Phiên Ngoại 3: Chị không nói một tiếng đã lâu không gặp với em sao?

Thời gian trôi qua nhanh như chớp, những đau khổ trong trí nhớ của một người cũng dần bị phong ấn trong từng góc nhỏ trong tim. Cuộc sống dần trở về ban đầu, một ngày lại một ngày trôi qua tựa như khi không có người kia, bản thân nàng cô độc vượt qua từng ngày. Ngoài tin tức được phát lặp lại trong tiệm sách, mang theo chút giai điệu phiền muộn cùng ngẩn ngơ thì cuộc sống của Thường Du như không còn dấu vết của Kỷ Dao Quang. Bạn bè mới, những náo nhiệt, ồn ào mới xung quanh chậm rãi lấp đi khoảng trống ba năm.

Vì có quan hệ với Lục Dư Thanh, số lần đến tiệm cơm của An Mộ Ngọc cũng tăng lên, nàng cũng dần quen với người này, giữ khoảng cách nhất định có thể để tinh thần cùng cảm xúc thỏa mái, An lão bản là người ôn nhu, ít nhất khi gặp nàng. Chẳng qua.....Thường Du không muốn cũng không có khả năng tiến thêm bước nữa. Ngồi trên ghế dài, nhìn dòng người lui đến, khóe môi tươi cười, trước mặt là một đôi tay ôn nhu. Rũ mắt cười nhạt, nàng bóp chết sự chờ đợi của An Mộ Ngọc bằng lời nói đạm nhạt.

"Tư thái từ chối của chị cũng khiến người khác thích." An Mộ Ngọc vuốt sợi tóc trên trán, cười nhẹ nói: "Nếu đến sớm hơn một chút, nếu em nhanh hơn một chút, có phải còn có cơ hội đến gần chị không? Nhiều năm trước chị đối với em như mây bay trên trời, thường xuyên nhìn lên lại chưa từng được chạm, nhưng mà sau khi tiếp xúc, phát hiện khoảng cách cũng không xa xôi, sợ không ngăn được ý nghĩ tham lam."

Thường Du không lên tiếng, nàng nhìn hai người phía trước, mười ngón tay đan nhau. Thời niên thiếu, nàng cũng đã từng cùng người nọ sóng vai đi khắp thành phố S, tươi cười vui vẻ, tuổi trẻ tốt đẹp ấy giờ chỉ còn là những hoài niệm trong trí nhớ. Trong mắt hiện lên ý cười, khóe môi không còn sự lạnh lẽo mà như đang đắm chìm trong tình yêu.

"Chị đang nghĩ gì vậy?"

Lời An Mộ Ngọc lôi kéo Thường Du khỏi suy nghĩ, nàng cười nhạt đáp: "Không có gì."

"Sau khi bị từ chối vô tình, em có thể ôm chị một cái không?"

Xem trầm mặc của Thường Du như câu trả lời, khóe môi An Mộ Ngọc tươi cười, giấu đi sự buồn bã cùng thở dài, ít nhất lúc này, nàng ôm Thường Du, nàng sẽ có thể gần sát vị nữ thần xa xôi không thể với này hơn so với fans. Nàng không quan tâm niềm vui sướng lúc này của Thường Du là vì ai. Cái ôm này khiến nàng lưu luyến, nếu có thể có cơ hội.....

Bóng người chợt lóe như đi ra từ trong ảo giác của suy nghĩ, nụ cười trên mặt Thường Du cứng lại, nàng đột nhiên đẩy An Mộ Ngọc ra, vội vàng đứng lên, tìm kiếm gương mặt quen thuộc trong đám đông, nhưng lại không thấy. Cong môi, từ giễu, sợ là thời gian này, đã đi đóng phim nơi nào rồi? Sao có thể xuất hiện ở thành phố S?

Hai tay siết chặt, An Mộ Ngọc ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn tươi cười ôn nhu như nước: "Thường lão sư, làm sao vậy?"

"Không có gì." Thường Du nhàn nhạt lắc đầu, điều chỉnh cảm xúc, nàng nói tiếp: "Trong lòng tôi thật sự trống rỗng, nhưng nơi đó sẽ không cho bất kỳ ai đi vào, An lão bản, chúng ta là bạn, cũng chỉ có thể là bạn."

"Chị không cần lặp lại lời từ chối." An Mộ Ngọc thở dài, xua đi tối tăm trong lòng, nàng ngẩng đầu nhìn Thường Du, đùa: "Ít nhất, có thể ôm được Thường lão sư, đây là điều người khác cực kỳ hâm mộ. Nếu bị fans chị biết, không biết sẽ thế nào."

Lời nói đùa của An Mộ Ngọc không ngờ lại trở thành thật.

Vốn những phóng viên nằm vùng đến đây là vì Kỷ Dao Quang ở thành phố này, không nghĩ đến không lấy được tin tức của cô, đã nhìn thấy một người biến mất thật lâu. Nữ thần trước kia có lẽ có thể tạo ra một ít nhiệt lượng, huống chi quan hệ giữa nàng và Kỷ Dao Quang dù đã ba năm vẫn làm người thổn thức, trong lòng nghĩ đến sẽ câu được lượng khán giả của hai người. Ước lượng giá trị tin tức này xong, phóng viên mang ảnh chụp trở về, cảm thấy vẫn tốt hơn không có thu hoạch.

#Thường Du mai danh ẩn tích đột nhiên xuất hiện ôm bạn thân và thực hư chuyện bạn gái."

Tin tức vừa ra lập tức oanh động, kết quả còn náo nhiệt hơn phóng viên nghĩ, nhiều người tinh tế phân tích, so sánh giữa nợ cũ năm xưa và tân hoan hiện tại, vô số người kết luận Thường nữ thần mắt mù, có người hiểu chuyển, không ngừng tách hai người ra, mang theo lời trêu đùa ác ý.

Giải trí bát quái Tiểu Toản Phong V : Kỷ lão sư @ Kỷ Dao Quang V từng nói lấy sự nghiệp làm trọng, những tin tức trong sinh hoạt tình cảm cũng dần biến mất là vì khó quên tình cũ sao? Nhưng Thường nữ thần @ Thường Du V biến mất thật lâu đã tìm được nơi quy túc, Kỷ lão sư có ý kiến gì về điều này không? [hình ảnh]

------------Nữ thần của tôi vẫn đẹp như vậy, vì sao không trở lại?

------------Thành phố S có tiệm sách do Thường lão sư mở, trước khi có thời gian tôi ngẫu nhiên gặp được Thường lão sư, nhưng Thường lão sư bảo tôi đừng nói ra, bù lại ký tên cho tôi. Nghe nói nhóm paparazzi đến là vì đi nhìn chằm chằm Kỷ lão sư? Mọi người nói xem vì sao Kỷ lão sư lại xuất hiện ở đó? Lúc trước hai người tách ra, tôi khóc sưng mắt! Tân hoan gì đó, mau tránh ra!

------------Tôi là anti của Kỷ, Thường nữ thần làm tốt lắm!

Dù đã lâu không đăng nhập vào Weibo nhưng Thường Du vẫn nhớ rõ mật khẩu, nàng nhanh chóng nhìn bình luận trên mạng, chuyện trong quá khứ bị cư dân mạng nhàm chán đào lại, rõ ràng đã không nhớ rõ tình cảnh lúc ấy, nhưng vì sao ngay lúc này, lại hiện lên ánh mắt lạnh nhạt, tức giận của em khi rời đi? Đều nói nợ tình khó trả, nhưng cuối cùng là ai nợ ai? Tay run rẩy đánh chữ, Thường Du hít sâu, cuối cùng đăng tin.

Thường Du V: Cô ấy không phải người yêu của tôi, chúng tôi chỉ là bạn.

Cuộc sống bình thường đã hoàn toàn bị tin này đánh vỡ, như viên đá bị ném lên mặt hồ, không ngừng gợn sóng, truyền thông dựa theo một ít dấu vết tìm được, tiệm sách đành phải đóng cửa tạm thời, mà Thường Du lại chậm rãi bước ra, dùng vẻ lãnh đạm, xa cách trước đây che đi u buồn cùng bi thương. Khi được phỏng vấn, Thường Du thong dong nói: "Hôm nay tôi nhận phỏng vấn, mọi người có câu hỏi gì cứ hỏi, nhưng tôi hy vọng sau này mọi người không cần quấy rầy cuộc sống của tôi."

-----------Đã cách ba năm còn nhắc đến vấn đề này có chút không ổn, nhưng vì lúc trước đương sự không lên tiếng, tôi muốn biết, là do có người khác chen chân vào nên mối quan hệ của hai người mới tan vỡ sao?

-----------Giữa chúng tôi không có người thứ ba, chỉ bại bởi chính mình.

-----------Cô có nghĩ đến việc quay trở lại giới giải trí không?

-----------Không nghĩ đến, đột nhiên tìm được nơi yên tĩnh. Trước kia tôi xem mọi thứ quá quan trọng, mà bỏ qua phong cảnh xung quanh.

-----------Vì sao cô lại mở tiệm sách ở thành phố S?

-----------Vì có người thích đọc sách.

-----------Người xuất hiện trong ảnh là bạn của cô, vậy trong tương lai, cô sẽ lựa chọn người bạn đời như thế nào?

----------Tôi cảm thấy cuộc sống một mình không tệ, không nghĩ đến chuyện đó.

----------Vậy có nghĩa là cô đang đợi Kỷ lão sư sao?

----------Tôi không đợi ai, người nên đến sẽ đến.

---------Tôi muốn biết hiện tại cô thấy Kỷ lão sư thế nào?

---------Dùng câu thơ cô ấy từng viết: Cô đăng ám nguyệt sương hàn dạ, ninh mộng người nhàn bất mộng quân.

---------Thường lão sư, cô hiếm khi thẳng thắn, nếu lúc này Kỷ lão sư ngồi trước màn hình, vậy cô ấy sẽ có cảm tưởng gì?

Thường Du không trả lời ngay, nàng cong môi, sau một lúc lâu mới đáp: "Lời này anh hẳn nên hỏi Kỷ Dao Quang." Ba chữ này đã lâu không nói đến, hầu hết đều dùng từ vị kia hay em để thay thế, trong lòng không ngừng lặp lại trăm ngàn từ thương nhớ vẫn có chút khác biệt, trong miệng tràn ngập chua xót, Thường Du bất giác lặp đi lặp lại ba chữ Kỷ Dao Quang.

Buổi phỏng vấn này khiến trên mạng oanh động không nhỏ, cư dân mạng đều vô cùng tiếc nuối, một đương sự khác tựa như không liên quan đến chuyện này, trước sau không xuất hiện. Cư dân mạng tạo ra một ít ảnh cùng video tuyên truyền. Khi có người từ những dòng chữ của Thường Du soạn thành một tấu sở phân tích rồi tag Kỷ Dao Quang vào, mới phát hiện cô thầm like. Người ngầm quan sát còn tưởng rằng em sẽ lấy lý do trượt tay rồi hủy bỏ, nhưng không có, em vẫn để đó không hủy.

---------Em nói này Kỷ bảo bảo, chị đang ở đâu! Thường lão sư đã nói như vậy rồi kìa!

---------Lầu trên, vì sao cô luôn phải đặt Kỷ bảo bảo của chúng ta bên cạnh Thường Du, đã nhiều năm như vậy, Kỷ bảo bảo đã sớm quên rồi? Vì sao phải hợp lại? Tôi cảm thấy kết cục này rất tốt.

---------Khóc thút thít, đây là mối hận trong lòng tôi!

---------Chẳng lẽ mọi người muốn nhìn Kỷ bảo bảo sống cô độc cả đời sao?

Trong sự tha thiết kỳ vọng của đông đảo cư dân mạng thì còn có Thường Du, thở dài tắt điện thoại, nàng rũ mắt giấu đi tất cả cảm xúc. Ba năm trôi qua, đã sớm quên mất rồi? Ban đầu đã thờ ờ thì cần gì phải cưỡng cầu. Lại gặp ác mộng, gần như không thể ngủ yên ổn, sáng hôm sau thức dậy, truyền thông ngồi xổm trước cửa đúng hẹn biến mất, tiệm sách lại có thể tìm về bầu không khí của mình, chỉ có một người xuất hiện, chỉ trỏ. Giá sách cổ là nơi ít người đến nhất, ánh sáng mờ nhạt tăng thêm sự thương cảm cho lịch sử dày nặng.

Thường Du chạm vào kệ sách, trong đầu phác họa dáng vẻ tỏa nắng của Kỷ Dao Quang khi nhìn thấy hàng sách cổ trong thư viện. Thở dài, cảm giác mệt mỏi bao phủ người nàng, xoa giữa mày, hoảng hốt ngước mắt, nhìn thấy người ngồi bên ghế đẩu kia, trên tay cầm quyển thi tập. Thời gian như chảy ngược về thời đại học, chẳng qua gương mặt trong trí nhớ kia, vươn tay đã không thể chạm đến.

"Chị không nói một tiếng đã lâu không gặp với em sao?" Người đang ngồi đọc sách bỗng ngẩng đầu, ánh đèn chiếu lên gương mặt em, có thể thấy rõ lông tơ trên tai, nụ cười của em xa lạ lại chân thật.

"Đã lâu không gặp."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top