Chương 128

☆, Chương 128:

So sánh với Sở Lân trước kia, tuy rằng bề ngoài của hắn bây giờ cũng không có gì thay đổi, chỉ là âm lệ chi khí trên người hắn, tựa hồ là nhiều hơn một chút. Sở Phi Ca không biết hắn làm sao học được loại cổ độc âm tà chi thuật kia, càng không biết hắn làm sao mà làm quốc sư Ngụy Quốc kia, chỉ dựa vào trực giác mà nói, mình bây giờ có thể cũng không phải là đối thủ của Sở Lân.

Còn nhớ đã từng có một lần, nàng liền bị cái hài tử chỉ có tám tuổi này gắt gao nắm lấy cổ tay, không thể động đậy, vào lúc đó, Sở Phi Ca cũng đã cảm thấy hành vi của Sở Lân có chút quỷ dị. Lẽ nào hắn càng là từ lúc ấy bắt đầu, cũng đã kéo dài quan hệ cùng thứ cổ độc này?

Nếu là như vậy, người dạy hắn loại tà thuật này chẳng phải là. . .

"Ha ha, biểu cảm trên mặt hoàng tỷ cũng thật là đặc sắc. Ta nghĩ, ngươi hiện tại nhất định đang nghĩ, tại sao ta sẽ trở thành quốc sư Ngụy Quốc, lại còn làm sao sẽ trở nên mạnh như thế đi. Bất quá ở đây, ta có thể nói cho ngươi biết, nữ nhân bị ngươi sát hại kia, xác thực là sư phụ của ta. Mà nàng ở thời điểm làm sư phụ của ta, ta vẫn chưa phát hiện nàng là nữ nhân."

"Sở Lân! Ngươi chẳng lẽ không biết, nữ nhân kia chính là hung thủ sát hại phụ hoàng sao? Nhận người giết cha làm sư phụ, ngươi thực sự là làm mất hết bộ mặt của Sở gia ta, cho dù phụ hoàng ở dưới cửu tuyền, cũng tuyệt đối sẽ không nhận đứa nhi tử ngươi đây!"

"Nhận thì thế nào? Không nhận thì thế nào! ? Coi như là khi hắn còn sống, làm sao từng đối xử với ta như nhi tử của hắn? Lão già kia tổng cộng có ba nhi tử, hai nữ nhi. Sở Phi Ca, ngươi để tay lên ngực tự vấn lòng, ở trong lòng lão già kia, trừ ngươi ra, hắn có khi nào đem chúng ta coi là thân sinh tử nữ* (con trai con gái)?"

"Sở Lân, đến lúc này, ngươi còn muốn như thế nào? Nếu như không phải Vương gia các ngươi liên hợp với Ngụy Quốc muốn soán vị cướp ngôi, ngươi cũng sớm đã là hoàng đế của Đại Sở quốc này, ta cho dù có được phụ hoàng sủng ái thì lại làm sao, có trưởng tử ngươi tồn tại, phụ hoàng bất công đi nữa, cũng sẽ không bất chấp sự tồn tại của ngươi, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta."

"Sở Phi Ca! Ngươi đừng gạt ta nữa! Ngươi cho rằng ta không biết, ngươi lẽ nào coi ta thành kẻ ngu si sao? Lão già Sở Tường kia, sớm đã có tâm tiêu diệt Vương gia. Cho dù là không có ngươi, hắn cũng sẽ không đem vương vị truyền cho ta. Ta là thân sinh nhi tử của hắn, nhưng mà hắn thà rằng tin Vương gia sẽ mưu phản, cũng không tin ta sẽ đứng về phía hắn! Hắn đã không để ý ta như vậy, ta cần gì phải đi quản sự sống chết của hắn!"

"Vô liêm sỉ! Ngày hôm nay để ta thay phụ hoàng trừng trị tên nghịch tử ngươi!" Sở Phi Ca gào thét, rút kiếm hướng Sở Lân công tới. Nhưng mà đối mặt với thế công của nàng, đối phương cũng không có bất luận động tác gì, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó. Khi mũi kiếm của Sở Phi Ca sắp chạm vào được thân thể Sở Lân, Tử Cầm vẫn đứng ở bên cạnh hắn bỗng nhiên vọt ra, mạnh mẽ thay Sở Lân chịu chiêu kiếm này.

Sở Phi Ca tuyệt đối không ngờ rằng Tử Cầm sẽ bỗng nhiên lao ra, nhìn người kia cho dù là bị kiếm đâm trúng, nhưng người cũng không hề có cảm giác gì, Sở Phi Ca tâm từng trận thắt chặt. Người này, rõ ràng trước đây vẫn là một thiếu nữ tuổi thanh xuân hoạt bát, nhưng hôm nay, lại thành bộ dạng này. Thứ cổ độc này, quả nhiên hại người không ít.

"Sở Lân, hôm nay ta nhất định phải tự tay diệt trừ đi tai họa như ngươi, để tránh ngươi ngày sau nguy hại nhân gian!" Sở Phi Ca nhấc chân đá vào ngực Tử Cầm, đồng thời rút nhuyễn kiếm cắm sâu ở trong cơ thể đối phương ra. Mắt thấy mũi kiếm kia vốn là trắng bạc đã bị nhiễm đen kịt, sắc mặt Sở Phi Ca nhất thời liền trầm xuống. Cổ nhân này, đến tột cùng là có bao nhiêu độc, càng là ngay cả nhuyễn kiếm của nàng do Chú Kiếm sơn trang đặc thù chế tạo, cũng có thể ăn mòn thành như vậy.

"Hống. . ." Tử Cầm bị đạp ngã xuống đất chậm rãi bò dậy, sau đó liền không hề báo trước phóng tới Sở Phi Ca. Tốc độ kia nhanh chóng, gần như là cao thủ võ lâm luyện qua khinh công. Cảm giác kinh hãi khi một cổ nhân sẽ có tốc độ như vậy, Sở Phi Ca theo bản năng nhìn về phía Sở Lân, liền thoáng nhìn thấy sát ý giữa hai chân mày đối phương.

"Không ổn!" Sở Phi Ca vội vàng nhảy lên, nhảy về phía sau. Sau một khắc, dừng ở chỗ Tử Cầm há miệng, từ trong nhảy ra vài con sâu nhỏ màu đen, nhanh chóng rơi ở nơi vừa nãy mình đứng. Lúc này, Sở Phi Ca cực kỳ vui mừng khi chính mình lanh mắt động tác nhanh chóng, bằng không, rất có khả năng đã bị những con sâu kia ăn tươi nuốt sống.

Những sâu nhỏ màu đen kia được thả ra, không có kí chủ ( sinh vật mà vật kí sinh sống trên đó), liền bắt đầu như là con ruồi không đầu bắt đầu tìm kiếm thân thể người khác để xuyên dùi vào. Nhìn những binh lính không kịp né tránh bị những con sâu kia chui vào trong thân thể sau đó liền bắt đầu phát sinh tiếng kêu thảm thiết thống kể, không quá một hồi thì tắt thở. Trên người Sở Phi Ca chảy ra mồ hôi lạnh thẩm thấu y sam của nàng, trên bả vai trúng tên cũng bởi vì kịch liệt vận động vừa nãy mà chảy ra lượng máu tươi lớn.

"Ha ha, hoàng tỷ đây là sợ sao? Yên tâm. . . Đặc sắc, còn ở phía sau." Sở Lân nói, từ trong lồng ngực móc ra một cái sáo trúc, theo hắn chậm rãi thổi, những binh lính chết đi kia lại chậm rãi đứng lên, từng người từng người mở hai mắt màu đỏ tươi nhào về hướng Sở Phi Ca.

Hiện nay, hơn nửa binh lính Sở quốc hầu như đều ở trong thành chiến đấu cùng binh lính Ngụy Quốc, người có thể đến đây cứu nàng, hầu như là không có. Mắt thấy vẻ mặt đắc ý của Sở Lân, Sở Phi Ca gắt gao nắm chặt kiếm trong tay. Một người lao tới, nàng liền giết một người, hai người chạy lại, nàng liền giết một đôi.

Trong lúc nhất thời, xung quanh Sở Phi Ca trong nháy mắt liền chất đầy những cái đầu bị chém đứt của binh lính, mà hắc trùng từ bên trong cơ thể của bọn họ chui ra, cũng ngay tức thì bị Sở Phi Ca dùng nội lực đập vỡ tan.

"Công phu của hoàng tỷ quả nhiên rất lợi hại, rõ ràng đang đối mặt với nhiều cổ nhân như vậy, còn có thể thong dong đối phó như thế. Chẳng trách, nữ tử phụ hoàng dùng cả đời cũng không có yêu hắn, lại sẽ yêu ngươi. Chẳng trách, ngươi có thể cùng mẫu thân của chính mình làm ra loại chuyện vi phạm luân thường kia. Thât là để tiểu đệ, nhìn với cặp mắt khác."

"Vô liêm sỉ! Câm miệng của ngươi lại!" Nghe những câu nói kia từ trong miệng Sở Lân, Sở Phi Ca chỉ cảm thấy khí huyết một trận tuôn trào, càng là sắc mặt đỏ chót do bực tức. Chuyện cùng Trình Mộ Diên, vẫn luôn là tử huyệt của Sở Phi Ca. Mỗi khi nàng cùng Trình Mộ Diên ở cạnh nhau, đều sẽ cảm thấy có lỗi với phụ hoàng luôn thương nàng yêu nàng. Những việc này, trong lòng Sở Phi Ca đều biết, nhưng hôm nay bị ngoại nhân như Sở Lân nói ra, là điều nàng không cho phép.

Chuyện giữa nàng cùng Diên nhi, xưa nay đều không tới phiên người khác tới xoi mói bình phẩm.

"Làm sao? Bị ta nói trúng tâm sự rồi nên thẹn quá thành giận sao? Cũng không biết phụ hoàng ở một khắc trước khi chết đó, có biết những chuyện kia của mẫu thân hay không, nếu như không biết cũng còn tốt một chút. Chỉ sợ vị sư phụ của ta nhất thời lắm miệng, đem quan hệ của hai người các ngươi nói ra, vậy phụ thân đúng là chết không nhắm mắt a."

"Ta đã nói ngươi câm miệng đi!" Sở Phi Ca gào thét, không tiếp tục để ý những cổ nhân phía sau nữa, bay thẳng đến chỗ Sở Lân. Tốc độ nhanh chóng, chiến giáp lay động. Nàng muốn giết người này, cho dù hắn là đệ đệ có cùng huyết thống với chính mình. Sở Phi Ca tuyệt không thừa nhận! Nàng sẽ có loại người thân này.

"Không tự lượng sức!" Nhìn Sở Phi Ca vọt tới hướng mình, Sở Lân xùy nhẹ, đồng thời cúi người xuống tránh thoát một chiêu kiếm cắt ngang của Sở Phi Ca. Có thể là đã sớm báo trước đây sẽ là một chiêu thất bại, Sở Phi Ca vội vàng đảo ngược mũi kiếm lại, thẳng tắp hướng xuống dưới, đâm về hướng cổ của Sở Lân. Mà đối phương tránh cũng không tránh, chìa tay nắm lấy cái mũi kiếm màu trắng bạc kia.

Âm thanh lưỡi dao sắc bén cắt đứt da bàn tay, đặc biệt rõ ràng. Huyết dịch màu đen kia dính trên thân kiếm, càng là mạnh mẽ nung chảy nhuyễn kiếm của Sở Phi Ca. Dưới tình thế cấp bách, Sở Phi Ca đưa tay muốn rút thanh kiếm kia về. Bỗng nhiên vai bị ghị xuống, càng là gắt gao bị đè xuống đất không nhúc nhích được.

Nhìn mấy chục cổ nhân kia vọt về hướng mình, Sở Phi Ca dùng tay đánh đầu bọn chúng, nhưng hai quyền khó địch bốn tay. Khí lực của cổ nhân lớn vô cùng, lại không có cảm giác đau. Bọn họ xông lên bao vây xung quanh Sở Phi Ca, không biết là ai cắn vào cổ Sở Phi Ca trước tiên. Đau đớn kịch liệt kia khiến cho Sở Phi Ca lên tiếng kêu rên, bên tai tất cả đều là âm thanh những cổ nhân kia cắn xé da thịt của mình.

Biết mình có thể sẽ bị những cổ nhân trước mắt này nuốt vào trong bụng, Sở Phi Ca nói không sợ, là giả. Nhưng nàng sợ, cũng không phải bi thảm chết đi như vậy.

Mà là sợ nàng chết rồi, Trình Mộ Diên sẽ thương tâm. Chỉ là sợ sau khi mình bị giết chết bằng cách thức này, thậm chí ngay cả việc toàn thây, cũng không có cách nào giữ lại cho Trình Mộ Diên. Diên nhi. . . Diên nhi. . . Xin lỗi. . . Ta rõ ràng đáp ứng ngươi, sẽ đi tìm ngươi rồi. Hi vọng ngươi đừng trở về, đừng nhìn thấy dáng dấp bây giờ của ta.

Đau đớn trên thân thể dần dần bay xa, sau đó là hoàn toàn mất cảm giác. Đợi đến khi Sở Phi Ca khôi phục ý thức, nàng đã nằm ở trong cái ôm ấm áp ôn nhuyễn mà quen thuộc kia. Thân nhiệt của Trình Mộ Diên, mùi hương của Trình Mộ Diên, giọng nói của Trình Mộ Diên, dáng dấp của Trình Mộ Diên.

"Diên nhi. . . Ngươi làm sao đến đây rồi?" Sở Phi Ca ngây ngốc hỏi, có phải là, mình đã chết rồi? Đã bị những cổ nhân kia nuốt vào trong bụng? Bằng không, ông trời như thế nào sẽ hảo tâm như vậy? Để cho nàng trước khi chết còn có thể nhìn thấy Diên nhi một lần cuối đây? Nhưng mà, cho dù đây là ảo giác, Sở Phi Ca hi vọng mình có thể mãi mãi cũng đừng tỉnh lại.

"Sở Phi Ca, ngươi còn nhớ, ngươi đã từng đáp ứng ta cái gì không? Thân thể của ngươi là của ta, không có lệnh của ta, ngươi không được để bị thương nữa, cũng không thể đặt mình vào nguy hiểm. Lẽ nào chỉ là thời gian mấy ngày thôi, ngươi liền quên đến sạch sành sanh như vậy sao? Ta hận ngươi! Ta thật sự rất hận ngươi! Ngươi tại sao luôn muốn làm như vậy? Tại sao luôn muốn một thân một mình đi mạo hiểm! Lẽ nào ở trong lòng của ngươi, ta chính là người vô dụng như vậy sao! ?"

Nghe từng tiếng chất vất của Trình Mộ Diên, Sở Phi Ca bỗng nhiên run lên, cảm giác đau trên thân thể tựa hồ trong nháy mắt đã quay trở lại thân thể."Diên nhi. . . Diên nhi. . . A. . ." Sở Phi Ca muốn đưa tay ra sờ mặt Trình Mộ Diên một cái, nhưng mới động người một cái, thì có từng trận đau nhức từ thân thể truyền đến chung quanh.

"Đau quá. . . Diên nhi đau quá. . . Những cổ nhân kia muốn ăn ta. . . Bọn họ đều cắn ta! Thân thể của ta vẫn còn chứ? Có phải là khắp toàn thân từ trên xuống dưới của ta cũng chỉ còn sót lại cái đầu?" Sở Phi Ca sốt sắng hỏi, lúc nhìn được sắc mặt Trình Mộ Diên trong nháy mắt trầm xuống sau đó, trong lòng sợ sệt hầu như làm cho nàng nhanh sắp khóc lên.

"Bên trong đầu của ngươi đến tột cùng nghĩ tới đều là những thứ loạn thất bát tao! Nếu như ngươi chỉ còn dư lại cái đầu, còn có thể ở đây nói chuyện với ta sao? Ngắm nghía cẩn thận, ngươi chỉ là bị cắn mấy cái mà thôi!" Trình Mộ Diên đỡ Sở Phi Ca ngồi dậy, lần này, Sở Phi Ca mới nhìn thấy cánh tay của chính mình, tay chân đều còn ở đây, chỉ là trên người, phủ đầy vết cắn to to nhỏ nhỏ, có nhiều chỗ thậm chí đã biến thành màu đen, rất hiển nhiên là triệu chứng trúng độc.

"Diên nhi. . . Xin lỗi. . . Ta. . . A!" Sở Phi Ca nói được nửa câu, liền bị Trình Mộ Diên cắt ngang mạnh mẽ nhét một viên thuốc vào trong miệng của mình. Chỉ là ngửi thấy cổ tử hương kia (mùi thơm), Sở Phi Ca liền biết, đây tuyệt đối là dược hoàn giải độc Lạc Lam Linh ở lúc làm sinh thần bù cho mình, đã tặng cho mình.

"Diên nhi! Ngươi tại sao lại trở về! Ngươi có biết hiện tại nguy hiểm cỡ nào hay không! Ngươi nghe ta, ta hiện tại ngăn cản Sở Lân! Các ngươi đi nhanh lên!"

"Sở Phi Ca! Ta cho ngươi biết, đừng tiếp tục tỏ vẻ anh hùng! Lẽ nào ta làm mẫu thân của ngươi, cùng nữ nhân ngươi yêu nhất, sẽ không có quyền cùng ngươi đồng thời gánh chịu tử vong sao? Thân thể của ngươi là của ta, mạng của ngươi cũng là của ta, không có lệnh của ta, ngươi dám tự mình chịu chết ở chỗ này?"

"Diên nhi ta. . ."

"Được rồi, không nên nói nữa. Trên đời này, người có thể bắt nạt ngươi, cũng chỉ có ta. Những người khác nếu như dám đả thương ngươi. . . Thì chỉ có một con đường chết." Trình Mộ Diên nói xong, rút kiếm bên hông mình ra, chậm rãi đi đến chỗ Sở Lân đang đứng bên kia. Sở Phi Ca lanh mắt liếc nhìn liền thấy, bội kiếm trong tay Trình Mộ Diên tựa hồ là đã đổi thành một cái khác mà mình chưa từng thấy. Chỉ là toàn thân kiếm trắng như tuyết, cùng tiếng vang phát sinh khi rút kiếm, liền biết kiếm này nhất định không phải phàm vật.

"Làm sao? Choáng váng?" Ngay ở thời gian Sở Phi Ca đờ ra nhìn bóng lưng Trình Mộ Diên, Lạc Lam Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của nàng, đem hồn phách bay xa của nàng gọi trở về."Lạc di? Ngươi làm sao cũng ở nơi đây? Các ngươi làm sao đều không đi? Ta không phải đã nói các ngươi phải rời đi! A. . . A. . ."

Lần thứ hai, Sở Phi Ca bị người cắt ngang, chỉ là lần này, Lạc Lam Linh là dùng tay che miệng nàng lại, không cho nàng nói chuyện.

"Tiểu Ca, nổi nóng, nhưng phải nhìn rõ ràng tình huống nha." Lạc Lam Linh ở bên tai Sở Phi Ca nói, đồng thời chỉ chỉ bốn phía cửa cung. Chỉ thấy mới vừa rồi thành lầu cùng tường thành còn là một mảnh trống rỗng, đã sớm đứng đầy các xạ thủ đang cầm cung, nhìn y phục của bọn họ, tựa hồ cũng không phải binh lính của Đại Sở quốc. Mà số lượng người đứng đông nghẹt ở cửa kia căn bản đếm không xuể, đã sớm nhập trận cùng binh lính Ngụy Quốc.

"Cái này?" Sở Phi Ca nghi hoặc nhìn Lạc Lam Linh, nàng muốn biết những người này là ai, nhưng đối phương tựa hồ lại chỉ cười, cũng không có ý nói cho nàng biết.

"Ha ha, đồ đệ tốt của ta, muốn tự mình tỏ vẻ anh hùng, còn phải nhìn thực lực của mình nha." Theo giọng nói kia vừa nói ra, một lão nhân thân mang một bộ áo bào trắng đáp xuống bên người nàng, giọng nói trầm, nụ cười hiền lành bình tĩnh, còn có cái bầu rượu nhiều năm cũng sẽ không rời khỏi người kia. Đây không phải Hình Nhạc Thiên? Thì còn là ai! ?

"Sư phụ! Người làm sao. . . ?" Đến hai chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, Sở Phi Ca liền cũng nói không ra lời nữa.

Bởi vì ở phía sau Hình Nhạc Thiên, còn có võ lâm nhân sĩ đếm không xuể đang đứng ở đó. Ngoại trừ Hình Như Lam một mặt xem thường nhìn mình, một số minh chủ của Lam Phong Đồng Minh ra, còn có Trình gia bảo Trình Cương, Trình Mặc, Trình Viện.

Lần này, Sở Phi Ca là hoàn toàn há hốc mồm.

Tác giả có lời muốn nói: Phốc, tiểu Ca suýt chút nữa liền bị ăn tươi. Chỉ là nghĩ tới tình cảnh kia, liền cảm thấy một trận phát tởm. Như vậy. . . Người cứu mạng đã gia nhập, thắng bại rõ ràng, tất cả ở chương tiếp theo. ╮(╯▽╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top