Chương 4. Lạnh

Con người khi đã quen sống trong góc khuất, ở chỗ mà ngay cả một tia sáng cũng không nhìn thấy; một khi bắt gặp cả bầu trời đầy sao, sẽ không bao giờ muốn trở lại góc nhỏ hẹp âm u kia nữa.

Vu Thanh Duyệt chính là như vậy.

Chu Thiên Dật lấy hồ sơ bệnh án giấu trong két sắt, mở ra, nhìn thật tỉ mỉ:

"Rối loạn dạng cơ thể nghiêm trọng, rõ rệt kèm theo nhiều bệnh trạng ......"

Chu Thiên Dật tiếp tục nhìn xuống:

"Triệu chứng nổi bật"

"Nhạy cảm với các mối quan hệ"

"Tính cảnh giác (thù địch, khủng bố, cố chấp, nội tâm căng thẳng, bệnh tinh thần) quá cao"

Chu Thiên Dật nhắm mắt lại, xé bỏ các tài liệu này, xé nát; trên mặt bàn rải rác toàn là giấy, Chu Thiên Dật hai tay ôm đầu cuộn mình trong góc.

Thật ra trong nhận thức của đa số người, trầm cảm, chẳng qua là cái cớ để một người lập dị biểu đạt nội tâm yếu ớt của chính mình.

Chưa bao giờ Vu Thanh Duyệt nghiêm túc lắng nghe nàng, hoặc có thể nói, chưa bao giờ cô có thời gian lắng nghe Chu Thiên Dật.

Cô không biết cảm giác mịt mờ hụt hẫng, trong đêm tối chờ người trở về nhà, cô là một con người kiêu ngạo, hầu như cũng không quan tâm đến tình yêu toàn tâm toàn ý của Chu Thiên Dật.

Suy cho cùng, chân thành, chỉ là thứ cho người ta giẫm lên.

Cô bận rộn nhiều việc, bận rộn công tác, bận rộn du lịch với người yêu này đến người tình khác, bận rộn đủ loại chuyện; mà trong rất nhiều lần Vu Thanh Duyệt và Chu Thiên Dật cãi nhau, Vu Thanh Duyệt đều nói: "Chị không muốn hơn thua với em, không nhàn rỗi như em."

Không nhàn rỗi như em.

Một câu như vậy, lại có thể khiến trái tim Chu Thiên Dật hoàn toàn lạnh lẽo.

Nàng ở nhà, từ bỏ công việc ở công ty lớn, là vì ai? Nàng sẵn lòng nghiên cứu từng loại từng loại công thức món ăn phức tạp, là vì ai?

Cho dù sinh bệnh, cũng bởi vì người kia bề bộn nhiều việc mà cho tới giờ đều không làm phiền cô dù chỉ một lần, thời điểm nghiêm trọng nhất, tự mình bám lấy bức tường lạnh băng, lái xe đến bệnh viện, truyền dịch cả một ngày một đêm, về nhà còn bị mắng sao không ngây ngốc ở trong nhà.

Nàng làm nhiều như vậy, chấp mê bất ngộ vì một người không muốn quay đầu lại.

Lúc trước mẹ nàng từng nói yêu một người cả đời, sẽ có kết quả tốt.

Vậy nếu là kết quả không tốt thì sao?

Từ nhỏ nàng đã tự cuộn mình trong góc, yên lặng, rơi từng giọt từng giọt nước mắt; nàng nghĩ sau này chỉ cần Vu Thanh Duyệt ở bên, ít nhất, sẽ có người đưa cho nàng tờ khăn giấy, cùng nàng trò chuyện.

Kết quả, người ấy cũng đi rồi.

Biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, dáng vẻ lúc trước đã không còn tồn tại, còn lại chỉ là chán ghét cùng chán ghét đến vô hạn.

Trên mặt đất tràn đầy giấy vụn cùng một người cô đơn, trong căn phòng quạnh quẽ, cùng nhau yên lặng.

Cảm thấy trái tim quặn đau từng cơn, Chu Thiên Dật biết, bệnh tim lại tái phát.

Nàng giẫm lên vụn giấy kia, từng bước giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, mỗi một bước đều đau đớn; từ phía sau bình nước, tìm được thuốc mình giấu đi.

Nàng một hơi uống hết nắm thuốc lạnh lẽo, mùi thuốc cũng không nồng, nhưng cảm nhận từ trái tim vẫn cực kỳ rõ ràng như cũ.

Chu Thiên Dật ngã xuống trên sofa, sắc mặt tái nhợt, vì hít thở không thông mà môi đều một màu tím tái, hết thảy trước mắt đều rất mơ hồ, tiếng ù tai liên tục không ngừng, bởi vì nước mắt mà lại tái phát cơn đau đầu, cả người nàng đều sắp bị xé rách.

Nàng nghĩ, nàng sẽ chết phải không?

Ở tang lễ của nàng, có người nào đến nhìn nàng hay không?

Mộ phần nàng còn chưa chọn, nàng còn chưa từng suy nghĩ qua chuyện phức tạp này.

Loại chuyện này hẳn là nên nói với người mình yêu ...

Trong nháy mắt nàng cảm thấy cuộc sống của mình thật đáng buồn.

Nàng không muốn chết ở nhà. Loại "cô độc mà chết đi" này ... rất đáng thương.

Nếu Vu Thanh Duyệt nhìn thấy nàng chết trong nhà ... sẽ có tâm tình gì ...

Là kinh sợ chán ghét hay là sụp đổ? Hay là giải thoát?

Nghĩ đến đây, ngón tay Chu Thiên Dật run rẩy, con ngươi đều trống rỗng; nàng cắn chặt môi dưới, cố để cho nước mắt không rơi xuống.

Sau khi khóc đầu sẽ rất đau, dược hiệu của thuốc phát tác, sẽ khiến cho cả người nàng càng thêm khó chịu.

Qua nửa giờ, cơn đau đớn cũng dần giảm đi, nàng cẩn thận đứng dậy, quét tước sạch sẽ đống giấy vụn kia, nấu một ít đậu xanh, bắt đầu dọn dẹp những đồ vật khác.

Nàng tìm ra một cái rương nhỏ, trong rương có hơn mười phong thư, một tấm bìa đánh dấu sách, còn có một quyển sổ kết hôn giả.

Nàng mở quyển sổ nhỏ màu đỏ kia ra, bên trong này là những bức ảnh trước đây nàng chụp cùng Vu Thanh Duyệt, chữ trên sổ, đều do Chu Thiên Dật nghiêm túc viết lên.

Những dòng chữ xinh đẹp như vậy, nội dung lại làm cho Chu Thiên Dật chói mắt cực kỳ.

Thời điểm khi mình viết ra những thứ này... có nghĩ tới hôm nay sẽ thảm hại như vậy, lại nói đúng thật là có chút ấu trĩ buồn cười.

Cuối cùng, nàng vẫn thật cẩn thận để quyển sổ màu đỏ xuống, đóng lại rương nhỏ, lại giấu đi.

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại w.a.t.t.p.a.d..com, tìm kiếm noname_426 tại w.a.t.t.p.a.d để theo dõi truyện

Năm ấy hai mươi tuổi, Vu Thanh Duyệt một mực muốn cùng Chu Thiên Dật danh chính ngôn thuận ở bên nhau, muốn đi làm giấy kết hôn, chỉ là trong nước không cho phép, các nàng lúc ấy cũng không có tiền ra nước ngoài làm, đoạn thời gian đó Vu Thanh Duyệt rất cố gắng làm việc, muốn mau chóng kiếm tiền, cũng xem như cho các nàng một sự an tâm.

Sau Chu Thiên Dật biết, liền lén đi mua hai tờ giấy kết hôn giả, lôi kéo Vu Thanh Duyệt đi chụp ảnh, không nói rõ cho Vu Thanh Duyệt biết, làm nên hai tờ giấy kết hôn giả.

Sau đó, vào một buổi tối, dưới ngọn đèn vàng, Chu Thiên Dật trịnh trọng đưa tờ giấy cho Vu Thanh Duyệt, vô cùng trân trọng nói: "Thanh Duyệt, chúng ta có giấy kết hôn, đừng lo lắng, em vẫn ở đây, sẽ không rời đi."

Đêm đó, Vu Thanh Duyệt khóc đến sưng mắt, cô ôm lấy quyển sổ màu đỏ này đi vào giấc ngủ, tựa như báu vật, nếu đánh mất sẽ không tìm lại được.

Cô còn nói, cả đời này sẽ không phụ Chu Thiên Dật, sẽ cho nàng một mái nhà.

Một mái nhà chung của hai người.

......

Thời thế đổi thay, vật đổi sao dời

Thề non hẹn biển, vẫn là không nên nói.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bhtt#nguoc