Chương 2: Quyến rũ
Tác phẩm: Độc Chiếm Nàng - 独占她 (Tên cũ: Tận Tình)
Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử - 讨酒的叫花子
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 2: Quyến rũ
Ánh sáng đèn nhu hòa từ hành lang chiếu vào phòng, vẽ ra bóng khung cửa trên mặt đất, cửa sổ bên kia không đóng, tiếng gió vù vù, thổi tung rèm cửa đang khép lại.
Cảm giác mát mẻ đột ngột đan xen với hơi nóng bên cổ, Nguyên Nhược cảm thấy luống cuống không quen, bởi vì hai người quá sát nhau mà Thẩm Đường chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng nên cô có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp thở phập phồng của người kia cùng với mỗi một sự thay đổi tinh tế.
Bị men say quấy phá, hơi thở của Thẩm Đường có chút nặng nề, cô động đậy hai lần cũng không có ý muốn đứng dậy.
Biết rằng đây chỉ là do em ấy uống quá nhiều mới trở nên như vậy, Nguyên Nhược quay lại nhìn một chút, tốt bụng hỏi: "Em sao vậy?"
Thẩm Đường không nói gì, cô chỉ hướng tới nơi tỏa ra sự mát mẻ, cầm lấy tay Nguyên Nhược đặt lên mặt mình, cảm thấy thoải mái hơn một chút rồi nói: "Nóng quá."
Cuối cùng còn nắm luôn bàn tay còn lại của Nguyên Nhược.
Nguyên Nhược phải dùng tay giữ em ấy lại nhưng Thẩm Đường sức lực không hề nhỏ, lại dùng sức quấn lấy cô một lần nữa, cảm giác được con ma men này lại dí sát mặt vào cổ mình, trong lòng cô không khỏi chột dạ, nhất thời khẩn trương cả lên.
Chiếc váy cô vừa thay là váy ngủ hai dây, bây giờ sau mấy lần giãy dụa thì sợi dây mỏng bên trái suýt chút nữa là tuột rồi, cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ nhanh chóng kéo nó lại.
Thẩm Đường lại không hề nhận ra mà dần di chuyển xuống.
Nguyên Nhược sững người một lúc sau đó không được tự nhiên mà gọi hai tiếng.
"Thẩm Đường"
"Thẩm Đường!"
Đối phương dường như không nghe thấy, không hề có phản ứng gì.
Nguyên Nhược đặt tay lên vai người kia, cố gắng đẩy em ấy ra nhưng cô còn chưa kịp sử dụng chút sức nào thì Thẩm Đường đã ngừng động tác và ngã vào ngực cô, hô hấp đều đặn. Nguyên Nhược dừng lại kịp thời, ngập ngừng thăm dò xem thế nào.
Thẩm Đường vẫn không nhúc nhích, hẳn là đã ngủ say rồi.
Căn phòng trong phút chốc trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng nhỏ dần, ngoài tiếng mưa ra thì không còn âm thanh nào khác.
Nguyên Nhược chần chờ không quyết nhưng cô không đẩy Thẩm Đường ra ngay mà một lúc sau mới đứng dậy.
Thẩm Đường ngủ rất say, cứ như vậy mà nằm ở trên giường, tóc còn chưa kịp sấy. Nguyên Nhược không thể làm gì khác hơn là nhấc người kia lên để em ấy dựa vào người mình, sau đó dùng máy sấy sấy tóc cho em ấy.
Tiếng động từ máy sấy phát ra rất lớn khiến Thẩm Đường không khỏi nhíu mày, nhưng từ đầu đến cuối đều không mở mắt ra, trông em ấy như thật sự rất mệt mỏi và buồn ngủ.
Sau khi sấy khô tóc, Nguyên Nhược để em ấy nằm ngay lại, đắp chăn lên rồi chỉnh điều hòa đến nhiệt độ thích hợp sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Vẫn còn sớm, chưa tới mười một giờ.
Phòng khách vô cùng bừa bộn, nhất là ở cửa ra vào, sau khi thu dọn đồ đạc và cho quần áo đã thay vào máy giặt, Nguyên Nhược đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính để tắm rửa.
Phòng tắm của phòng ngủ chính không rộng lắm, tường bên trái có treo một tấm gương nửa người, trong cùng là bồn tắm.
Trong lúc máy giặt vẫn còn đang giặt một lúc nữa thì Nguyên Nhược đã tắm xong và đang nằm thư giãn trong bồn. Đêm nay cô mệt muốn xỉu, lăn tới lăn lui không có chút nào cho bớt lo mà.
Nước trong bồn tắm vừa phải, có đầy thì cũng không quá ngực cô, cô lấy khăn mặt ra vắt khô rồi che lên mặt, nằm im một lúc, không hiểu sao Nguyên Nhược lại nhớ tới bốn năm trước.
Đó cũng là một đêm tháng sáu, trời mưa nhưng không nặng hạt như hôm nay. Lúc đó cô vẫn còn ở nhà thuê, đang chuẩn bị đi ngủ sau khi tắm rửa thì có người gõ cửa, vừa mở ra thì thấy Thẩm Đường một đường đội mưa tới.
Người kia bóng dáng cô tịch, trên mặt còn đang dính nước mưa, vừa nhìn thấy cô liền ngây người nói: "Chị của tôi chết rồi, sau này tôi sẽ ở cùng với chị".
Chị gái của Thẩm Đường tên là Thẩm Lê, là bạn gái cũ của Nguyên Nhược. Hai người đã chia tay trong êm đẹp sáu năm trước.
Nguyên gia cùng Thẩm gia đã từng là hàng xóm của nhau, Nguyên Nhược cùng Thẩm Lê hai đứa nhỏ vô tư, sau khi lớn lên ở cạnh nhau cũng là thuận lý thành chương. Hai người bằng tuổi nhau, năm ấy khi xác định mối quan hệ là vừa tròn mười tám, cùng nhau học chung một trường đại học, cùng làm chung một công ty, đồng hành giúp đỡ lẫn nhau cùng tiến bộ, họ luôn là một cặp đôi khiến người khác ghen tị.
Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, sau đó Nguyên Nhược và Thẩm Lê mỗi người chọn một con đường khác nhau, kế hoạch cuộc đời của họ hoàn toàn trái ngược nhau, chia tay là sự lựa chọn bất đắc dĩ, từ đó về sau hai ngã chia đôi, mỗi người về một hướng.
Cuộc sống vốn thực tế như vậy, tình yêu có thể bắt đầu một cách oanh oanh liệt liệt, cũng có thể kết thúc êm đềm không khúc mắc, những ngày tháng sau này vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước, những nuối tiếc sẽ từ từ tan biến.
Thời gian có thể chữa lành mọi thứ, chờ qua hai năm rồi quay đầu nhìn lại thì cũng chỉ có thể là vậy.
Nguyên Nhược chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Lê sẽ gặp tai nạn, nhưng cô ấy lại ra đi đột ngột như vậy, để lại một đống hỗn độn.
Cha mẹ Thẩm gia mất sớm, Thẩm Lê chết trong một vụ tai nạn xe cách đây bốn năm, Thẩm Đường lúc đó mới mười sáu tuổi, còn đang học trung học. Thẩm gia không có họ hàng gần, họ hàng xa thì cũng không muốn tự rước lấy phiền phức nên không ai chịu nhận nuôi Thẩm Đường, cô gái nhỏ rơi vào đường cùng bèn chạy tới tìm Nguyên Nhược.
Xưa nay Nguyên Nhược chưa bao giờ là một người thích làm việc thiện nhưng chỉ cần nghĩ đến cha mẹ Thẩm gia cùng Thẩm Lê đối xử với mình rất tốt nên cô nhất thời niệm tình cũ, cân nhắc trái phải, cuối cùng giữ em ấy ở lại.
Nói là ở lại nhưng thực chất là đưa tiền giúp Thẩm Đường có thể tiếp tục đi học, giúp đỡ chút ít này nọ trong sinh hoạt.
Khi đó rất nhiều người không ủng hộ cô làm việc này, bao gồm cả những người bạn thân, nhưng chỉ trong nháy mắt, hơn bốn năm trôi qua, xem ra không khó như cô tưởng tượng.
Thẩm Đường vẫn luôn là đứa nhỏ khá hiểu chuyện, văn tĩnh, ngoan ngoãn, dù là chuyện cuộc sống thường ngày hay trong việc học, em ấy cũng chưa bao giờ để Nguyên Nhược bận tâm. Hiện tại em ấy đang học khoa máy tính tại đại học C, kết quả học tập xuất sắc, nửa năm nữa sẽ sẽ bước sang năm tư đại học.
Nghĩ đến đây, Nguyên Nhược hữu tâm vô lực lấy khăn mặt xuống, đặt ở thành bồn tắm, trong lòng nhất thời cảm khái. Hai năm trước, quan hệ của Thẩm Đường với cô cũng không tệ lắm, rất có dáng vẻ của một gia đình, nhưng dần dần họ trở nên xa cách, không còn thân thiết như vậy, em ấy tạo ra khoảng cách với cô.
Cũng dễ hiểu mà, đứa nhỏ nào trưởng thành cũng như thế này, tự có chính kiến của riêng mình, trở nên tự lập và không còn dựa dẫm vào những người bên cạnh nữa.
Cô vốc một nắm nước lên sau gáy, nghĩ đến chuyện tối nay, lòng Nguyên Nhược còn phức tạp hơn, không biết nên nghĩ thế nào. Cô hơi cáu kỉnh vô cớ, có lẽ do gần đây áp lực quá nhiều, chuyện lặt vặt linh tinh, tinh thần quá căng thẳng nên cô mới có thể nghĩ tới những thứ này.
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, cô không xoắn xuýt những chuyện này nữa, thu mình vào bồn tắm, nâng hai chân khoát lên hai bên thành bồn rồi lại ngâm thêm mấy phút.
Nước trong bồn thỉnh thoảng tràn ra hai bên, mặt đất ướt đẫm.
Sau khi tắm xong, đem quần áo đã giặt sạch đi phơi rồi lên giường nghỉ ngơi thì đã là rạng sáng.
Mưa ngoài cửa sổ cứ trút xuống suốt đêm, sáng hôm sau trời vẫn mưa. Tháng sáu ở thành phố C luôn luôn âm u, nhưng hai ngày nay thật mát mẻ và dễ chịu, không khí cũng trong lành hơn rất nhiều.
Sáng sớm, cả thành phố mù sương mờ mịt, từ cửa sổ sát đất căn hộ trên tầng cao nhìn xuống dường như khắp nơi đều bao phủ mịt mờ sương trắng mỏng manh.
Thẩm Đường say rượu ngủ thẳng đến hơn mười giờ mới tỉnh mà Nguyên Nhược đã thức dậy lúc bảy tám giờ đang xem tivi, tính toán thời gian để vào bếp nấu cơm.
Khi Thẩm Đường rời giường, Nguyên Nhược đang nấu canh đậu phụ cá diếc, nước canh màu trắng sữa sôi lăn tăn ở trên bếp phát ra tiếng ục ục, mùi thơm mê người nức mũi.
Trời lạnh, Nguyên Nhược mặc một bộ trang phục khác, một chiếc váy đen chữ V dài ngang gối, bên ngoài khoát một chiếc áo dệt kim hở cổ màu trắng, dưới chân đi dép lê, mái tóc đen buộc lên tùy ý, trước trán rũ xuống một vài sợi tóc, nhìn vừa ôn nhu dịu dàng vừa biếng nhác thờ ơ trong trang phục ở nhà.
Tỉ lệ giữa eo và mông cô rất tốt, mặc như thế này có thể làm nổi bật những đường cong của cô ấy, toát lên vẻ nữ tính quyến rũ trong từng cử chỉ.
Chuyện xảy ra lúc tối đã qua, sáng nay không ai nhắc tới nữa, coi như không có chuyện gì xảy ra. Nguyên Nhược không hỏi thêm gì, nhìn thấy Thẩm Đường đi vào, cô thản nhiên hỏi: "Em còn đau đầu không?"
Dáng vẻ hiện tại của Thẩm Đường vẫn như thường lệ, không ồn ào như đêm qua, mà trầm ổn thành thật.
"Dạ cũng ổn", cô đi đến trước mặt Nguyên Nhược, đứng sát bên cạnh kệ bếp, "Không sao ạ".
Vừa rồi đứng xa nhìn không rõ, giờ ở gần Nguyên Nhược mới phát hiện sắc mặt của em ấy tương đối kém, đôi môi hơi trắng. Nguyên Nhược theo thói quen đưa mu bàn tay lên sờ trán Thẩm Đường, sau đó lại sờ lên mặt em ấy, cảm nhận không sốt mới thả tay xuống.
"Lát nữa uống miếng canh nóng rồi nghỉ ngơi thêm một chút".
Thẩm Đường ậm ừ, xoay người đi tới bồn rửa mặt rửa rau.
Nguyên Nhược từ chối, "Chị làm được rồi, làm thêm món đồ xào là có thể ăn cơm".
"Em giúp chị", Thẩm Đường ôn thanh nói.
Canh đậu phụ cá diếc đến lúc tắt lửa, Nguyên Nhược múc một muỗng nhỏ nếm thử rồi thêm non nửa muỗng muối vào, cô chợt nhớ hôm nay là chủ nhật, buổi chiều Thẩm Đường phải về trường học liền hỏi: "Gần đây nhiệt độ xuống thấp, ước chừng mấy ngày nữa sẽ trở lạnh, về ký túc xá em nhớ mang hai cái áo dài, đừng để bị cảm lạnh."
Thân hình Thẩm Đường ở trước bồn rửa hơi ngưng lại, sau đó nhàn nhạt trả lời: "Tuần này em không về trường, cũng không còn mấy tiết nữa, em muốn ôn bài ở nhà".
Giữa tháng bảy đại học C hay tổ chức thi học kỳ, đại khái còn khoảng hai tuần nữa.
"Cũng được", Nguyên Nhược nói, "Trong nhà thì yên tĩnh hơn".
Tắt lửa, múc canh đậu phụ cá diếc ra tô.
Thẩm Đường để ráo nước rau đã rửa sạch và đặt sang một bên.
"Học kỳ sau em định không ở lại trường nữa mà chuyển về đây".
Nguyên Nhược sửng sốt một chút, không hiểu tại sao.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Bốn năm nay Thẩm Đường vẫn luôn ở lại kí túc xá, do sự quản lý nghiêm ngặt của trường trung học nên hơn một năm đàu em ấy hầu như đều ở lại trường. Đến lúc lên đại học thì thỉnh thoảng sẽ trở về, năm nay xem như là thường xuyên về nhà, cơ bản là mỗi cuối tuần đều sẽ về ngủ lại một hai ngày.
Nhưng trước đó, Thẩm Đường rất ít khi về ở lâu, lúc rảnh rỗi em ấy sẽ ở trường học đọc sách.
"Dạ không có", Thẩm Đường phủ nhận, "Chỉ là buổi tối ký túc xá rất ồn ào nên em muốn về đây ôn tập".
Người này sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh cao học vào nửa cuối năm sau, thực sự cần một môi trường ôn tập phù hợp.
Nguyên Nhược không có ý kiến gì về việc này, "Tùy em, khi nào quyết định chuyển về thì nói chị đến đón em".
"Uhm", Thẩm Đường đáp.
Nguyên Nhược bận rộn trước bếp, Thẩm Đường giúp xới cơm bưng thức ăn, mưa bên ngoài chẳng biết đã ngừng lại từ lúc nào, sương mù mơ hồ dần tản đi, bên ngoài cửa sổ trở nên trong trẻo sạch sẽ.
Sau khi xào món cuối cùng, Nguyên Nhược mở nước rửa tay. Một câu hỏi đột nhiên vang lên sau lưng: "Hôm kia có phải là chị đi xem mắt không?"
Giọng nói bình thản như thể chỉ thuận miệng mà đề cập tới.
Ngày hôm trước đúng là Nguyên Nhược có hẹn ra ngoài gặp mặt với một cô gái xa lạ. Cô cũng không để ý lời này mà hỏi ngược lại: "Ai nói với em?"
"Chị Văn đăng trong vòng bạn bè".
Nguyên Nhược cũng không che giấu, hào phóng thừa nhận: "Hiện tại chỉ là bạn bè mà thôi, chưa đến mức đó".
Thực ra đó chỉ là buổi hẹn hò trá hình thôi, đối phương là người mà chị Văn giới thiệu, một người phụ nữ xinh đẹp có sự nghiệp thành công, hơn cô một tuổi.
Năm sau Nguyên Nhược sẽ bước sang tuổi ba mươi, cô ấy quả thật đã ở tuổi nên tìm một người bạn đời, bản thân cô không vội nhưng bạn bè xung quanh đều nóng lòng. Chị Văn thu xếp tìm đối tượng cho cô, cô cũng không từ chối, có thời gian thì hẹn gặp mặt một lần.
Tắt vòi nước, lau tay rồi đi đến bàn ăn để múc canh.
Thẩm Đường vươn tay giúp cô đem sợi tóc đang buông lơi vén ra sau tai, như vô ý mà nói: "Cũng sắp rồi".
Nguyên Nhược mắc cười: "Mới quen biết nhau thôi mà".
Người trước mặt không nói, im lặng chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top