, tâm chưa liền khối. Tần Chiêu muốn chính là kiểu quan hệ không thể ra ngoài ánh sáng như hiện tại, Hứa Tri Ý muốn lại là vị trí người yêu chính thức của Khương Vân.

Khương Vân trước giờ tính tình tốt, đối với ai cũng ôn hòa, cơ hồ sẽ không làm người khác mất mặt, cho dù là khi làm việc gặp phải đồng nghiệp mình chán ghét. Đây là lần đầu nàng không thèm che giấu mà làm người khác mất mặt, cố ý không cho đối phương bậc thang.

Đại khái là không nghĩ nàng sẽ đáp như vậy, khung chat đột nhiên lặng thinh không động tĩnh, không bao lâu hiển thị đối phương đang soạn tin nhưng chậm chạp không thấy gửi qua. Khương Vân một chút cũng không vội, nàng biết Hứa Tri Ý sẽ không chết tâm, chỉ là đang cố gắng nhịn xuống mà tìm kiếm từ ngữ, lát nữa nhất định sẽ còn tìm nàng.

Quả nhiên không tới nửa phút, tin nhắn tới.

Hứa Tri Ý: "Nghe người khác nói chị thôi việc, phát sinh chuyện gì sao?"

Rất biết cách xử sự, muốn mượn chuyện nàng thôi việc mà bóng gió xem xét chuyện giữa Khương Vân và Tần Chiêu thế nào. Khương Vân lưng tựa sô pha, hai chân xếp bằng trên ghế, cố ý chờ hai phút mới đáp: "Không xảy ra chuyện gì hết".

Chuyện của nàng nào tới lượt người khác hỏi đến, thôi việc hay không vốn không liên quan tới Hứa Tri Ý, chỉ là nàng không có tinh lực, muốn nghỉ ngơi một thời gian mà không chừng trong lòng Hứa Tri Ý thì nàng thôi việc bởi vì Tần Chiêu. Ngay cả nàng cũng không rõ phân lượng Tần Chiêu trong lòng mình mà Hứa Tri Ý lại như biết rõ, đúng là có tâm.

Có lẽ ngữ khí quá mức lạnh lùng làm Hứa Tri Ý không cao hứng, khung chat lần nữa không nhúc nhích, Khương Vân không thu liễm, lập tức nói: "Nghe người khác nói? Ai nói?"

Giao diện hiển thị đối phương đang soạn tin nhưng thật nhanh trở nên yên tĩnh, lặp đi lặp lại hai ba phút Hứa Tri Ý phản phất mới bình tĩnh trở lại, làm bộ không thấy nàng nói, hỏi: "Bắc Nhai bên kia vừa khai trương một quán cà phê có vẻ không tồi, chị Vân muốn đến thử hay không? Cũng một thời gian chưa gặp chị, cùng nhau gặp mặt đi".

Rốt cuộc là người trẻ tuổi, không có tính nhẫn nại, bị làm khó dễ liền nóng nảy, đại khái là không muốn cùng Khương Vân vòng vo, sợ bị lộ nên lập tức nói ra chuyện cần nói. Đổi lại trước kia, Khương Vân thế nào cũng nể tình mà có bận cũng sẽ hẹn thời gian khác gặp nhau nhưng hiện tại thì không. Từ đầu đến cuối trên mặt Khương Vân không có điểm biến hóa cảm xúc, chỉ nhàn nhạt nhắn tin, mày cũng chưa từng nhăn. Nàng có nghĩ Hứa Tri Ý sẽ tìm nàng để thị uy nhưng không ngờ nhanh như vậy. Từ khi chia tay đến giờ chưa được bao lâu, trước sau gì mới gần một tháng, còn không lâu bằng thời gian hai người kia thông đồng ở bên nhau.

Khẳng định là Hứa Tri Ý biết nàng là người đề nghị chia tay, bây giờ liền tìm đến đại biểu cho cái gì? Chẳng phải là muốn từ nàng thăm dò tình hình xem Khương Vân tính toán như thế nào sao.

Khương Vân suy nghĩ, không nhanh không chậm gõ chữ: "Như thế nào?"

Hứa Tri Ý: "Có việc muốn cùng chị nói"

Khương Vân: "Uhm"

Hứa Tri Ý hiểu sai ý cho rằng nàng chấp nhận, đem địa chỉ quán cà phê gửi qua: "Đến lúc đó gặp".

Khương Vân làm sao nhân nhượng nàng, thẳng thừng nói: "Không muốn uống cà phê, có gì cứ nói thẳng".

Có lẽ là bị tức điên, khung chat liền nhấp nhô biểu thị đối phương đang soạn tin rồi lại không động tĩnh. Hứa Tri Ý dường như không nhìn ra ý tứ của nàng, làm bộ không có việc gì, nhịn nửa ngày để bảo trì thái độ: "Vậy chị Vân muốn uống cái gì?"

Ở trong ấn tượng của Khương Vân, Hứa Tri Ý kỳ thật có một chút kỹ xảo của đại tiểu thư. Trừ bỏ lúc mới vào công ty thì ngày thương cũng không ai dám khó xử nàng, những người ban đầu ngáng chân nàng sau không ai được làm việc yên ổn. Ngoài sáng trong tối bị bên trên chèn ép xuống mà giờ nàng có thể nhẫn, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì. Chung quy cùng mình không nhiều lắm quan hệ, không chừng lại là chuyện ghê tởm gì, Khương Vân lười lãng phí thời gian, nhìn thoáng qua, đáp cũng không đáp mà đem màn hình tắt đi, mặc kệ để đó.

Lục Niệm Chi lúc này đã nói điện thoại xong, nhìn nàng bên này, thấy nàng nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu lại buông liền hỏi: "Có chuyện gì?"

Khương Vân nghiêng đầu nhìn lại, rũ một chân xuống, ngón chân di di trên sàn nhà lạnh lẽo: "Không có, tán gẫu một chút thôi".

Lục Niệm Chi không hỏi nhiều, cầm ly nước nàng rót uống một hớp, đột nhiên giơ tay vuốt vuốt tóc nàng, ôn nhu nói: "Sao không sấy khô tóc rồi hả ra?"

Khương Vân không quá để ý, thuận miệng nói: "Thói quen thôi, để nó khô tự nhiên".

Bởi vì tóc còn hơi ướt, áo sơ mi trên người Khương Vân cũng ươn ướt, Lục Niệm Chi sờ sờ sau lưng nàng: "Ướt rồi, lại đổi áo mới đi"

Điều hòa còn đang mở, mặc đồ ướt lâu dễ bị cảm mạo, đặc biệt là Khương Vân chỉ mặc mỗi cái sơ mi đen, không mặc quần, hai chân bóng loáng đều lộ ra bên ngoài. Thời tiết tháng sáu vốn dĩ oi bức, Khương Vân không cảm thấy lạnh, quần áo ướt tí thì ướt đi, nàng không quá để tâm, chỉ thuận miệng ừ ờ.

Thấy nàng vẫn không nhúc nhích, Lục Niệm Chi cũng không thúc giục, trong chốc lát vào phòng lấy ra một cái sơ mi mới quay lại phòng khách, thuận tay tắt đèn. Lục Niệm Chi có vẻ rất thích nhìn Khương Vân mặc áo sơ mi của chính mình, hai lần đều chọn cùng loại. Cái kia là áo đen thì cái này trắng, kiểu dáng cùng nhãn hiệu đều giống nhau.

Bức màn còn khép, tắt đèn đi, phòng khách thoáng chốc trở nên tối tăm. Ngồi trên sô pha Khương Vân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua thấy Lục Niệm Chi trong tay cầm áo sơ mi, nàng tưởng người này làm gì, ai biết lại đi lấy áo cho mình nên nàng hơi ngẩn ra.

"Lần sau tôi tự mình đi lấy". Khương Vân nói, hẳn là không quá thích ứng Lục Niệm Chi ân cần với mình như vậy, bất quá người ta đưa tới vẫn nói cảm ơn.

"Đi thay áo đi" Lục Niệm Chi nói.

Khương Vân tiếp nhận áo, tiến vào phòng tắm, chờ khi trở ra Lục Niệm Chi vẫn ngồi bên sô pha.

"Tôi có gọi chút đồ ăn", Lục Niệm Chi nói, đem nàng kéo qua nửa quỳ nửa ngồi trên đùi chính mình, "Chờ một lát sẽ mang tới".

Hai người tối hôm qua lăn lộn thành như vậy, sáng giờ còn chưa ăn gì, nơi này không có người ở thường xuyên, tuy rằng định kỳ có người giúp việc đến quét dọn nhưng không có nguyên liệu nấu ăn, chỉ có thể gọi đồ ăn gần đây mang tới.

Khương Vân thuận thế ngồi lên chân nàng, để nàng ôm eo mình, "uhm".

Bởi vì mới tắm xong không lâu, hai người trên người đều sạch sẽ, phòng khách mát mẻ, hai người như vậy một trên một dưới ôm nhau cũng thoải mái, Lục Niệm Chi nhẹ cọ cổ Khương Vân, ôn nhu hỏi: "Có mệt hay không?"

Hai nàng còn chưa từng ôn tồn như vậy, cho dù lần trước ở nhà cũ nàng lưu lại một đêm, buổi sáng sau khi tỉnh lại cũng không nói quá hai câu. Tối hôm qua Lục Niệm Chi muốn Khương Vân ở lại đây mấy hôm, Khương Vân lúc đó không đáp lại, cũng không cự tuyệt. Sáng nay thức dậy tắm rửa xong cũng không có ý tứ muốn rời đi, hẳn là muốn ở lại.

Cảm nhận được cằm đối phương đang đặt tại xương quai xanh của mình, hơi thở ấm áp theo đó mà len lỏi vào gáy mẫn cảm, Khương Vân không khỏi ngưỡng đầu, đem tay đặt trên vai người này, eo lưng hơi thẳng dậy. Nàng không trả lời câu hỏi quá mức ái muội thế này, dùng đầu ngón tay trên vai Lục Niệm Chi di di.

Lục Niệm Chi mặc áo ngủ xám, mới từ phòng tắm ra không lâu, nội y không mặc, cả người tỏa ra khí tức lười nhác tản mạn. Da người này tương đối trắng, cổ áo rộng mở làm xương quai xanh hai bên lộ ra, thoạt nhìn có nét gợi cảm chết người. Bởi vì ánh sáng phòng khách quá yếu, chỉ có ánh sáng len lỏi từ cửa sổ chiếu tới, Khương Vân nhìn không rõ biểu tình trên mặt người này, Khương Vân cúi đầu từ trên cao nhìn xuống cùng người này đối diện, hai chân nhịn không được giật giật, muốn khép lại.

Lục Niệm Chi ở lúc này lại nói: "Tần Chiêu liên hệ với tôi".

Khương Vân ngẩn người: "Lúc nào?"

"Lúc em đang tắm", Lục Niệm Chi nói, tay không an phận ở trên lưng nàng xoa xoa, "Bất quá không phải hỏi về em, có chuyện khác cần bàn với tôi".

Khương Vân không nhúc nhích, suy nghĩ có nên hỏi đến chuyện riêng này hay không, cuối cùng vẫn mở miệng: "Việc gì vậy?"

Một tay khác Lục Niệm Chi kiềm bên hông nàng, muốn nàng dựa vào gần mình hơn, ở trước ngực nàng nhẹ hít vào mới đè giọng ý vị mà nói: "Bác Tần cuối tháng sau tới đây, nàng muốn tôi qua thăm bác một chuyến".

Bác Tần, cha của Tần Chiêu.

Nhắc tới người này Khương Vân liền nghĩ tới vị Tần Chí Tường bộ dáng ít nói ít cười, nàng từng dưới tay của ông ăn đau khổ. Lúc trước nàng nghĩa vô phản cố cùng Tần Chiêu come out, lúc đó còn chưa ra trường. Hai nàng trước đến Tần gia, kết quả thiếu chút nữa không thể bước trở ra. Tần Chí Cường lửa giận không thể tắt, Tần Chiêu vừa giới thiệu nàng, ông liền hung hăng vung tay tát một cái thật mạnh lên mặt Tần Chiêu, còn muốn đánh Khương Vân, nếu không phải Tần Chiêu ngăn cản, ông xác định nhất định sẽ tát Khương Vân hai cái.

Khương Vân so với Tần Chiêu lớn tuổi hơn một chút, gia cảnh lại kém hơn rất nhiều. Tần Chí Tường chướng mắt nàng, tuy không nói ra nhưng ý tứ trong lời nói đều ám chỉ Khương Vân giở trò câu Tần Chiêu, làm con ông đi con đường sai trái, không muốn chia tay chỉ vì muốn tiền nhà họ Tần.

Năm đó nàng vì yêu nên cam tâm tình nguyện để người ta trào phúng chỉ trỏ, những việc đó đã thật lâu nhưng mỗi khi nghĩ đến đều như mới hôm qua. Tần gia vẫn luôn chỉ trích nàng, những năm gần đây còn cố tình gây khó dễ. Còn có Tần Chí Tường lời nói cực kỳ ác ý tạo thành tổn thương với nàng: "Đừng cho rằng tôi không biết cô có chủ ý gì, mơ cũng đừng mơ tới!"

Trước khi come out, Khương Vân không biết Tần gia là gia đình giàu có. Tần Chiêu lúc cùng nàng yêu đương cũng không thể hiện điều gì. Nàng căn bản không phải muốn bòn rút tiền Tần gia nhưng vì sinh ra trong gia đình bình thường nên nàng phải nhận hết mọi xem thường. Dù đã nhiều năm trôi qua, người Tần gia, đặc biệt là Tần Chí Tường vẫn trước sau như một không thích nàng. Ngày lễ tết tới cửa bái phỏng đều sẽ không cho nàng sắc mặt tốt. Ăn bữa cơm đều sẽ khó dễ các nàng càng miễn bàn chuyện muốn các nàng qua đêm tại Tần gia.

Mấy năm sau khi come out, bất luận người Tần gia có bao nhiêu quá phận, Tần Chiêu ngăn cản nhưng Khương Vân vẫn kiên trì muốn đến thăm mấy người đó. Nàng nghĩ dù sao họ cũng là người nhà của Tần Chiêu, cho dù bị ghét thì cũng hướng về nàng, chung quy không thể để Tần Chiêu vì nàng mà đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, như vậy quá nông nổi, cũng không cần thiết. Nàng ủy khuất một chút cũng không sao.

Từ sau khi nói chia tay, lần nữa nghe nhắc tới Tần Chí Tường thì Khương Vân vẫn có chút không dễ chịu, nói không rõ cảm thụ của bản thân. Ép dạ cầu toàn cũng vô dụng, lão nhân gia chính là nhìn nàng không vừa mắt, kết quả làm gì cũng không đáng giá.

Nàng lấy lại tinh thần, lơ đãng nói: "Tới làm gì?"

"Tần gia có hạng mục đầu tư ở đây, tới gặp đối tác". Lục Niệm Chi nói, giương mắt liếc nhìn nàng, đem hết thảy phản ứng của Khương Vân thu vào trong mắt.

Tần Chí Tường muốn tới thành phố C nhắn với Tần Chiêu ông muốn gặp Lục Niệm Chi, tự nhiên cũng sẽ muốn gặp Hứa Tri Ý. Chung quy Tần gia cùng Hứa gia quan hệ tương đối tốt, ông là trưởng bối đến nơi, cũng muốn gặp bạn thân của con gái mình, tỏ vẻ quan tâm một chút.

Khó trách gần đây Tần Chiêu ngừng làm phiền nàng. Không có nhiều động thái muốn hợp lại. Khương Vân bỗng nhiên nhớ đến việc Hứa Tri Ý không kiềm chế được mà muốn tìm gặp mình, phỏng chừng hơn phân nửa cùng Tần Chí Tường đến có quan hệ.

Tần Chí Tường không chấp nhận con gái mình là đồng tính luyến ái, người Tần gia cũng không chấp nhận. Mấy năm nay bọn họ đều đem tội lỗi đổ hết lên đầu Khương Vân, cho rằng hết thảy đều do Khương Vân lôi kéo. Vậy nếu biết chuyện Tần Chiêu cùng Hứa Tri Ý thì không biết sẽ phản ứng như thế nào.

Người khác không nói nhưng đối với bác Tần Khương Vân cũng tương đối hiểu biết. Lúc đó khẳng định sẽ gà bay chó sủa, tuyệt đối so với năm đó các nàng come out còn náo nhiệt hơn. Phải biết rằng Tần gia cùng Hứa gia không chỉ là thế giao, quan hệ tới lui tương đối chặt chẽ, Hứa gia rất coi trọng Hứa Tri Ý. Lần này đem Hứa Tri Ý vào làm tại công ty Tần Chiêu chính là muốn rèn luyện nàng, kết quả lại náo thành chuyện gièm pha. Hứa gia nếu phát hiện chuyện này thật không biết sẽ làm tới mức nào.

Qua chuyện này Khương Vân cũng có hiểu biết về Hứa gia. Biết Hứa gia đối với Hứa Tri Ý kỳ vọng rất cao. Lúc đó nghe bọn Trương Dịch nói chuyện phiếm có nhắc tới Hứa gia đã chọn được con rể lý tưởng, trước đây còn an bài Hứa Tri Ý cùng nam nhân kia gặp mặt, hiện bát tự hơi kém nhưng qua một hai năm nữa sẽ ổn, lúc đó liền đính hôn.

Tin đồn này nọ Khương Vân không quá để ý, vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào có thể đem phần tài sản thuộc về chính mình thuận lợi lấy lại. Khương Vân muốn tìm điểm đột phá từ phía Hứa Tri Ý hoặc là ở trên mặt tình cảm bắt nhược điểm của Tần Chiêu, lợi dụng điểm đó ra tay cho nên không suy xét quá nhiều chủ ý. Hiện tại đột nhiên nghe Lục Niệm Chi nhắc tới Tần Chí Tường, nàng cảm thấy đây cũng có thể xem là một biện pháp chu toàn.

Tần Chiêu vì sao phải lừa gạt bằng hữu xung quanh cùng người quen biết, bởi vì nàng sợ mất thể diện, luyến tiếc Khương Vân đồng thời cố kỵ Tần gia và Hứa gia.

Hứa Tri Ý cũng không sai biệt lắm bằng không đã sớm trắng trợn táo bạo, đặc biệt là người như Hứa Tri Ý, xuất thân giàu có, thế lực hùng hậu, bằng cấp cao, có tiền, có ngạo khí vậy mà lại thiếu tự trọng làm tiểu tam, câu lấy Tần Chiêu không buông lại không dám bước ra ánh sáng, nói cũng không dám nói, nhẫn nhịn ăn nói khép nép hẹn Khương Vân ra ngoài uống cà phê, còn có thể vì cái gì?

Còn không phải là sợ bại lộ không đúng thời cơ, lo lắng Khương Vân mất đi lý trí sẽ cá chết lưới rách. Nếu như Khương Vân đoán không nhầm, Hứa Tri Ý hẹn chính mình là tới thăm dò xem chuyện giữa mình và Tần Chiêu, ngoài ra muốn tỏ vẻ nàng và Tần Chiêu không xảy ra chuyện gì, đều do Khương Vân hiểu lầm.

Hứa Tri Ý bỗng dưng tới tìm Khương Vân xác thực có khả năng để thị uy nhưng nếu nghĩ cẩn thận, làm tiểu tam còn muốn ra vẻ trước mặt nguyên phối, thực sự rất không có đầu óc. Nếu nháo lớn chuyện, tiếng xấu sẽ không thể tẩy được, không cần thiết phải làm như vậy. Không bằng kiên nhẫn từ từ chờ, dù sao cũng sẽ chia tay.

"Kêu chị đến làm gì?" Nàng hỏi thêm một câu

Nếu đã nói với nàng, khẳng định Lục Niệm Chi sẽ không giấu giếm. Ngón tay thon dài điểm điểm, lập tức đem nút áo đang thít chặt trước ngực nàng cởi bỏ: "Anh rể tôi cùng gia đình bọn họ có quan hệ làm ăn, lần này đến muốn tôi cùng ăn bữa cơm".

Anh rể Lục Niệm Chi chính là ba của Lục Thời Tinh, Lục Thời Tinh theo họ mẹ.

Khương Vân rũ mắt không ngăn người này làm càn. Lục Niệm Chi người hơi gầy, cô mặc áo sơ mi của nàng không quá vừa người, vốn đã không cài hai nút nay lại thành ba, cổ áo rộng mở, mơ hồ có thể thấy được phong cảnh trắng nõn kiều diễm bên trong.

Nàng như có như không sờ soạng lỗ tai Lục Niệm Chi, không minh bạch nói: "Hai nhà các người quan hệ khá tốt ha".

Nghe ra lời nàng nói có ẩn ý, Lục Niệm Chi hôn lên đầu vai nàng.

"Cũng tạm được đi"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top