Chương 52 - Vấn đề xưng hô

Tiêu Ý Hàn mang Iran đi rồi, Tô ba ba ngồi trở lại trên ghế salon sắc mặt trầm xuống, nhíu chặt lông mày như có việc gì suy nghĩ mãi không ra.

Tô Ninh lấy lại bình tĩnh nàng cởi áo khoác, trở lại ngồi xuống cạnh ba ba, nói: "Ba ba, ba có phải hay không có lời muốn cùng con nói?"

Tô ba ba buông lỏng thân thể tựa lưng ở sô pha, thấy Tô Ninh đi thẳng vào vấn đề liền hỏi: "Nữ nhân vừa rồi, mẹ của Iran, ba thấy nhìn thật quen mắt. Con nói cho ba ba, cô ta có phải là Tiêu thị trưởng?"

"Tiêu thị trưởng?" Không đợi Tô Ninh nói tiếp, chợt nghe bà nội đang ngồi ở bên kia ngẩng đầu kinh ngạc hỏi lại.

Tô Ninh nhìn vẻ nghiêm túc của ba ba lại nhìn bà nội đang vô cùng kinh ngạc, nói: "Dạ, con cũng vừa mới biết được chị ấy là thị trưởng." Tô Ninh dừng lại một chút còn nói: "Bất quá, người nhà của chị ấy đều rất tốt, chị ấy tuy rất nghiêm túc, lạnh lùng nhưng đối với con thật sự rất rất tốt."

Tô ba ba không có như Tô Ninh tưởng tượng là khi biết ra sự thật sẽ giật mình, ngược lại ông như có điều suy nghĩ, chỉ gật gật đầu. Mà bà nội – người gần đây không cảm thấy hứng thú với vấn đề gì lại tới ngồi cạnh Tô Ninh, lão bà trên mặt tràn đầy vẻ không tin, lại hỏi Tô Ninh một lần nữa: "Nữ nhân kia thật là thị trưởng thành phố Giang Vịnh của chúng ta ? Iran chính là con của thị trưởng?"

Tô Ninh nhìn bà nội cười khổ gật đầu, cũng khó trách bà nội giật mình, lão bà sống nhiều năm, lớn tuổi như vậy rồi đều chưa từng gặp qua quan chức lớn.

"Trời a..." Tô bà nội vỗ vỗ bộ ngực, nói: "Trong nhà chúng ta như vậy lại xuất hiện nhân vật lớn như thị trưởng...." Tô bà nội cảm khái, lập tức lại nghĩ tới cái gì, nhìn Tô Ninh sốt ruột nói: "Ninh Ninh, làm sao con không sớm nói cho bà nội, làm hại bà nội còn muốn kêu thị trưởng ở lại ăn cơm thừa.."

"Không có chuyện gì đâu, Iran cùng bà không phải rất hợp sao, chị ấy vui vẻ còn không kịp nên sẽ không trách gì đâu." Tô Ninh nắm tay bà nội an ủi, trong lòng lại nghĩ, nếu bà nội biết rõ quan hệ giữa nàng và Tiêu thị trưởng, thật không biết sẽ phản ứng thế nào?

"Sang năm chỗ này sẽ phá bỏ và dời đi nơi khác, phòng chúng ta ở là của nhà nước cấp, không có cơ quan chứng thực sợ là về sau sẽ không có phòng ở." Tô ba ba trầm mặc một hồi, đột nhiên nói ra.

"Ba ba..." Nghe xong Tô Ninh sững sờ, cô không biết ba ba của cô như thế nào đột nhiên nói đến vấn đề này.

"Haizz. Cô ta đường đường là đại thị trưởng, việc nhỏ này sợ cũng không đến tay cô ta, ba ba chỉ là đột nhiên suy nghĩ một chút, ba suy nghĩ biện pháp a..." Tô ba ba đột nhiên xoay chuyển lời nói, có chút thở dài.

Tô Ninh nhíu mày, trên khuôn mặt xinh đẹp nổi lên mây đen, trong lòng nàng hiểu rõ phòng ở đối với nhà nàng là chuyện lớn. Nếu như phòng ở bị phá bỏ và dời đi nơi khác, nhiều nhất cho chút ít đền bù tổn thất, nhưng mà phòng ở cũng chưa có, vậy thì đồng nghĩa cả nhà nàng tại Giang Vịnh sẽ không có chỗ ở . Mặc dù là như vậy nàng cũng chưa từng nghĩ đến thị trưởng đại nhân, hôm nay bị ba ba nhắc tới, nàng cảm giác lòng nặng nề, nàng không muốn tìm thị trưởng đại nhân xin giúp đỡ, ít nhất bây giờ còn chưa phải lúc...

Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh trở lại, lúc Tô Ninh đang phiền lòng thì điện thoại vang lên, là tin nhắn của thị trưởng: "Ăn cơm xong gọi điện thoại cho chị, chị đi đón em, rất nhớ em! Hàn"

Nhìn tin nhắn Tô Ninh có chút chột dạ liếc sang ba ba, rồi đứng dậy trở về phòng . Thị trưởng đại nhân chủ động nói nhớ nàng, Tô Ninh không ngừng ở trong lòng ghi nhớ những lời này, những việc phiền lòng kia thoáng cái đều không quan trọng, nàng chỉ biết người có tính cách như thị trưởng, chủ động nói nhớ mình, thật sự có chút không dễ dàng.

Tô Ninh ngồi không yên, trong phòng ngây người một hồi, thị trưởng đại nhân hôm nay thật vất vả có thời gian rảnh, nàng không muốn lãng phí thời gian ở trong nhà, bình thường thị trưởng đều bận rộn, mấy ngày nàng cũng chưa thấy mặt một lần. Cho nên hiện tại nàng muốn lập tức đi gặp Tiêu Ý Hàn, dù là cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, chỉ cần cùng nhau một chỗ là tốt rồi.

Tô Ninh ra khỏi phòng, thấy vẻ mặt ba ba đã khôi phục như bình thường, nàng dựa sát vào ôm lấy cánh tay ba ba làm nũng nói: "Ba ba, sang năm con sẽ tốt nghiệp, ba đừng quá vì chuyện phòng ở mà sốt ruột, có lẽ sang năm sẽ có chuyển biến tốt đẹp a.." Tô Ninh chăm chú nhìn ba ba suy nghĩ một chút, còn nói: "Nếu thật sự không được, chúng ta không ở trong thành phố được thì ba cùng bà nội về quê, con kiếm tiền gửi về nuôi hai người."

Tô ba ba bĩu môi, ông chống đỡ không được dáng vẻ làm nũng của con gái, tay ông búng búng cái mũi nhỏ của Tô Ninh, sủng nịch nói: "Vừa tốt nghiệp, đâu thể nào thoáng cái tìm được công việc thích hợp. Chuyện trong nhà không cần con quan tâm, con lo chăm chỉ học tập, đây mới là lời hứa giữa chúng ta."

"Dạ, vất vả cho ba ba rồi.." Tô Ninh tựa ở đầu vai ba ba đau lòng nói, bỗng nàng mạnh mẽ nhảy ra ngồi xuống trước mặt nhìn chằm chằm ba ba, ông bị động tác của con gái làm cho hoảng sợ, vừa định lên tiếng hỏi thăm, lại nhìn thấy Tô Ninh nhanh chóng đứng dậy.

"Ba ba, con muốn đi ra ngoài, buổi tối sẽ không ở nhà ăn." Tô Ninh vô cùng gấp, nói dứt lời cũng không đợi ba ba trả lời, trực tiếp chạy về phòng của mình.

Không đến một phút sau, Tô Ninh liền ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt Tô ba ba, nàng đối với hành động đột ngột vừa rồi của mình cảm thấy có chút buồn cười.

"Con học theo ai vậy? Như thế nào ở bên ngoài một thời gian ngắn, liền trở nên nôn nóng, gấp gáp dọa ba con nhảy dựng." Tô Khải Hồng trách cứ nhíu mày nói với Tô Ninh.

Tô Ninh cười: "Con đột nhiên nhớ tới một ít chuyện, cho nên lập tức muốn đi ra ngoài." Nàng dừng lại một chút, còn nói: "Không cho ba nói không đồng ý, vừa rồi lúc có Tiêu thị trưởng, ba nghiêm túc như vậy, con..." Tô Ninh còn ủy khuất bĩu môi.

"Ba ba không phải là không biết rõ chuyện gì xảy ra sao? Gia đình mình như vậy con lại mang về người có địa vị to lớn thế, con cũng không sợ làm cho ba con sợ hãi sao.."

"Tốt lắm, mau đi đi, đừng trở lại trường học muộn quá, đi đêm không an toàn." Tô ba ba nhìn ra Tô Ninh nóng vội, bất đắc dĩ thúc giục nàng đi mau.

Tiêu Ý Hàn chở Iran đi lòng vòng thành phố Giang Vịnh, cô vốn nghĩ buổi chiều không có việc gì thì mang Tô Ninh cùng Iran đi dạo phố, rồi ba người đi ăn cơm, không nghĩ tới cuối cùng lại biến thành Tô Ninh mang Iran về nhà ăn cơm, hiện tại chỉ còn lại cô cùng con trai, tất cả hứng thú cũng không còn. Tiêu Ý Hàn phiền lòng trách cứ thân phận của mình, công việc, những thứ kia chất thành núi làm cho cô cũng không được nghỉ ngơi..

"Mẹ, con yêu mến gia đình của chị Ninh Ninh, mẹ thì sao?" Tiêu Ý Hàn đang phiền lòng thì Iran ngồi ở vị trí kế bên tài xế lại quay qua vui vẻ hỏi.

"Mẹ nói bao nhiêu lần rồi, gọi là dì, cái gì mà chị Ninh Ninh ..." Tiêu Ý Hàn ngữ khí lạnh như băng, nghiêm khắc uốn nắn đứa con.

Iran bị mẹ phản ứng lại càng hoảng sợ, thằng bé chép miệng, nói: "Nhưng mà nhìn chị ấy giống như là chị a, con thích gọi chị ấy là chị Ninh Ninh ."

Nghe thấy lời của con trai, Tiêu Ý Hàn thả chậm tốc độ xe, không biết thay đổi xưng hô thế nào cho Iran, cô quay đầu nghiêm túc nói: "Iran, Ninh Ninh là bạn của mẹ, con không thể gọi loạn được, từ nay về sau nhìn thấy Ninh Ninh nhất định phải gọi là dì".

"Dạ.." Iran thấy mẹ mình thật sự sắp giận, nó rụt lại, dựa thẳng vào ghế gật đầu.

Tiêu Ý Hàn lái xe về nhà mình, cô hiểu mình không nên nói với trẻ con như vậy, trì hoãn một hồi lại nhẹ giọng hỏi: "Làm sao con thích? Nhà em ấy so với nhà mình tốt hơn sao?"

Iran lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không tốt, mẹ, nhà của chị... dì Ninh Ninh thật nhỏ. Nhưng con thích đồ ăn nhà dì ấy, thích thật nhiều người quây quần cùng ăn cơm." Iran như là đang nhớ lại, trên mặt lộ ra nụ cười khờ dại.

Tiêu Ý Hàn không nói gì, lần đầu tiên cô đến nhà Tô Ninh là vào buổi tối, thấy kiến trúc khu này đã cũ, đoán là sẽ bị phá bỏ và dời đi nơi khác. Cô biết nhà Tô Ninh nhỏ, chỉ là không nghĩ đến trong gian phòng nhỏ đó, lại có một thứ đáng giá đáng trân quý như vậy.

"Không phải gia đình nào cũng có điều kiện, Trung Quốc còn có rất nhiều nơi trẻ con không có cơm ăn, không có tiền đi học, cho nên con phải học được tính cần kiệm, có biết không?" Tiêu Ý Hàn không có tiếp tục vấn đề nhà Tô Ninh, mà là mượn cơ hội giảng dạy con trai.

"Dạ" Iran cái hiểu cái không gật đầu.

Tiêu Ý Hàn lúc này đã lái gần đến nhà, cách khoảng chừng 10p lái xe nữa, cô lái nhanh, tính mau đem Iran về. Điện thoại trong túi lại vang lên, Tiêu Ý Hàn quay đầu nhìn túi xách đang bị cô đặt ở ghế sau, Iran rất hiểu chuyện liền leo xuống lấy điện thoại đưa cho mẹ.

Tiêu Ý Hàn tiếp nhận điện thoại, cô cho xe chậm lại dừng ở ven đường.

"Được, em cứ đứng chờ ở trạm xe bus, chị đến đón em."

"Ừ, Iran ở đây."

"Bye." Ngắn gọn mấy câu Tiêu Ý Hàn cúp điện thoại, cô nhìn đường rồi thay đổi đầu xe, lái về hướng nhà Tô Ninh.

"Chị Ninh Ninh sao?" Iran ôm túi xách trong ngực, tò mò hỏi mẹ.

Tiêu Ý Hàn quay đầu ra sau nhướng mi làm bộ tức giận, Iran vội dùng bàn tay nhỏ bé bụm lấy miệng của mình, bật cười ha ha.

Xe rất nhanh chạy đến trạm xe bus gần nhà Tô Ninh, Tiêu Ý Hàn dừng xe, Tô Ninh liền mở cửa sau đi vào ngồi. Iran quay sang nhìn Tô Ninh vui vẻ cười: "Chào dì Ninh Ninh ..."

"Ừ? Tiểu quỷ đầu, làm sao em không gọi là chị ?" Tô Ninh mỉm cười nhìn Iran, nàng chưa kịp phản ứng nhìn về phía thị trưởng đang ngồi im re trên ghế lái.

Tiêu Ý Hàn nhìn về phía Tô Ninh, giương khóe miệng nói: "Em muốn cho thằng bé gọi em là chị?" Giọng chị ấy nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chút ít ý tứ uy hiếp.

"Ha ha." Tô Ninh cười trừ không nói gì, nàng đưa hai tay ra ẵm Iran ôm vào trong ngực, ánh mắt dịu dàng nhìn thị trưởng.

Tiêu Ý Hàn quay đầu xe khởi động: "Nói đi, hai vị đại nhân, chúng ta bây giờ đi nơi nào?"

Iran nghe thấy mẹ gọi mình là đại nhân, cười khanh khách nói: "Dì Ninh Ninh, chúng ta là quan lớn, mẹ là tài xế lái xe của chúng ta..." Thằng bé cố nhịn cười, làm bộ nghiêm khắc nói: "Tài xế, chúng ta đi khu vui chơi a.."

Tiêu Ý Hàn không nói gì, trong lòng nghĩ thật đúng là có chút phiền toái, có trẻ con ở đây, cô muốn làm gì cũng không được. Cô thoáng nhìn Tô Ninh trong kính chiếu hậu, rồi lái xe hướng về trung tâm thành phố, đi khu thương xá.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top