Chương 78

☆, Chương 78:

"Diên nhi, ngươi cũng cởi y phục ra có được hay không?"

Một câu cực kỳ ám muội, lại mang theo một chút tâm ý dâm tà, liền như vậy bị Sở Phi Ca nói ra như không có chuyện gì xảy ra. Trình Mộ Diên khẽ vuốt cằm, cố ý xoay người đi không để ý tới Sở Phi Ca. Nhưng mà, gương mặt kia của nàng có chút ửng hồng lại không có tránh được hai mắt của người sau.

"Diên nhi, cởi ra có được hay không vậy? Ngươi xem nhân gia đều cởi sạch rồi, ngươi còn ăn mặc như thế làm gì đây? Mặc nhiều như vậy ôm vào sẽ không thoải mái." Cố ý, nàng nhất định là cố ý! Trình Mộ Diên ở trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tầm mắt lại lơ đãng chăm chú nhìn vào Sở Phi Ca lúc này nằm ở bên cạnh.

Chiếc mền bằng gấm mỏng manh bởi vì động tác của nàng mà trượt xuống, lộ ra bờ vai bóng loáng êm dịu. Bởi vì ốm đau dằn vặt, nên mấy ngày nay Sở Phi Ca lại gầy đi rất nhiều. Hai xương quai xanh hình bát tự cũng đột ngột bại lộ ở trong không khí, hình dạng hoàn mỹ, khiến Trình Mộ Diên thậm chí có kích động muốn xông lên trước cắn một cái.

Mà lại nhìn nét mặt Sở Phi Ca bây giờ, hai con mắt mỉm cười, lông mày tựa nhành liễu. Dù cho môi cùng mặt đều hiện ra màu trắng bệch không khỏe mạnh, nhưng trái lại tăng thêm một tia bệnh thái chi mỹ* cho nàng. Đã như thế, xinh đẹp cùng tiều tụy đều xem trọng như nhau, không có vẻ bất ngờ, trái lại là hấp dẫn Trình Mộ Diên không dời mắt nổi.

*bệnh thái chi mỹ: vẻ đẹp khi mang bệnh, ý mang bệnh lại tăng vẻ đẹp kỳ lạ yếu đuối.

"Diên nhi, ngươi lại đang xấu xa nhìn nơi nào đây." Phát giác tầm mắt của Trình Mộ Diên, dù cho trong lòng Sở Phi Ca căng thẳng đòi mạng, nhưng trên mặt lại vẫn là một bộ dáng dấp nhẹ như mây gió. Dung ma ma ở lúc nhỏ thì nói với nàng, đối mặt lưu manh, ngươi liền phải càng lưu manh hơn so với nàng.

"Ta xem ngươi làm chi! Đừng vội nói bậy!" Sở Phi Ca khiến Trình Mộ Diên càng hiện ra lúng túng trong tình cảnh lúc này, nàng cứng ngắc nằm ở trên giường, suy tư rốt cuộc là có muốn cởi y phục trên người hay không. Theo lý mà nói, các nàng đều là nữ tử, lại là mẫu nữ, □ tương đối không thiệt hại thanh nhã lịch sự. Nhưng mà, then chốt ở chỗ, nàng cùng Sở Phi Ca, cũng không phải nữ tử hoặc mẫu nữ bình thường a!

Các nàng trong lòng yêu thích lẫn nhau, vì phần yêu thích này, thậm chí có thể không để ý thế tục lễ giáo, không kiêng dè làm trái thiên hạ rộng lớn. Hai nữ tử như vậy, lại sao là có thể tùy tiện ngủ cùng nhau? (ý chỉ yêu nhau nên không thể tùy tiện)

Không thể không nói, Trình Mộ Diên xác thực là có chút cả nghĩ quá rồi. Tâm tư của Sở Phi Ca, thật sự rất đơn thuần. Nàng kỳ thực cũng chỉ muốn Trình Mộ Diên cởi quần áo cùng nàng ngủ một hồi mà thôi, dù sao mình thân thể trần truồng, cùng một người mặc y phục bình thường cùng nhau ôm, sẽ rất chịu thiệt cũng rất không thoải mái đây.

Nhiều lần giãy dụa, lại nhìn thấy sắc mặt Sở Phi Ca uể oải thì, Trình Mộ Diên cuối cùng quyết tâm liều mạng, lập tức lột áo trong ra, vội vàng dùng chăn bông che lại thân thể của mình chỉ còn một cái yếm cùng tiết khố. Đợi nàng vừa nằm xuống, bên người Sở Phi Ca liền như là dính vào như là niêm cao vậy ( 粘糕 niêm cao: một loại bánh các bạn có thể tự kiếm), một đôi tay siết sao vòng lấy Trình Mộ Diên, bắp đùi cũng mạnh mẽ chen vào giữa hai chân của nàng.

Tuy rằng bây giờ đang là mùa hạ, nhưng thân thể của hai nữ tử dính vào cùng nhau cũng không quá nóng, nhưng mà vẫn để cho gương mặt Trình Mộ Diên đỏ bừng. Làm da dẻ đồng dạng nhẵn nhụi trơn bóng đụng chạm vào nhau, hai người đều không khỏi hít vào một hơi. Trình Mộ Diên cảm khái với da thịt tuổi trẻ non mềm của Sở Phi Ca, mà đối phương lại kinh ngạc khi tuổi tác Trình Mộ Diên đã hai mươi chín rồi, nhưng da dẻ lại vẫn bảo dưỡng hoàn hảo như thiếu nữ chừng hai mươi như vậy.

Bóng đêm, dần dần buông xuống, vốn là Sở Phi Ca cực kỳ mệt mỏi, càng là trằn trọc trở mình hồi lâu cũng chưa hề ngủ. Nàng mở mắt ra, nhìn dung nhan Trình Mộ Diên gần trong gang tấc, nàng biết người ở bên cạnh cũng chưa hề ngủ. Lại một lần không kìm lòng được hôn lên. Làm hai môi chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau, hai người chỉ nguyện sa vào ở bên trong phần triền miên ôn nhuyễn* này. (*ôn nhuyễn: mềm mại ấm áp)

"Diên nhi, ngươi quyết định sao?" Vừa hôn xong, Sở Phi Ca thở hổn hển hỏi Trình Mộ Diên.

"Quyết định cái gì?"

"Quyết định, đời này kiếp này, ở cùng một chỗ với ta. Không để ý tới ánh mắt thế nhân, không kiêng dè bối phận giới tính giữa ngươi và ta. Trở thành nữ nhân của Sở Phi Ca ta, nhận sủng ái của ta chìm trong sủng ái đó, một đời một kiếp."

Gian phòng mờ mờ, vẫn chưa đốt đèn. Ánh trăng đêm nay, lại đặc biệt sáng sủa. Chênh chếch xuyên vào trong phòng, chiếu rọi trên gương mặt trẻ tuổi nhưng kiên định của Sở Phi Ca, khiến Trình Mộ Diên nhất thời lung lay thất thần. Từng có lúc, chính mình cũng từng đối với một người nữ nhân khác, đã nói lời nói như vậy, vậy mà lúc này, cũng đã cảnh còn người mất.

Lúc này, nữ tử này ưng thuận hứa hẹn với mình, là cốt nhục nàng hoài thai mười tháng sinh ra, là sinh mệnh chán ghét mà nàng đã từng căm ghét. Những năm này, mình được nàng che chở ở trong lòng, nàng dùng sự kiên trì của nàng, năng lực, yêu thương, dũng cảm, chứng minh nàng có thể bảo vệ mình, trân trọng mình. Có được người như vậy, thì còn mong ước gì hơn?

Trình Mộ Diên trầm mặc thời gian dài, khiến Sở Phi Ca có chút nóng lòng. Nhưng mà nàng lại chưa lên tiếng giục Trình Mộ Diên, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, dường như muốn đem đối phương hút vào trong đôi mắt. Cuối cùng, người dưới thân cũng có động tác. Cảm giác được thân thể được ôm, Sở Phi Ca vào thời khắc ấy, viền mắt ẩm ướt.

"Tiểu Ca. . ." Đôi môi ấm áp gần kề bên tai, mang đến từng tia từng sợi nhiệt ý. Sở Phi Ca cũng không nói chuyện, chỉ là gật đầu ra hiệu chính mình đang nghe. Bởi vì nàng sợ vừa nói chuyện, thì sẽ bị Trình Mộ Diên phát hiện mình đang khóc nức nở."Ta muốn kể một cố sự, ngươi muốn nghe không?"

"Ân." Sở Phi Ca đáp, tuy rằng không biết Trình Mộ Diên vì sao phải kể cố sự này vào lúc này, nhưng mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan rất lớn đến mình.

"Đã từng, có hai nữ tử như vậy. Tính cách các nàng, một như hỏa, một như thủy. Một người là tiểu thư võ lâm thế gia, mà một người khác, chỉ là một cô nhi được tiểu thư thế gia nhặt về, một cô nhi không cha không mẹ. Hai người thanh mai trúc mã, chơi đùa từ nhỏ đến lớn. Mỗi khi tiểu thư thế gia kia luyện võ, một nữ tử kia ôn nhu như nước luôn luôn sẽ hầu ở bên người nàng."

"Một ngày kia, như thường ngày. Tiểu thư thế gia ở trong rừng luyện võ, mà nữ tử ôn nhu như nước kia, đưa bánh ngọt tới cho nàng giúp nàng chải đầu. Ánh mắt hai người đối lập, càng là không kìm lòng được hôn nhau. Không sai, các nàng đối với đối phương, đều có tình yêu sâu sắc say đắm. Cũng không phải tình cảm tỷ muội đơn thuần, mà là tình yêu say đắm của nam tử đối với nữ tử vậy, cũng gọi là mài kính."

"Sau khi, hai người hạnh phúc cùng nhau chung một chỗ, nhưng bởi vì một chuyện, tiểu thư thế gia kia không thể không gả cho đương kim hoàng thượng, trở thành hoàng hậu. Tiểu thư thế gia kia kiêu ngạo biết bao, lại sao bị người uy hiếp? Thế là, nàng tìm đến một tên nam tử cùng thành, muốn gả cho hắn, hai kẻ như vậy cũng chỉ là phu thê trên danh nghĩa, mà nàng vẫn có thể cùng nữ tử mình yêu thương ở cùng nhau, không cần gả cho vị hoàng thượng kia."

"Nhưng mà, thế sự chính là khó liệu như vậy. Nữ tử kia nghe tin tức tiểu thư thế gia phải gả cho người công tử nọ. Dĩ nhiên trượt chân rơi xuống vực sâu vạn trượng, từ đây, sinh tử ngăn cách nhau. Mà tiểu thư thế gia kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nữ tử thân yêu nhất trong lòng té xuống, vô năng vi lực*."

*vô năng vi lực: bất lực; không tài nào; không thể phát triển được lực lượng; lực lượng không đủ; chịu bó tay; không tài nào (không phát huy được sức mạnh, không có sức hoặc sức không đủ)

"Đã từng, ta thật sự rất hận mình. Ta thường xuyên suy nghĩ, nếu như ta có thể giải thích rõ ràng cùng nàng sớm một chút, hoặc là lúc đó cố gắng kéo nàng chút nữa, nàng có phải là sẽ không chết. Nhưng là, hối hận nhiều hơn nữa, cũng sẽ không để cho thời gian chảy ngược lại được. Là ta hại chết nàng! Hết thảy đều là ta sai!"

Đây là lần đầu tiên Sở Phi Ca nhìn thấy Trình Mộ Diên ở trước mặt mình khóc thành như vậy, cũng là lần đầu tiên nàng, chân chân chính chính hiểu rõ nữ nhân này. Cuối cùng hiểu rõ, nàng vì sao luôn sẽ lộ ra vẻ mặt bi thương như vậy. Cuối cùng hiểu rõ, nàng vì sao luôn sẽ trắng đêm khó ngủ, một mình mở mắt nhìn trần nhà đến hừng đông.

Dù cho đã sớm đoán được trong lòng Trình Mộ Diên có một người, nhưng Sở Phi Ca lại vạn vạn không nghĩ tới, người này lại cũng là một nữ tử!

Trong lòng, không hề có một chút tâm ý đố kị, chỉ có thương tiếc sâu sắc đối với nàng, . Sở Phi Ca ôm thật chặt thân thể đang run rẩy của Trình Mộ Diên vào trong ngực, học dáng vẻ đã từng an ủi mình của nàng mà vỗ về phía sau lưng nàng."Diên nhi, không có chuyện gì, quá khứ hết thảy đều là quá khứ. Nàng sẽ biết nỗi khổ tâm trong lòng của ngươi, sẽ không trách ngươi."

Lời an ủi nhiều hơn nữa, cũng là dư thừa. Trình Mộ Diên trước sau không chịu lại nói thêm một câu, chỉ là chôn sâu ở trong lồng ngực Sở Phi Ca, yên lặng chảy nước mắt. Mãi đến khi những giọt nước mắt nóng bỏng ngừng chảy, Trình Mộ Diên mới đem đầu dời đi, quay đầu không nhìn tới Sở Phi Ca.

Sở Phi Ca biết Trình Mộ Diên là đang thẹn thùng, cũng là nghĩ muốn yên tĩnh chốc lát, vì lẽ đó cũng không quấy rầy nàng, chỉ là đem nàng ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ cánh tay của nàng. Hai người liền yên tĩnh như vậy nằm ở trên giường, các nàng là mẫu nữ, là người yêu, không cần trao đổi quá nhiều, dù cho một ánh mắt, một động tác, là có thể biết đối phương cần gì, suy nghĩ gì.

"Diên nhi, ngươi đã ngủ chưa?" Thời gian chờ đợi rất là dài, cảm giác qua rất lâu, Sở Phi Ca mới dám mở miệng. Nhưng mà đối phương đáp lại nàng, lại là hoàn toàn yên tĩnh."Ai. . . Hảo hảo ngủ đi." Sở Phi Ca hôn cổ Trình Mộ Diên một cái, liền không nói nữa, yên tĩnh nằm ở một bên trên giường.

Nửa đêm, cảm giác được người bên cạnh di chuyển, Sở Phi Ca nheo cặp mắt lại nhìn Trình Mộ Diên xoay người đối mặt với mình. Bởi vì trước đó đã khóc, vì lẽ đó con mắt của nàng còn hơi sưng đỏ, phối hợp khuôn mặt trắng nõn kia, càng là khiến Trình Mộ Diên luôn luôn nhìn như thành thục thận trọng lại giống như một nữ hài đơn thuần vô hại.

Bởi vì muốn biết Trình Mộ Diên muốn làm gì, vì lẽ đó Sở Phi Ca không thể làm gì khác hơn là cật lực duy trì thật tốt hô hấp của mình, không làm cho đối phương cảm giác được một chút manh mối. Cảm giác được đầu ngón tay mang theo lạnh lẽo kia đụng vào trên gò má của chính mình, Sở Phi Ca chỉ cảm thấy hô hấp hơi ngưng lại. Trình Mộ Diên, là viết gì đó ở trên mặt của mình.

"Vấn đề vừa nãy, ta vẫn chưa có cho ngươi đáp án, tiểu Ca. . ."

Tiếng nói chuyện tới đây im bặt đi, mà bút tích trên mặt kia, lại khiến Sở Phi Ca kích động ngồi dậy, một phát bắt được tay Trình Mộ Diên.

"Diên nhi! Ta yêu ngươi. . . Ta yêu ngươi. . ." Sở Phi Ca gắt gao ôm Trình Mộ Diên, đem ba chữ kia nói một lần lại một lần, nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Ngày hôm nay, người này rốt cục được toại nguyện của riêng mình. Bất luận sau này gặp phải gian nan hiểm trở gì, Sở Phi Ca nàng đều tuyệt sẽ không buông tay của người này ra.

Dù cho, chịu nhiều khổ sở hơn nữa, dù cho, phản bội phụ hoàng thì mình vẫn thương yêu nàng. Dù cho, phía trước là một con đường chết, dù cho, đây là một con đường không quay đầu lại được. Chỉ cần có ngươi làm bạn, Sở Phi Ca đều sẽ không sợ hãi chút nào tiếp tục đi.

Cũng lại không muốn nhìn thấy ngươi lộ ra vẻ mặt ưu thương như vậy, cũng không muốn để ngươi một mình cô đơn tiếp tục sống như trước, ta cũng không muốn một mình ta gối đơn khó ngủ, trằn trọc trở mình nhớ nhung ngươi, cũng không muốn để những người khác nắm giữ ngươi. Chỉ muốn đem ngươi cất vào trong lòng, ôm vào trong ngực, nhìn dung nhan của ngươi, từ từ già đi.

Dùng cả đời ta, sủng ngươi một đời, đổi lấy miệng ngươi tươi cười óng ánh như đóa hoa.

Chỉ vì câu nói kia của ngươi.

Đời này ngươi nếu không rời xa ta, ta liền không vứt bỏ ngươi.

ats":q2

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top