Chương 2. Ký ức
Nhớ đến những chuyện khi ấy, nàng nằm trên sofa lấy tay che mắt, nước mắt từ khóe mắt theo hai má trượt xuống sofa.
Trong lòng nàng lại có chút chua xót thời gian trôi qua.
Lần đầu gặp gỡ, trong trí nhớ đọng lại như vừa mới đây là ngày hạ đầy nắng kia, gió nhè nhẹ thổi, Chu Thiên Dật còn là học sinh đi vào lớp học, cái bàn trong góc phòng vẫn bị người ta cố tình tô vẽ bừa bãi như cũ.
Chu Thiên Dật yên lặng đi qua, cầm chiếc khăn ẩm bắt đầu lau sạch.
Trên mặt bàn là những dòng chữ đen hệt như dấu chân chó giẫm qua, từ ngữ dơ bẩn xấu xa khắc ở trên, nàng dùng sức, chữ viết và lớp sơn trên mặt bàn gỗ cũng bị lau đi một mảng, tay vì dùng sức quá mạnh nên bị cắt trúng, trên bàn nhỏ vài giọt máu, trông thật chói mắt.
Chu Thiên Dật không quan tâm, nàng nhìn hộc bàn, bức tranh trong hộc bàn bị vẩy mực tàu bẩn một mảng lớn.
Bức thứ năm.
Chu Thiên Dật cầm lấy bức tranh dơ bẩn ném vào thùng rác "ầm" một tiếng, sau đó đi ra cửa giặt sạch khăn lau.
Tâm sự nặng nề che giấu dưới đáy mắt, trường học giữa trưa vốn không người, nàng theo trí nhớ đi về phía trước.
Ở chỗ rẽ không cẩn thận đụng phải người.
Chính mình lại còn không cẩn thận ném khăn lau lên người ta.
"Ai cmn đụng tôi?" Ngữ khí đối phương không tốt.
"Thật xin lỗi." Chu Thiên Dật giơ tay kéo cô đứng lên, người bị ngã trên mặt đất kia nhìn thấy khuôn mặt của nàng bỗng ngây ngẩn cả người.
Sửng sốt vài giây, đối phương mới lầm bầm tự mình đứng lên, thật đáng tiếc đồng phục bị vẩy trúng một chút nước, cũng may không dơ.
Chuyện sau đó Chu Thiên Dật không nhớ rõ, chỉ nhớ từ ngày đó, từ ngày gặp được Vu Thanh Duyệt vẫn còn là cô gái ấm áp buổi chiều hôm đó, cuộc sống của nàng liền thay đổi.
Chu Thiên Dật lúc còn trẻ quái gở như vậy, cũng chỉ có Vu Thanh Duyệt lúc còn trẻ nguyện ý vui đùa ầm ĩ ở bên cạnh nàng, chọc nàng cười.
Buổi tối ở ký túc xá tìm cách ca hát cho nàng, lôi kéo nàng đến công viên xem hoa xem cỏ, lúc trời mưa căng ô đưa nàng về ký túc xá.
Còn cãi nhau ầm ĩ với bạn cùng lớp của nàng, vì nàng chịu phạt để ở lại lớp, cuối cùng lại vẫn lựa chọn tươi cười hớn hở ở bên cạnh nàng.
Một trò lại một trò cười diễn ra, thời trẻ hai người đều làm không ít.
Bốc đồng.
Bốc đồng như vậy vừa cuồng nhiệt vừa vui vẻ.
Cùng nhau kiên trì mà tự mình quyết định, khiến cho các nàng bên nhau mười hai năm, cũng chưa từng tách rời.
Lúc còn trẻ không nghĩ tới cả đời, chỉ cảm thấy có thể cùng người mình yêu ở bên nhau thì tốt rồi.
Đến khi lớn tuổi mới biết được, có thể ở bên nhau đã là trân quý vạn phần.
Nồi cơm phát ra tiếng vang, cháo gạo kê đã chín. Nàng hơi choáng váng, cảm thấy đầu có chút đau, nàng xoa xoa huyệt thái dương, muốn giảm bớt một chút đau đầu.
Đau đầu, hoặc là bởi vì quá mệt mỏi, cũng có thể là do mắc mưa. Lại cũng có thể bởi vì khóc khiến cho bệnh không thoải mái.
Thật sự quá phiền lòng.
Nàng uống một chút cháo, vẫn rất không thoải mái, vội vàng rửa sạch bát, nàng muốn nằm trên sofa chốc lát, cuối cùng không để ý mình đang ngủ ở nơi nào.
Một giấc ngủ chính là cả đêm, không nằm mộng, lúc tỉnh mũi còn hơi ngứa, có chút khó thở.
Nàng hừ một tiếng như làm nũng, vừa mở mắt, thấy Vu Thanh Duyệt đang ở bên người nàng. Phát hiện mình đã nằm trên giường, trong ổ chăn đều là ấm áp vui vẻ.
"Sao lại ngủ trên sofa?" Trong giọng nói Vu Thanh Duyệt mang theo một chút trách cứ.
Chu Thiên Dật nhìn cô, người trước mặt tràn đầy ý cười, tựa như gió xuân làm người ta khó thể nào quên. Cô trang điểm nhẹ nhàng, khiến cho ngũ quan tinh xảo có vẻ càng thêm hoàn mỹ.
Chỉ là, mới sáng sớm đã trang điểm như vậy là muốn đi đâu sao...
Chu Thiên Dật do dự một chút, mới nói: "Có chút buồn ngủ nên ngủ thiếp đi."
Vu Thanh Duyệt nhẹ nhàng đứng dậy, mở tủ quần áo ra bắt đầu chọn quần áo, nói: "Hôm nay chị sẽ đi công tác, có thể phải nửa tháng mới trở về, em ở nhà chăm sóc bản thân cho tốt."
Đi công tác...
Chu Thiên Dật mở điện thoại, bây giờ mới tám giờ. Vu Thanh Duyệt đi làm lúc chín giờ.
"Đi sớm vậy..."
"Ừ, lộ trình khá xa, nên đi sớm chút."
Nàng nheo mắt, Vu Thanh Duyệt ở nhà còn mặc áo len cổ cao, về đến nhà nóng bức cũng không thay ra.
Xem ra mới trở về chưa được bao lâu.
Chu Thiên Dật lùi vào trong chăn, không biết nên trả lời như thế nào.
Vu Thanh Duyệt chọn xong quần áo, còn nói: "Đừng khiến bản thân mệt mỏi, loại lao động phổ thông đơn giản này nếu quá mệt mỏi thì nghỉ việc đi, cũng không phải không nuôi nổi."
Chu Thiên Dật cam chịu ừ một tiếng, Vu Thanh Duyệt lại nói: "Sáng sớm em tự ra ngoài ăn đi, ăn cho ngon." Dừng một chút, lại bồi thêm một câu: "Chị ăn cháo rồi, ngon lắm."
Chu Thiên Dật nằm trên giường thấy Vu Thanh Duyệt nhìn điện thoại cười vui vẻ, hôm nay tâm tình cô có vẻ không tệ, có thể là đạt được một mối làm ăn tốt, nàng nghĩ.
Suy nghĩ này thật có chút lừa mình dối người, Chu Thiên Dật rất nhanh đã phủ định suy nghĩ này.
"Thanh Duyệt, em..." Chu Thiên Dật đang định nói chuyện bệnh tình của mình, Vu Thanh Duyệt liền lập tức xoay người ra ngoài phòng khách nghe điện thoại.
Chu Thiên Dật bỗng nhiên không còn sức lực nói tiếp.
Biết nàng bị bệnh, căn cứ vào cuộc cãi vã gần đây của các nàng và tính cách của đối phương, phản ứng đầu tiên hẳn là muốn nàng lăn đến bệnh viện đừng phát ngốc ở nhà.
Chu Thiên Dật chợt nghe giọng nói bên ngoài, lặng lẽ lùi vào trong chăn.
Không lâu sau, Vu Thanh Duyệt liền mang theo hành lý rời đi, cũng không chào tạm biệt nàng, thật lưu loát đóng cửa lại, không chút lưu luyến. Đầu Chu Thiên Dật rất đau, nhưng nàng vẫn muốn nhìn Vu Thanh Duyệt từ cửa sổ.
Trước kia các nàng chưa bao giờ nhìn nhau từ cửa sổ, nhớ đến đối phương, gọi một cuộc điện thoại, trên đường đi làm nói chuyện nửa giờ cũng không thành vấn đề, hiện tại... chỉ sợ là hy vọng xa vời.
Nhưng Chu Thiên Dật vẫn muốn nhìn cô đi, nhìn theo cô rời đi.
Từ lầu bảy nhìn xuống, rất nhiều cây xanh trong tiểu khu, nàng nhìn thấy Thanh Duyệt xách theo hành lý đi đến một chiếc xe ô tô sang trọng, người đàn ông trên xe bước xuống giúp cô để hành lý vào cốp xe.
Cô và người kia nói nói cười cười trong chốc lát, người kia bất ngờ đưa cho cô một món quà.
Vu Thanh Duyệt rõ ràng rất vui mừng.
Sau đó người kia ôm cô hôn một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top