Chương 7: nói chuyện phiếm
☆, nói chuyện phiếm
Đứng trước cửa phòng đóng chặc, Mã Lan Lan có chút do dự, không biết có nên gõ cữa hay không. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn một giờ chiều, nhìn đồ ăn được bày trên bàn, vừa hâm nóng, lại để một hồi, chỉ sợ sẽ nguội lạnh.
Tống Thu thức dậy muộn, không ăn điểm tâm, đây là việc Mã Lan Lan đã sớm quen, tuy rằng Tống Thu đã đáp ứng, buổi sáng sẽ giúp trông Mã nhi. Nhưng đối với việc này, Mã Lan Lan cũng không ôm kỳ vọng quá lớn, trong đáy lòng nàng không muốn quá mức ỷ lại vào người khác, cũng không muốn cho Tống Thu thêm phiền toái, còn có một chút đau lòng vì Tống Thu ngủ không đủ.
Chẳng qua là, tối hôm qua bị Tống Thu mắng làm cho nàng có chút rối loạn tiết tấu, mì tôm cũng không có tâm tình ăn, làm cho nàng hốt hoảng cả đêm cũng không an tâm ngủ được, phản phản phục phục tái hiện lại bộ dạng Tống Thu trước khi vào phòng. Thế nhưng nàng vẫn muốn đi vào phòng nhìn xem Tống Thu, không biết nàng có che chăn màn không, buổi tối có muốn uống nước không, nghĩ đi nghĩ lại, cũng cứ như vậy ngủ.
Buổi sáng đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy âm thanh Tống Thu rời giường, Mã Lan Lan mang theo Mã nhi đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, buổi sáng ôm Mã nhi vào phòng đọc sách. Mã nhi thật biết điều, biết mẹ muốn xem sách, liền tự mình ngồi trên giường chơi mấy món đồ chơi nhỏ của mình—— mấy cái hộp cơm riêng của nàng. Đảo mắt đã đến giờ cơm trưa, đợi trái đợi phải, vẫn không thấy Tống Thu đi ra, Mã Lan Lan cho con gái ăn no bụng, mình cũng miễn cưỡng ăn chút ít, đem phần giữ lại cho Tống Thu hâm nóng qua một lần
“Mẹ.” Mã nhi từ lúc sáng tỉnh lại đã nhìn vào cửa phòng của Tống Thu, nàng thích Tống Thu chơi mấy trò chơi nhỏ cùng nàng, hồi giờ mẹ không có chơi với mình lần nào.
“Mã nhi nghe lời, đừng ồn biết không?” thanh âm của nữ nhi không lớn, nhưng Mã Lan Lan vẫn làm độn tác chớ lên tiếng, ý bảo con gái không cần nói.
“Úc.” Mã nhi nhu thuận gật đầu, nhìn về phía mẹ làm cái mặt quỷ, le lưỡi, con mắt vẫn chăm chú nhìn vào cửa phòng của Tống Thu.
Do dự một hồi, nhìn xem đồng hồ đã sắp đến hai giờ chiều rồi, Mã Lan Lan cố lấy dũng khí gõ cửa, chưa gõ được cái thứ hai, bên trong liền truyền ra thanh âm.
“Vào đi, cửa không có khóa.” Thanh âm của Tống Thu như là từ xa truyền đến.
Đẩy cửa ra, Mã Lan Lan nhìn thấy giường chiếu một mảnh hỗn độn, hiển nhiên tư thế ngủ của người nào đó tối hôm qua là cực độ bất nhã. Lại nhìn Tống Thu, nàng đứng ở ban công trong phòng, cầm trong tay một điếu thuốc.
“Tới đây a.” Quay đầu nhìn nhìn người tới, Tống Thu trên mặt nhợt nhạt, không có gì thay đổi.
“Tôi muốn hỏi cô, có muốn ăn cơm trưa hay không” Mã Lan Lan đến gần vài bước, cũng không có đến rất gần.
“Tôi không có khẩu vị, tạm thời không muốn ăn, các người ăn đi.” Tống Thu hút một hơi thuốc, nhổ ra vòng khói. Mã Lan Lan đến gần mới nhìn thấy, nguyên lai trong mắt Tống Thu còn có thêm cô đơn.
“Tôi cùng Mã nhi đều đã ăn rồi, tôi thấy tối qua cô uống nhiều quá, hôm nay lại không có ăn cái gì, dạ dày khó chịu. Cho nên tự chủ trương mà tới hỏi hỏi cô” Mã Lan Lan mang theo một chút ý tứ giải thích, có lẽ câu mắng kia tối hôm qua, để lại chút ám ảnh cho nội tâm của nàng.
“Làm gì ở trước mặt tôi lại để ý cẩn thận như vậy? Có phải tối hôm qua bị sợ ?” Tống Thu dập tắt thuốc trong tay, tuy rằng còn thừa lại hơn một nửa, trên mặt nhàn nhạt cười.
Nhìn Tống Thu nghiêng qua nửa đầu, Mã Lan Lan có chút quẫn bách, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
“Tối hôm qua tôi quả thật uống nhiều quá, gặp được một số việc không hài lòng. Không phải tôi cố ý mắng cô đâu” Tống Thu nhắc tới tối hôm qua, cũng có chút ảm đạm.
“Không sao, cô tâm tình không tốt, không việc gì đâu.” Mã Lan Lan lần đầu tiên nghe được thanh âm mà nàng cảm thấy ôn nhu của Tống Thu.
“Tôi hung dữ với cô, cô ngược lại là tha thứ. Như thế nào, cũng không yêu cầu tôi nói xin lỗi sao?” Có chút buồn cười ôm ngực đứng đấy, Tống Thu trêu ghẹo nàng.
“Không cần nói xin lỗi, chút việc nhỏ ấy xin lỗi làm gì? Có điều lần sau cô không vui, cũng đừng uống rượu nhiều như vậy, đối với thân thể không tốt” Mã Lan Lan ngược lại không nghĩ tới muốn xin lỗi.
“Lan Lan, cái tính cách này của cô, về sau nếu gặp được người xấu, sẽ bị khi dễ sỉ nhục đấy. Cô phải học được tranh thủ, tranh thủ giành quyền lợi cho mình biết không?” Tống Thu đột nhiên tiến lên hai bước, đỡ bả vai Mã Lan Lan, có chút dùng sức, làm cho nàng ngẩng đầu nhìn mình.
“Sao?” Mã Lan Lan không quá hiểu được lời Tống Thu nói.
“Lan Lan, tôi nóng nảy là không tốt, tính cách cũng không tốt, nhưng tôi không phải người xấu, tôi sẽ không cố ý muốn hại ai. Chẳng qua là, trong lúc vô tình tôi sẽ làm tổn thương rất nhiều người, kể cả chính mình. Nhưng mà, cô không nên nhẫn nhục chịu đựng như vậy. Cô có cái gì không vui, cũng có thể nói ra, với tôi là như vậy, với người khác cũng có thể là như vậy.”
Tống Thu nói đoạn văn dài nhất, dừng dừng, nhìn Mã Lan Lan thực sự chăm chú nghe mình nói chuyện, nói tiếp: “Tuy rằng quê của cô không phải ở đây, nhưng cô không nên khắp nơi đều cảm thấy kém một bậc. Ở đây rất nhiều người, kỳ thật cũng không bằng cô, chỉ là do các cô cứ luôn nhường nhịn mới làm hư bọn họ đi”
“Tại sao cô phải nói với tôi những lời này?” Mã Lan Lan nghe hiểu được lời Tống Thu nói, thế nhưng nàng không hiểu, tại sao Tống Thu lại đột nhiên nói với nàng những thứ này.
“Bởi vì chứng kiến cô bị tổn thương, tôi cũng không chịu nổi.”
“Sáng hôm nay, tôi một mực hồi tưởng, nghĩ rất nhiều chuyện, tôi nghĩ đến mình trước đây. Thế nhưng lại càng nghĩ càng hồ đồ, chỉ có lúc nghĩ đến cô, giống như phát giác ra mạch suy nghĩ mới có chút rõ ràng.” Tống Thu nói xong chính mình nở nụ cười, thuận tay lại móc một điếu thuốc trong hộp thuốc.
“A?” Còn chưa đưa đến trong miệng, thuốc đã bị Mã Lan Lan cướp đi.
“Không phải cô nói tôi không hài lòng liền phải nói ra sao?”
“Tôi không thích cô hút thuốc.”
Tống Thu ngây người, không nghĩ tới Mã Lan Lan lại học được, lại còn rất nhanh.
“Tốt, vậy sau này không ở nhà hút thuốc lá.” Tống Thu hoàn toàn không có ý thức được, cái hứa hẹn này, có nghĩa là nàng phải chịu đựng bao nhiêu tra tấn của nghiện thuốc lá.
“Trong phòng cô đều là mùi thuốc lá, mỗi lần tôi vào quét dọn, đều là một đống tàn thuốc. Cô còn trẻ, hút thuốc nhiều như vậy đối với thân thể không tốt.” Sự câu nệ của Mã Lan Lan sau khi nghe Tống Thu nói một phen đều bị tan rã, bây giờ nói đều là lời đã giữ trong lòng rất lâu.
“Tôi trẻ tuổi? Tôi không nhỏ.” Tống Thu trong mắt hiện lên một vòng tang thương.
“Không có bao nhiêu tuổi, sao cô lại xem mình già” Mã Lan Lan cảm thấy có đôi khi tâm tính của Tống Thu thật sự rất lão đấy, động một chút lại nói mình già rồi.
“Cô a, so với tôi còn thích hợp làm lão sư hơn!” Tống Thu đột nhiên cảm giác được mình có chút đói bụng, đi đến phòng khách.
“Tôi đi hâm lại thức ăn” Mã Lan Lan nhìn Tống Thu đi tới bàn ăn, liền bước nhanh hơn, vượt qua nàng đi tới trước bàn.
“Vẫn còn ấm, có thể, không cần hâm” Tống Thu sờ lên bát thức ăn, cũng không có nguội bao nhiêu.
“Tôi có chừng mực, sẽ không tự tra tấn chính mình như trong tưởng tượng của cô đâu” Tống Thu giọng điệu chế nhạo lại làm cho Mã Lan Lan không tự chủ đỏ mặt.
“Thu.” Mã nhi trong phòng, nghe được thanh âm của Tống Thu, lắc lắc đung đưa đi ra.
“Mã nhi, nghe lời!” Tống Thu ôm lấy Mã nhi, thả trên đùi của mình.
“Có muốn ăn không?” Kẹp lên một miếng thịt, đung đưa trước mặt Mã nhi.
“Đừng để cho nàng ăn mấy thứ nhiều mỡ như vậy” Mã Lan Lan lên tiếng ngăn lại.
“Tôi chỉ trêu chọc nàng chơi thôi” Nói xong, Tống Thu chìm trong ánh mắt khát vọng của Mã nhi, đem miếng thịt một phát nhét vào trong miệng mình.
“Mã nhi, có phải buổi trưa ăn cơm không no không?” Nhìn Mã nhi mếu miệng, mặt mất hứng, Tống Thu nhẹ giọng hỏi.
Lắc đầu, Mã nhi chọt chọt bàn tay nhỏ bé, cúi đầu tự mình chơi, không muốn để ý tên gạt người Tống Thu nữa.
“Mã nhi, đợi tí nữa dì chơi với con được không? Còn chơi ngồi phi cơ.” Tống Thu sờ lên đầu Mã nhi, mềm đấy, thật ấm áp.
“Ân!” Nghe được Tống Thu nói, Mã nhi lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười.
“Cô ăn cơm đi, để tôi chơi với Mã nhi” Mã Lan Lan ôm Mã nhi ra, bước nhanh về phòng.
Nhìn bóng lưng của Mã Lan Lan có chút vội vàng, Tống Thu bỗng nhiên nở nụ cười. Vừa rồi biến hóa trên mặt Mã Lan Lan nàng nhìn thấy, một tia xấu hổ kia làm cho nàng cảm thấy rất có ý tứ.
Trở về phòng, tim Mã Lan Lan đập rộn lên, nàng không rõ vì sao vừa rồi Tống Thu thể hiện vẻ mặt ôn nhu với Mã nhi lại làm cho nàng động tâm như thế. Cảm giác đó hầu như chưa từng có qua, nàng loáng thoáng phát giác được tâm tư của mình, thế nhưng lại không dám xác định.
Chỉ có thể dựa vào lảng tránh để giảm bớt ngượng ngùng, vừa nghĩ tới tình cảm bí mật của mình, nàng lại khó tránh khỏi ảm đạm. Không biết cảm tình như vậy, Tống Thu có thể chán ghét mình hay không, còn muốn ở gần mình không, hầu như không cần đoán, nàng cũng biết, Tống Thu sẽ không thích nàng đấy.
Có ai sẽ thích một nông dân đến từ nông thôn, lại còn mang theo hài tử nhỏ như vậy. Muốn bằng cấp không có bằng cấp, muốn tướng mạo cũng không có tướng mạo, có thể nói, muốn cái gì cũng không có. Mã Lan Lan càng nghĩ càng khổ sở, thậm chí cảm thấy còn hèn mọn hơn cả xi-măng trong đất, chẳng qua là trong đáy lòng luôn luôn có một thanh âm nho nhỏ đang hò hét: ngươi không thử một lần, làm sao biết không được?
“Nghĩ gì thế?” Tống Thu ăn cơm xong, nhìn thấy Mã Lan Lan vẫn ôm hài tử ngồi trong phòng, không có đọc sách, cũng không có chơi, chỉ đang phát ngốc.
“Cô ăn xong? Để tôi đi rửa chén.” Nghe âm thanh của Tống Thu, Mã Lan Lan theo bản năng đứng dậy.
“Tôi rửa xong rồi, không cần nữa. Tranh thủ thời gian đọc sách đi, tôi đến bồi Mã nhi.” Nói xong cũng không cho Mã Lan Lan thời gian phản ứng, thoáng một phát liền ôm Mã nhi từ trong ngực nàng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top