Chương 18. Thay thế
Chu Thiên Dật hẹn gặp Vu Thanh Duyệt ở một quán cà phê cũ.
Đây là lần đầu tiên nàng dùng giọng điệu của người xa lạ: "Tôi và chị gặp ở "Buổi trưa London" đi."
Cũng là lần đầu tiên Chu Thiên Dật không dùng từ "chúng ta" để nói về quan hệ giữa các nàng.
Hai ba câu nói, Chu Thiên Dật bên kia liền cúp điện thoại.
Giống như các cô lúc trước, chỉ là vai trò đã đổi.
Lần đầu tiên Vu Thanh Duyệt cảm nhận được trước kia mình tàn nhẫn đến nhường nào.
Gần hai năm bạo lực lạnh, như thế tính ra, yêu sâu đậm đến đâu, cũng đã hao mòn sạch sẽ.
Tình cảm chỉ một người nỗ lực, không đủ để chống đỡ, mệt mỏi, chút tình cảm này liền sụp đổ.
Vu Thanh Duyệt vùi đầu, dùng sự im lặng để che giấu u buồn sâu sắc.
Chu Thiên Dật sau khi cúp máy vẫn chán nản cúi đầu, Gạo Nếp cọ cọ tay nàng, nàng sờ cằm Gạo Nếp, ho khan vài cái, lại xoa xoa thái dương.
"Gạo Nếp," Chu Thiên Dật ôm đầu gối, rũ đầu nhìn đứa nhỏ với đôi mắt màu lam bên cạnh: "Có thể giúp chị chăm sóc tốt Nhan Mẫn được không?"
Gạp Nếp chớp đôi mắt xanh nhìn nàng.
"Xin em đó."
Nàng đi rồi, Nhan Mẫn phải làm sao ...
Vẫn phải chấm dứt từng chuyện từng chuyện một.
Nàng lại vùi đầu vào hai tay. Nhắm mắt lại.
Ba ngày sau, Buổi trưa London.
Quán cà phê này đã mở rất nhiều năm, trước kia Chu Thiên Dật làm ở công ty gần nơi này. Lúc tăng ca, Vu Thanh Duyệt sẽ mang cà phê đến cho nàng, nhưng cũng không nhiều lắm, bởi vì cà phê không tốt cho sức khỏe.
Vu Thanh Duyệt tới rất sớm, đến khi Chu Thiên Dật tới, cô mới gọi người phục vụ mang ra hai tách latte Chu Thiên Dật yêu thích lúc trước.
Khí sắc Chu Thiên Dật tuy rằng không tái nhợt như trước, băng vải trên đầu cũng đã bỏ đi, nhưng thần sắc lại không có nhiều thay đổi. Nàng mặc chiếc áo cô chưa từng thấy qua - một chiếc áo khoác màu xanh đậm, khiến cho người ta cảm giác được xa cách, thần sắc cũng là vẻ lạnh lùng trước nay chưa từng có.
"Thiên Dật ..." Vu Thanh Duyệt siết chặt áo, không biết mở miệng thế nào, sau đó Chu Thiên Dật liền lên tiếng.
"Thanh Duyệt, chia tay đi."
Câu rất ngắn, nội dung lại rất nhiều.
Đây là điều mà Chu Thiên Dật chưa từng nói trước đây. Trong giọng nói cũng là sự quyết đoán mà trước nay nàng chưa từng có.
Vu Thanh Duyệt ngây ngẩn cả người, một lát sau, cô mới cúi đầu, tay vẫn vò quần áo, nói: "Thiên Dật, chị biết mấy ngày nay ... là chị không tốt, đều là lỗi của chị ... em đã đồng ý tới gặp chị, vậy em ... hẳn là vẫn còn yêu chị, chúng ta đừng chia tay, được không ..."
"Chị sai rồi ... đều là lỗi của chị ... chúng ta về nhà đi, được không ..." Vu Thanh Duyệt cúi đầu thật thấp, mũi có chút đỏ, nước mắt cũng không thể kìm chế rơi xuống.
Cô không muốn rơi nước mắt trước mặt Chu Thiên Dật, nhưng thật sự không thể kìm nén được.
Cô thật sự rất sợ hãi.
Cô thầm muốn mang Chu Thiên Dật dáng vẻ xa lạ trước mắt này về nhà, ôm vào trong ngực, dù chỉ trong chốc lát cũng được.
"Thanh Duyệt," Chu Thiên Dật khàn giọng nói: "Cả đời này, chị không thể chỉ dựa vào một chút tình yêu này mà cố gắng được."
Vu Thanh Duyệt ngẩng đầu nhìn Chu Thiên Dật lạnh lùng, hốc mắt có chút hồng.
"Có lẽ em yêu chị, hoặc chị còn yêu em, vậy thì thế nào. Chuyện đã xảy ra rồi, không thể quay lại được nữa ..."
Chu Thiên Dật nhìn cô, chậm rãi nói:
"Thanh Duyệt, em đã cho chị rất nhiều cơ hội, đã cầu xin chị quay đầu lại."
"Chỉ là em không muốn đợi nữa, em quá mệt mỏi."
Vu Thanh Duyệt nhìn ánh mắt của Chu Thiên Dật, đôi mắt vẫn nhàn nhạt như trước, nhưng không có tức giận, tựa như ao tù nước đọng, bên bờ vực tuyệt vọng.
"Em không muốn sống cả đời, cả đời đều phải chờ đợi người khác. Cũng không muốn cứ mãi đứng trong góc tối mà nhìn chị."
Vu Thanh Duyệt nhìn thấy Chu Thiên Dật bình tĩnh như vậy, lại nói ra những lời đau đớn như thế, thật sự có cảm giác rất xa lạ.
Cà phê đã được đặt trên bàn, Chu Thiên Dật nhìn tách cà phê kia, lại nói: "Cuộc sống sau này của chị, giống như tách cà phê này. Ban đầu có thể có chút đắng, sau sẽ cảm thấy được vị thơm ngon, dần dần sẽ quên mất những đắng cay này."
Cũng sẽ dần dần quên đi mình.
Chu Thiên Dật uống một ngụm cà phê, vẫn là hương vị trước kia, chỉ là lâu lắm không uống, có hơi đắng.
Vu Thanh Duyệt không biết nên làm gì, Chu Thiên Dật trong ấn tượng của cô, cũng không thích nói quá nhiều về cuộc sống, về tương lai với cô.
Nàng trong trí nhớ, như một đứa bé chỉ thích nói những điều hy vọng, nhưng lần đầu tiên khi quay về thực tại, cô mới phát hiện thì ra Chu Thiên Dật không phải là người hoàn toàn không biết gì như cô nghĩ.
Nàng che giấu chính mình quá sâu, sâu đến mức có đôi khi Chu Thiên Dật cũng hoài nghi có phải bản thân nàng cũng không hiểu được mục đích của chính nàng.
"Mấy ngày nữa có thời gian, em sẽ đến nhà chị lấy đồ đạc của em đi."
"Thiên Dật ..."
"Chắc vẫn là địa chỉ kia."
"Nếu em muốn đến, lúc nào cũng có thể ..."
"Được rồi, tạm biệt."
Chu Thiên Dật nhẹ nhàng đặt tách cà phê đã lạnh xuống, cầm túi rời khỏi quán cà phê.
Đã từng, nàng cũng nghĩ mình vẫn sẽ đi theo Vu Thanh Duyệt, ít nhất có thể nhìn thấy cô, ít nhất ở cùng một chỗ, mình sẽ rất vui vẻ.
Chỉ là hiện tại mới phát hiện, bản thân tựa hồ cũng không xứng đáng được yêu như vậy, chỉ là nàng nhất sương tình nguyện*, mới phải gặp những chuyện hỗn tạp sau này.
*Nhất sương tình nguyện: mong muốn đơn phương, theo ý kiến chủ quan.
Nếu cô thật sự yêu nàng như vậy, sao có thể không quan tâm tới nàng hai năm liền.
Mình chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, nhớ tới thì đến ôm một chút, có niềm vui mới lại để sang một bên.
Tình yêu của cô gái trẻ, không thể từng lời đều có thể tin tưởng.
Nếu Vu Thanh Duyệt yêu bản thân cô nhiều hơn, Chu Thiên Dật cũng nên học cách yêu thương chính mình.
Người không yêu bản thân mình, sẽ không được vui vẻ.
Trước khi rời nhà, Nhan Mẫn dặn dò nàng có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho cô, còn lái xe đưa nàng đến đây.
Nhan Mẫn cũng không tức giận, chỉ lo lắng Vu Thanh Duyệt sẽ tổn thương nàng.
Chu Thiên Dật đứng ở góc đường đối diện quán cà phê trong chốc lát. Nghe gió lạnh thổi qua mặt, nhìn mấy chiếc lá rụng lẻ loi tản mác bị gió vứt lên mặt đất. Bảy giờ, sắc trời u ám, ngọn đèn đường cũng đã thắp lên ánh sáng vàng, hết thảy vẫn thê lương như thế.
Nàng thấy có người đến đón Vu Thanh Duyệt, nhưng Vu Thanh Duyệt lại sững sờ, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Chu Thiên Dật nghĩ, hẳn là qua một thời gian nữa, cô sẽ hoàn toàn quên đi mình.
Xuống xe là một cô gái, hình như là trợ lý Tiểu Trần của cô, Vu Thanh Duyệt bình tĩnh, Tiểu Trần cũng không nói gì, chỉ mở cửa sau xe, các cô nói mấy câu. Bỗng nhiên, dưới ngọn đèn vàng, cô gái thấp bé kia ôm chặt lấy Vu Thanh Duyệt.
Gió thật lạnh.
Đến nước mắt rơi xuống cũng không có độ ấm.
Nàng nhìn thấy người nàng từng xem là người yêu đẩy cô gái nhỏ bé kia trầm mặc bước lên xe, cô gái kia mỉm cười ngồi ở ghế trước, chiếc xe nghênh ngang rời đi, khuất dần trong đêm tối.
Ánh đèn rọi vào bóng dáng gầy yếu của Chu Thiên Dật thật dài thật dài.
Mang nỗi nhớ của nàng đi thật xa thật xa.
Vậy mà có thể nhanh đến thế, đã có người thay thế mình.
Người con gái ôm cô kia, cũng thật giống các nàng lúc còn trẻ, dáng vẻ ôm Vu Thanh Duyệt kia.
Quả nhiên mình, bị thay thế rồi.
Mới nửa giờ nói chia tay, đã nhanh chóng bị thay thế, cũng thật nhanh.
Thế nhưng vì sao bản thân lại vô dụng như vậy, nước mắt vẫn rơi.
Chu Thiên Dật ở trong gió lạnh chống tường, ho khan vài tiếng, môi đã trắng bệch, nàng nắm chặt quần áo, lau nước mắt nơi khóe mắt.
Tim vẫn thật đau.
Làm sao có thể yêu bản thân mình hơn yêu người khác, làm sao có thể từ bỏ cô ấy.
Chu Thiên Dật hô hấp yếu ớt, tóc ngắn che dấu khóe mắt đỏ ửng, dáng vẻ vừa đáng thương vừa bất lực.
Nàng sẽ ổn thôi. Chẳng qua đã hiểu được cuộc đời vốn không đáng giá như thế.
Bất cứ lúc nào cũng có thể bị người thay thế, không có gì quan trọng, cũng chẳng có gì khổ sở khó vượt qua.
Chỉ là một câu cảm khái giữa dòng sông dài của năm tháng.
Mười hai năm.
Người mình từng yêu kia, đã sớm mất đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top