Chương 47: Cậu không lạnh sao?
"Mèo này theo chủ nó."
Một giọng cười thanh thúy vang lên phía sau, hai vị khách mời cuối cùng cũng xuất hiện. Một vị tóc dài, kính râm to che khuất nửa mặt, trên người chỉ mặc một áo khoác đơn bạc như không cảm giác được cái lạnh đông người. Nàng giang tay, đi đến chỗ Kỷ Dao Quang, một tay ôm cô vào lòng, cười hỏi: "Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Kích thích không?"
Mày Kỷ Dao Quang hơi nhăn lại, cô trợn mắt, đẩy Biên Vu Đình ra, vờ thắc mắc hỏi: "Cậu không lạnh sao?" Thân thể gia hỏa này không tốt, dưới thời tiết này lại mặc quần áo mỏng manh như vậy, thật làm người ta không nghĩ ra.
"Cậu ôm mình một cái, mình sẽ không lạnh." Biên Vu Đình vứt mị nhãn cho Kỷ Dao Quang, ra vẻ yêu kiều nói. Khóe mắt nhìn gương mặt lãnh đạm của Thường Du, chỉ thoáng chút thần sắc đã đoan trang lại. Dân chơi trong giới nghệ sĩ một thời gian, không ai chưa từng nghe danh nàng. Khóe môi tươi cười, nàng tiếp tục nói. "Biên Vu Đình."
Biên gia đại tiểu thư ai mà không biết? Tự xưng là người đại diện nhưng ai không xem nàng như đại minh tinh mà cung phụng? Người tiếp xúc với vị đại tiểu thư này một là ham mê sắc đẹp không thì là ham mê thế lực sau lưng, xã hội hiện tại, nghệ sĩ có thể lực mỏng rất khó lộ diện, rất nhiều người đều dựa vào tuyên truyền cùng tiền để tạo nên tên tuổi. Biên Vu Đình cũng không phải một mình vào đây, theo sau nàng là một nữ nhân trầm mặc không nói. Nói nữ nhân thì không quá thích hợp, gương mặt non nớt nhìn không đến hai mươi tuổi..... dung mạo của nàng trong giới giải trí này không tính là gì, nhưng đôi mắt đen tuyền, con ngươi trong trẻo quang mang làm người khác khó nhịn nhìn vài lần.
"Khương Ngọc Sanh?" Người gọi tên nàng là Bạc Vũ, chỉ thấy hắn hưng phấn đi đến trước mặt Khương Ngọc Sanh, quơ tay múa chân nói, "Sao cậu lại đến đây? Giảng viên của cậu cho cậu rời trường sao?" Hai người là bạn cùng lớp, nhưng cơ duyên chỉ chiếu cố mình Bạc Vũ, thành tích của Khương Ngọc Sanh đều xuất sắc, nhưng hắn sớm tiến vào tầm mắt công chúng mà Khương Ngọc Sanh lại không có tiếng tăm gì, các nhân vật của nàng không hề có cảm giác tồn tại. Nhưng cũng vẫn không phải không tốt, giảng viên rất thiên vị nàng, sau khi nàng tốt nghiệp, phương diện nhân mạch có lẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Khương Ngọc Sanh rũ mắt, nàng tươi cười hơi ngượng ngùng.
Kỷ Dao Quang hiểu rõ cười, cô nhỏ giọng chỉ đủ hai người nghe, hỏi Biên Vu Đình: "Tân hoan?"
"Cậu nói bậy gì đó?" Biên Vu Đình nhỏ giọng phủ nhận, "Là học sinh của ai kia, cô ấy ném cho mình bảo mình hỗ trợ một chút, mình không có hứng thú với mầm đậu nành. Chẳng lẽ cậu không biết mình thích nhất là người như Thường Du?"
"Cậu hết hy vọng đi." Kỷ Dao Quang chén ghét trừng Biên Vu Đình, bản thân đức hạnh gì còn không biết? Rất nhiều lời muốn phản bác. Lúc trước không biết là ai nói, đối với người như Thường Du bản thân chỉ có thể kính nhi viễn chi. Cô nghiêng đầu nhìn Thường Du rũ mắt, mà An Mộ Ngọc đứng đối diện nàng, ánh mắt không che dấu lửa nóng nhìn Thường Du. BKỷ Dao Quang bất động thanh sắc tiến lên một bước, vừa lúc chặn tầm mắt An Mộ Ngọc, ánh mắt cô hướng về hai người khác.
Trong tám vị khách mời có ba vị khách mời nam, giới này lớn như vậy, tuy từng có giao thiệp nhưng cũng chỉ là xã giao. Bạc Vũ xem như quen thuộc một chút, Tôn Thiếu Cung cùng Giang Chiếu Chi chỉ biết tên cùng mặt cùng với một vài tin trên Weibo.
Tôn Thiếu Cung là người có tài nhưng thành đạt muộn, năm trước vì diễn vai nam nhị thâm tình trong bộ phim rất nổi nên được mọi người biết đến, sau đó, quá khứ của hắn đưa cư dân mạng đào ra, nói hắn thiếu niên lập gia đình, vợ không bao lâu sau đã mất vì bệnh, sau một đoạn thời gian tinh thần sa sút, hắn đem tất cả tâm lực vào diễn xuất. Trong giới có không ít người tỏ vẻ ái muội, thậm chí có một nữ minh tinh công khai cầu hôn hắn, đương nhiên kết quả hắn không chút lưu tình cự tuyệt. Còn Giang Chiếu Chi lấy hình tượng "lão cán bộ", thường xuyên tự bôi xấu mình đùa về tuổi trung niên đầy dầu mỡ trên Weibo, bình giữ ấm và cẩu kỷ là vật bất ly thân.
Tám vị khách mời đã đến, nhân viên công tác cũng dừng chơi bài poker, khi Triệu Bắc Đình xuất hiện, trường quay an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Tướng mạo Triệu Bắc Đình không hung hãn, thậm chí có thể nói là "nhỏ yếu", này không khiến hắn giống nữ nhân mong manh yếu đuối, mà là khí chất mẫn cảm tinh tế, không khác cách hắn quay chụp. "Mọi người sao không nói tiếng nào?" Triệu Bắc Đình hỏi, hắn cúi đầu nhìn Siren ưu nhã dưới bàn, hỏi, "Đây là mèo hoang của khách sạn?"
Kỷ Dao Quang cười, đánh vỡ bầu không khí đình trệ: "Không phải, là mèo nuôi trong nhà."
"Cô chọn mèo sao lại giống cô chọn kịch bản như vậy, nát nhừ mà." Nếu lời này là Lý Âu nói, nhất định mang theo sự bạo nộ cùng vài phần hận sắt không thành thép, nhưng từ Triệu Bắc Đình nói ra lại giống như bạn bè thân thích đang trêu nhau, không khiến người cảm giác không ổn.
Kỷ Dao Quang vén tóc, nhấp môi cười nói: "Cho nên, cần Triệu đạo chỉ dẫn."
Triệu Bắc Đình ho nhẹ, không ý kiến với lời của Kỷ Dao Quang, hắn thong thả nói: "Được rồi, trở về chính sự, người đã đến đủ, chúng ta vừa lúc nói về tiết mục. Khi mọi người đến khẳng định cái biết cái không, hiện tại tôi nói cho mọi người về quy tắc tiết mục này. Trước khi mọi người ngủ, người quay phim đều sẽ theo ghi lại toàn bộ hành trình của mọi người, việc mọi người cần làm là chỉ sinh hoạt trong khách sạn, tổ tiết mục sẽ cho mỗi người một trăm kinh phí, thời gian nửa tháng tới, làm sao để tiền sinh tiền, là nằm ở chính mình. Đương nhiên, tổ tiết mục cũng có nhiệm vụ cho mọi người đạt kinh phí."
"Khách sạn này gọi là "Khách Sạn Thời Gian", lấy ngụ ý thời gian này, ban ngày mọi người tự mình sinh hoạt, đến tối, tổ tiết mục sẽ cho mọi người rút thăm diễn một đoạn lịch sử, dựa theo biểu hiện mà kinh phí sẽ là ba năm mười. Kỹ thuật diễn là tiêu chuẩn quan trọng nhất, đương nhiên cũng không phải tiêu chuẩn duy nhất. Mọi người đã hiểu chưa?"
"Đã hiểu." Bạc Vũ giơ tay, hỏi, "Chúng ta chia phòng thế nào? Ba khách mời nam nếu cùng một phòng, sẽ còn lại một phòng đơn!"
"Đây là sinh hoạt của mọi người, đương nhiên mọi người tự mình quyết định, khách sạn có bốn phòng ngủ." Triệu Bắc Đình cười nói, "Được rồi, tiếp theo mọi người sửa sang lại đồ đạt cùng nghỉ ngơi, ngày mai chính thức bắt đầu quay. Mọi người cũng biết đây là tiết mục đời thường, sẽ phát sóng cùng với hoàng kim của Z đại." Khuyết điểm của tiết mục đời thường là hay xung đột hay nguy hiểm, nếu là bình thường nhạt nhẽo, nhìn những gương mặt khác nhau bận rộn việc nhà, dù là ai cũng sẽ chán, mỗi người không có kịch bản, nhưng trong lòng mọi người rất nhanh đã tìm được hướng đi của mình.
Chuyện Kỷ Dao Quang cùng Thường Du chung phòng là ván đã đóng thuyền, nhưng Biên Vu Đình cố tình vẫn muốn trêu cô, bắt lấy cánh tay cô, nũng nịu nói: "Thân ái, chúng ta đã lâu rồi không gặp, từ sau khi tốt nghiệp tiểu học xong vẫn không ngủ cùng nhau, đây có vài phòng, không mấy chúng ta hai người một phòng đi?"
"Cút!" Đẩy cái tay đang tiến gần mặt mình, môi mỏng hé ra một chữ lạnh nhạt.
Thường Du chậm rãi nói: "Ừ, như vậy cũng không tồi, chị cũng không quấy rầy hai người ôn chuyện."
"Đúng vậy, đúng vậy, cậu xem A Du cũng nói vậy rồi." Biên Vu Đình nói tiếp.
Kỷ Dao Quang nhanh trở về bên cạnh Thường Du, kiến quyết nói: "Em không có gì nói với cậu ấy hết, em không biết người này." Tình nghĩa nhiều năm nói vứt là vứt, không chút nào màng đến biểu cảm cố ý đau lòng của Biên Vu Đình. Buồn cười! Đối với cô mà nói, thời gian tách khỏi Thường Du không phải chỉ một thắng ngắn ngủi, mà là tận ba năm, cô hận không thể treo trên người Thường Du, hiện giờ có cơ hội bên nhau trong tiết mục, sao cô có thể bỏ được? Hung tợn trừng Biên Vu Đình đang nói hươu nói vượn, ý tứ rõ ràng, trong mắt đưa ra tối hậu thư, còn nháo nữa thì cô sẽ trở mặt không biết người.
An Mộ Ngọc một mình. Đương nhiên sẽ không một nam minh tinh nào cùng phòng với nàng, dù sao cũng phải tị hiềm, cuối cùng An Mộ Ngọc được hưởng đãi ngộ cao nhất, mà ba đại nam nhân ủy khuất bản thân ở cùng một phòng. Tươi cười trên mặt có chút ảm đạm, nhìn bóng lưng rời đi của Thường Du, cả người nàng bị cảm giác bao phủ vây lấy, rõ ràng đã từ bỏ, vì sao còn phải về đến? Chẳng lẽ cái gì nàng cũng không thay đổi được sao?
"Tiểu tỷ tỷ, chị đừng thương tâm, một mình một phòng rất tốt nha." Bạc Vũ còn tưởng rằng An Mộ Ngọc buồn vì chuyện này, hảo tâm an ủi, "Kỷ nữ thần cùng Thường nữ thần là một đôi, đương nhiên ở cùng một chỗ. Mà Biên đại tiểu thư nghe nói tính tình rất xấu, chị ở cùng chị ấy có thể rất không được nha."
"Cậu sau lưng nói người khác vậy sao?" An Mộ Ngọc thu lại biểu cảm phức tạp, che miệng ôn nhu cười nói, "Khương Ngọc Sanh không phải bạn học cậu sao? Cậu trơ mắt nhìn bạn học rơi vào hố lửa sao?"
"Cài này......" Bạc Vũ ha ha cười, hắn chỉ trợn mắt nói dối, Biên Vu Đình là người thế nào, hắn cũng không rõ, chỉ dựa vào miêu tả trên mạng để đánh giá đại tiểu nhà giàu dân chơi trong giới giải trí, bọn họ sẽ không nhắc đến chuyện tiềm quy tắc, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ. Bạc Vũ giật mình, hắn đột nhiên quay đầu nhìn hai người biến mất ở hành lang gỗ đỏ, trong mắt hiện lên sầu lo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top