Chương 32. Xung động
Vài ngày sau, tòa án đưa ra kết quả cuối cùng - bị cáo vô tội phóng thích.
Ngày đó trời đổ mưa phùn, mùa hạ rất ít khi có mưa phùn như vậy, Vu Thanh Duyệt mặc áo tay dài dưới ngày hè oi ả nhìn thấy chiếc xe đón kẻ vốn phải bị đưa vào ngục giam kia, ánh mắt lạnh lùng trở nên phẫn nộ.
Cô bảo trợ lý điều tra, công ty của cô cũng có hợp tác với kẻ đó, như vậy vẫn có cơ hội tiếp cận.
Còn là cơ hội hòa nhau một ván.
Vu Thanh Duyệt cắn răng nhìn chiếc xe kia rời đi, cô gọi điện thoại cho trợ lý.
"Tiểu Lưu, em tìm được chưa?"
"Tìm được rồi, ba ngày nữa giám đốc Cam sẽ tổ chức tiệc, cứu vãn lại mặt mũi, giám đốc Vu, chị muốn đi sao?"
"Ừ, giúp tôi chuẩn bị." Vu Thanh Duyệt nhìn theo chiếc xe đã khuất bóng trên đường lớn nói: "Tôi nhất định phải đích thân gặp ông ta."
"Vâng."
*
Năm ngày sau, tầng năm một khách sạn hạng A.
Vu Thanh Duyệt mặc một chiếc váy ren màu đen tay dài, tươi cười khéo léo ngồi ở bàn rượu nhỏ, tuy rằng đã gầy đi không ít, nhưng vốn trẻ trung, trang điểm vẫn khiến cô trở nên thanh thoát tao nhã như trước. Cô nâng một ly rượu vang đỏ, yên lặng đánh giá khách mời tiệc rượu này.
Người tới rất nhiều, rất nhiều, phần lớn là đến chúc mừng giám đốc Cam "giải oan" thành công, cũng có người như Vu Thanh Duyệt đến để bàn chuyện làm ăn cho công ty mà thôi.
Không thể nói lão già này quan hệ rất rộng, Vu Thanh Duyệt nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.
Giám đốc Cam dáng vẻ gầy gò lại từ ái bên kia, hắn chú ý tới Vu Thanh Duyệt đang một mình phẩm rượu, nhìn qua cao quý tựa như không thể chạm vào, khiến hắn bỗng chốc nổi lên hứng thú.
Vu Thanh Duyệt với mái tóc xoăn và một chiếc váy ren dài màu đen, trông nhàn nhã mà cao quý. Có vẻ như cô đang tinh tế thưởng thức rượu vang, nhưng thực tế, dư quang của cô đã chú ý tới người nọ đang nhìn mình, trong lòng cười lạnh:
Tốt lắm, mắc câu.
"Vị này chính là ... giám đốc Vu của quý công ty? Hân hạnh hân hạnh." Kẻ đó đi đến cạnh cô, mỉm cười hài lòng vươn bàn tay thô ráp.
Vu Thanh Duyệt nghe vậy, kìm chế cảm giác ghê tởm trong lòng, lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp, cũng hơi vươn bàn tay trắng nõn nói: "Giám đốc Cam, hân hạnh."
Vu Thanh Duyệt rõ ràng cảm nhận được cảm giác dầu mỡ cùng thô tục lúc hắn ta nắm tay cô.
"Giám đốc Cam, công ty chúng tôi có một hạng mục nhỏ muốn bàn với ông, chỉ là hình như hiện tại không tiện lắm, chờ sau khi buổi tụ hội kết thúc ông có thời gian không?" Vu Thanh Duyệt khẽ chớp mắt, lộ ra một nụ cười mê hoặc.
Người đàn ông gầy teo kia bỗng cười, trong mắt hiện lên một tia hèn hạ, nói: "Cô Vu đã nói vậy, đương nhiên có thể."
Quả nhiên, hắn ta đồng ý rồi.
"Vậy giám đốc Cam, tôi chờ ông dưới lầu." Vu Thanh Duyệt gật đầu, cười khẽ một chút rồi rời khỏi nơi này.
Mà ánh mắt Cam Hiền vẫn còn nhìn chằm chằm thắt lưng thon gầy của Vu Thanh Duyệt nuốt một ngụm nước bọt.
Vu Thanh Duyệt rời khỏi tiệc rượu huyên náo, phản ứng đầu tiên chính là đi WC rửa tay, cô chà xát bàn tay đã bị nắm qua đến khi đỏ lên mới thôi.
Những năm qua cô đã từng gặp qua rất nhiều người như vậy, nhưng đây là lần duy nhất để lại cho cô cảm giác ghê tởm đến thế.
Cô thở dài, xuống lầu chờ.
Một giờ sau, tiệc rượu chấm dứt, Cam Hiền tiễn xong mấy vị khách liền đi đến chỗ sofa dưới lầu nơi Vu Thanh Duyệt đang ngồi.
Vu Thanh Duyệt nhìn hắn, nỗ lực thu hồi sự khinh thường trong mắt, sau đó lộ ra một nụ cười khôn khéo, nói: "Giám đốc Cam, chúng ta đi thôi."
Cam Hiền cũng cười cười, không thể chờ được khoác tay lên vai Vu Thanh Duyệt, không nhịn được nhéo lấy, cô khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nhịn không động thủ, nói: "Tôi có lái xe tới, giám đốc Cam có muốn ngồi xe của tôi?"
"Không cần, chúng ta ngồi xe của tôi đi." Cam Hiền vẫn còn có chút cảnh giác.
Vu Thanh Duyệt nghe vậy phiền muộn trong lòng, sau đó ngoài mặt tựa như làm nũng nói: "Ông không tin tưởng tôi thôi ..."
Cam Hiền cười không nói chuyện.
"Thôi quên đi." Vu Thanh Duyệt đẩy tay hắn ra, nói: "Vậy cũng không cần nói chuyện nữa."
Cam Hiền vừa thấy Vu Thanh Duyệt muốn đi, vịt chết đến miệng còn bay mất, mới cười làm lành giữ chặt Vu Thanh Duyệt, nói: "Người đẹp nói đi đâu thì đi đó. Sao có thể không tin tưởng em được chứ."
Vu Thanh Duyệt lộ ra nụ cười cứng nhắc, sau đó dẫn hắn ta lên xe.
Trên đường đi cô cố nén ghê tởm không thể xúc động tát hắn ta một cái, dư quang thấy ánh mắt lão già kia vẫn đang lướt lên cơ thể mình rất khó chịu.
Không sao, chỉ cần một chút nữa thôi.
Vu Thanh Duyệt thở một hơi, nhanh chóng lái xe đến đích.
Tâm tư Cam Hiền vẫn luôn đặt trên người Vu Thanh Duyệt, vốn không chú ý đến Vu Thanh Duyệt lái xe đi đâu.
Đợi đến khi dừng ở một khách sạn nhỏ, vừa vặn đã là đêm tối, lúc này là bảy giờ tối không một bóng người.
"Giám đốc Cam, mời ông xuống xe." Vu Thanh Duyệt mở cửa xe, nhìn tin nhắn trên điện thoại.
Tốt lắm, đã tới rồi.
Cô đi đỗ xe xong, không kéo Cam Hiền vào khách sạn, mà đi đến một góc nhỏ hẻo lánh.
"Đi đâu vậy? Cô Vu, nên đi bên này." Cam Hiền hiển nhiên có chút không vui.
"Giám đốc Cam," Vu Thanh Duyệt lộ ra nụ cười quyến rũ, dưới ánh sáng nhu hòa chiếu xuống giữa đêm tối trông vô cùng mê người, cô nói: "Hôm nay tôi muốn chơi đùa không giống những người khác ... nếu giám đốc Cam không vui thì thôi vậy."
Cam Hiền nghe xong có chút hưng phấn, hắn ta cũng thích sự khác biệt như vậy, nếu không lúc trước cũng sẽ không vì kích thích mà đi cưỡng gian những cô gái trẻ.
Vu Thanh Duyệt nhìn thấy sắc mặt ghê tởm của hắn, trong lòng muốn nôn vạn lần mà ngoài mặt vẫn phải tươi cười.
Quả nhiên, vừa vào ngõ nhỏ, hắn ta liền bắt đầu sờ soạng Vu Thanh Duyệt, vừa mới sờ tới xương quai xanh đã bị người của Vu Thanh Duyệt đập lên vai một cái.
"Cô ..." Cam Hiền bị té đến tối tăm mặt mày, năm mươi tuổi xương cốt cũng không còn tốt, bị ngã một cú mạnh như vậy không thể dậy nổi.
"Giám. đốc. Cam." Vu Thanh Duyệt lấy vật gì trong túi ra, tát vào mặt hắn ta một cái khiến đầu óc choáng váng.
Phía sau cũng có mấy người đi tới, chính là những cô gái bị hắn xâm phạm khi còn nhỏ.
Vu Thanh Duyệt để cho bọn họ tự động thủ đánh hắn một chút, sau đó nhìn Cam Hiền mặt mũi bầm dập, mới mở thiết bị ghi âm lên.
"Cam Hiền, ông nói xem ông có từng xâm phạm bọn họ chưa?"
"Không ..." Cam Hiền sợ hãi nhìn dụng cụ trên tay Vu Thanh Duyệt.
"Sao?" Vu Thanh Duyệt tới gần từng bước: "Không có?!!!"
Cam Hiền sợ tới mức quần đã ẩm ướt, khuôn mặt sưng đỏ khóc trông vô cùng buồn cười: "Có ... là tôi làm ... cô đừng cầm mấy thứ này ... sẽ chết người đó!!!"
Vu Thanh Duyệt nhìn vật có luồng điện chuyển động trong tay, lại đến gần từng bước: "Rốt cuộc có hay không?"
Cam Hiền nhìn thấy vật tích điện vang lên xoèn xoẹt đang từng bước tới gần mình, toàn thân đều run rẩy, hắn kêu lên thất thanh: "Vu Thanh Duyệt!!! Cô như vậy ... cô như vậy sẽ bị khai trừ hơn nữa còn bị người trong ngành cô lập!!! Tôi cảnh cáo cô!!!"
Vu Thanh Duyệt nở nụ cười, cầm dụng cụ xoèn xoẹt hai tiếng, sau đó kề mặt tới gần Cam Hiền, nắm chặt cổ tay hắn chậm rãi nói: "Bà đây chính là như vậy đó, chưa bao giờ sợ uy hiếp."
Nói xong chích điện hắn, Cam Hiền sợ tới mức giật mình, lớn tiếng hét: "Là tôi!! Là tôi xâm hại các cô ấy!!! Tôi còn muốn sống ... cầu xin các người ... aaa cất thứ này đi ..."
Vu Thanh Duyệt đạp lên người hắn một cước, sau đó gọi điện thoại hỏi trợ lý hacker có thể xâm nhập vào lấy đi văn kiện không?
Bên kia trả lời có thể, Trần Khê hỗ trợ.
Vu Thanh Duyệt trầm mặc chốc lát, nói: "Giúp tôi cảm ơn cô ấy."
Thành công xâm nhập phần mềm của bên kia tra tìm tư liệu là biện pháp cuối cùng, mà ghi âm cũng là tất yếu.
Vu Thanh Duyệt nhìn thấy kẻ kia bị dọa ngất xỉu, giúp hắn gọi cho vợ hắn tới đón về.
Hắn ta nhất định phải vào tù.
Lần này cô nhất định phải thắng.
____________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hai chương nữa kết thúc!
Hướng đi của tình tiết này rất bình thường, các chị em, tôi cũng không tẩy trắng ai hết!!! Tôi sẽ không tẩy trắng, mọi người phải nhớ kỹ chuyện này, người xấu đều phải bị trừng trị!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top