Chương 5. Đồ chơi
Vu Thanh Duyệt xách hành lý lên máy bay, người đàn ông đi cùng cô ân cần muốn giúp cô mang hành lý, lại bị cô lạnh lùng từ chối.
"Không phải đã nói anh ở dưới nhà tôi đừng như vậy sao." Ngữ khí Vu Thanh Duyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Người kia không biết đã làm sai điều gì, đành cười làm lành nói: "Em xem chúng ta đã quen nhau lâu như vậy ... cũng đã ngủ chung phòng ... Hôn một chút cũng không sao mà ... Thanh Duyệt ..."
Thật sự nghiêm túc vậy sao?
Nghe xong lời hắn nói, nhìn khuôn mặt dễ nhìn của người đàn ông này, nụ cười lấy lòng của hắn khiến cô ghê tởm. Vu Thanh Duyệt lấy lại hành lý, gọi một cuộc điện thoại.
"Giúp tôi chuyển khoản XX cho XXX, ngay lập tức. Tiền lấy từ tài khoản của tôi." Nói xong cúp điện thoại.
Người đàn ông kia có chút khó hiểu, thật cẩn thận hỏi: "Thanh Duyệt ... sao vậy? Không phải chúng ta sẽ đi nghỉ phép sao? Chuyển khoản nhiều tiền như vậy làm gì ... Là bạn trai em, anh phải biết chuyện này ... ha ha ... có phải không?"
Cô lấy món quà mà người đàn ông trước mặt vừa tặng từ trong hành lý, liếc mắt một cái, ném lại cho hắn, khinh thường nói: "Anh cũng xứng?"
Hắn nóng nảy, nói năng có chút lộn xộn: "Thanh Duyệt ... Anh biết chúng ta còn dưới mức tình yêu ... Nhưng em cũng không có bạn trai chính thức phải không ... Em xem thường anh sao, chẳng phải lúc trước em nói ..."
Vu Thanh Duyệt nghe xong, quay đầu liếc mắt nhìn sang người đàn ông cười đến có chút vặn vẹo kia, cười lạnh một tiếng: "Đừng gọi thân mật như vậy, tôi chẳng qua là thay đổi khẩu vị, bao nhiêu lần anh một tấc lại muốn tiến thêm một thước rồi? Tôi không đuổi việc anh đã là nhân từ."
Người đàn ông kia nhìn thấy thần sắc của Vu Thanh Duyệt, tay cầm vé máy bay run nhè nhẹ, cô là cấp trên của hắn, lỡ như bọn họ chia tay, cô không vui, đuổi việc mình sẽ không tốt.
Loại quà tặng rẻ tiền này, Vu Thanh Duyệt vung tay lên là có thể mua một đống lớn, lúc trước thấy bộ dạng gã này phù hợp khẩu vị của cô, hơn nữa tính tình cũng không tệ; không ngờ lại nhìn lầm rồi.
Mỗi ngày hơi một tí là tinh trùng lên não, thứ đồ chơi suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cũng xứng sao?
Bây giờ nhìn khuôn mặt kia, đều khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Cô kéo hành lý đi, ở cổng sân bay bắt một chiếc xe. Vài phút sau, điện thoại của người đàn ông kia vang lên, thông báo trợ lý của Vu Thanh Duyệt chuyển khoản cho hắn, là tiền vé máy bay và tiền cơm mấy ngày nay; người đàn ông kia lộn xộn đứng trong gió lạnh ở sân bay.
Vu Thanh Duyệt đã chặn số hắn, cũng điều hắn tới nơi khác làm, cô không muốn nhìn thấy gương mặt cực kỳ nịnh hót ở trước mặt mình cả ngày.
Nhìn thật phiền.
Vu Thanh Duyệt mở chiếc điện thoại hiếm khi sử dụng, thấy được mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Chu Thiên Dật.
"Làm gì vậy ..." Vu Thanh Duyệt nhíu mày, nhìn thời gian gọi điện của nàng, đều là cách một khoảng thời gian lại gọi một lần, Vu Thanh Duyệt bực bội vuốt tóc: "Thật sự là cmn nhàn rỗi."
Cho tới nay cô chưa bao giờ nghĩ tới Chu Thiên Dật lại cách một khoảng thời gian lại gọi cho mình, luôn sợ cô bận rộn công việc, cảm thấy qua khoảng thời gian đó Vu Thanh Duyệt sẽ nhận điện thoại.
Dù tệ đến mấy, có thời gian cũng nên gọi về báo bình an.
Nhưng cô không làm.
Cho dù Vu Thanh Duyệt thấy cuộc gọi nhỡ cũng không chịu gọi một cuộc có lệ cho nàng.
Vu Thanh Duyệt tới một tiểu khu cao cấp, lấy điều khiển ra vào và chìa khóa từ trong hành lý, kéo hành lý tới tầng mười bốn. Nhìn thấy hai phòng ngủ và một phòng khách sạch sẽ, cô rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nằm trên sofa gọi đồ ăn bên ngoài; tiếp đó treo quần áo trong hành lý lên, mỗi tuần đều thuê một người làm đến quét tước hai lần, quả nhiên rất thuận tiện.
Căn phòng này là cấp trên trước kia đưa cho cô, vừa vặn cũng phù hợp sở thích của cô, tiểu khu cao cấp không ồn ào hơn nữa điều kiện cũng rất tốt, cách khu trung tâm không xa, đồ trang trí trong phòng, tất cả đều là vật dụng chính tay cô chọn.
Hai năm trước, cấp trên lúc trước của cô, cũng chính là người tặng cô căn hộ này, ngoài ba mươi tuổi, bộ dạng cũng không tệ, có vợ nhưng ở riêng đã lâu; người đó theo đuổi cô hơn hai tháng, có chiêu trò thủ đoạn gì cũng đều sử dụng, cuối cùng Vu Thanh Duyệt cũng chấp nhận.
Dù sao cũng không phải lần đầu có mối quan hệ ngầm, cũng không có gì.
Chơi đùa mà thôi.
Không lâu sau khi bọn họ yêu đương, qua bốn năm tháng cả hai đều mệt mỏi, Vu Thanh Duyệt không phải người quấn quýt đến chết không rời, huống hồ cô cũng không phải thật lòng thích người kia, người kia cũng vậy, cho nên một căn hộ này cũng xem như là quà chia tay.
Sau khi Vu Thanh Duyệt đi ăn máng khác ở một công ty rất tốt, bây giờ là giám đốc, thu nhập cũng vô cùng tốt. Có vài lần cô muốn trả lại căn hộ này cho người cấp trên kia, nhưng người ta lại không thiếu chút tiền ấy, cho nên hắn cũng không quan tâm.
Cũng không phải không mua nổi căn hộ này, sau này đưa tiền cho hắn là được.
Vu Thanh Duyệt dự định ở trong nhà này một khoảng thời gian, bây giờ cô nhìn Chu Thiên Dật cũng cảm thấy có chút là lạ, nhưng sự hổ thẹn ít ỏi cùng với dối trá mãnh liệt khiến cô cảm thấy mình đang suy nghĩ nhiều.
Dù sao cô đối xử với Chu Thiên Dật không có gì không tốt, ăn mặc tiêu xài cơ bản đều là tiền của cô, Chu Thiên Dật vẫn sẽ ở nơi này, vẫn sẽ yêu người yêu của nàng như thế, sẽ không rời đi.
Cô cho rằng chỉ cần thỉnh thoảng quay về một lần, về nhà bù đắp cho nàng cũng xem như không đối xử tệ với Chu Thiên Dật; huống hồ có đôi khi cô quả thật bề bộn nhiều việc, rất nhiều văn kiện đều cần phải làm suốt đêm; đôi khi lại muốn ra ngoài tìm chút niềm vui.
Ở bên một người mười hai năm, sao có thể không chán?
Cũng không phải không chạm qua nàng, chỉ là đã sớm cảm thấy có chút phiền.
Nhưng cô cũng không muốn nói cho Chu Thiên Dật biết mình chán, cô chán ghét thấy người ta khóc, đặc biệt không thích nhìn dáng vẻ dễ dàng tha thứ hết thảy kia của Chu Thiên Dật, ở trên giường cũng không thay đổi gì, nhiều năm vẫn cứ như vậy, không hiểu kỹ thuật cũng chẳng biết lấy lòng, thậm chí có đôi khi đủ loại ý nghĩ không vui khiến cho cô thật phiền toái.
Cô rất yên tâm về Chu Thiên Dật, bởi vì Chu Thiên Dật không có bạn bè người thân, công việc hiện tại cũng không thể kiếm nhiều tiền, cho dù phát hiện cô ngoại tình mà thẹn quá hóa giận, cũng không cách nào rời khỏi cô trong thời gian ngắn.
Cô có thể dùng khoảng thời gian đó giải thích với nàng, dù sao cô cũng không thật sự muốn ép Chu Thiên Dật rời đi.
Nói về sự tồn tại của Chu Thiên Dật với cô, là thói quen nhiều năm.
Không bỏ được, không đổi được, nhưng cũng không rõ ràng, cũng không khiến cô cảm giác lo được lo mất.
Có người chờ mình về nhà, người kia lại không bao giờ bỏ đi, Vu Thanh Duyệt cảm thấy rất ổn định.
Tuy rằng cô không có suy nghĩ muốn ngoại tình, nhưng cô cũng không phải người hài lòng với thực tại, cô cảm thấy không nhất thiết phải thanh tâm quả dục như vậy.
Dù sao cũng là người, cũng sẽ có hư vinh, sẽ có dục vọng.
Cô hiểu vợ mình, lấy tính cách của Chu Thiên Dật, tuyệt đối không có khả năng ngoại tình.
Cho nên cô vô cùng yên tâm, thời gian ra ngoài làm việc của Chu Thiên Dật tương đương với thời gian bị nhốt trong nhà của nàng.
Cô không ý thức được mình đã biến Chu Thiên Dật thành một món đồ chơi, cần thì đến lấy, không cần lại để sang một bên.
Cô cũng sẽ không hiểu được, bạo lực lạnh mới là thương tổn lớn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top