Chương 2: Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri

Dung Vũ Ca chưa hồi phủ mà trực tiếp tìm tới Cao Hàn.

"Hoàng đế cữu cữu!"

Dáng vẻ Dung Vũ Ca tươi cười long lanh như nắng sớm, thanh âm dễ nghe trong sáng của nàng truyền thẳng vào ngự thư phòng mang theo chút ngây thơ hồn nhiên hoạt bát.

Nếu như là người khác dám ở ngự thư phòng huyên náo ồn ào, nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Thế nhưng người nọ lại là Dung Vũ Ca, là người từ bé đã được mình thương yêu như chính nữ nhi mình, Cao Hàn không những không giận, trái lại biểu tình đầy cưng chiều tươi vui.

"Vũ Ca tới tìm cữu cữu, nói xem, lại có chuyện ly kỳ gì? Hay là Vũ Ca vừa ý cái gì, cữu cữu đều có thể giúp ngươi toại nguyện."

Cao Hàn vốn muốn kéo Dung Vũ Ca ngồi lên đùi mình, đây là thói quen của hắn khi nàng vẫn còn ấu thơ, mãi cho đến sau này y cũng không sửa được, thế nhưng lần này lại bị Dung Vũ Ca nhẹ nhàng tránh được.

"Hoàng đế cữu cữu quả nhiên yêu thương Vũ Ca nhất, ta muốn cái gì cũng được sao?"

Dung Vũ Ca vừa nói vừa nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, làm cho Cao Hàn không thể dời mắt. Nếu không phải vì dung mạo tuyệt sắc này, Cao Hàn cũng không có ý niệm tà tâm kia. Nhưng ngoài điều này ra, thực sự Cao Hàn đã đem lòng thương yêu Dung Vũ Ca từ bé.

"Đương nhiên rồi, trẫm là Hoàng đế, quân vô hí ngôn." Trong thiên hạ này, chỉ cần là lời Vũ Ca nói ra, hắn sẽ dùng hết sức để làm nàng vui lòng.

"Ta muốn làm Thái tử phi, gả cho Thái tử biểu đệ."

Dung Vũ Ca giọng điệu ngây thơ nói, nàng trong mắt Cao Hàn vẫn mãi là hình tượng như vậy, hồn nhiên ngây thơ, khiến người khác luôn phải nuông chiều. Ngữ khí nàng thật đáng yêu, hơn nữa lời đó còn phát ra từ một gương mặt xinh đẹp, yêu thích lại càng tăng thêm vài phần.

"Thái tử phi?"

Cao Hàn cả kinh, Vũ Ca gả cho Thái tử ư, Vũ Ca không phải luôn xem thường Thái tử sao? Vì sao chỉ trong chớp mắt nàng lại muốn gả cho Thái tử, chẳng lẽ bấy lâu nay mình hiểu sai tâm ý của nàng sao?

"Hoàng hậu đã nói với ngươi điều gì?"

Cao Hàn hỏi, sợ rằng Hoàng hậu đã giở trò gì ám muội, nhưng ngẫm lại Hoàng hậu vốn không phải người như thế. Nếu Vũ Ca thực sự thích Thái tử, không lẽ hắn lại làm một trưởng bối hèn mọn, không vẹn toàn cho nàng sao? Cao Hàn vẫn muốn giữ lại thể diện của mình, chí ít là giữ vững hình tượng của hắn trong lòng Vũ Ca.

"Hoàng hậu cữu mẫu không nói gì, ta nói với người ta muốn làm Thái tử phi, người liền nói nếu ta muốn, chỉ cần nói với Hoàng thượng là được, Hoàng thượng cữu cữu sao lại kinh ngạc như vậy? Cữu cữu không đồng ý để Vũ Ca làm Thái tử phi sao?" Dung Vũ Ca vẻ mặt khó hiểu hỏi.

"Hoàng hậu còn hỏi ngươi điều gì nữa không?" Cao Hàn giờ phút này chỉ hy vọng Hoàng hậu vẫn chưa kịp hỏi Vũ Ca điều gì khác.

"Còn điều gì khác nữa sao?" Dung Vũ Ca hỏi ngược lại.

"Vũ Ca thật sự muốn làm Thái tử phi?"

Cao Hàn một mặt cảm thấy may mắn vì Dung Vũ Ca còn chưa biết sự tình, nàng sẽ vẫn còn kính trọng bậc trưởng bối này, một mặt lại tiếc nuối không nguôi. Trước mắt mình là mỹ sắc đến nhường này, nhưng sao không thuộc về mình mà lại thuộc về tên Thái tử vô dụng kia?

"Thái tử biểu đệ là người tốt, hơn nữa còn là người kế vị ngôi vua, sau này Vũ Ca có thể làm Hoàng hậu. Hơn nữa biểu đệ lớn lên mỹ mạo giống Hoàng hậu nương nương, Vũ Ca rất yêu mến Hoàng hậu nương nương..."

Dung Vũ Ca vừa cười vừa nói. Những lời này... thực chất đều là lời nói chân thật từ trong lòng nàng.

"Ngươi... thực sự thích Thái tử?"

Cao Hàn nghe Dung Vũ Ca trả lời, nghĩ Vũ Ca còn trẻ dại. Qua hai năm nữa, không chừng nàng lại thay đổi ý định. Kỳ thực lời này nói ra vẫn do sắc tâm của y, dù sao Dung Vũ Ca chỉ mới mười tám tuổi, tại dân gian đa phần nữ tử mười lăm mười sáu tuổi đã lập gia đình, nếu không phải Dung Trực và Vũ Dương công chúa thương tiếc, lẽ ra nàng đã phải gả đi từ hai năm trước.

"Đương nhiên thích, nếu không sao lại bằng lòng gả cho hắn?" Dung Vũ Ca nói như đó là chuyện rất đương nhiên, làm cho Cao Hàn thất vọng nói không nên lời.

"Được rồi, trẫm sẽ yêu cầu Hoàng hậu hạ chỉ. Chỉ cần là Vũ Ca muốn, cữu cữu sẽ thành toàn cho ngươi."

Cao Hàn nhẫn nhịn cố làm ra vẻ hòa ái tươi cười, chợt ước gì mình là một tên hôn quân, muốn thứ gì đều có thể giành lấy. Thế nhưng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, một đời uy danh của y không thể bại vì nữ sắc.

"Cữu cữu, chỉ có người là tốt nhất!"

Dung Vũ Ca lém lỉnh không quên cho Cao Hàn một vài lời tâng bốc.

***

"Mẫu hậu, có phải Vũ Ca thực sự gả cho nhi thần không?"

Thái tử Cao Hiên từ lúc nhận được ý chỉ bắt đầu vội vàng hấp tấp tìm đến Vệ Minh Khê, chỉ sợ thánh chỉ từ trên trời rơi xuống hôm nay chỉ là trò đùa.

"Thái tử không thích Dung Vũ Ca sao?"

Vệ Minh Khê nhìn Thái tử dung mạo có vài phần giống mình, mỉm cười ôn nhu hỏi, ngữ khí mang theo vài phần cưng chiều.

"Thích, dĩ nhiên nhi thần rất thích nàng. Thế nhưng nhi thần sợ là không xứng với Vũ Ca."

Cao Hiên ngập ngừng nói, nhớ đến phong hoa tuyệt đại biểu tỷ cho tới bây giờ chưa từng để mắt đến mình. Người như vậy nếu thuộc về mình, có lẽ sẽ khiến tất cả nam nhân còn lại đều thất vọng mất. Cao Hiên vẫn không làm sao tin đó là sự thật được.

Vệ Minh Khê nhìn thần sắc Thái tử dè dặt từng li từng tí. Thái tử từ nhỏ tính tình thiện lương mềm yếu, lại không quả quyết. Thế nhưng trong suy nghĩ của người làm mẫu thân, có nhi tử nào không phải là đứa con quý giá nhất do mình rứt ruột sinh ra? Mặc dù Thái tử không có tài gánh vác nghìn dặm giang sơn, nhưng nàng là mẹ, nhất định sẽ tìm cách bảo vệ giang sơn này cho hắn.

"Thái tử lấy Dung Vũ Ca, là do nàng có phúc khí, Thái tử phải tự tin mới đúng. Ngày sau con nối ngôi Hoàng thượng, nàng sẽ là quốc gia chi mẫu. Trừ con ra, ai có thể cho nàng vinh quang như vậy đây?"

Vệ Minh Khê an ủi Cao Hiên, nếu không phải vì gia thế hùng hậu của Dung gia, Vệ Minh Khê căn bản không muốn để Dung Vũ Ca làm con dâu của mình, sợ rằng nhi tử sẽ bị nàng khi dễ ức hiếp.

"Nhưng bản cung cũng cho rằng Vũ Ca không phải chỉ vì điều này mà đồng ý lấy con"

Người như vậy, dù cho là hái sao trên trời cho nàng, sợ là nàng cũng không vừa mắt.

"Vậy là Thái tử không muốn lấy nàng sao?" Vệ Minh Khê khiêu khích hỏi.

"Không phải không phải! Chỉ là con sợ nàng không tự nguyện thôi."

Cao Hiên gấp gáp biện giải, chỉ sợ Vệ Minh Khê đổi ý thu hồi quyết định đã ban ra. Hắn chỉ là quá mức kinh ngạc mà thôi. Nếu Vũ Ca không tự nguyện thì dù hắn thích đến mấy, cũng sẽ tuyệt đối không ép buộc nàng.

"Thái tử yên tâm, trên đời này làm gì có ai có thể cưỡng bách được Dung Vũ Ca? Nàng ta đương nhiên là tự nguyện rồi."

Bất quá chỉ là một Dung Vũ Ca mà thôi, Thái tử vì sao lại dè dặt như vậy chứ?

"Thật ư?" Cao Hiên lập tức mừng rỡ như điên, Vũ Ca nàng tự nguyện sao, có khi nào nàng thật sự có vài phần ưa thích mình chăng!?

"Nếu không tin, con cứ trực tiếp đi hỏi nàng."

Vệ Minh Khê gật đầu nói, nhìn thần sắc Cao Hiên mừng rỡ như vậy, trong lòng Vệ Minh Khê cũng có chút vui vẻ, chỉ mong sao quyết định này là đúng. Thế nhưng Vệ Minh Khê trăm nghìn lần không ngờ tới, chuyện tốt này vốn vì thiên tử mà lo nghĩ nhưng lại là chuyện sai lầm nhất trong đời nàng.

"Mẫu hậu, nhi thần vẫn không thể tin được chuyện này, tựa như trên trời rơi xuống cho nhi thần một cái bánh vậy."

Cao Hiên bất quá mới mười sáu tuổi, rốt cuộc vẫn còn tính tình trẻ con, nhìn y cười với Vệ Minh Khê, đường nét ngũ quan thanh nhã nhu hoà so với nàng tương tự đến bảy phần.

Vệ Minh Khê khẽ cười, hắn từ lúc lên làm Thái tử, chưa từng có lúc nào vui vẻ phấn chấn đến vậy.

Thấy Thái tử vui mừng, Vệ Minh Khê cũng vui lây, thầm nghĩ quyết định lần này của mình thật đúng đắn. Vệ Minh Khê tuy không phải là người hoàn mỹ, nhưng chí ít với tư cách mẫu thân, nàng cũng có chút cưng chiều hài tử của mình.

"Trong thiên hạ này, mỗi tấc đất mỗi thần dân đều là của con, Thái tử là người kế vị, tương lai là Hoàng đế, sao cứ trông chờ vào chuyện từ trên trời rơi xuống như thế, sao không học cách trị quốc bình thiên hạ? Chỉ vì một cái bánh mà Thái tử đã vui không ngớt như vậy, con cần phải theo phụ vương học cách hướng về giang sơn mới phải . . . Con cũng biết rồi đó, cái bánh này chính là do ta đoạt từ trong miệng phụ vương của con, mẫu thân có thể thay con lấy một vài thứ, cũng không thể thay con lấy được cả đời". Vệ Minh Khê giáo huấn nhi tử.

"Mẫu hậu, nhi thần thật ra đã rất chăm chỉ rồi, thế nhưng việc chính sự, phụ vương lúc nào cũng không hài lòng, phụ vương mỗi ngày khen Cao Tuấn thông minh nhạy bén, vậy thì người dứt khoát cứ lập Cao Tuấn làm Thái tử đi, ta cũng đâu cần cái chức Thái tử này đâu!"

Cao Hiên nói lẫy, hắn biết mình không phải là một hài tử thông minh, nhưng hắn thực sự đã rất tận lực rồi, bất luận hắn nỗ lực thế nào, hắn vẫn không được nhìn nhận. Hắn làm thế nào cũng không có ba phần anh minh của phụ vương, ba phần thông tuệ của mẫu hậu, nghĩ tới đây Cao Hiên có phần uể oải, chính sự làm cho hắn đau đầu.

"Cao Hiên, lời này của con ngàn lần tuyệt đối không được nói trước mặt phụ vương, Cao Tuấn tuy rằng thông minh nhưng lòng dạ hẹp hòi, phụ vương con khen hắn thông minh, bất quá là khích con mà thôi, y sẽ không đem đế vị truyền cho hắn. Hơn nữa nếu Cao Tuấn đăng cơ, hắn sẽ buông tha cho con và mẫu hậu sao? Chỉ có con làm Hoàng đế, chúng ta mới có thể an toàn nhất, con có còn muốn tặng ngôi vị này cho nhị hoàng tử không?"

Thiên hạ ai không ước ao được làm Thái tử, dưới một người trên vạn người. Ngay cả nhị hoàng tử Cao Tuấn, thấy Thái tử vẫn phải hành lễ.

"Con đương nhiên không dám nói trước mặt phụ vương, mẫu hậu không cần lo lắng, con chỉ dám càu nhàu ở trước mặt người mà thôi."

Cao Hiên cho dù trong lòng có một vạn lần không muốn, hắn cũng biết mình không thể nói lung tung, hơn nữa nếu ai đó thuận tiện nghe được, nhất định sẽ khinh thường mình, nhất là tên Cao Tuấn ấy.

"Không phải còn có mẫu hậu trợ giúp con sao? Cho dù Hiên nhi không làm được, bản cung cũng sẽ thay con tìm một nhóm lương thần giúp đỡ. Chỉ là bây giờ còn chưa đến lúc đó, Hoàng thượng vẫn còn tráng niên, nếu chúng ta hình thành phe đảng của Thái tử, sẽ khiến Hoàng thượng cảm thấy bị uy hiếp. Nhị hoàng tử Cao Tuấn càng bộc lộ tài năng, Hoàng thượng tuy không thể không khen, thế nhưng trong lòng tuyệt đối không thích, huống chi trưởng tử vẫn còn ở nơi này, Cao Tuấn căn bản không thể nào uy hiếp con. Một thứ tử sao có dũng khí khi dễ trưởng tử? Nếu không phải vì khích lệ Thái tử, làm sao có thể lưu hắn lại đến tận bây giờ?"

Vệ Minh Khê tự nhận mình không phải người độc ác, nhưng nếu có người uy hiếp, nàng sẽ không mềm lòng mà tha cho hắn. Gả cho Cao Hàn từ năm mười hai tuổi, đến bây giờ nàng vẫn là Hoàng hậu, chỉ huy hậu cung hai mươi năm nhưng mảy may không suy chuyển, nếu chỉ dựa vào hiền lành đức hạnh thì thực sự không đủ.

"May mà còn có mẫu hậu giúp con, nếu không con cũng không biết làm thế nào cho phải." Trong lòng Cao Hiên, mẫu hậu của mình không hề thua kém sự lợi hại của phụ vương, chuyện chính sự nào rắc rối, chỉ cần mời mẫu hậu chỉ điểm, mọi thứ sẽ được an bài thoả đáng. Nhưng dù sao hậu cung vốn không được tham gia vào chính sự, hắn cũng không dám mọi chuyện đều làm phiền mẫu hậu của mình, chỉ sợ nếu có người biết sẽ đem đến phiền phức cho người. Cao Hiên dù sao cũng là một hài tử hiếu thuận, đối với gia đình đế vương, thực sự khó có được một phẩm chất như vầy.

"Thái tử không cần quá bó buộc bản thân." Thái tử không phải là không chăm chỉ, nếu quá bức ép y, chỉ sợ kết quả hoàn toàn ngược lại.

"Nhi thần hiểu rõ rồi, nếu không còn chuyện gì cái khác, thần nhi xin cáo lui." Cao Hiên rất muốn đi gặp Dung Vũ Ca, hiển nhiên không muốn cùng mẫu thân ở đây thêm phút giây nào nữa.

"Ừm." Vệ Minh Khê gật đầu.

Cao Hiên được cho phép liền bước nhanh ra ngoài, không che giấu nổi sự nóng ruột trong lòng. Vệ Minh Khê lắc đầu, đem tâm tình hết thảy đều đặt ở trên mặt, Thái tử suy cho cùng vẫn chưa làm nên trò trống gì.

Người ta đều nói nữ nhi hướng ngoại, xem ra nam nhân cũng không tránh khỏi, Dung Vũ Ca thật có mị lực phi phàm, để cho phụ tử bọn họ đều vì ngươi thần hồn điên đảo, Vệ Minh Khê nghĩ đến những lời nói càn rỡ của Dung Vũ Ca thì khẽ nhíu mày.

***

Bởi vì khí trời gần đây quá nóng, Dung Vũ Ca sớm đã cởi bỏ đôi hài, nô đùa hai chân trong hồ nước. Dung Vũ Ca một thân bạch y như tuyết trắng càng tôn thêm làn da trắng nõn nà, dưới ánh nắng dáng vẻ tươi cười so với vầng thái dương ngày hè càng thêm chói mắt, hơn nữa, sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, ngoái đầu nhìn lại, vạn người không ai hơn được.

"Vũ Ca, nàng thực sự muốn gả cho ta sao?" Cao Hiên vẫn không thể tin được, hưng phấn hỏi.

"Đúng vậy." So với sự hớn hở của Cao Hiên, Dung Vũ Ca có phần lãnh đạm, thậm chí không muốn hồi đáp.

Cao Hiên vốn muốn hỏi Dung Vũ Ca có thích mình hay không, thế nhưng nhìn thấy dung nhan nàng lạnh lùng như thế, lời định nói ra chỉ biết nuốt vào, đành chuyển qua chuyện khác.

"Vì sao vậy?" Cao Hiên cảm thấy giống như mình tự mình đa tình. Vũ Ca như vậy, sao lại thích mình được chứ?

"Bởi vì gương mặt của ngươi." Dung Vũ Ca nhìn về phía Cao Hiên, ánh mắt đột nhiên ấm áp lên rất nhiều, khiến Cao Hiên mới vừa đau buồn do thái độ u lãnh của nàng, giờ lập tức ấm lòng.

"Gương mặt ta thế nào?" Cao Hiên một điểm cũng không thích mặt mình, quá mức thanh tú, không có chút uy nghiêm nào, không bằng phụ hoàng và Cao Tuấn đều lạnh lùng nghiêm nghị. Kỳ thực Cao Tuấn càng lớn càng giống phụ vương, còn mình lớn lên lại giống mẫu hậu.

"Rất đẹp, ta rất thích." Dung Vũ Ca nhéo một cái lên mặt Cao Hiên, sau đó chọc ghẹo cười nói. Trước mắt nàng là gương mặt này đây, thử hỏi nàng làm sao có thể lạnh nhạt được!? Những lời này thật sự... đều xuất phát từ chân tâm của nàng.

Cao Hiên đột nhiên tự hỏi chính mình phải chăng đã có được cả thiên hạ rồi, bởi vì trên đời này hết thảy không gì có thể so với dáng vẻ tươi cười này của nàng, bất luận là tạp chất nào rồi cũng sẽ tiêu tan.

Dung Vũ Ca là như vậy, vĩnh viễn hỉ nộ vô thường, phút trước có thể đối với ngươi lãnh tựa băng sương, phút sau liền nhiệt tình không gì sánh được, tất cả đều do tâm tình của nàng quyết định, thế nhưng vô luận như thế nào, ngươi đều không thể trút giận với nàng, chỉ cần nàng đối với ngươi lộ ra dáng vẻ tươi cười thì cái gì cũng có thể cho qua.

Cao Hiên chợt cảm thấy may mắn vì tướng mạo của mình, dù gì nó cũng làm cho Dung Vũ Ca thích thú.

Dung Vũ Ca nhìn Cao Hiên, nhưng tâm hồn nàng đã bay đến tận phương nào, thật giống như đúc, nhưng dù giống đến thế nào, hắn cũng không phải là nàng.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri*

(Non có cây nhưng cây lại có cành, lòng yêu người nhưng người lại chẳng hay)

Dung Vũ Ca nhìn gương mặt Cao Hiên, sầu càng thêm sầu.

Cao Hiên không thể hiểu được Vũ Ca, nàng đang suy nghĩ cái gì, vì sao phút trước còn vui vẻ, vậy mà rời đi một khắc nàng lại trở nên u sầu!?

----------------o0o----------------

* Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri: trích trong bài Việt nhân ca của Ngạc Quân Tử Tích (lời Hán được lấy làm ca khúc chính trong phim Dạ Yến)


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top