Chương 8: biến hóa
☆, biến hóa
Mã Lan Lan cúi đầu chăm chú nhìn từng chữ trên sách, từng kiến thức trọng tâm được Tống Thu phác thảo ra, nàng đều nhìn qua nhiều lần, phảng phất đã bị dẫn dắt tiến vào một mảnh thiên địa càng thêm rộng lớn.
Có lẽ là Mã Lan Lan xem quá chăm chú, cho nên nàng trong một đoạn thời gian rất dài không để ý đến con gái, không có lại tận lực vểnh tai lắng nghe tiếng vang trong phòng khách. Mà khi nàng phục hồi lại tinh thần, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, lại phát hiện gian phòng bên ngoài yên tĩnh lạ kỳ, thanh âm gì cũng không có. Vừa cầm ly lên đã ngừng lại giữa không trung, nàng chẳng còn quan tâm uống nước, vội vàng kéo ghế ra liền xông ra ngoài, trong phòng khách trống rỗng một mảnh, một bóng người cũng không có.
“Các nàng đi đâu vậy!” Mã Lan Lan trong lòng rống lên một tiếng, lập tức luống cuống.
Mã nhi lớn đến từng này, hầu như chưa từng rời khỏi mắt mình, một lần duy nhất, chính là lúc nửa đêm, bị cha ôm đi, nếu không phải nàng nửa đêm tỉnh lại phát hiện bên người trống trơn, chỉ sợ cũng không gặp lại được nữ nhi nữa. Ngay lúc đó tâm sắp bị lấy đi hết, cũng bởi vì chuyện này, nàng mới cùng trong nhà cãi nhau mà trở mặt hoàn toàn, mang theo Mã nhi đi ra khỏi nhà, một đường phiêu bạt.
Nàng sợ bị người trong nhà tìm được, lại bị mang về, nàng sợ bây giờ nàng không bảo hộ được Mã nhi, sẽ trơ mắt nhìn con gái bị ôm đi, sau đó bị tặng người, hoặc là, vứt bỏ. Chuyện này thật quá tàn nhẫn, nàng không dám hồi tưởng, càng không chấp nhận có một ngày như vậy, cho nên nàng ăn tất cả khổ, cũng cắn răng kiên trì, không chịu quay đầu lại, lại càng không chịu thỏa hiệp. Bởi vì nàng là mẹ, nàng phải chiếu cố kỹ Mã nhi, cho nàng yên bình, cho nàng hoài bão.
Nhưng mà giờ phút này, Mã nhi lại không thấy, tại trong nhà của các nàng lại biến mất, con gái, đi đâu rồi? Mã Lan Lan đầu óc trống rỗng, nhìn lại cạnh cửa, rõ ràng giày của Tống Thu vẫn còn, giày nhỏ của Mã nhi vừa mua không lâu cũng nằm đó, như vậy, các nàng đang ở nhà. Thế nhưng, không ở phòng khách, vậy sẽ ở đâu được.
Mở cửa phòng Tống Thu ra, Mã Lan Lan đi vào trong nhìn thử, trống rỗng, là bộ dạng lúc trưa đã được nàng dọn dẹp, không có thay đổi. Vậy là không có ở bên trong? Mã Lan Lan có chút khó tin đi đến phiến cửa đang đóng chặt,đó là nơi Tống Thu chưa bao giờ để lộ ra, chỉ có một câu, bảo nàng đừng nên tùy tiện đi vào. Như vậy hiện tại, Tống Thu cùng Mã nhi, có ở bên trong không?
Mã Lan Lan khó khăn giơ tay lên, gõ hai cái, cẩn thận từng li từng tí, sợ quấy rầy người bên trong, rồi lại khống chế không nổi nội tâm vội vàng, nàng thật sự chịu không được nữ nhi mất tích.
“Mẹ.” Cửa mở ra, Mã Lan Lan liếc mắt liền thấy Mã nhi ngồi trong phòng cười đến thoải mái.
“Hai người đang làm gì?” Mã Lan Lan lúc này mới hồi phục tinh thần, thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Tông Thu thay nàng mở cửa, không có biểu lộ gì nhìn nàng.
Nàng có chút quẫn bách, vừa rồi gấp gáp như vậy, kỳ thật có chút kích động phải không? Nhớ tới vừa rồi thất thố, tim của Mã Lan Lan còn điên cuồng nhảy loạn, chỉ có thể cố gắng đè nén thở phào. Nhưng lại lập tức lâm vào buồn phiền, nàng nghẹn hồng khuôn mặt, nhưng thần kinh vẫn nhảy lên, không có khả năng nhanh như vậy liền bình tĩnh.
“Yên tâm, tôi cũng không phải là bọn buôn người, sẽ không đem Mã nhi đi bán. Đúng không, Mã nhi?” Tống Thu nhìn bộ dạng của Mã Lan Lan, không cần hỏi cũng biết vừa rồi trong nội tâm nàng suy nghĩ cái gì, chẳng qua là chẳng biết tại sao, chứng kiến sau khi cửa mở, trong mắt Mã Lan Lan như trút được gánh nặng, lại làm cho lòng cô cũng run rẩy theo.
Là đau lòng sao? Tại sao phải đau nàng? Chẳng lẽ tối hôm qua mắng nàng, trông thấy trong mắt nàng chớp động lo lắng cùng ủy khuất, lòng của mình liền không tự chủ mềm nhũn sao? Nguyên bản vừa mới hung dữ xong, cũng không tiện xin lỗi. Trở về phòng, vốn là muốn yên tĩnh ngủ một giấc, ai biết lật tới lật lui, trong đầu đều hiện lên ánh mắt vô tội vừa rồi của Mã Lan Lan, lần lượt đánh vào đáy lòng của cô, làm cho cô rút cuộc ngủ không ngon.
Buổi sáng đứng trên ban công, Tống Thu nhìn cảnh sắc bên ngoài, kỳ thật trắng xoá một mảnh, cô thấy không rõ cái gì, chỉ biết hôm nay là một ngày sương nặng. Cô đốt một điếu thuốc, trước mắt sương mù phủ lên mênh mang, cô hồi tưởng lại hết thảy chuyện tối hôm qua, nhớ tới tâm tình của mình khi nhìn thấy Diêu Giai, có tưởng niệm, có phẫn nộ, hơn hết là, không biết làm sao. Cô uống rất nhiều rượu, nghe Diêu Giai nói rất nhiều lời nói, cô lại một chữ cũng không muốn nghe, cố gắng bài xích, lạnh lùng kháng cự, thẳng đến khi người khác xuất hiện, đón Diêu Giai đi. Nhìn bóng lưng nàng ấy, tựa như năm đó, lúc nàng ấy khóc mang theo rương hành lý, từ nhà cô rời đi giống nhau, làm cho cô khó có thể chịu được.
Lại có bất đồng, lúc này đây, Tống Thu không nghĩ tới giữ lại bất luận cái gì. Cô tiếp tục uống, uống xong rượu trên bàn, cô không hiểu sao mà nghĩ phải về nhà, muốn trở lại căn nhà có Mã Lan Lan cùng Mã nhi, từ khi nữ nhân kia cùng hài tử xuất hiện, trong nhà độ ấm trở nên rõ ràng hơn. Tống Thu sẽ không lại nằm ỳ cả ngày, sẽ không vô vị cười khổ khi ăn đồ ăn bên ngoài. Dường như, hết thảy đều là chân thật, chính thức sinh sống. Cô muốn tạm biệt những trầm luân trước kia, hảo hảo trở lại sinh hoạt chân thật, những áp lực, khổ sở cùng tiếc nuối trong đáy lòng kia cuối cùng cũng có thể nổi lên sau nhiều năm tháng, cho nên cô rút cuộc không keo kiệt nước mắt nữa, ra quán bar, cô hung hăng nôn, triệt để khóc.
Nhưng không biết cô nghĩ gì, sốt ruột chạy về nhà, cũng tại một khắc nhìn thấy Mã Lan Lan lại hướng nàng nổi giận. Có lẽ vì Mã Lan Lan xuất hiện quá đột ngột, giờ này, không phải nên ngủ sao? Tống Thu không nghĩ tới đêm nay mặt yếu ớt của cô lại lộ ra trước mặt Mã Lan Lan, cô vốn nghĩ là, qua đêm nay, cho nàng nhìn thấy một Tống Thu hoàn toàn mới. Thế nhưng nàng xuất hiện, ngay lúc mình còn chưa chuẩn bị tốt, nàng cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt cô, cho nên, cô trốn chạy.
Mặt trời lên cao, thổi tan sương mù, nguyên bản cao ốc mờ mịt dần dần hiện ra, để cho Tống Thu nhìn thấy thành thị quen thuộc. Cô đứng ở ban công thật lâu, nghĩ rất nhiều việc, cũng đem rất nhiều việc biến thành khói bụi, từng chút từng chút thổi tan. Làm lúc Mã Lan Lan xuất hiện lần nữa trước mắt cô, tâm tình cô trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết, dường như tân sinh như vậy chính là do Mã Lan Lan mang đến, ở nơi nào có nàng, thì hương vị trong không khí cũng không giống bình thường.
Tống Thu biết rõ Mã nhi vẫn luôn hiếu kỳ với cánh cửa đóng chặt kia, vì vậy sau khi chơi vài trò chơi thông thường, cô nhìn theo ánh mắt tò mò của Mã nhi, chỉ chỉ cánh cửa: “Mã nhi, có muốn đi vào trong đó chơi?”
“Ân.” Mã nhi vùng vẫy rất lâu, vẫn chịu không được nội tâm hiếu kỳ, thẹn thùng gật gật đầu.
“Mã nhi, đây là thời gian cửa mở, nhìn kỹ nhé…!” Tống Thu nhẹ nhàng ẵm hài tử trong ngực, làm bộ muốn đi mở cửa.
Quả nhiên, Mã nhi mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mắt, sợ bỏ qua chút cảnh tượng nào. Hai cái tay nhỏ bé cũng xoắn lại cùng một chỗ, đã quên buông ra, hai ngón tay nhỏ còn vểnh lên, làm Tống Thu nhìn rất thích thú. Cửa mở ra, bên trong không có gì giống như trong khoa học viễn tưởng, cũng không có mô hình phim hoạt hình, nhưng vẫn giống như mê cung hấp dẫn tất cả lực chú ý của Mã nhi.
“Mã nhi, đây là không gian bí mật của dì, con là vị khách đầu tiên đấy” Đặt Mã nhi xuông đất, thảm dày mềm mại, cảm giác tốt đến không thể hình dung được, Mã nhi thuận thế liền bò trên mặt đất.
"Đây là bạn tốt của dì, con chào hỏi đi". Tống Thu chỉ chỉ nhạc cụ trong phòng, còn có một giá sách tạo hình quái dị, làm động tác giới thiệu lẫn nhau.
Mã nhi nghe không hiểu Tống Thu nói gì, nhưng đã yêu thích tấm thảm dày êm ái này rồi, đây là thứ tốt nàng chưa bao giờ đụng qua, còn mềm hơn cả khi nàng đắp một tấm chăn. Ôm một phát liền yêu thích không buông tay, không nỡ buông ra. Tống Thu cũng ngồi xuống theo, không nóng nảy ôm Mã nhi vào trong ngực, ngược lại là hào hứng bừng bừng mà nhìn hài tử bò quanh.
Mã nhi bò tới bên tường, đỡ vách tường đứng lên, vách tường xúc cảm cũng rất tốt, bị vải cách âm bao lấy dày đặc, sắp dày bằng độ dày của nửa bức tường rồi. Thế nhưng Mã nhi không nắm được, nguyên một đám lõm vào thành một cái hố,không có cách nào làm cho nàng nắm lại được, làm mấy lần không được, Mã nhi có chút mất hứng quắt quắt miệng. Vẻ mặt bất đắc dĩ xoay người nhìn Tống Thu, ý bảo cô nhanh qua hỗ trợ.
Cái nhìn này, quả thực làm tâm Tống Thu mềm nhũn, mắt to vô tội, lóe sáng mà thuần túy, không mang theo bất kỳ tạp niệm gì, chỉ là đơn thuần biểu đạt. Nhìn đến tận cùng sâu thẳm, lại không biểu đạt ra ý tứ nội tâm mờ mịt. Tống Thu thích cuộc sống như vậy, dường như đây mới là bộ dáng sinh hoạt nên có, đây mới là thái độ nhân sinh nên có. Cô trải qua quá nhiều hư tình giả ý cùng ngụy trang, đã mệt mỏi đến mất lực kháng cự cùng cãi lại, cô thậm chí chẳng muốn đi phân biệt, cái gì là thực, cái gì là giả.
Chẳng qua là, sau khi mẹ con Mã Lan Lan xuất hiện, hai cặp mắt to cực kỳ giống nhau, lần lượt cảnh tỉnh cô, cô đắm chìm trong ánh mắt như vậy, làm cô cho dần dần tìm được người đã từng là chính mình. Nhìn bộ dáng đáng yêu của Mã nhi, Tống Thu kìm lòng không được mà phỏng đoán, bộ dạng của Mã Lan Lan khi còn bé, có phải cũng giống như thế này không, cười cười là có thể níu lại tâm người khác?
Hai người lớn rất ăn ý mà trầm mặc, Mã nhi chẳng quan tâm những thứ này, vẫn còn ở trên mặt thảm bò vui sướng, còn hướng mẹ vẫy tay, muốn chia sẻ thứ tốt vừa phát hiện với mẹ. Mã Lan Lan cúi đầu nhìn nhìn, thấy Tống Thu mang tất đứng trên mặt thảm, phía sau cạnh cửa để dép lê, mà mình bởi vì vừa rồi vội vàng, bất chấp những thứ này, đã mang dép lê giẫm cả lên. Vội vàng lui ra phía sau vài bước, thế nhưng vẫn lưu lại dấu dép trên mặt thảm.
“Muốn đi vào không?” Tống Thu cười nhạt mở miệng, không có đưa tay kéo Mã Lan Lan, lại dùng vui vẻ trong mắt hóa giải lúng túng của nhau.
“Ân.” Mã Lan Lan vùng vẫy trong giây lát, cũng phản ứng giống như Mã nhi vừa rồi.
Lúc này Tống Thu không thể nhịn được nữa, mở miệng cười ra tiếng, đưa tay kéo Mã Lan Lan đi vào.
Cửa bị đóng lại, dường như tất cả thanh âm đều bị ngặn cách lại rồi, Mã Lan Lan có chút mơ hồ, không biết vì sao gian phòng này lại đặc biệt như vậy, vừa đi vào liền cảm giác được đặc thù. Nhìn bố trí, hẳn là thư phòng, lúc trước nàng quét dọn vệ sinh ở nhà cố chủ, cũng đã nhìn thấy những thứ giống vậy, nhưng lại không có yên tĩnh như ở đây.
Đây là thư phòng của Tống Thu, chưa từng có người ngoài bước vào, trong căn nhà này, chỉ có mẹ con các nàng cùng với Tống Thu, nghĩ tới đây, nội tâm Mã Lan Lan cảm thấy ngòn ngọt, nhịn không được nổi lên rung động. Nghĩ đến tiểu tâm tư này của mình, lại e lệ, bên tai lập tức đỏ lên, sợ bị Tống Thu nhìn ra, bề bộn cúi đầu xuống che giấu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top