Chương 68

☆, Chương 68:

Sở Phi Ca không biết mình là làm sao đi trở về tẩm cung, chỉ là mới vừa về tới trong cung, liền nhìn thấy có một đoàn cung nữ cùng thái giám quỳ ở đó. Ánh mắt bọn họ nhìn mình, đa số là vì sợ hãi cùng kinh ngạc, số rất ít, mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng lo lắng. Sở Phi Ca đứng trước gương đồng, nhìn người quần áo xốc xếch bên trong, tóc tai bù xù tự giễu cười cợt, chỉ sợ bọn họ là coi mình biến thành kẻ điên chứ?

"Công. . . Công chúa. . . Ngài không có sao chứ?" Một tiểu nha hoàn sợ hãi hỏi, hoảng sợ trong mắt rõ rõ ràng ràng."Không có chuyện gì, các ngươi đều lui ra đi." Sở Phi Ca xua tay cho phép các nàng rời đi, chỉ để lại Thanh nhi tỳ nữ thiếp thân ở bên người."Thanh nhi, giúp Bổn cung thay y phục." Sở Phi Ca thấp giọng nói, ánh mắt sững sờ nhìn phía trước, thậm chí ngay cả một điểm tiêu cự ở giữa cũng không có.

"Vâng, công chúa." Đối với dáng dấp lúc này của Sở Phi Ca, Thanh nhi cũng không có hỏi quá nhiều. Nàng chỉ là yên lặng giúp Sở Phi Ca mặc quần áo tử tế, đang nhìn đến nơi xanh tim trên đầu gối Sở Phi Ca thì cũng chỉ là hơi sững sờ, cũng không có ý tứ muốn hỏi đông hỏi tây. Sở Phi Ca sở dĩ sẽ chọn Thanh nhi làm tỳ nữ thiếp thân cho mình, chính là vừa ý nàng điểm này. Một nô tài, lời nói càng ít, liền càng tốt.

Thay xong y phục Sở Phi Ca ngồi ở trên giường, động một tí cũng chưa động, nhưng mà viền mắt, lại nổi lên màu đỏ. Tâm tình cố nén, đến lúc này, liên tiếp tan vỡ. Ngày hôm nay, nàng cuối cùng đem lời nói vẫn giấu ở trong lòng nói ra, dù cho nàng đã sớm nghĩ đến mấy trăm loại kết quả ở trong lòng, nhưng chỉ có không nghĩ tới Trình Mộ Diên dĩ nhiên sẽ vì tránh né nàng mà rời đi.

Tâm, chua xót tê tê đau, rõ ràng nó núp ở trong thân thể, không có bị thương, nhưng là còn đau hơn so với bất kỳ ngoại thương nào, đau đến kịch liệt. Sở Phi Ca cuộn thân thể mình ngã ở trên giường, dùng hai tay thon dài gắt gao túm lấy tấm phủ giường, một hồi một hồi run rẩy. Nhìn qua lại như là dã thú chấn kinh, điềm đạm đáng yêu.

Sở Phi Ca liền nằm ở trên giường yên lặng rơi lệ như vậy, mặc kệ là cung nữ lại đây đưa cơm hay là những người khác đều giống nhau không gặp. Mãi đến tận trời tối người yên thì, nàng mới yên lặng từ trong phòng đi ra. Bầu trời đen nhánh, không hề có một chút ánh sáng. Tựa hồ cả ánh trăng, cũng phát giác tâm tình của nàng, trốn rất xa ở phía sau mây đen.

Sấm sét, cuồng phong, đúng hẹn mà tới, một hồi Hạ Vũ (mưa hè), nhưng là dị thường giá rét. Sở Phi Ca cười, ở trong mưa múa kiếm. Trước lấy cành cây làm kiếm, mà lúc này, lại là kiếm thật. Mũi kiếm màu trắng bạc mạnh mẽ dần hiện ra một tia ánh bạc ở trong đêm tối như vậy, tốc độ vung kiếm nhanh chóng, làm như muốn chém phá gió vậy, phát sinh tiếng vang tê tê.

Sở Phi Ca quên mình vung vẩy kiếm trong tay, mơ hồ cảm giác được có người tiếp cận, nàng ngay cả nhìn người đến là ai cũng không nhìn một chút, liền hướng về đối phương công tới. Mà đối phương ở thời gian nàng tấn công tới thì đầu tiên là sững sờ, sau đó thì lập tức triền đấu cùng Sở Phi Ca. Chiêu số của hai phe cũng cực kỳ giống nhau, nhưng cũng là dốc hết toàn lực.

"Tiểu Ca! Mau dừng tay! Con đang phát điên cái gì vậy! ?" Hình Nhạc Thiên nhìn ra chiêu thức của Sở Phi Ca càng ngày càng tàn nhẫn, trong lòng hơi lạnh. Ban đầu, hắn chỉ muốn tới xem một chút cuộc sống của công chúa đồ đệ của hắn lúc này thế nào mà thôi, nhưng không nghĩ đến nửa đường thì trên trời nổi lên mưa to. Điều này làm cho Hình Nhạc Thiên đã sắp đến tẩm cung của Sở Phi Ca thì nổi lên hồi ý (thay đổi dự định), lại nghe được trong viện kia truyền đến tiếng múa kiếm.

Vậy thì thôi đi, đi vào vừa nhìn, liền thấy Sở Phi Ca lại múa kiếm ở trong mưa, mà kiếm kia càng không ngờ là một thanh kiếm thật. Ở Đại Sở quốc, từ trước đến giờ có quy tắc không thể mang theo binh khí vào cung. Trừ phi là Ngự Lâm quân, hoặc thị vệ được hoàng thượng khâm điểm, những người còn lại là tuyệt đối không thể mang theo binh khí vào cung.

Mà Sở Phi Ca, thân là công chúa Đại Sở quốc, không có ai biết nàng biết võ công, càng sẽ không cho nàng quyền mang kiếm theo người. Vì lẽ đó Hình Nhạc Thiên mỗi lần dạy kiếm chiêu cho Sở Phi Ca, đều sẽ bắt nàng lấy cành cây thay kiếm. Lại không nghĩ rằng hôm nay Tiểu công chúa này càng gan to như vậy, ở trong tẩm cung của mình mà lấy kiếm thật ra dùng, nếu như bị nô tài nào đó chưa ngủ nhìn thấy, chỉ sợ lại là một việc phiền phức.

Hình Nhạc Thiên vừa muốn tiến lên ngăn cản, nhưng Sở Phi Ca nâng kiếm hướng mình đâm tới. Tốc độ cùng chiêu số kia, rõ ràng là thật sự quyết tâm. Sau khi kinh ngạc, Hình Nhạc Thiên tự nhiên là không tốn chút sức nào tránh thoát kích này, bắt đầu khoa tay múa chân cùng Sở Phi Ca. Dù cho tên đồ đệ này thiên tư trác việt*, cũng chăm chỉ nỗ lực, thế nhưng muốn đánh bại mình nhanh như vậy, còn cần thời gian dài.

*thiên tư trác việt: tư chất tự nhiên xuất xắc hay năng khiếu trời sinh giỏi giang

Mấy chục chiêu hạ xuống, Hình Nhạc Thiên liền phát hiện Sở Phi Ca dị thường. Đồ đệ này của hắn, bất luận là khí thế, hay là trình độ ra tay tàn nhẫn, đều mạnh hơn vài lần so với trong ngày thường, liền ngay cả nội lực cũng dùng tốc độ quỷ dị đang tăng vọt. Đôi mắt kia đục ngầu bất kham, nhưng hiện ra sát ý, rõ ràng là dấu hiệu sắp tẩu hỏa nhập ma!

"Vô liêm sỉ! Mau dừng tay!" Hình Nhạc Thiên rống to, muốn điểm trụ huyệt của Sở Phi Ca làm cho nàng không cách nào nhúc nhích. Nhưng mà tẩu hỏa nhập ma sau đó dẫn đến kinh mạch của nàng dị thường, huyệt vị cũng di chuyển vị trí theo. Mắt thấy Sở Phi Ca ra chiêu càng ngày càng tàn nhẫn, người cũng từ từ đi vào trạng thái điên cuồng. Hình Nhạc Thiên bất đắc dĩ vận nội lực lên, mạnh mẽ nắm lấy kiếm Sở Phi Ca đâm tới. Chỉ nghe phịch một tiếng, ngân kiếm kia theo tiếng động mà đứt thành mấy đoạn, mà Sở Phi Ca cũng phun ra một ngụm máu tươi sau đó hôn mê bất tỉnh.

Hình Nhạc Thiên nhìn Sở Phi Ca đã hôn mê, dùng tay dò tìm mạch đập của nàng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tẩu hỏa nhập ma này, có thể lớn có thể nhỏ. Nghiêm trọng, e rằng từ đây sẽ rơi vào ma đạo, biến thành một quái vật thích giết chóc sinh mạng, đương nhiên, này vẫn là ngươi vận khí tốt. Nếu như vận khí không tốt, e rằng sẽ bởi vì kinh mạch nghịch chuyển, mạch máu nổ tung mà chết, hoặc là võ công toàn thân tận phí, trở thành một phế nhân ngay cả đi vài bước cũng sẽ thở hổn hển.

May là Sở Phi Ca này được phát hiện sớm, lại bởi vì vừa nãy Hình Nhạc Thiên ra một kích chỉ dùng một thành công lực. Cho nên nàng cũng chỉ là bị một chút nội thương, hảo hảo điều dưỡng vài ngày, thì lại sẽ sinh long hoạt hổ như trước vậy."Ai. . . Thật là một tên đồ đệ không khiến người ta bớt lo." Hình Nhạc Thiên giúp Sở Phi Ca vận công chữa thương, lại dùng nội lực giúp nàng hong khô y phục, sau đó thì rời khỏi Hoàng Cung.

Một hồi náo kịch này, cũng không có gây nên sự chú ý với người trong cung. Sáng sớm ngày thứ hai, Thanh nhi đi gọi Sở Phi Ca rời giường. Nhưng mà kêu nửa ngày, lại vẫn không người đáp lại như cũ. Nàng đẩy cửa mà vào, thì thấy sắc mặt Sở Phi Ca tái nhợt, cả người đầy mồ hôi nằm ở trên giường. Duỗi tay lần mò trán của nàng, nhưng là một mảnh lạnh lẽo. Theo thông thường, bị sốt hẳn là nóng mới đúng, tại sao là lạnh lẽo?

"Công chúa! Công chúa! Người làm sao? Mau tỉnh lại!" Nhưng lần này làm Thanh nhi sợ hãi đến không nhẹ, nàng lắc vai Sở Phi Ca đem nàng lay tỉnh, chỉ lo vị quý công chúa này xảy ra sự cố gì."A. . . Diên nhi. . ." Sở Phi Ca mở mắt nhìn người trước mặt, đầu tiên hiện ra lại là dung nhan của Trình Mộ Diên. Đợi đến nàng hoàn toàn tỉnh táo, mới phát hiện đây là nha hoàn Thanh nhi bên cạnh mình.

"Công chúa, người làm sao? Có phải là thân thể không thoải mái? Vậy Thanh nhi giúp người đi tìm ngự y."

"Không cần, chút chuyện nhỏ này, không nên tìm ngự y phiền phức như vậy." Sở Phi Ca miễn cưỡng ngồi dậy mà nói lý lẽ, bản thân nàng nhớ rõ chuyện tối ngày hôm qua, vì lẽ đó cũng hiểu rõ nàng lúc này là đang bị nội thương. Nếu như bị những ngự y kia nhìn ra đầu mối, làm kinh động Sở Tường, điều đó cũng không quá tốt.

"Nhưng là! Công chúa người. . ."

"Được rồi, lui ra đi, việc này không được nói với bất kỳ ai, bằng không Bổn cung chém đầu của ngươi."

"Vâng. . . vâng. . ."

Mắt thấy Thanh nhi lui ra, Sở Phi Ca mới dám che ngực mạnh mẽ ho khan vài tiếng. Nhìn trên khăn tay trắng tinh có vài sợi tia máu màu đỏ, Sở Phi Ca nhíu mày đem cái khăn tay kia ném ra ngoài cửa sổ, một mình chống thân thể lên đi ra khỏi tẩm cung.

Muốn hỏi Sở Phi Ca bị thương nghiêm trọng như vậy, còn muốn đi ra ngoài làm gì, đáp án kia cũng chỉ có một, chính là đi tìm Trình Mộ Diên. Nàng chưa có quên chuyện Trình Mộ Diên nói phải rời đi, ngày hôm qua, căn bản cũng chưa có nói xong. Bất luận làm sao, Sở Phi Ca cũng không thể nào tiếp thu được sự thực là đời này kiếp này không cách nào gặp lại Trình Mộ Diên nữa. Ngày hôm nay, nàng đã có dự định tốt, nếu như Trình Mộ Diên khăng khăng phải đi, nàng lợi dụng cái chết tương bức.

Dù cho thủ đoạn này có chút đê tiện, nhưng nàng thật sự đã không còn biện pháp khác. Nàng quá yêu nữ nhân này, thậm chí đã yêu đến mức độ đau lòng. Vì Trình Mộ Diên, nàng có thể không làm công chúa, có thể rời khỏi nơi Hoàng Cung cơm ngon áo đẹp này, cùng nữ nhân này lưu lạc giang hồ. Thậm chí, coi như Trình Mộ Diên vĩnh viễn không thừa nhận mình, mãi mãi cũng chỉ coi mình là nữ nhi của nàng, chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy nữ nhân này, nàng liền hài lòng.

Diên nhi, ngươi đến tột cùng có hiểu hay không? Ta chỉ là muốn đối xử tốt với ngươi, chỉ là muốn hảo hảo yêu ngươi mà thôi. Ta không đành lòng thấy ngươi lúc nào cũng một mình cô đơn, ta không đành lòng thấy ngươi lộ ra vẻ mặt cô quạnh. Ta chỉ là muốn ôm ngươi, ôm ngươi, sưởi ấm thân thể của ngươi. Dù cho, chỉ là chuyện như vậy, ngươi cũng không chịu để cho ta tới làm sao?

Ngươi làm sao, liền nhẫn tâm với mình như thế đây?

Rốt cục đi tới cửa lạc viên nơi Trình Mộ Diên ở, Sở Phi Ca gõ cửa hồi lâu, bên trong cũng không có bất kỳ động tĩnh nào truyền đến. Nàng đẩy cửa mà vào, trong viện không có bóng người Tiểu Thúy, hiển nhiên, cũng không thấy Trình Mộ Diên. Một loại linh cảm không lành tự nhiên nảy sinh, Sở Phi Ca hoang mang đẩy cửa phòng của Trình Mộ Diên ra.

Chờ đợi nàng, là gian phòng trống rỗng. Y phục, đồ vật, thuộc về Trình Mộ Diên đã sớm bị chuyển đi hết. Liền ngay cả cái mùi thơm hoa nhài nhàn nhạt kia, cũng biến mất hầu như không còn. Căn phòng này, lại giống như là chưa từng có người nào ở qua, không có để lại một điểm dấu vết nào.

"Ha ha. . . Ha ha ha ha!" Sở Phi Ca cười, lớn tiếng cười. Nàng thật sự không nghĩ tới, Trình Mộ Diên hành động lại sẽ nhanh như thế."Trình Mộ Diên! Ngươi đã muốn né tránh ta như thế sao? Ngươi liền sốt ruột muốn bỏ lại ta như thế sao? Ngươi tại sao phải đi! Tại sao phải không từ mà biệt như vậy! ?"

"Khụ. . . Khụ khụ khụ. . ." Sở Phi Ca quỳ trên mặt đất kịch liệt ho khan, máu tươi từ bên khóe miệng nàng tràn ra, chậm rãi nhỏ xuống ở trên phiến đa màu đen."Ngươi không cần ta nữa đúng hay không? Ngươi liền bỏ lại ta như vậy có phải hay không! ? Ta là nữ nhi của ngươi a! Ta yêu ngươi như vậy! Ngươi tại sao có thể cứ như vậy mà rời đi chứ. . ."

"Trình Mộ Diên! Trình Mộ Diên! Ngươi cái tên nhát gan này!" Sở Phi Ca dùng đầu mạnh mẽ đập xuống mặt đất, thậm chí đã rách da chảy máu cũng không chịu dừng lại. Chỉ có đau đớn như vậy, mới có thể giảm bớt cơn đau trong lòng nàng.

Cho dù trời vừa sáng nàng đã vội vạng tới rồi, nhưng vẫn là tới chậm.

Các nàng, từ lúc tối hôm qua, cũng đã rời đi.

Yết hầu khàn khàn thét lên, Sở Phi Ca mới dừng lại hành vi tự ngược như vậy. Máu trên trán nàng nhuộm đỏ cả khuôn mặt, từ trước đến giờ nàng chán ghét mùi máu tanh cũng lười lau chùi, tùy ý chúng nó chảy xuống. Chậm rãi nằm trên đất, Sở Phi Ca nhìn nóc nhà. Nàng nhớ tới, thời điểm Trình Mộ Diên có tâm sự, thì sẽ làm như vậy.

Trước đây, nàng không hiểu được làm như vậy có ích lợi gì, nhưng lúc này, nhưng là đã hiểu.

Tầm mắt từ từ mơ hồ lên, trên người Sở Phi Ca vốn là có nội thương, bây giờ tâm tình lại có gợn sóng lớn như vậy, thêm vào mất máu quá nhiều. Thân thể của nàng đã sớm không thể chịu đựng, chỉ một hồi, liền hôn mê bất tỉnh. Lúc đóng lại hai mắt thì, trước mắt chợt hiện khuôn mặt của Trình Mộ Diên tràn đầy tươi cười ôn nhu sủng nịch.

Mỗi khi mình hôn nàng, nàng luôn luôn sẽ cười với mình như vậy, sau đó nói mình không đứng đắn.

"Diên nhi. . . Van cầu ngươi trở về. . . Đừng bỏ lại ta.

ion%3hMrD

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top