Chương 24. Ánh sáng

Nhà vệ sinh truyền đến từng trận từng trận âm thanh xả nước, đã là lần thứ tư. Chu Thiên Dật nhìn bữa sáng chưa ăn xong trên bàn, lại nhìn mấy viên thuốc rải rác, thờ ơ ngồi đó.

Chu Thiên Dật suy nghĩ chốc lát, vẫn lấy quyển vở từ trong túi để vào một góc khó thấy trên kệ sách, hiện giờ Vu Thanh Duyệt không rảnh để ý chuyện này, là lúc thích hợp để cất nó đi.

Mười phút sau, Vu Thanh Duyệt được Chu Thiên Dật đỡ ra, mới nuốt một chút thuốc của Chu Thiên Dật, Vu Thanh Duyệt đã muốn nôn đến mờ mịt đất trời, cảm giác khó chịu và buồn nôn mãnh liệt ăn mòn lý trí của cô, rút dần từng chút từng chút thể lực của cô, cô rốt cuộc cũng cảm nhận được một phần mười thống khổ của Chu Thiên Dật, bất lực và giày vò.

Những viên thuốc như những con sâu nhỏ, từ từ dùng những chiếc răng sắc nhọn gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của mình, sau khi vết cắn giống như bị thối rữa, tiếp sau lại có những con sâu mới bắt đầu tác loạn.

Chu Thiên Dật đưa Vu Thanh Duyệt một ly nước ấm: "Nôn xong chưa, đã phun ra dịch dạ dày chưa?"

Cánh tay Vu Thanh Duyệt nhận chiếc ly khẽ run rẩy không ngừng.

"Thật đáng tiếc không có loại thuốc nào khiến người ta mắc bệnh trầm cảm." Chu Thiên Dật mỉm cười nhìn cô.

"Thiên Dật ..." Vu Thanh Duyệt thật sự cảm giác người trước mặt này thật xa lạ, tưa như trước nay chưa từng gặp qua, trước nay chưa từng quen biết.

"Thanh Duyệt, nếu em chết," Chu Thiên Dật nhìn bầu trời u tối ảm đạm ngoài cửa sổ giống như trong ký ức, nói: "Chị có nguyện ý, tự tử cùng em không?"

Bầu trời u ám, lại tựa hồ có những ngôi sao đang chuyển động, trong mắt Chu Thiên Duyệt đều là màu trắng đen, hình như nàng nhìn thấy ở chân trời có người đang vẫy tay với nàng, lại không thấy rõ là ai.

Vu Thanh Duyệt sợ nàng hiện đang có chút phát điên rồi, vội kéo tay nàng, nói: "Không, Thiên Dật, ngoan, đừng nghĩ đến những chuyện đó, ngoan, em sẽ không chết."

"Em sẽ không chết ..." Chu Thiên Dật cười lạnh một tiếng, lặp lại: "Em sẽ không chết ..." Nói xong nước mắt liền rơi.

Bây giờ nàng thậm chí không khống chế được tiếng khóc của mình, rõ ràng những chuyện muốn làm đều đã làm, nhưng tim vẫn đau nhói không ngừng, vẫn không muốn lại ép buộc Vu Thiên Dật tiếp tục nuốt thuốc.

"Thiên Dật, em sẽ không chết! Em sẽ không!" Vu Thanh Duyệt kích động ôm lấy Chu Thiên Dật đang khóc, cả người nàng lạnh lẽo, vẫn run rẩy như trước; đây mới chính là Chu Thiên Dật cô quen thuộc.

Vu Thanh Duyệt cứ ôm nàng để nàng khóc trong lòng mình trong chốc lát, chờ đến khi nàng khóc có chút mệt mỏi, mới nhớ đến lau đi nước mắt nơi khóe mắt của nàng, hỏi: "Muốn ngủ một lúc không, bác sĩ một lúc lâu nữa mới đến."

"Có thể kiểm tra vào buổi chiều hay không?" Chu Thiên Dật vành mắt đỏ hồng hỏi.

"Có thể, sao vậy?" Vu Thanh Duyệt cưng chiều giúp nàng vén mấy sợi tóc trên trán.

"Em nhớ chị. Thật sự." Giọng nói Chu Thiên Dật mang giọng mũi vô cùng mềm mại yếu đuối, Vu Thanh Duyệt nở nụ cười.

"Chị cũng nhớ em."

Chu Thiên Dật bỗng nhiên ngồi dậy, trở tay ôm lấy Vu Thanh Duyệt hôn lên môi cô.

Thật khẽ, thật dịu dàng.

"Em, nhớ, chị." Chu Thiên Dật mơ mơ màng màng ôm cô, vô cùng nghiêm túc nói ra.

Vu Thanh Duyệt vỗ vỗ lưng nàng, nói: "Chị biết rồi."

"Em rất nhớ chị rất nhớ chị." Giọng nói của Chu Thiên Dật vẫn mềm mại như thế, nước mắt lại tựa như những hạt châu không ngừng tuôn rơi.

"Mỗi ngày em đều nhớ chị, lúc em và Tiểu Nhan ở bên nhau nói rất nhiều chuyện của chị với chị ấy; em nói trước kia chị thích nhất mái tóc dài của em; thích nhất tranh vẽ của em; cũng thích món salad hoa quả em làm ... Nhưng sau này chị lại không trở về nhà, có phải bởi vì món ăn em làm không ngon; có phải là vì em không đủ xinh đẹp; hoặc có phải là vì chị chê em phiền phức đeo bám; điều em sợ nhất sợ nhất chính là chị không yêu em."

"Ba năm nay mỗi ngày em đều hoảng hốt lo sợ, em rất sợ có một ngày chị sẽ nói với em chị không hề yêu em.

Thời gian em ở trong bệnh viện rất khó khăn, chị cũng chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần, gặp những người quen trước kia hỏi chị ở đâu, em nói em không cần chị, nhưng sao em có thể không cần chị."

"Chị là điều em niệm tưởng trong nửa cuộc đời..."

Vu Thanh Duyệt ngây ngẩn cả người, cô run rẩy nghe Chu Thiên Dật nói, ý thức Chu Thiên Dật đã mơ mơ màng màng, nhưng lời nàng nói thật chân thành giản dị, như đang kể một câu chuyện thần thoại nào đó.

"Chị không đi. Được không? Chị vẫn bên em." Tháng ba, thời tiết dần chuyển ấm, qua một khoảng thời gian có thể làm cho Thiên Dật trở về nhà, Vu Thanh Duyệt nghĩ.

"Em không cần. Chị đi đi, em không cần chị." Chu Thiên Dật giống như làm nũng dùng một chút sức lực yếu ớt đẩy đối phương ra, ý thức vẫn là mơ mơ màng màng, vẫn không nói ra câu nói nơi đáy tim rằng không cần cô chôn cùng nàng.

Vu Thanh Duyệt nhận ra có chút không đúng, cô nhìn Chu Thiên Dật, nhìn thấy mặt nàng vô cùng đỏ, lại còn đang khóc, thần sắc rất kỳ lạ, cô lập tức gọi cho bác sĩ hỏi bao lâu mới có thể đến.

Thiên Dật không thể xảy ra chuyện gì.

Không bao lâu bác sĩ đã tới, lúc đến nhìn thấy Chu Thiên Dật còn đang mơ mơ màng màng nỉ non chuyện gì, cảm xúc cũng không rõ ràng.

"Cô Vu," James dùng tiếng Trung không chuẩn hỏi: "Cô Chu có chứng bệnh tâm thần gì không?"

"Có ... chứng trầm cảm ..." Vu Thanh Duyệt nhìn Chu Thiên Dật còn đang co rút lại lẩm bẩm, cũng rất lo lắng: "Thiên Dật làm sao vậy ..."

"Cô Vu, tôi nghĩ hẳn nên cho cô Chu đến bệnh viện, để bác sĩ có chuyên môn xem thử sẽ tốt hơn. Tôi chuyên chữa trị ung thư dạ dày, nếu bây giờ tình huống khẩn cấp, tốt nhất là đi bệnh viện trước, tình trạng cô Chu bây giờ có vẻ ... không tốt lắm ..." James nghiêm túc nói.

"Được, cảm ơn anh, bác sĩ James, hôm nay phiền anh rồi." Vu Thanh Duyệt tiễn James ra cửa, lại tự đánh xe mang Chu Thiên Dật đến bệnh viện.

Trên đường đến bệnh viện, Chu Thiên Dật không còn lẩm bẩm nữa, chỉ nhìn trời ngẩn người, hết lần này đến lần khác nói "Là chị sao? Thật là chị sao?" như vậy, Vu Thanh Duyệt vẫn lo lắng nắm tay nàng.

Tới bệnh viện, làm một loạt điện não đồ điện tâm đồ, bác sĩ cuối cùng đưa ra kết quả chẩn đoán: chứng trầm cảm có xu hướng phát triển thành tâm thần phân liệt, đã rất nghiêm trọng, chuyển thành rối loạn lưỡng cực, phát sinh ảo giác, hơn nữa có thể hiện giờ Chu Thiên Dật đã không còn nhìn thấy rõ màu sắc, không thể để nàng một mình ra khỏi nhà.

Nói cách khác, Chu Thiên Dật ... đã có chút phát điên rồi. Nàng nhìn không thấy màu sắc, bởi vì thế giới hiện tại của nàng tất cả đều là màu trắng đen. Nàng vẫn nhìn không trung lầm bầm lầu bầu có thể do nàng đã nhìn thấy ảo giác gì đó trong lòng.

Bác sĩ cho rằng đây là phản ứng do kích thích rất lớn gây ra, mà phản ứng này là cách thức để Chu Thiên Dật bảo vệ bản thân trong tiềm thức.

Vu Thanh Duyệt nhìn Chu Thiên Dật hiện giờ im lặng thất thần, nhưng lại không có chút dũng khí hỏi nàng.

Chu Thiên Dật đã muốn "điên rồi".

Bị Vu Thanh Duyệt nàng yêu nhất, bức điên rồi.

Vu Thanh Duyệt nhìn thấy người gầy yếu trước mắt, trong mắt nàng không có ánh sáng, một mảnh trầm lặng. Gương mặt vốn sạch sẽ không có lấy một chút sinh khí. Da thịt tái nhợt giống như trong suốt, mạch máu dường như có vẻ càng rõ ràng hơn.

Nàng gầy yếu như vậy từ bao giờ.

Vu Thanh Duyệt cứ nhìn Chu Thiên Dật trầm mặc không nói như vậy, nhìn nàng cúi đầu nhìn bụi đất trên mặt đất, tựa như đang nhìn sinh mệnh của chính mình, yên lặng, bi thương và cô độc.

Tựa như một bóng người cô đơn đứng một mình trên hành tinh đen trắng.

Nàng là người vĩnh viễn đợi chờ bình minh và hoàng hôn, lại quên đi thời gian, năm tháng trôi qua, lòng đầy vui vẻ vốc một vốc nước trong, muốn dâng hiến cho bình minh và hoàng hôn yêu thích của mình.

Nước trong rơi trên mặt đất, thái dương cứ theo lẽ thường rời đi.

Không chờ đợi nàng một giây.

Sau đó không có mặt trời, không có ánh trăng, không có gió sương, không có tuyết đọng.

Bóng đêm vô hạn, vô hạn kéo đến.

Nàng chờ đợi trong bóng đêm, giằng xé, đấu tranh; nàng chờ đợi mặt trời mọc, chờ đợi những vì sao; lại chỉ chờ đợi được cái chết.

Cuối cùng nàng mới nhận ra.

Điều nàng hướng về, không phải mặt trời lặn mọc, không phải cảnh đẹp, không phải hiến dâng một vốc nước trong cho ánh dương ấm áp, mà chỉ là lưu luyến một tia ấm áp, một chút ánh sáng nhỏ nhoi, một chút này đủ để nhóm lên ánh sáng cả đời nàng.

Cái chết sắp đến.

Ánh sáng của nàng cũng không quay lại, đêm tối bị xé rách thành một hang động lớn xấu xí, lộ ra bóng tối ở nơi sâu nhất, sau đó cùng nàng an giấc nghìn thu.

Không có một vốc nước trong, không có một nét mặt tươi cười, không có ánh sáng, không có ấm áp.

Nàng sinh ra như thế, cuối cùng chết đi như thế.

Năm tháng vẫn khiến nàng đau đớn.

Nàng lấy cô đơn thống khổ nặng nề đáp lại năm tháng.

Cả cuộc đời nàng, thật đáng buồn biết bao.

Chẳng qua nàng chỉ muốn đợi chờ ánh sáng của nàng mà thôi.

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi béo lên rồi --- mọi người năm mới vui vẻ, chú ý thân thể! (ra ngoài nhất định phải mang khẩu trang!!!)

Chương này là một chương chuyển tiếp rất lớn, chuyển tiếp, mọi người tự cảm thụ một chút.

Gạo Nếp: cảm ơn nhóm bảo bối hằng ngày xem truyện của tôi. Meo meo meo ~

Cảm ơn tình yêu của các bạn! Tôi sẽ làm việc chăm chỉ!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bhtt#nguoc