Chương 1. Cô tịch

Mưa mùa thu rất nhiều, đều là mưa phùn kéo dài. Trong đêm đen. Mưa phùn càng không ngớt, gió lạnh không ngừng thổi, thổi vào Chu Thiên Dật có chút lạnh, nàng không khỏi rùng mình một cái.

Trước cổng bệnh viện xe qua lại nhiều, mỗi một chiếc đều vội vội vàng vàng, mỗi một người đều có người nhà hoặc bạn bè đi cùng. Bọn họ cầm ô, từng bước từng bước biến mất trong làn mưa bụi ngày thu.

Chu Thiên Dật đứng dưới mái hiên bệnh viện đợi mưa tạnh, nàng nắm chặt tờ giấy chẩn bệnh trong tay, kìm nén cảm xúc, run rẩy cầm điện thoại, nhập dãy số vào màn hình.

"Thanh Duyệt... Hôm nay chị có về nhà không?"

Không có đáp lại, chỉ có âm thanh máy bận.

Nàng lại gọi thêm mấy lần, vẫn không có người nghe.

Nàng rũ mắt nhìn giấy chẩn bệnh trong tay.

Mấy chữ to "trầm cảm tái phát nghiêm trọng" liếc mắt một cái cũng có thể trông thấy, phía dưới còn một căn bệnh được ẩn đi, nàng cũng không muốn nhìn đến, cho nên chọn cách ẩn đi.

Nhớ không rõ có bao nhiêu lần bác sĩ khuyên nhủ nên nằm viện là tốt nhất, lại có bao nhiêu y tá dặn dò nên đi cùng người nhà đến khám bệnh.

Những lời này dừng trong lòng nàng, tựa dây thừng xoắn thành một mối, không gỡ được, cũng không thể gỡ.

Nàng chỉ biết có lẽ mình sắp chết.

Trước khi chết, nàng hy vọng người yêu nàng có thể ở bên nàng.

Nàng không có người thân, bên cạnh chỉ có một người không có quan hệ huyết thống lại càng không có nhiều ràng buộc, người yêu nàng - Vu Thanh Duyệt.

Thế giới này cũng không ủng hộ đồng tính luyến ái, tình yêu của các nàng, cất giấu rất sâu, sâu đến mức cơ hồ chỉ có người nhà biết, chỉ có đối phương biết.

Mà ở thành thị này, hầu như chỉ có các nàng biết mối quan hệ nhỏ bé này.

Thế cho nên tới bây giờ nàng vẫn ở bên Vu Thanh Duyệt không danh không phận, dù một cái nhẫn cũng không có, nàng vẫn chưa từng rời đi.

Cho dù đối phương ngoại tình nhiều năm.

Cho dù bạo lực lạnh* mấy tháng.

*Bạo lực lạnh: một hình thức bạo hành về mặt tinh thần, có thể gồm các hành vi như thờ ơ, xem nhẹ cảm xúc, không quan tâm đến người kia.

(Các chữ in nghiêng là chú thích của editor)

... Có lẽ chị ấy bề bộn nhiều việc. Vẫn là không cần vì loại "chuyện nhỏ nhặt" này quấy rầy chị ấy.

Chu Thiên Dật nhìn màn mưa phùn kéo dài không dứt cùng bầu trời ảm đạm. Tiếng mưa rơi ở bên tai nàng cực kỳ rõ ràng, giống như hạt ngọc trai lách cách lách cách vang lên không ngừng.

Trong lòng rối bời, nàng không biết nên đối mặt hết thảy thế nào.

Nàng thuận tiện chú ý khăn quàng cổ của mình, còn có một mùi hương nhàn nhạt, là Vu Thanh Duyệt mấy hôm trước từng choàng qua. Là tự nàng mang cho chị ấy, chị ấy nói rất thích chiếc khăn quàng cổ này, nhưng hôm nay lại không mang nó.

Có thể là đã quên.

Hoặc là, chị ấy cũng không thích chiếc khăn này đến vậy...

Tựa như đang nói với mình lòng rất vui sướng, kết quả lại vẫn là thờ ơ.

Cũng đã quen rồi.

Đợi thật lâu, mưa cũng tạnh đi một chút, Chu Thiên Dật bắt một chiếc xe, về tới tiểu khu. Tiểu khu rất mới, ở một nơi rất xa, xem như một khu vực hẻo lánh ở Thượng Hải, nhưng đây là nơi mà nàng và Vu Thanh Duyệt thích nhất sau khi xem thật lâu.

Về đến nhà, mở cửa ra, trong phòng yên tĩnh lạnh lẽo, không có một chút hơi người. Chu Thiên Dật bật đèn, đồng hồ trong phòng khách tích tắc chạy, lộ ra một vẻ cô tịch khiến trái tim người ta nguội lạnh.

Kim ngắn chỉ vào con số chín thật to.

Đã trễ thế này rồi sao...

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Mình và chị ấy ở bên nhau đã gần mười hai năm.

Nhiều năm như vậy, làm sao có thể vượt qua được...

Chu Thiên Dật đã có chút quên mất thời điểm mới vừa dọn đến ngôi nhà này ba năm trước, cảm giác vui vẻ ấm áp này.

Trước kia không có tiền, nhưng mỗi ngày các nàng luôn là cuộc sống bên nhau, mỗi ngày trong nhà đều vui vẻ ấm áp, lễ mừng năm mới sẽ dán câu đối treo đèn lồng, sinh nhật mỗi người đều sẽ bất ngờ mà chuẩn bị.

Thời gian luôn âm thầm thay đổi nhiều thứ, khiến cho người ta sau khi tỉnh lại, cảm giác lúc đó giống như đất trời đột nhiên biến đổi.

Trong trí nhớ khắc sâu nhất chính là một đêm Vu Thanh Duyệt không về nhà, sau các nàng dần bắt đầu có cãi vã, dần bắt đầu có khoảng cách, thế cho nên đến giờ chút chán ghét không cần nói cũng hiểu rõ dư thừa đến vậy.

Trong lòng Vu Thanh Duyệt hiện tại dĩ nhiên có chút không hài lòng đối phương, ban đêm thường xuyên không về nhà, liên tục mấy ngày cũng không gọi về một cuộc điện thoại.

Chu Thiên Dật liền một người ăn cơm, một người vẽ tranh, một người viết chữ, một người xem phim, thậm chí... một người đến bệnh viện tái khám.

Trước kia nghe Vu Thanh Duyệt đùa chị ấy có bệnh hay quên, bây giờ thật cảm thấy chị ấy đúng là có bệnh hay quên.

Bằng không sao có thể, ngay cả một người như Chu Thiên Dật ở nhà, đều bị chị quên đến không sót một mảnh.

Có lẽ thật sự là bận tối mày tối mặt...

Chu Thiên Dật lại lấy điện thoại ra, định gọi cho Vu Thanh Duyệt lần nữa, ngừng một lúc, vẫn không nhấn gọi.

Có thể là đang họp, nàng lại mở danh bạ điện thoại, tìm được số điện thoại của đồng nghiệp Vu Thanh Duyệt, hít sâu một hơi, nhấn gọi.

"Alo? Xin chào, tôi là Chu Thiên Dật, xin hỏi Vu Thanh Duyệt đang họp tăng ca sao?"

"Quản lý Vu sao? Quản lý Vu chắc là đã tan làm, nếu không có thể là công ty có một ít tiệc rượu mời quản lý Vu."

"À vậy sao, cảm ơn."

Hẳn là đang bận...

Vẫn là chờ chị ấy trở về cùng nhau ăn cơm...

Chu Thiên Dật nấu chút cháo, nàng an vị trên sofa chờ cháo chín. Nàng ngây người nhìn TV còn chưa mở lên, vỗ vỗ mặt mình, muốn cho mình thanh tỉnh một chút.

Cả căn nhà vắng vẻ, nhà bên cạnh đang sáng đèn, đôi vợ chồng trẻ dưới lầu đang cãi nhau, Chu Thiên Dật tắt điện thoại, nàng cứ nhìn ngoài cửa sổ như vậy, một mảnh tối đen như mực, cái gì cũng không có.

Tựa như các nàng ở bên nhau, cái gì cũng không có, ngay cả tương lai cũng là một mảnh tối đen như mực.

Mười hai năm.

Trải qua thất niên chi dương*, cũng không qua nổi mười năm bị chán ghét.

*Thất niên chi dương: đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua ngưỡng bảy năm thì xem như là bách niên giai lão, bên nhau trọn đời.

Trước kia chưa từng nghĩ tới cùng chị ăn một bữa cơm cũng sẽ trở nên xa xỉ.

Nếu như không có trần thế ồn ào náo nhiệt ưu phiền, cũng không ngợp trong vàng son, có phải hết thảy sẽ chẳng đổi thay?

Chu Thiên Dật lặng lẽ bước vào phòng, tìm được một cái hòm, bên trong hòm là những phong thư cũ kỹ, nhưng được bảo quản rất tốt.

Mở thư ra, câu đầu tiên trong bức thư thứ nhất là:

"Chị thích em, chị hy vọng có thể luôn ở bên em."

Mà câu cuối cùng là:

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."

Ký tên: Vu Thanh Duyệt

Chu Thiên Dật cảm thấy thật mỉa mai.

Nàng yên lặng cất vào trong hòm, trở lại trên sofa, nghe tiếng đồng hồ tích tắc, nhớ lại, nhịn không được muốn khóc.

Nàng vuốt ve dạ dày, vùi đầu vào hai cánh tay, lùi vào một góc sofa như muốn bảo hộ chính mình không nhìn tới bên ngoài.

Điện thoại vẫn chưa có cuộc gọi đến.

Xem ra tối nay chị ấy sẽ không trở về.

Chu Thiên Dật vành mắt đỏ hồng, nằm trên sofa, nhìn đèn treo trên trần nhà, nhắm mắt lại, trong đầu đều là ký ức tuổi trẻ.

Có thể trở về thì tốt rồi...

Những câu nói lúc còn thơ ngây, theo năm tháng trôi qua, không trở nên buồn cười, ngược lại càng vô cùng trân quý, rất khó đạt được, vạn phần chân thành.

Đây ắt hẳn là bi ai trong tình cảm của nàng, không tiến lại lùi, mua dây buộc mình.

_______________________________________

Tác giả có lời muốn nói

Đây là Y Chu! Sẽ cố gắng lấp xong hố mới ヽ(°▽°), hố trước bây giờ vẫn đang viết đại cương, các tiểu khả ái đợi một thời gian nữa sẽ tiếp tục cập nhật, cảm ơn các bạn đã ủng hộ (cúi đầu) (づ ̄3 ̄)づ 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bhtt#nguoc