Chương 27.1: Đắm chìm

Tác phẩm: Độc Chiếm Nàng - 独占 (Tên cũ: Tận Tình)

Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử - 讨酒的叫花子

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 27: Đắm chìm

Hoàn cảnh tăm tối khiến người ta khó có thể tỉnh táo, dễ dàng sa vào mê đắm.

Nguyên Nhược giống như một sợi rơm trôi trên mặt nước, khi sóng nước lắc lư, cô sẽ lắc lư theo nó, không có phương hướng, không thể là chính mình.

Ngoài cửa sổ thế giới phồn hoa náo động, dưới lầu tiểu khu có người đang tản bộ, tiếng ồn có thể truyền đến trên lầu. Căn phòng yên tĩnh mà ngột ngạt lạc nhịp với mọi thứ xung quanh, chăn bông trên giường nhô lên cao, gối đều rơi xuống đất lộn xộn.

Nguyên Nhược ngừng giãy giụa, không phải vì không còn sức lực, mà là không chống lại được Thẩm Đường, cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, người này đều sẽ vững vàng đem cô áp chế lại, siết chặt cô hơn, thậm chí còn đè lên ấn chặt cô. Nguyên Nhược nằm thẳng tắp trên giường, không khí trong chăn bông mỏng manh, nóng bỏng, cô hít một hơi thật sâu, hô hấp cũng không quá đều đặn.

Thẩm Đường được một tấc lại tiến lên một thước, chẳng những không có kiềm chế lại mà còn làm loạn hơn. Em ấy tìm đến môi Nguyên Nhược, mò mẫm trong không gian tối tăm có hạn, dùng tay vuốt ve khuôn mặt của Nguyên Nhược, rồi từ từ di chuyển về phía khóe miệng cô.

Trong chăn nóng như vậy, ai cũng không nhìn thấy đối phương, chỉ có thể hành động bằng cảm giác.

Nguyên Nhược nghiêng đầu không cho em ấy chạm vào, nhưng một khắc ngay sau đó cằm đã bị kiềm lại.

Đêm nay Thẩm Đường có chút hung hăng, dục niệm chiếm hữu không chút nào che lấp.

Em ấy tiến đến sát bên mặt Nguyên Nhược, hai cánh môi mấp máy, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể hôn lên nhưng em ấy không làm vậy, muốn hôn lại không hôn, cực kỳ chọc người.

Nguyên Nhược có thể cảm nhận rõ ràng người này, cũng có thể cảm nhận được áo ngủ trên người đã bị nới lỏng, đáng lẽ cô phải dùng hết sức đẩy đối phương ra nhưng không hiểu lý do gì cô lại dung túng cho hành vi quá phận như vậy, chỉ là nửa tức giận nửa la rầy: "Em nổi điên cái gì, đừng làm loạn nữa!"

Người trên người làm như không nghe thấy, dùng đôi môi mát lạnh chạm một cái lên mặt cô, động tác dịu dàng, không hề suồng sã.

Động tác như vậy cũng không xa lạ, trước đây cô cũng từng trải qua một lần, chỉ là khi đó uống nhiều nên cũng không có cảm giác gì, không có ký ức sâu sắc. Nguyên Nhược vẫn còn nhớ chuyện này, Thẩm Đường lúc đó cũng không đụng chạm gì thêm, em ấy trước tiên cố giữ vững chính mình, tựa như cung đã lên dây, sẵn sàng lao đi, không thể chạm vào cũng không thể buông ra.

Cô là một người bình thường, là một người có cảm xúc, thân mật cũng tốt, hung hăng cũng được, cô thật sự có thể cảm nhận được Thẩm Đường nằm ở trên người cô vừa nặng nề vừa nguy hiểm, dựa lại gần mặt cô, bầu không khí càng thêm không thích hợp.

Nguyên Nhược nắm chặt góc chăn, một lúc sau mới nắm lấy cánh tay của Thẩm Đường.

Thẩm Đường ôm chặt cô đến mức sắp làm cho cô không thở nổi.

Không khí trong chăn gần như cạn kiệt, trên người hai người vừa nóng vừa ngột ngạt, cảm giác nghẹt thở làm cho Nguyên Nhược không tự chủ được tăng nhịp thở, càng dùng sức bám chặt lấy Thẩm Đường, hơi nâng cao cổ trắng nõn, cố gắng hấp thụ không khí trong lành bên ngoài.

"Nguyên Nhược...".

Người kia lại gọi.

Nguyên Nhược không trả lời, theo bản năng kéo chăn bông.

Có một khe hở nhỏ ở phía trên, tia sáng yếu ớt lọt vào. Cô lộ ra nửa cái đầu, vội vã thở.

Thẩm Đường còn đang trong chăn, cũng không sợ nóng.

Nguyên Nhược đụng đụng chăn, đẩy nhẹ người này.

"Ra ngoài đi!".

Thẩm Đường cũng không động.

Nguyên Nhược chẳng muốn quản người này, nằm đơ ra trên giường.

Cô có chút không thoải mái, chuyện nãy giờ làm cô mệt mỏi, nghĩ Thẩm Đường sẽ không lộn xộn nữa, cô nhắm hai mắt lại, cố gắng hết sức bình tĩnh.

Người trên người nằm nhoài vùi vào cổ cô.

Nguyên Nhược vội vã đưa tay vào giữa, cố gắng ngăn cách nhưng vô ích.

Thẩm Đường lùi lại một chút, sau đó làm ra chuyện quá mức táo bạo.

Lúc đó, màn đêm đen kịt không đáy, tựa như lũ quét làm người ta bị nhấn chìm trong đó, chỉ có thể không ngừng giãy dụa, nước dâng đến ngực, rung động không thôi nhưng trước sau không nhấn chìm.

Nguyên Nhược chìm vào trong nước, thân thể cứng đờ, cả người ngây dại.

Sau đó cô đánh Thẩm Đường, không quá mạnh, đánh vào vai đối phương một hồi. Thẩm Đường nắm chặt tay cô, cắn nhẹ.

Lại sau đó, Thẩm Đường đi ra ngoài, đi vào bếp lấy đồ cho cô ăn.

Toàn bộ quá trình chỉ mất vài phút.

Rất ngắn, lại như rất dài.

Đêm đó trôi qua đặc biệt quái dị, không giống bình thường. Nguyên Nhược nằm ở trên giường thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh, chăn bông bị đẩy sang một bên, ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, sáng sủa để hết thảy mọi bí mật đều bại lộ ra ngoài, không chỗ che dấu, cũng không còn cách nào giấu đi.

Chỉ có chút chói mắt, Nguyên Nhược hơi híp mắt lại.

Không biết qua bao lâu, cô khép lại áo ngủ, ngồi dậy, đi chân trần trên mặt đất, đóng cửa lại, khóa trái.

Cô không ra ngoài ăn cơm, Thẩm Đường lại đây gọi một lúc, cô không trả lời, đến hơn nửa đêm mới đi ra ngoài ăn chút gì đó.

Cũng không phải cô đang tức giận, chỉ là trong lòng quá phức tạp, như vác một tảng đá qua sông, tâm loạn, bối rối.

Ban đêm, Nguyên Nhược ngủ rất trằn trọc, trong cơn mê man cô luôn cảm giác có người đè lên chính mình, khoảng cách rất gần, như muốn hôn lại không hôn. Những cảnh tượng đó khắc sâu trong tâm trí cô, nhắm mắt lại liền nhảy ra, Thẩm Đường tiến tới trước mặt cô, nhớ nhung cùng yêu thương mãnh liệt như búp măng đâm chồi sau cơn mưa xuân, qua một đêm ào ạt mọc lên khỏi mặt đất, phát triển như điên.

Thẩm Đường kề sát tai cô, thân mật khẽ gọi.

Một đêm trằn trọc.

Nguyên Nhược không thể ngủ ngon nên rất là buồn bực, sáng ngày hôm sau lại thành ngủ quên, khi tỉnh dậy thì mặt trời lên cao, mà người nào đó đã sớm đi tới trường học, trong nhà yên tĩnh, dưới lầu cũng vậy.

Chống tay ngồi dậy, tựa ở đầu giường cho tỉnh táo, Nguyên Nhược co lên đôi chân thon dài trắng nõn, cảm giác thấy hơi không thoải mái, một lúc sau liền mở tủ tìm một bộ đồ lót mới rồi đi đến phòng tắm để tắm.

Cô nán lại ở nhà đến hơn hai giờ chiều, tùy tiện nấu gì đó ăn rồi đi đến cửa hàng.

Ngày tươi sáng, hết thảy đều bình thường.

Triệu Giản ở quầy thu ngân, Kỷ Hi Hòa ở phòng bếp bận việc, các nhân viên sắp xếp cửa hàng đâu vào đấy. Tình hình cung ứng cho Bồi Thịnh và nhà sách văn nghệ cũng ổn, hai ngày Nguyên Nhược không tới cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Tháng mười, thành phố C vắng vẻ, khắp nơi cũng không có nhiều hoạt động, có thể kỳ nghỉ ngắn đã làm cạn kiệt năng lượng của mọi người, hơn nữa lại sắp đến thi giữa kỳ.

Cây cối hai bên đường bắt đầu rụng lá, ngày nào cũng rụng xuống đầy đất, công nhân vệ sinh phải quét dọn đường phố mấy lần.

Tiến triển mối quan hệ giữa Nguyên Nhược và Thẩm Đường dừng lại ở buổi tối hôm đó, không còn trong sáng nữa, nhưng cũng không phức tạp như vậy. Thẩm Đường không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho những hành động vượt qua giới hạn đó, cũng không thể giải thích được. Nguyên Nhược đã thờ ơ với người này vài ngày, nhưng sau đó, mọi chuyện vẫn ổn.

Tháng mười là mùa nở rộ, đủ loại sản phẩm được tung ra thị trường, cũng là thời điểm ăn nho ngon nhất.

Nguyên Nhược thích nho, vì vậy Thẩm Đường mỗi ngày đều sẽ mua một ít trở về, lột vỏ rồi đưa cho cô. giao lưu giữa hai người ngày càng ít đi nhưng buổi tối họ vẫn sẽ cùng nhau ngồi trên ghế sô pha xem TV và ăn gì đó.

Khi Thẩm Đường lột nho, Nguyên Nhược ở một bên nhìn, không hề nhúc nhích, chờ có sẵn rồi ăn.

Đôi khi lột được một nửa, Thẩm Đường sẽ nhét một quả vào miệng mình, quả nho ngọt, mọng nước, có mùi thơm thoang thoảng.

Nguyên Nhược hướng bên cạnh liếc nhìn, thấy trên khóe miệng người này dính một chút nước, như nhớ ra điều gì đó, lập tức quay mắt đi chỗ khác, ra vẻ đứng đắn nhìn vào màn hình TV.

Hai người buổi tối mỗi ngày đều xem cùng một bộ phim trên đài truyền hình địa phương thế nhưng Nguyên Nhược xưa nay cũng không có chú ý họ diễn cái gì, thậm chí diễn viên là ai cũng không nhớ. Cô căn bản không quan tâm TV, tâm tư không đặt trên đó.

Môi của Thẩm Đường rất đẹp, hơi mỏng, hình dáng rõ ràng, màu đỏ nhạt, trông rất gợi cảm. Các đường nét trên khuôn mặt của em ấy rất đoan chính, sắc xảo, đặc biệt là chân mày và đôi mắt, trời sinh đã đẹp rồi.

Sau khi đợi lâu không thấy nho đâu, Nguyên Nhược đổi tư thế nằm trên sô pha, còn đem chân duỗi ra để trên chân người đầu bên kia sô pha. Không hiểu sao, cô không dùng lực mà đá Thẩm Đường một cái, như là bực bội lại như giải tỏa những cảm xúc đã bị kìm nén bấy lâu nay.

Thẩm Đường không có nhiều phản ứng, chỉ là quay đầu lại khó hiểu nhìn cô.

Nguyên Nhược lại đá nhẹ vào đùi em ấy một lần nữa.

"Đừng nhìn tôi!".

Thẩm Đường nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Nguyên Nhược động hai lần: "Buông ra!".

Người kia ngoảnh mặt làm ngơ, trái lại dùng sức nắm chặt hơn, nhìn về phía bên này với đôi mắt sâu thẳm. Nguyên Nhược coi như vẫn bình tĩnh, nhất định muốn buông ra nhưng ngoài miệng còn đang cậy mạnh, ngược lại ra vẻ người lớn nói:

"Cái gì cũng nắm, không sợ bẩn sao?"

Thẩm Đường nhướng mi đầy ẩn ý, "Không bẩn".

Loại hành động này khiến Nguyên Nhược ngớ ra, cổ họng như bị chặn lại, một lúc sau mới nói: "Em còn đang lột nho đó".

Bên kia nhẹ giọng nói: "Lột xong rồi".

Nói xong đưa cái đĩa đến trước mặt cô.

Nguyên Nhược có chút ghét bỏ nhưng mặt và lỗ tai nóng ran, cô nghẹn lời cầm lấy cái đĩa, không nói lời nào, vừa ăn vừa xem TV.

Có vài thứ bất tri bất giác, vô hình trung sẽ thay đổi, bản thân người trong cuộc không dễ dàng phát hiện ra, chờ khi phát hiện đã muộn.

Nhiệt độ lại giảm xuống, mấy ngày trước còn đang mặc trang phục mỏng mà hai ngày nay đã phải mặc áo khoác, nếu không sẽ khá là lạnh.

Nguyên Nhược đến trung tâm thương mại mua hai bộ quần áo mùa thu, đồng thời cũng mua một vài cái áo khoác dài cho Thẩm Đường. Trước giờ cô mua quần áo giày dép đều vô cùng đơn giản, thấy thích hay cảm thấy nó phù hợp với mình liền mua, thường thì mua cả set phối với nhau, tốn không ít tiền.

Trang phục mới rất phù hợp với Thẩm Đường, người này dáng người cao ráo, khuôn mặt không chê vào đâu được, giống như một cái giá treo quần áo di động, cho dù chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo khoác bình thường thì cũng sẽ nổi bật trong đám đông.

Nguyên Nhược vẫn không để ý đến em ấy, nhưng những chuyện nên quan tâm sẽ không bỏ mặc, nghĩ rằng vẫn còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi nghiên cứu sinh nên Nguyên Nhược không muốn bàn đến những chuyện xảy ra trước đó, cô định sau này sẽ nói về nó, trước tiên tạm cho qua đi.

Trường học bên kia khá bận rộn, ngoại trừ kỳ thi nghiên cứu sinh thì hoạt động tuyển dụng sinh viên sắp tốt nghiệp vào mùa thu đã sớm được bắt đầu.

Thời kỳ hoàng kim là vào cuối tháng 9 sang tháng 10 (*), việc tuyển dụng trong khuôn viên trường đại học đã bước vào thời kỳ hot nhất. Các công ty tuyển số lượng lớn và chất lượng cao dồn dập tràn vào trường tranh đoạt nhân tài, mà các sinh viên cũng cố gắng hết sức bày ra thế mạnh của mình, cả ngày bôn ba để có thể nhận được đề nghị công việc tốt hơn.

(*) Nguyên văn là 金九银十 (9 vàng 10 bạc): là 1 khái niệm về thời gian, trong khoảng thời gian từ tháng 9 đến tháng 10 là thời kỳ thu hoạch nông sản, họ sẽ dựa theo nhu cầu tiêu dùng mà phát triển đầu tư. Nói chung có thể hiểu theo như truyện thì là mùa tuyển dụng sinh viên mới ra trường siêu hot.

Thẩm Đường sau khi ôn tập cũng bắt đầu viết CV, tùy tiện thử một chút. Em ấy và bạn bè cùng gửi CV vào một công ty internet lớn nào đó. Đầu tiên là nộp CV online, sau đó sẽ thi viết và phỏng vấn, tầng tầng lớp lớp, cả quá trình khá phức tạp.

Người bạn kia miễn cưỡng vượt qua được hai cửa nhưng cuối cùng vẫn bị loại mà Thẩm Đường lại vượt qua vô cùng suôn sẻ thẳng đến vòng cuối cùng. CV của em ấy rất nổi bật, cho dù năm nhất đại học môn Toán cao cấp bị trượt nhưng giải thưởng đạt được trong các cuộc thi lại rất nhiều, muốn không bộc lộ tài năng cũng khó khăn.

Có điều Thầm Đường vẫn muốn học nghiên cứu sinh nên dù đã vượt qua phỏng vấn cuối cùng em ấy cũng không ký hợp đồng chính thức. Công ty bên kia thật sự rất muốn tuyển dụng em ấy, thậm chí còn đưa ra một loạt điều kiện để sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh em ấy sẽ đầu quân vào công ty.

Việc sinh viên chưa tốt nghiệp đại học đã ký hợp đồng với các công ty rồi đi học nghiên cứu sinh, sau đó khi tốt nghiệp sẽ đến công ty làm việc cũng không phải là chuyện hiếm thấy, đây là một cách để thu hút nhân tài. Trước đó Thẩm Đường cũng đã từng nhận cành ôliu từ các công ty khác với các điều kiện được nêu ra cũng không kém gì công ty này nhưng em ấy đều không quan tâm.

Nhìn mọi việc không nên quá thiển cận, đường sẽ càng ngày càng rộng, bản thân không thể tự giới hạn chính mình để rồi chết sớm.

Những việc này Nguyên Nhược điều biết, cô không khỏi cảm khái.

Hồi lúc cô học đại học năm tư, mỗi ngày đều vì chuyện tìm việc mà phát sầu, người với người thật không nên so sánh mà...

Cuối tháng mười, hơn một nửa số lá của những cây không biết tên trong vườn hoa dưới lầu đã rụng hết. Thời tiết thay đổi nhanh chóng, thời kỳ nắng nóng như thiêu như đốt cả ngày đã trôi qua, tiếp theo sẽ tiến vào kỳ Tết Trung Thu. Trong khoảng thời gian trôi qua nhanh chóng này, mối quan hệ giữa Nguyên Nhược và Thẩm Đường đã dịu đi nhiều, không còn cố ý hết sức giữ khoảng cách như trước nữa nhưng cũng không tiến xa hơn.

Thứ gì đó trong ngăn kéo tủ đầu giường đã dùng hết rồi, chăn cũng được đổi thành một chiếc chăn mùa đông dày hơn.

Nguyên Nhược đi nơi khác một chuyến để học tập, vừa đi phải mất một tuần.

Tất cả công việc của cửa hàng bánh đều giao cho ba nhân viên quản lý, lúc rảnh rỗi Thẩm Đường sẽ đến xem, tháng ngày bình lặng như nước.

Sau khi kết thúc việc học tập, ngày đầu tiên trở lại cửa hàng, Hạ Minh Viễn tới tìm Kỳ Hi Hòa, Thẩm Đường cũng theo tới.

Thẩm Đường chủ động đi tới giúp cô dọn dẹp phòng bếp.

"Chuyến đi này thế nào?"

Lau bàn xong, Nguyên Nhược nói: "Cũng ok".

Thẩm Đường hỏi: "Hôm nay chị có về nhà sớm không?"

"Để coi sao".

Thái độ Nguyên Nhược thờ ơ, không nhiều lời. Cô có đem theo đồ ăn mua lúc ra ngoài, lập tức lấy ra chia sẻ cho mọi người.

Ngày hôm nay hai người trở về nhà tương đối sớm, hơn năm giờ đã đi, việc còn lại giao cho Triệu Giản.

Có điều sau khi về đến nhà, họ không làm gì khác, vẫn ai làm việc nấy như thường lệ. Nguyên Nhược đang tính toán sổ sách còn Thẩm Đường ngồi ở một bên đọc sách. Đêm nay không mở TV xem, đèn trong phòng khách được bật lên, toàn bộ căn nhà đều yên tĩnh, ai nhúc nhích cũng có thể nghe thấy âm thanh.

Nguyên Nhược bất giác liếc qua bàn bên kia mấy lần, không dấu vết đánh giá.

Thẩm Đường thật sự yên tĩnh, làm việc gì cũng vô cùng chú tâm, nói đọc sách liền đọc vô cùng chăm chú. Em ấy ngồi ở trước bàn, lật từng trang từng trang sách, thỉnh thoảng viết viết, hoặc gõ máy tính một lúc.

Bộ dáng này nghiễm nhiên không giống với lần kia, căn bản không giống như là cùng một người.

Thẩm Đường bây giờ văn tĩnh ôn nhu, trong sáng.

Em ấy vào đêm hôm đó khác hẳn, mạnh mẽ, có một chút điên rồ, dục vọng không thể ngăn cản.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top