Chương 80

☆, Chương 80:

Liên tiếp mấy ngày thi châm (châm cứu), cuối cùng đem độc tố trong người Sở Phi Ca rút ra gần hết. Hôm nay, Lạc Lam Linh liền muốn giúp nàng trừ độc một lần cuối cùng, mục đích gì chính là muốn đem một vài độc tố tàn dư trong thân thể thanh trừ ra hết.

Trình Mộ Diên như mỗi ngày lo lắng đứng ở ngoài cửa, mà hôm nay cùng đến, còn có Mộ Dung Liên Thường cùng với Doãn Khởi mà các nàng cứu ra từ Phú Quý thôn. Trải qua chuyện đêm hôm đó, mấy người các nàng người cũng là hiểu rõ ngọn nguồn của ôn dịch lần này. Kỳ thực căn bản không phải là ôn dịch cái gì, chỉ là người của toàn thôn đều chịu sự hãm hại từ tên cổ sư kia, mà trúng phải cổ độc bị luyện hóa thành cổ nhân mà thôi.

Nói đến, thực sự là ly kỳ rồi lại cực kỳ bi thảm.

Thôn trang nguyên lai bình an ôn hòa, ở thời gan ngăn ngắn mấy chục ngày liền thành một tử thôn. Vô số gia đình tan nát, sinh mệnh quý giá cũng theo ngã xuống. Thậm chí lúc chết rồi còn bị luyện thành cổ nhân mà không được ngủ yên, như vậy, chắc chắn là rất thống khổ.

"Tiểu Ca, ngày hôm nay ta cần giúp ngươi thi châm một lần cuối cùng. Đợi xong lần trừ độc này kết thúc, ngươi có thể hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh."

"Ân, Lạc di, cảm tạ a di." Sở Phi Ca nhìn gò má Lạc Lam Linh rồi thật lòng cảm kích nói, người này ở lúc mình còn bé thì đã cứu mình, bây giờ mình lớn rồi, nàng lại cứu mình một mạng. Có thể nói, ngoại trừ Trình Mộ Diên, Sở Tường cùng sư phụ ra, người thân nhất của Sở Phi Ca, chính là Lạc Lam Linh trước mắt.

"Ha ha, nói cảm tạ cái gì, ngươi gọi ta một tiếng Lạc di, ta cứu ngươi chính là nên làm. Một châm cuối cùng có thể sẽ hơi đau, ngươi chịu đựng một chút." Lạc Lam Linh nói xong, ngân châm trên tay của nàng liền trong nháy mắt đâm vào mấy đại huyệt vị sau lưng Sở Phi Ca. Chỉ cảm thấy trong dạ dày một trận dời sông lấp biển, tựa hồ có món đồ gì đó muốn phá thể mà ra.

"Tiểu Ca, đó là chất độc trong thân thể ngươi, không cần nhẫn nhịn, phun nó ra đi." Nhìn thấy Sở Phi Ca tựa hồ đang cực lực kiềm chế, Lạc Lam Linh lên tiếng nhắc nhở nàng. Sau đó, Sở Phi Ca phù một tiếng phun ra một đống máu đen. Máu kia sền sệt cực kỳ, còn mang theo từng trận mùi tanh hôi gay mũi. Sở Phi Ca nhíu chặt lông mày, tựa hồ không quá nguyện ý tin rằng đây là thứ đồ mà mình phun ra từ trong miệng.

"Được rồi, xem ngươi một bộ dáng vẻ ghét bỏ, ta thậm chí còn chưa nói cái gì, chính ngươi ngược lại là nổi lên chán ghét đây. Mau mau đi tắm, ta ra bên ngoài chờ ngươi." Lạc Lam Linh dùng khăn tay giúp Sở Phi Ca lau miệng, sau đó liền đi ra khỏi phòng. Mà Trình Mộ Diên vẫn chờ ở bên ngoài nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, nỗi lòng vẫn lo lắng cũng thả xuống.

"Lam Linh, cảm tạ ngươi." Trình Mộ Diên không biết nên nói cái gì để diễn tả lòng cảm kích của mình, chính mình rõ ràng chỉ có duyên gặp mặt vài lần cùng nàng, nhưng mà nàng lại nhiều lần cứu người mình quý trọng nhất trong nước sôi lửa bỏng, phần ân tình này, có thể so với chi ân tái tạo (ý nói so với phụ mẫu tạo ra mình).

Chín năm trước, nàng đã cứu sinh mệnh hài tử của mình Sở Phi Ca. Ngày hôm nay của chín năm sau, nàng lại cứu người mà mình yêu nhất, người mình muốn dắt tay một đời một kiếp, bạc đầu giai lão.

"Ha ha, ngươi cùng tiểu Ca luôn khách khí giống nhau, luôn nói vài lời khách sáo. Cứu người chính là nghĩa vụ của Thừa Thiên Bích Lạc, coi như gặp phải cũng không phải các ngươi, ta cũng sẽ ra tay cứu giúp."

"Nhưng nói chung, vẫn là phải cảm tạ ngươi."

Bốn người ngồi ở lương đình trong sân uống trà, đây là lạc viện Lạc Lam Linh tạm thời thuê lại ở thành Tô Châu. Dù sao các nàng có quá nhiều người, mà Sở Phi Ca lại trúng độc. Nếu như muốn giải độc ở khách điếm, vậy thì tuyệt không phải là kế sách tốt nhất. Mà vừa vặn đụng tới chủ nhân của lạc viện này muốn ra ngoài một quãng thời gian, nên Lạc Lam Linh đã thuê lại nó, dùng để cho mấy người ở tạm.

"Mộ Diên, đợi đến ngày mai, ta cùng Thường nhi liền phải rời khỏi nơi này."

"Vì sao gấp gáp như vậy?" Nghe được tin tức Lạc Lam Linh muốn rời đi, Trình Mộ Diên hỏi. Hai người hiếm thấy mới gặp mặt một lần, nàng vẫn thật không nghĩ là nhanh như thế liền cùng nàng tách ra.

"Cái này cũng là quyết định tạm thời, trong Các xảy ra chút việc, đệ tử dùng bồ câu đưa tin mời ta nhanh chóng trở về. Vì lẽ đó, chúng ta cũng chỉ có thể đợi đến lần sau gặp lại."

"Ân, nếu là trong Các xảy ra chuyện, vậy vẫn là nhanh quay về thôi."

"Ngoài ra, ta còn có một yêu cầu quá đáng, không biết ngươi có đồng ý không?"

"Lam Linh có chuyện gì? Mộ Diên nhất định giúp ngươi làm tốt."

"Là như vậy, ngươi cũng biết, hài tử Doãn Khởi này hiện tại không có chỗ nương tựa, mà thân phận đặc thù của ngươi cùng tiểu Ca, chắc chắn là không thể mang nàng theo bên người. Mấy ngày nay ở chung, ta cùng nàng cũng có cảm tình. Cho nên nghĩ muốn thu nàng làm một đệ tử cuối cùng, mang về trong Các hảo hảo điều giáo một phen."

"Nga? Hóa ra là việc này, ta còn tưởng rằng Lam Linh sẽ có việc gì nghiêm trọng muốn cầu cạnh ta. Xác thực, ta cùng tiểu Ca đúng là không tiện mang theo Doãn Khởi vào cung. Dù cho ta cũng rất yêu thích hài tử này, nhưng để cho nàng theo chúng ta, chỉ có thể đem nàng mang vào trong vòng xoáy câu tâm đấu giác kia."

Trình Mộ Diên nói, nhìn một chút Doãn Khởi cách đó không xa đang dùng tay nhỏ cầm lấy y phục của Mộ Dung Liên Thường. Từng nhớ tới mấy ngày trước, hài tử này còn nói sợ Mộ Dung Liên Thường, nhưng mà hiện tại lại dính nàng chặt nhất, hận không thể ở cạnh nhau tại mọi thời khắc. Quả nhiên, tư duy của tiểu hài tử đúng là người lớn các nàng theo không kịp. Lại nhìn biểu hiện của Mộ Dung Liên Thường một mặt thiếu kiên nhẫn nhưng lộ ra mấy phần không thể làm gì, cũng là khiến Trình Mộ Diên không nhịn được cười lên.

Đường đường môn chủ Quỷ Độc môn, lại ngay cả một tiểu hài tử cũng không trị được sao?

Ngay sau đó, Sở Phi Ca từ trong phòng đi ra, nhìn thấy chính là tình cảnh như vậy. Trình Mộ Diên đơ mặt nhìn chằm chằm Mộ Dung Liên Thường, một bộ dáng dấp ôn nhu tươi cười. Sở Phi Ca gần đây nhỏ mọn thích ăn giấm tính cảnh giác cao lập tức ý thức được nguy cơ, vội vàng nhảy đến trước mặt Trình Mộ Diên ngăn trở tầm mắt của nàng, dùng một thanh âm nhu hòa sắp vặn ra nước mà kêu một tiếng. . .

"Diên nhi."

"Hả?"

Bỗng nhiên bị Sở Phi Ca đến cắt ngang dòng suy nghĩ, trên mặt Trình Mộ Diên mang theo ý cười nhìn người đứng ở trước mặt mình. Khuôn mặt đã từng bị bệnh tái nhợt đã khôi phục huyết sắc, tuy rằng lượng thịt trên người bị giảm còn chưa đắp trở lại, nhưng không gầy đến đáng sợ. Mái tóc dài màu đen đơn giản vấn lên đỉnh đầu, còn lại thì tán ở trên lưng. Một bộ y phục trắng ở ngoài khoác áo choàng phấn sa mỏng, có vẻ hoạt bát mà linh động.

"Diên nhi, nhân gia bệnh mới vừa hết, ngươi cũng không an ủi nhân gia một tý." Sở Phi Ca ngồi vào bên người Trình Mộ Diên liền không để ý ánh mắt người bên ngoài mà bắt đầu làm nũng, nhưng Trình Mộ Diên lại bởi vì nàng tới gần mà gương mặt đỏ bừng."Tiểu Ca, đừng vội hồ đồ, Lạc di của ngươi vẫn còn ở nơi này."

"Thật mà. . ." Bị rầy Sở Phi Ca ngồi nghiêm chỉnh ổn định ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn cố ý giả bộ nghiêm túc hẳn hoi, nhưng ngược lại làm cho người ta cảm thấy có chút buồn cười."Được rồi, đừng nghịch. Ngày mai Lạc di của ngươi liền phải trở về Thừa Thiên Bích Lạc các, đêm nay chúng ta liền ra ngoài ăn cơm thuận tiện tiễn các nàng lên đường được không?"

"Cái gì! ? Lạc di hiện tại a di liền phải đi nga?" Sở Phi Ca nghe được tin tức này cũng là một mặt dáng vẻ không muốn, nàng vẫn thật không nghĩ là nhanh như thế đã phải cùng Lạc Lam Linh tách ra. Một trong những lý do là đơn thuần yêu thích nữ tử ôn nhu tao nhã này. Thứ hai, chính là tư tâm của Sở Phi Ca.

Phải biết, nàng từ sau khi biết tình cảm đặc biệt của mình đối với Trình Mộ Diên, đã không ít lần nghiên cứu việc tình yêu giữa nữ tử cùng nữ tử. Những sách lớn ghi chép lịch sử ám muội của các đời các đời hậu cung phi tần, đến sách nhỏ ghi chép hảo về những chuyện mài kính trong nhân gian ở ngoài cung, nàng đều thu gom không ít. Lúc trước, đã sớm nhớ tới thời điểm Lạc Lam Linh cùng Mộ Dung Liên Thường, nàng liền cảm thấy quan hệ này của hai người không bình thường. Bây giờ, nhìn thấy hai người thường ngày ở chung, thì càng là xác định loại ý nghĩ này.

Trời mới biết, nàng có bao nhiêu suy nghĩ muốn biết Mộ Dung Liên Thường là làm sao đem quan hệ của hai người từ chín năm trước đã biến thành bộ dáng dấp thê thê hài hòa này, càng muốn biết nàng là làm sao chinh phục Lạc đại Các chủ trước mắt này mới nhìn qua liền rất truyền thống. Nhưng mà, việc này nàng chưa kịp hỏi, hai người kia đã phải đi rồi sao?

Sở Phi Ca tự mình ở chỗ này ăn năn hối hận, mà Trình Mộ Diên cùng Lạc Lam Linh lại đem nàng cái vẻ mặt vạn phần xoắn xuýt kia thu vào trong mắt. Hai người nhìn nhau nở nụ cười, đều không hiểu Sở Phi Ca này đang suy nghĩ gì. Nhưng mà, nếu như để cho các nàng biết rồi, có thể người xoắn xuýt sẽ đổi thành bản thân các nàng ấy chứ?

Dù sao, sự thực không phải Lạc đại Các chủ nhìn qua rất truyền thống bị Mộ Dung Liên Thường đánh bại. Mà là môn chủ Quỷ độc môn nhìn qua một bộ dáng vẻ vạn năm công, kỳ thực là vạn thụ vô cương* bị Lạc Lam Linh đánh bại. (*vô cương: không giới hạn; vô cùng tận; vô cương; vô biên)

"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, bây giời chúng ta liền đi ăn cơm đi." Mắt thấy sắc trời dần muộn, Lạc Lam Linh mới nói. Một nhóm bốn người có thêm Doãn Khởi như vậy ra khỏi viện tử, đi đến tửu lâu Lãm Nguyệt tốt nhất ở thành Tô Châu này. Trên đường đi, có thể nói là hấp dẫn không ít người vây xem.

Bốn người đều là nữ tử tướng mạo khí chất rất tốt, một người hoạt bát linh động, một người cao quý như sen, một người ôn nhu thấm nhã, một người lạnh như băng. Lúc này kết bạn xuất hành, muốn không khiến người ta chú ý cũng khó khăn. Nhưng mà, bất luận là những nữ nhân kia tỏa ra ánh mắt ước ao ghen tị, hay là vẻ mặt của những nam tử kia thèm nhỏ dãi, bốn người đều là nhắm mắt làm ngơ.

Dù sao tâm của các nàng cũng sớm đã có nơi thuộc về, cũng không dung nạp được người khác nữa.

Lãm Nguyệt các, tên như ý nghĩa. Nó mặc dù có thể xưng là tửu lâu sang trọng nhất Tô Châu, ngoại trừ đắt đỏ cùng mỹ vị của rượu và thức ăn ra, còn có kiến tạo đặc biệt của nó. Tương truyền, tửu lâu này phải mất một năm mới có thể dựng thành. Tửu lâu tổng cộng có mười tám tầng, lên tới tầng cao nhất, thậm chí sẽ có một loại ảo giác cộng ẩm cùng nguyệt*, chính là tửu lầu cao nhất hiện nay ở Đại Sở quốc. (*cộng ẩm cùng nguyệt: uống rượu cùng trăng)

Đồng thời lên tầng càng cao, phí dụng của rượu và thức ăn trong đó cũng càng thêm trân quý hiếm thấy. Đến tầng mười tám là tầng cao nhất, giá cả của một món ăn thậm chí đã vượt qua một tửu yến xa hoa nhất trong hoàng cung. Mà muốn tiến vào tầng thứ mười tám dùng cơm, cũng không chỉ có tiền là được. Còn phải xem lão bản có nhường ngươi tiến vào hay không, nếu như ngươi là hạng người chỉ có tiền dơ bẩn, vô tài vô phẩm vô đức*, dù cho có nhiều tiền hơn nữa, lão bản của Lãm Nguyệt các này cũng chắc chắn sẽ không để ngươi bước vào một bước. (* vô: không, tài: tài năng, phẩm: phẩm chất, đức: đạo đức)

Ngược lại, nếu như ngươi xác thực có chỗ hơn người, lão bản kia liền sẽ chủ động hiện thân, mời ngươi đi tới tầng cao nhất cùng ăn một bữa. Đến nay, không ai biết người nào đã đi qua tầng thứ mười tám kia, cũng không ai biết lão bãn của Lãm Nguyệt các này đến tột cùng là ai. Chỉ là nghe người hầu bàn trong điếm nói, lão bản của Lãm Nguyệt các này là một nữ tử.

Dù cho Trình Mộ Diên các nàng đều không phải người thiếu tiền, nhưng vì một bữa cơm vung tiền như rác, vẫn sẽ có chút thịt đau. Mấy người họ chỉ lên tới tầng thứ mười lăm, thì không đi lên trên nữa. Sau khi gọi một chút rượu và thức ăn chiêu bài, thì bắt đầu ăn uống. Nhưng mà người ngồi ở bàn bên cạnh nói chuyện, nhưng là gợi cho các nàng hứng thú thật lớn.

"Này, các ngươi có nghe nói chưa? Ngày hôm nay chính là hội chùa mỗi năm một lần ở thành Tô Châu a."

"Sớm nghe nói, là lần này sẽ không giống như trước đây, làm vài thứ gì đó giả thần giả quỷ, sẽ không có ăn uống vui đùa một phen như trước."

"Ai, ngươi có thể đừng coi khinh hội chùa năm nay, nghe nói lần này tri huyện thành Tô Châu ta bỏ vốn hoàn toàn, từ một quốc gia bỏ đi mời về một Thánh Cô, vẻ xinh đẹp kia, quả thực rất giống tiên nữ vậy!"

"Tiên nữ? Lão tử đời này chỉ thấy qua tức phụ miệng mồm như trư nhà ta cùng cô nương thanh lâu! Tiên nữ chưa từng thấy quá! Ngươi nói một chút, tiên pháp như thế nào đây?"

"Có người nói, tiên nữ kia có thể bay ở trên trời, còn có thể lập tức từ nơi này, xuất hiện ở nơi khác, ngươi nói cái này không phải tiên nữ thì là cái gì?"

"Nói như vậy còn có chút ý nghĩa, nữ nhân biết bay? Lão tử vẫn đúng là muốn mở mang kiến thức một chút!"

"Ha ha, đại ca. . . Ngươi. . ."

Nghe đề tài bàn bên kia càng ngày càng thô tục, mấy người cũng thu hồi lỗ tai, tự mình tự uống rượu và ăn thức ăn trước mặt mình.

"Diên nhi, bọn họ mới vừa nói hội chùa kia nghe rất thú vị, nếu ngày mai Lạc di các nàng liền phải đi rồi, không bằng chúng ta ngày hôm nay liền hảo hảo đi chơi một chút thế nào?"

Nghe xong kiến nghị của Sở Phi Ca, Trình Mộ Diên dùng ánh mắt hỏi dò Lạc Lam Linh. Đối phương hiển nhiên cũng khá có hứng thú, thế là mấy người sau khi cơm nước xong, liền đi đến nơi tổ chức hội chùa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top