Chương 288: A Cổ Lạp một lần nữa quay về thảo nguyên

Chương 288: A Cổ Lạp một lần nữa quay về thảo nguyên

Dưới ánh nhìn chăm chú của Nam Cung Tĩnh Nữ, Tề Nhan nhắm mắt lại.

Trong chốc lát Tề Nhan đã suy nghĩ rất nhiều điều, tỷ như: Hiện tại ưu tiên hàng đầu là không để số lượng thành trì thất thủ tăng thêm, làm thế nào nghĩ cách thuyết phục Ba Âm, phải lấy lý do gì cho triều đình một cái bậc thang đi xuống, đừng để nam bắc nổ ra chiến tranh thêm một lần nữa.

Trong đầu Tề Nhan hiện lên hàng tá khả năng, mỗi một lựa chọn đều ẩn giấu ẩn số, giống như có hàng ngàn sợi chỉ bày ra trước mắt. Tề Nhan cố gắng giật lấy mỗi một sợi chỉ, tận lực suy tính những chuyện có thể xảy ra sau đó, nhưng mà...cơn đau thình lình xuất hiện đã cắt ngang mọi suy nghĩ của Tề Nhan. Chờ đến khi nàng tỉnh khỏi cơn đau, những "sợi tơ" trong lòng đều biến mất, chỉ còn lại huyệt thái dương đang nhảy lên thình thịch. Tề Nhan hoảng hốt một lúc, nàng cảm thấy dường như bản thân không còn ở nhân gian, nhưng cơn đau ở đầu đã kéo nàng trở về.

Đây đã là lần thứ mấy? Nếu nói những lần trước chỉ là vì làm lụng vất vả hoặc là trùng hợp, vậy lần này thì sao?

Nam Cung Tĩnh Nữ thấy sắc mặt Tề Nhan không tốt, trên trán đổ mồ hôi, nàng liền ngồi xuống bên cạnh Tề Nhan và vỗ lưng cho đối phương: "Làm sao vậy?"

Tề Nhan lắc đầu: "Không sao... Xin bệ hạ cho thần thêm chút thời gian."

Rõ ràng đã là lửa sém lông mày, là việc lớn cần phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ lại dịu dàng đáp: "Được, ngươi từ từ suy nghĩ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi."

Tề Nhan nỗ lực sắp xếp lại ý tưởng dựa theo suy nghĩ vừa rồi, ưu tiên hàng đầu là phải ngăn Lạc Bắc tiến công vào Lạc Nam, giảm phạm vi của chiến sự ở mức triều đình và các bá tánh đều có thể tiếp thu, sau đó lại nghĩ cách khiến Lạc Bắc lui binh và duy trì hiện trạng...

Ít nhất là lúc nàng còn sống, hai bên nam bắc tuyệt đối không thể tiếp tục nổ ra chiến sự.

Tề Nhan: "Hiện tại ưu tiên hàng đầu của triều đình là gì?"

Nam Cung Tĩnh Nữ ngẫm nghĩ, nàng đáp: "Đã rất nhiều năm triều đình không đánh giặc, các danh tướng năm đó một là già đi, hai là đã rời triều, hiện tại lửa sém lông mày nhưng không có ai để dùng. Tuy Công Dương Hòe là một nhân tài, nhưng dẫu sao hắn vẫn còn trẻ, hơn nữa còn xuất thân từ quan văn nên không có kinh nghiệm thực chiến. Bằng không, cũng sẽ không để bại trận đầu dẫu trong tay đang nắm trọng binh."

Tề Nhan: "Thần thấy chiến báo thiệt hại không nghiêm trọng lắm, tuy rằng lòng quân bị đả kích, nhưng triều đình cũng không mất nhiều sức, chỉ cần phái một vị tướng quân có thực lực chỉnh đốn quân vụ là được."

Nam Cung Tĩnh Nữ than một tiếng: "Đúng vậy, nhưng hiện tại triều đình không có ai có thể dùng được. Thiên hạ này, có rất nhiều tướng quân xuất thân là môn hạ của tiên thái úy Lục Quyền, triều đình không quá hiểu họ. Hiện giờ Lục Quyền cũng già rồi... Nếu thật sự không được, chỉ có thể cầu viện U Châu."

Tề Nhan cong ngón tay gõ hai cái lên bàn: "Không thể, không đến vạn bất đắc dĩ bệ hạ không được điều động quân binh U Châu."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Vì sao?"

Tề Nhan: "Bệ hạ cẩn thận ngẫm lại xem, trận chiến này...một khi thắng lợi thì người dẫn binh có công lao cực kỳ lớn, nhưng Đại tướng quân vương đã là vị phiên vương khác họ đầu tiên của triều ta, có chức quan rất cao, tay cầm trọng binh, lại còn có đất phong...đã là thêm không thể thêm, phong không thể phong nữa. Mời quân U Châu rời núi tất nhiên là tốt, nhưng từ khi Quỳnh Hoa điện hạ hoăng thệ, mối quan hệ giữa triều đình và U Châu trở nên vi diệu. Về tình về lý, triều đình đều không thể cho quân sĩ U Châu thứ ảo giác: 'thiên hạ này không có bọn họ là không được'. Đến lúc đó e là càng khó quản lý... Nếu U Châu mất khống chế, tất nhiên sẽ biến thành nội chiến, đến lúc đó chỉ sợ càng khó giải quyết hơn Lạc Bắc."

Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc, Tề Nhan thì tiếp tục suy nghĩ.

Năm đó, vì giúp Tề Nhan có thể thành công đánh vào triều đình, công chúa tiền triều từng cho Tề Nhan một quyển danh sách, trên đó ghi lại tính cách, chuyện nhà, bè phái, sở thích của hầu hết triều thần...

Tề Nhan vui mừng khôn xiết, nàng thầm nhớ lại danh sách này, từng bước tìm kiếm.

Tề Nhan: "Hàn Đương, Hàn Tử Mông, lão tướng quân này có được không?"

Vị tướng quân này từng là một mãnh tướng trí dũng song toàn dưới trướng Lục Quyền, bởi vì bất hòa với em vợ của Lục Quyền, cũng chính là Đinh Nghi nên mới bị xa lánh.

Nam Cung Tĩnh Nữ ngẩn người, cuối cùng cũng nhớ ra người này. Tuy nhiên, thần sắc của nàng hơi cổ quái, nàng nhìn Tề Nhan một lát rồi mới nói: "Ngươi nói vị này họ Hàn, tên Đương, tự Tử Mông?"

Tề Nhan: "Không sai."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "...Hàn lão tướng quân đã qua đời, gần một năm."

Nam Cung Tĩnh Nữ vừa dứt lời thì bầu không khí đã có chút xấu hổ, mà Tề Nhan cũng trở nên lúng túng. Đã mười mấy năm kể từ khi người đeo mặt nạ cho Tề Nhan xem danh sách này...có rất nhiều thông tin trên đó đã không còn tác dụng gì nữa.

Tề Nhan lại lần nữa ngây người, nàng cảm thấy dường như đã cách cả đời người, hóa ra tất cả mọi thứ đều âm thầm thay đổi. Hiện tại, nàng thật sự còn năng lực phụ tá người trước mặt sao?

Nam Cung Tĩnh Nữ đã nhận ra Tề Nhan không được tự nhiên, trong lòng chỉ còn lại sự thương tiếc. Tuy nàng không biết vì sao Tề Nhan biết vị lão tướng quân này, nhưng mà...nàng đại khái có thể hiểu được tâm tình của Tề Nhan.

Nam Cung Tĩnh Nữ thật sự không nỡ thấy Tề Nhan buồn bã ủ rũ như vậy, nàng chìa tay phủ lên mu bàn tay Tề Nhan và dịu dàng nói: "Có muốn ta đưa danh sách của Lại bộ cho ngươi xem không? Có gì ngươi tham mưu giúp ta?"

Tề Nhan thở dài, nàng lẩm bẩm: "Thực xin lỗi."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đừng như vậy được không? Đã lâu rồi ngươi không lên triều, không biết chuyện này cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng dù vậy, ngươi còn kiên cường hơn những triều thần đó nhiều. Hồi nãy ta bảo bọn họ tiến cử mấy người, vậy mà không một ai dám lên tiếng."

Nam Cung Tĩnh Nữ thấy Tề Nhan không nói thì càng hận không thể ôm đối phương vào lòng để dỗ dành. Có điều, tình huống hiện tại thật sự không thích hợp, nàng chỉ có thể nắm tay Tề Nhan đặt trước ngực mình: "Duyên Quân... Mặc dù ngươi là người thảo nguyên, nhưng sau khi xem tấu chương, người đầu tiên ta nghĩ đến chính là ngươi. Ta chỉ mới đăng cơ ba năm, rất nhiều chuyện...chưa chắc có thể làm tốt, nhưng chỉ cần ta nghĩ tới phía sau ta còn có ngươi, ta liền cảm thấy rất an tâm. Ta biết ngươi đang nghĩ gì trong lòng, nhưng ta vẫn muốn xin ngươi hứa với ta, đừng tự xem nhẹ bản thân, có được không?"

Tề Nhan nghe Nam Cung Tĩnh Nữ nói như thế, trong lòng mới dễ chịu hơn, nàng lấy lại tinh thần và nói ra một cái tên: "Bệ hạ, Hàn Doãn, Hàn Mạc Vấn tướng quân còn khoẻ mạnh không?"

Nam Cung Tĩnh Nữ cười: "Cũng không nghe tin vị Hàn tướng quân này rời triều hay là gì khác, chắc là còn sống."

Tề Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm: "Nếu vậy, bệ hạ có thể mời vị tướng quân này rời núi thử một lần. Theo thần biết, vị tướng quân này vẫn luôn giữ thái độ trung lập, cho nên không được trọng dụng. Nhưng trên danh sách, công chúa tiền triều đánh giá vị tướng quân này rất giỏi, chắc là hắn thật sự có bản lĩnh."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được!"

Tề Nhan: "Chắc chắn phải khống chế chiến sự trong phạm vi nhất định. Triều đình vừa mới có lại nguồn thu từ thuế, hiện tại còn là cuối năm, thật sự không nên làm lớn chuyện, nếu có thể hoà đàm..."

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn đôi mắt màu hổ phách của Tề Nhan: "Cho nên, ngươi lại muốn đi gặp Ba Âm?"

Tề Nhan: "Ngoại trừ cách này ra, bệ hạ còn có biện pháp nào khác sao? Nhất định là vì cái chết của ta nên Ba Âm mới xuất binh, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không bận tâm ta sống chết ra sao mà mạo muội khai chiến. Bệ hạ...quân binh vùng lên từ áp bức chắc chắn sẽ giành chiến thắng, đạo lý này ta nghĩ người nên hiểu. Tuy thiên hạ này không phải là thiên hạ của thần, nhưng rốt cuộc là thiên hạ quan trọng, hay vẫn là thần quan trọng? Một khi chiến sự nổ ra, mấy vạn bá tánh trôi giạt khắp nơi, cửa nát nhà tan...nỗi đau Kính Vị khó mà đền bù. Bệ hạ...đại cục làm trọng."

Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức đỏ mắt, trái tim cực kỳ đau xót, nàng nhìn Tề Nhan và thấp giọng hỏi ngược lại: "Ngươi...sao có thể hỏi ta ngươi và thiên hạ bên nào quan trọng hơn? Ngươi muốn ta trả lời thế nào? Ta thuận theo trái tim chính là hôn quân đại nghịch bất đạo, bằng không phải hy sinh ngươi sao?"

Tề Nhan cũng nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, nỗi đau lập tức tràn ngập trái tim nàng, nhưng nàng vẫn cố cứng rắn, đáp lại: "Thần tự thấy mình vô đức vô năng, không dám sánh bằng thiên hạ này. Chẳng phải bệ hạ dốc lòng muốn làm minh quân sao? Huống hồ...tuy ta ở nội đình, nhưng linh hồn lại thuộc về thảo nguyên. Ta là Hãn Vương Xanh Lê bộ của bắc Kính Quốc, là nữ nhi của mãnh hổ thảo nguyên Tô Hách Ba Lỗ. Bây giờ thảo nguyên gặp nguy hiểm...rõ ràng là ta có năng lực ngăn cản trận chiến, vậy mà lại bình an co đầu rút cổ ở chỗ này? Bệ hạ...thần cả gan vọng ngôn, thiên hạ này không chỉ là của người mà cũng là của ta. Chúng ta đều có trách nhiệm...ta không thể không đi."

Trước khi nước mắt rơi xuống, Nam Cung Tĩnh Nữ đã lập tức quay đầu đi. Nàng hận vì bản thân vô năng, rõ ràng là dù liều mạng cũng muốn bảo vệ đối phương, nhưng rốt cuộc nàng vẫn đẩy nàng ấy đến nơi nguy hiểm nhất.

Nàng oán Tề Nhan, oán Tề Nhan không thể ích kỷ một chút. Thiên hạ này để cho nữ đế nàng đến chống đỡ, nàng ấy an tâm dưới sự che chở của nàng không được sao?

Dù cho có nước mất nhà tan, thì người bị trói lên cột chịu sỉ nhục cũng chỉ sẽ có mình nàng...

Môi Nam Cung Tĩnh Nữ mấp máy, nàng muốn hỏi Tề Nhan: Nếu như nàng ấy xảy ra chuyện gì, nàng biết phải làm sao bây giờ. Nhưng mà...cuối cùng nàng chỉ lẩm bẩm nói ra một chữ: "Được."

Tề Nhan: "Bệ hạ lo chọn người làm chủ soái đi, thần nguyện cải trang giả dạng làm mưu sĩ đi theo. Chủ bộ, văn thư...cái gì cũng được, chỉ cần cho ta gặp Ba Âm, ta chắc chắn sẽ hóa giải cuộc chiến này."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Vị Hàn Doãn này được không?"

Tề Nhan: "Bệ hạ có thể triệu Hàn tướng quân vào cung dò hỏi rồi hẵng quyết định."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được, ta đi ngay đây, ngươi...thu dọn hành lý đi. Có lẽ ít ngày nữa đại quân sẽ xuất phát, ta sẽ nghĩ cách sắp xếp ngươi vào trong quân."

Tề Nhan: "Đa tạ bệ hạ!"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Để Nhược Lan cô nương đi cùng ngươi, có nàng chăm sóc ít nhiều gì ta cũng an tâm hơn một chút."

Tề Nhan: "Nhược Lan...e là có nhiều bất tiện. Người trong quân đều là nam tử, huống hồ đường xá xa xôi, chắc chắn rất vất vả, không bằng để nàng ấy quay về dân gian đi."

Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn luôn nỗ lực kiềm chế, nhưng rốt cuộc nàng không nhịn được nữa: "Chừng nào thì ngươi mới chịu nghĩ cho bản thân? Chẳng lẽ ngươi không phải là nữ tử sao? Trong quân đều là nam tử, ai tới lo cho ngươi ăn uống, lo cho cuộc sống hằng ngày của ngươi? Dẫu sao Nhược Lan cũng là nghĩa muội của ngươi, có nàng ấy ở bên cạnh chăm sóc cho ngươi, ta mới có thể yên tâm một chút..."

Tề Nhan: "Bệ hạ...ta, dẫn theo nàng ấy là được."

---

Nam Cung Tĩnh Nữ rời đi, tìm thấy vị Hàn Doãn, Hàn Mạc Vấn tướng quân mà Tề Nhan nhắc tới trên danh sách Lại bộ đưa cho. Hiện tại vị tướng quân này đã không còn quân quyền, thay vào đó là làm một trưởng quan có chức mà không có quyền ở Tuần Phòng doanh kinh thành, nghe nói quyết định này là năm đó Lục Trọng Hành đưa ra khi hắn còn đảm nhiệm chức thái úy. Nam Cung Tĩnh Nữ sai người tuyên Hàn Doãn vào cung, hỏi xem hắn thấy chiến sự này thế nào, cũng mời Tả Hữu Bộc xạ và Thượng thư lục bộ dự thính.

Hàn Doãn này tuy mê mang một lúc, nhưng hắn ngẫm nghĩ một lát liền trả lời lưu loát, quan điểm của hắn cũng được chư vị ở đây đồng tình.

Hàn Doãn cũng là người biết nắm chắc thời cơ, hắn bảo nếu bệ hạ chọn hắn làm soái, hắn sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh...

Vì thế Hàn Doãn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, được Nam Cung Tĩnh Nữ thăng một lần sáu cấp, suất lĩnh đại quân đến bờ Lạc Xuyên bình loạn.

Đương nhiên, Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn chừa thể diện cho Công Dương Hòe. Nàng vẫn chưa tước quyền thống soái ba quân của Công Dương Hòe mà chỉ cho Hàn Doãn làm phó tướng của Công Dương Hòe, cũng nói với Hàn Doãn: "Tuy Công Dương thái úy bại một trận, nhưng tổn thất cũng không lớn, hơn nữa kẻ địch nhân lúc trời tối để đánh lén, về mặt tình cảm thì lần bại trận này cũng có thể tha thứ. Huống hồ thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, lần này ngươi đi...trẫm ban cho ngươi Thượng Phương Bảo Kiếm, ở thời khắc mấu chốt có thể độc đoán chuyên quyền. Có điều, nếu không phải tất yếu thì vẫn nên thương lượng mọi việc với Công Dương Hòe, cũng nhân cơ hội này truyền thụ cho thái úy cách hành quân bày trận. Chỉ cần đánh thắng trận này, dù có ra sao đi nữa trẫm đều sẽ nhớ tới công lao to lớn của ngươi, đợi đến ngày hồi kinh đều có an bài."

Buổi nói chuyện này vừa để thị uy vừa để ban ân, cũng coi như bàn giao nhiệm vụ rõ ràng.

Hàn Doãn không ngờ nữ đế có thủ đoạn và lòng dạ như vậy, chỉ mới tiếp xúc ngắn ngủi mà đã khiến hắn nguyện trung thành.

Động viên ba ngày, chọn binh một ngày, mười vạn đại quân xuất phát trong tiếng pháo mừng năm mới...

Trước khi đi, Nam Cung Tĩnh Nữ trịnh trọng giao Tề Nhan cho Hàn Doãn tướng quân. Tuy Hàn Doãn không quen biết Tề Nhan, nhưng dẫu sao Tề Nhan cũng là nhân vật có vị thế trong kinh, vì vậy nàng cũng học theo công chúa tiền triều, đeo mặt nạ lên.

Thân phận của Tề Nhan là giám quân, kỳ thật cũng là quân sư.

Trên trời tuyết rơi dày đặc, mọi người đều nói trời đông không dễ hành quân, nhưng cuộc đại chiến này chạm vào là nổ ngay, ai mà đi lo lắng cái này...

Nữ đế dẫn theo các quan viên, đích thân ra khỏi thành mười lăm dặm để đưa tiễn. Nàng tế tam sinh, uống cạn rượu tiễn đại quân lên đường.

---

Đừng quên dành tng mình 1 vote để tiếp sc cho mình edit nhng chương tiếp theo nha. Xin chân thành cm ơn các bn vì đã đón đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top