Chương 47

☆, Chương 47:

"Được rồi, hai người các con từ trong cung trở về cũng nên mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi. Gian phòng của con ta vẫn để hạ nhân quét tước mỗi ngày giúp con, sửa sang một hồi liền có thể ở. Còn đứa bé này. . ."

"Nàng ở chung phòng với con là được." Trình Mộ Diên tiếp nhận lời nói Trình Cương, hướng về hắn hành lễ sau liền dẫn Sở Phi Ca trở về phòng.

Đứng ở cửa gian phòng, Trình Mộ Diên cũng không có vội vã đi vào, ngược lại là đi vào trong một phòng khác ở bên cạnh. Có thể thấy được gian phòng này đã rất lâu không có quét tước qua, bất luận là giường hay là bàn đều bị phủ một lớp bụi dày đặc. Cũng không phải do hạ nhân lười biếng mà không quét tước nơi này, chỉ là bởi vì Trình Mộ Diên đã phân phó, gian phòng này không cần phải quét tước nữa, bởi vì chủ nhân cũ của gian phòng này đã không ở đây, cũng sẽ không bao giờ có người vào ở nữa.

"Tương tỷ tỷ, tỷ nhất định cũng không thích người khác vào đây ở. Đã như vậy, Diên nhi liền vẫn thay tỷ duy trì dáng dấp lúc trước." Tay Trình Mộ Diên nhẹ phẩy qua giường lẩm bẩm nói, mà Sở Phi Ca lại đứng ở một bên không hiểu nhìn nàng. Nàng không biết tại sao Trình Mộ Diên sẽ trở nên khổ sở như vậy, nhưng dùng cái bụng suy nghĩ cũng có thể đoán được có liên quan đến Tương tỷ tỷ trong miệng nàng.

"Diên nhi, đừng khổ sở." Mắt thấy vẻ mặt Trình Mộ Diên càng ngày càng âm u, nàng như vậy để Sở Phi Ca cảm thấy lo sợ, liền lên tiếng gọi nàng."Ta không có chuyện gì, đi thôi." Khôi phục thái độ bình thường Trình Mộ Diên đáp, sau đó liền vội vội vàng vàng rời xa căn phòng này. Mà Sở Phi Ca cũng vội vàng đuổi theo người phía trước, chỉ lo Trình Mộ Diên đem nàng bỏ ở nơi này.

Hai người ở gian phòng nghỉ ngơi chốc lát, liền đến thời gian dùng bữa tối. Bởi vì Trình Mộ Diên trở về, vì lẽ đó Trình Cương đặc biệt để trù phòng làm một bàn tiệc rượu phong phú. Sau khi lệnh cho hạ nhân lui ra, Trình Cương liền để Trình Mặc đi gọi Trình Mộ Diên các nàng lại đây. Bữa cơm này, có thêm Sở Phi Ca cùng Tiểu Thúy cũng chỉ có sáu người, tất cả đều là người một nhà.

"Phụ thân, nữ nhi rời nhà năm năm không về, không chỉ không thay phụ thân phân ưu (chia sẻ ưu phiền), còn để phụ thân vì là nữ nhi lo lắng. Diên nhi bất hiếu, mong phụ thân có thể uống xong chén rượu này, tha thứ cho con." Sau khi ngồi xuống, nhìn đầy bàn món ăn mình thích ăn, Trình Mộ Diên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Cho dù nàng đã từng vi phạm thế tục cùng nữ tử Lý Vân Tương yêu thích nhau, cho dù nàng liên tục năm năm đối với Trình gia bảo chẳng quan tâm, cho dù nàng vứt nhiều trọng trách giao tất cả cho Trình Cương xử lý. Thế nhưng, người nhà chung quy là người nhà, không quản mình đã làm sai điều gì, người nhà mãi mãi cũng sẽ tha thứ cho ngươi.

"Được! Ta liền uống chén rượu này của con. Từ nay về sau, con vẫn là nữ nhi tốt của Trình Cương ta, vẫn là đại tiểu thư Trình gia bảo Trình Mộ Diên! Chuyện đã từng xảy ra, liền để nó thành quá khứ đi. Năm năm này con ở trong cung cũng nhất định không dễ chịu, nhìn con gầy gò thành hình dáng gì rồi. Đến, ăn nhiều thức ăn một chút." Trình Cương cười uống xong kính tửu của Trình Mộ Diên, sau đó liền tình cảm gắp đồ ăn cho Trình Mộ Diên, chỉ lo nàng bị đói bụng.

Mắt nhìn món ăn trong bát mình càng ngày càng nhiều, cuối cùng chồng chất thành núi, khóe miệng Trình Mộ Diên mịt mờ co rụt lại một cái, lập tức dùng dư quang chăm chú nhìn Sở Phi Ca vào ngồi ở bên cạnh mình. Tuy rằng người ăn cơm không nhiều, nhưng món ăn lại không ít, vì lẽ đó bàn tròn được dùng cũng là cực kỳ lớn.

Vốn là, Sở Phi Ca nhỏ tuổi, thân thể liền vẫn không làm vươn tới cái bàn. Hơn nữa nơi này trừ mình cùng Tiểu Thúy ra thì đều là người nàng không quen, tiểu nhân nhi này là kẻ thích ăn uống thật không biết xấu hổ đứng lên gắp thức ăn, cũng buộc lòng phải ăn dĩa rau trước mắt kia, tha thiết mong chờ nhìn dĩa thịt trước mặt Trình Cương mà ngẩn người.

Trình Mộ Diên cố nén không có bật cười, trái lại là đem thức ăn trong bát mình gắp cho Sở Phi Ca. Tiểu nhân nhi kia nhìn trong bát có thêm đùi gà cùng xương sườn vừa cười híp mắt vừa ăn, thỉnh thoảng nhe răng cười mấy lần với Trình Mộ Diên, trên mặt còn dính mấy hạt cơm. Vốn tưởng rằng làm tất cả những thứ này thần không hay quỷ không biết, Trình Mộ Diên cùng Sở Phi Ca thật không ngờ hỗ động* sớm đã bị bốn người khác trên bàn thu vào đáy mắt.

*hỗ động: cùng nhau chuyển động hoặc là động tác hỗ trợ lẫn nhau

Trình Cương cùng Tiểu Thúy đều là thoả mãn cười lại cười, mà Trình Mặc lại đần độn nhìn mặt Sở Phi Ca rồi nghĩ thầm khuôn mặt tiểu hài tử thực sự là nộn như trứng gà thế. Mà người đang ngồi trong này, tâm tình phức tạp nhất nên là Trình Viện. Tuy rằng năm năm trôi qua, nhưng cái phân cảm tình khác thường kia của nàng đối với Trình Mộ Diên vẫn tồn tại như cũ. Bây giờ, cũng vừa mười bảy tuổi nàng sơ sơ liền biết cảm tình mà mình đối với tỷ tỷ này là loại cảm tình nào.

Nói đến, có lẽ sẽ làm cho tất cả mọi người ngoác mồm kinh ngạc. Nàng đối với Trình Mộ Diên là yêu thích, càng như là loại yêu thích của một nam tử đối với một nữ tử!

Sau khi ăn cơm xong, Trình Mộ Diên cùng Sở Phi Ca liền tắm rửa nghỉ ngơi rất sớm. Đêm đó Sở Phi Ca ở trong lồng ngực Trình Mộ Diên ngủ đến cực kỳ an ổn, không có độc phát cũng không có thức đêm. Sáng sớm ngày thứ hai, liền thu dọn hành lý chuẩn bị khởi hành đi Thừa Thiên Bích Lạc các. Dù sao lúc này chưa biết mức độ tác hại của độc tố này, trễ một khắc cũng sợ sẽ đoạt mất tính mạng của Sở Phi Ca.

"Tỷ, tỷ thật sự không cần muội bồi tỷ đi a?" Ở bên xe ngựa, Trình Viện kéo tay Trình Mộ Diên không chịu thả ra. Nàng thực sự không nỡ để Trình Mộ Diên nhanh như vậy liền rời đi, vốn muốn cùng nàng đi tới Thừa Thiên Bích Lạc các, lại không nghĩ rằng Trình Cương nói chuyến này đường xá xa xôi, trong đó càng có nguy hiểm cực lớn, khiến cho nàng hảo hảo ở lại trong bảo.

"Viện Nhi muội nghe lời, tỷ mang tiểu Ca giải độc xong sau đó còn có thể trở về. Nghe phụ thân nói Thừa Thiên Bích Lạc các là ở đỉnh núi Tùng Pha thuộc Nam Hải, đường xá đi lên các cực kỳ gian khổ, sơ ý một chút còn có thể lạc đường ở trong rừng rậm trên núi, liền ngay cả tỷ cũng không dám hứa chắc có thể không mất một sợi tóc khi leo lên trên đỉnh ngọn núi Tùng Pha, huống chi thân thể muội luôn luôn không khỏe. Vì lẽ đó muội liền nghe phụ thân, hảo hảo ở nhà được không?"

"Ân. . ." Trình Viện lòng không cam tâm tình nguyện đáp, mắt thấy những đệ tử tuỳ tùng trong Trình gia bảo sắp cùng Trình Mộ Diên khởi hành mà trong lòng nàng chính là một trận bất mãn. Thân thể của nàng coi như kém đi, nhưng công phu cũng muốn cao hơn rất nhiều so với những người này có được không tốt sao? Vì sao những người này có thể đi, chính mình liền không đi được? Rõ ràng chính là không muốn mang mình đi.

"Được rồi, phụ thân, bây giờ Diên nhi đi rồi. Tiểu Thúy, những ngày qua ngươi liền thay ta chăm sóc phụ thân thật tốt, đợi ta trở lại sẽ đón ngươi." Trình Mộ Diên chào Trình Cương sau đó liền vươn mình lên xe ngựa, cỗ xe ngựa này vẫn là cỗ xe mà Sở Tường đưa cho các nàng, nhưng cỗ xe này không thể đi trên đường hoang dã gập gềnh, vì lẽ đó đã gắn thêm đinh sắt ở trên bánh xe, bên ngoài bọc thêm da thuộc, để tránh khỏi đến thời điểm xe ngựa này đi được nửa ngày liền vỡ tan khung sườn.

Vì vậy, thêm vào mười lăm người Trình gia bảo, Trình Mộ Diên, Sở Phi Ca một nhóm mười bảy người liền như vậy mênh mông cuồn cuộn hướng núi Tùng Pha ở Nam Hải chạy đi.

Sau khi khí trời vào xuân nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, rõ ràng ban ngày vẫn là mặt trời chói chang, buổi tối liền quát nổi lên gió to. Bởi vì lo lắng bệnh tình Sở Phi Ca, đệ tử Trình gia bảo cũng đều là người tập võ, vì lẽ đó Trình Mộ Diên liền hạ lệnh đi suốt đêm, đợi đến dưới ngọn núi Tùng Pha mới nghỉ ngơi nữa.

Buổi tối cuồng phong vù vù thổi qua, phát sinh tiếng vang có chút dữ tợn. Trình Mộ Diên yên tĩnh ngồi tĩnh tọa trên sàn xe ngựa được lót vải bằng gấm, mà Sở Phi Ca lại nằm nhìn nàng. Bỗng nhiên xa xa truyền đến tiếng binh khí va chạm hấp dẫn sự chú ý của Trình Mộ Diên, nội lực của nàng thâm hậu, bất luận là nhìn ban đêm nhĩ lực vẫn đều vô cùng tốt. Sau khi hạ lệnh tất cả mọi người xuống xe ngựa nấp vào trong rừng cây, Trình Mộ Diên liền nghiêm túc quan tâm tình hình tranh đấu bên kia.

Vài tên tráng hán cầm trường kiếm, sắc mặt ở cây đuốc chiếu rọi xuống đặc biệt hèn mọn, mà đối lập cùng bọn họ lại là một nữ tử thân mang y phục màu vàng nhạt, trên mặt mang theo khăn lụa màu tím."U, tiểu thư này một mình ra ngoài sao? Sơn đạo này không dễ đi, không bằng để mấy người huynh đệ chúng ta đưa đưa ngươi đi được không? Chúng ta thật đều là người tốt a." Một nam nhân trong đó có râu quai nón nói, một đôi mắt gian giảo đánh giá nữ tử. Mà sau khi nghe qua lời nói của hắn, những tráng hãn khác vây quanh nữ tử cũng cười to lên, tình thế cực kỳ bất lợi đối với nữ tử kia.

"Những người này lại dám đùa giỡn bắt nạt một nữ tử yếu đuối như thế, Bạch cô nương, đợi ta đi trừng trị bọn họ." Người nói chuyện chính là đệ tử Trình gia bảo, bởi vì Trình Mộ Diên này một đường đều dùng khăn che mặt, lại nói mình họ Bạch, vì lẽ đó những người này mới sẽ xưng hô như vậy với nàng."Chờ một chút, lẽ nào các ngươi không phát hiện trong ánh mắt nữ tử kia căn bản cũng không có một chút ý sợ hãi sao? Ta nghĩ những tên này ở trong mắt nàng, hẳn không tính là cái gì."

Quả nhiên, Trình Mộ Diên lường trước không sai, vài tên tráng hán kia cùng nhau tiến lên hướng nữ tử kia mà chém tới thì, chỉ thấy thân thể nàng nhẹ nhàng lay động, liền tránh thoát đao kiếm bổ tới. Thượng y (áo) nhẹ nhàng vẩy lên, chỉ thấy mấy cái bóng đen cực kỳ bé nhỏ tự trong ống tay áo rộng lớn của nàng bay ra bắn vào thân thể của vài tên tráng hán. Trong chốc lát, vài tên tráng hán vì thất khiếu chảy máu mà chết!

Mấy người Trình gia bảo còn chưa hiểu là xảy ra chuyện gì, liền thấy sắc mặt Trình Mộ Diên tái nhợt ra lệnh cho bọn họ mau mau rời đi, bọn chúng cũng chỉ có thể nghe lời đi ra. Xe ngựa lần thứ hai lên đường, nhưng tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với vừa nãy. Ở trong xe, Sở Phi Ca nhìn Trình Mộ Diên đầy mặt mồ hôi nên nhẹ nhàng sờ trên tay nàng, đó là một mảnh lạnh lẽo.

"Diên nhi, ngươi có phải là thân thể không thoải mái? Làm sao tay lạnh như thế a?" Sở Phi Ca tuổi tác còn nhỏ, tất nhiên là cái gì cũng không hiểu, Trình Mộ Diên nhìn thấy nàng lo lắng cho mình thì ánh mắt khẽ mỉm cười, thuận thế sờ sờ đầu nàng."Ta không có chuyện gì, có thể do gần đây đi đường mệt mỏi một chút, ngươi mau mau nghỉ ngơi, để tránh khỏi lại bị độc phát."

"Ân ân!" Sở Phi Ca nghe lời xuyên trở lại trong chăn, duỗi hai cái tay nhỏ bé ra ôm cánh tay Trình Mộ Diên, mà người sau cũng không có phản đối, tùy ý nàng ôm chính mình. Bóng đêm từ từ sâu sắc thêm, Trình Mộ Diên lại một đêm chưa chợp mắt.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, trong lòng nàng chính là một trận phát tởm cùng nghĩ mà sợ.

Có thể những đệ tử kia của Trình gia bảo không thấy, mà nàng lại xem rõ rõ ràng ràng. Nữ tử mặc áo vàng kia trong tay áo phát ra không phải cái ám khí gì? Rõ ràng là vài côn trùng hình dạng cực kỳ quỷ dị! Côn trùng kia như là giun vậy, thân thể màu đen ước chừng dài khoảng mấy tấc, ở ngoài lại mọc đầy móng vuốt đếm không hết. Thời điểm nữ tử mặc áo vàng thả chúng nó ra, chúng nó lại như là ám khí nhảy vào trong thân thể của mấy tráng hán kia như thế, chờ bọn họ sau khi chết, cuối cùng lại chui ra!

Cảnh tượng như vậy không khỏi để Trình Mộ Diên nghĩ đến vu sâu độc thuật cực kỳ tà môn từ xưa đến nay, tương truyền đây là một loại tà thuật cực kỳ ác độc có khởi nguồn từ Miêu tộc ở phương Nam. Người luyện sâu độc thông qua các loại phương pháp các loại thủ đoạn không giống nhau để luyện chế sâu độc, vạn vật trên thế giới này, tầm thường, không tầm thường, cũng có thể luyện chế thành sâu độc, thậm chí còn có phù thủy phát điên một chút thì lấy người sống để luyện sâu độc!

Chủng loại sâu độc không giống nhau, không hiểu hình dạng, uy lực tự nhiên cũng không giốngnhau. Cái gọi là thiên hạ rộng lớn, không gì là không có, chủng loại sâu độc, lực sát thương rất lớn. Bất kể là triều đại nào, người người đều biến sắc khi nghe thấy sâu độc. Loại tà thuật này giết người trong vô hình, trúng rồi liền cực kỳ nan giải, thậm chí so với độc dược Quỷ Độc Môn càng chỉ có hơn chứ không kém. Cái gọi là lấy độc dược để độc người , khiến cho người khác không biết người hạ độc là ai, hiện nay được gọi là sâu độc.

Nghĩ đến nữ tử kia ở tình hình vừa nãy, không thể nghi ngờ chính là người dùng sâu độc. Tuy rằng nơi này là Nam Hải, thế nhưng cũng cách khá xa nơi giới địa của Miêu tộc, thế sao vào lúc này lại gặp phải cái sâu độc kia?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Trình Mộ Diên cũng càng ngày càng nặng trĩu. Lúc này còn chưa tới núi Tùng Pha, liền gặp phải người tà môn ngoạn ý này, phía trước, đến tột cùng còn có bao nhiêu nguy hiểm chờ các nàng?

Nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn vẻ mặt Sở Phi Ca đang ngủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng mang theo ý cười, nhìn qua thật là đáng yêu, khiến người ta không nhịn được muốn đi tới mân mê. Mà khóe miệng hé mở còn có một chuỗi nước bọt óng ánh, tay nhỏ ôm mình từ đầu tới cuối đều chưa từng buông ra.

"Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ cứu ngươi."

":{"srt@Qha

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top