Chương 3: công tác


☆, Chương 3: công tác

Mã Lan Lan như trước mỗi ngày mang theo Mã nhi đi ra ngoài tìm việc làm, thế nhưng trong công ty môi giới thấy rõ ràng gia chính rất thiếu nhân lực, lại thủy chung không có cố chủ thích hợp với hoàn cảnh của nàng xuất hiện. Tuy rằng tiên nhà mười ngày giao một lần, tiền cơm mỗi ngày cũng không nhiều, chỉ cần tự lo đồ ăn sáng là được, bởi vì trải qua mấy ngày quan sát, Mã Lan Lan phát hiện, Tống Thu sẽ không rời giường trước bữa trữa.

“Có bằng cấp gì?” Mã Lan Lan muốn đổi công việc thử xem, không biết làm nhân viên văn phòng thế nào.

“Cấp 3.”

“Có hộ khẩu ở đây không? Có kinh nghiệm không?”

“Tôi là người phương nam, chưa có kinh nghiệm”

“Vậy đi về chờ tin tức đi.” Tại Bắc Kinh, bằng cấp 3 đi ra ngoài còn muốn làm nhân viên văn phòng, hầu như không có khả năng.

Mã Lan Lan không thể không nghĩ tới đi làm phục vụ viên, thế nhưng đa số khách sạn đều muốn tìm nhân viên làm từ sáng đến tối, vậy thì nàng không có thời gian để chăm sóc Mã nhi, cho Mã nhi đi nhà trẻ, lại tốn một khoảng tiền lớn, hơn nữa mới hài tử một hai tuổi, người khác không muốn nhận, mình cũng không nỡ gửi.

“Cô tìm được việc chưa?” Lúc ăn tối, Tống Thu rảnh rỗi hỏi.

“Chưa tìm được.” Mã Lan Lan tâm tình sa sút.

Mã nhi tựa hồ có thể cảm ứng được tâm tình của mẹ, ngoan ngoãn không nhao nhao không làm khó, từng miếng từng miếng mà ăn cơm mẹ đút tới. Con mắt tròn quay nhìn chằm chằm vào Tống Thu, kỳ thật khi Tống Thu không hóa trang như hắc quỷ kia, nhìn qua cảm thấy rất thân thiết.

“Thấy a di mỗi ngày tới quét dọn không?”

“Ừ, có gặp hai lần.” Người quét dọn bình thường đều tới vào buổi chiều, bởi vì Tống Thu không thích bị người đánh thức. Có đôi khi Mã Lan Lan tìm việc làm trở về sớm thì gặp được.

“Những chuyện lặt vặt kia, cô có thể làm không?”

“Sao?”

“Chính là quét dọn nhà cửa, không phải cô thấy rồi sao. Đổi cho cô làm, cô làm được không?”

“Được, lúc ở nhà, mấy việc này tôi đều làm được.”

“Như vậy bắt đầu cuối tuần này, tôi sẽ không kêu người tới quét dọn nữa. Để cho cô làm. Mỗi tháng tôi sẽ trả lương cho cô.”

“A?” Mã Lan Lan mở to mắt.

“Tôi trả cho người ta mỗi tháng 1000, trả cho cô 1200. Cô nhận không?”

“Thế nhưng…” Mã Lan Lan đi tìm gia chính, vốn nghĩ làm ít nhất là hai nhà, như vậy một tháng cũng có chút tiền xoay sở.

“Nếu cô muốn tìm thêm nhà khác, chỉ cần sắp xếp được thời gian thì cứ đi. Dù sao tôi giao công tác chỗ này cho cô, mỗi tháng 1200.” Tống Thu biết rõ không có chỗ nào trả tiền lương 1200 đấy.

“Cảm ơn.” nội tâm Mã Lan Lan có chút kích động, nhưng lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.

“Đây là do cô lao động mà kiếm được, không cần cám ơn tôi. Với tôi mà nói, ai tới quét dọn cũng như nhau, chủ cần làm sạch sẽ là được. Cô ở đây, để cô quét dọn là tốt nhất rồi, tôi không thích trong nhà mỗi ngày có người lạ ra vào.”

Tống Thu nói chuyện nhanh, âm điệu không phập phồng, nghe không có cảm giác gì, nhưng Mã Lan Lan lại cảm thấy một tia ấm áp.

Khóe miệng có chút giơ lên, tuy rằng ở cùng Tống Thu không lâu, gặp mặt cũng chỉ giới hạn trong lúc ăn cơm. Nhưng nàng cảm giác Tống Thu là một người cẩn thận, luôn có thể không lộ dấu vết mà thay nàng giải quyết khẩn cấp. Trọng trách trên người trong lúc vô hình đã giảm bớt một chút, Mã Lan Lan bắt đầu cảm thấy, thật tốt khi chọn ở chỗ này.

Về sau, Mã Lan Lan lại tìm được một nhà cầm người làm, mỗi ngày buổi sáng nàng đi nhà cố chủ làm việc, quét dọn vệ sinh, thay người ta nấu cơm trưa, sau đó nhanh trở về ăn cơm cùng Tống Thu, buổi chiều ở nhà để quét dọn vệ sinh. Đến buổi tối, ăn cơm Tống Thu mua. Trước kia sau khi Tống Thu ăn xong đều tiện tay đem cà-mên mang đi ra ngoài ném đi, hiện tại Mã Lan Lan lo sạch sẽ trong nhà, không chịu để cho Tống Thu đem hộp cơm đều ném đi, mấy cái hộp đóng gói này đều dùng tiền mà mua đấy. Nàng đem rửa sạch sẽ, cất trong tủ, bây giờ đã cao thành một tòa tiểu sơn rồi. Cà-mên của Mã nhi đều có hình vẽ, liền giữ lại cho nàng làm đồ chơi. Mỗi ngày Mã nhi đều bưng lấy những cái cà-mên không này, sờ sờ đồ án phía trên, tự quyết định, cười hắc hắc.

Nửa đêm hôm nay, Tống Thu vừa từ bên ngoài trở về, chợt nghe thấy trong phòng Mã Lan Lan có tiếng vang, cẩn thận nghe lại, là âm thanh giường. Không đợi nàng đến gần, Mã Lan Lan mãnh liệt mở cửa ra, tóc còn có chút mất trật tự, trong ngực ôm Mã nhi muốn xông ra ngoài.

“Cô đi đâu vậy?” Tống Thu một phát bắt được cánh tay của nàng.

“Mã nhi, Mã nhi, bị bệnh!” Mã Lan Lan thần sắc bối rối, nhìn Mã nhi trong ngực, nói năng lộn xộn.

“Đưa tôi! Cô đuổi theo.” Cúi đầu nhìn Mã nhi, sắc mặt hơi trắng bệch, bên khóe miệng còn dính một ít vừa nôn ra.

Tống Thu nhanh tay quăng cái hộp màu đen lên sa-lon, sửa sang túi trên người, đoạt lấy Mã nhi liền quay người đi ra ngoài.

“Hộ sĩ, chúng tôi không biết hài tử bị cái gì, thượng thổ hạ tả, làm phiền cho khám gấp.” Xe rốt cuộc đến bệnh viện, Mã Lan Lan lần đầu tiên đi vào bệnh viện lớn như vậy, có chút mê muội, không biết nên chạy đi đâu, đành phải một đường theo sát Tống Thu.

“Qua bên kia đăng ký.” Hộ sĩ nhìn tình huống của Mã nhi, chỉ một chỗ cho các nàng.

“Cô trông chừng hài tử, chờ tôi một chút, đừng đi đâu cả.” Tống Thu đưa Mã nhi qua cho Mã Lan Lan ôm, chính mình đi đăng ký, đóng viện phí.

Thầy thuốc kiểm tra xong, nói là hài tử bị ngộ độc thức ăn nhẹ, ở lại bệnh viện quan sát một đêm có lẽ không có việc gì. Lúc này Mã Lan Lan mới yên lòng lại, cầm lấy đơn thuốc đi ra ngoài. Không nhìn thấy thân ảnh Tống Thu trên hành lang, đem con giao cho hộ sĩ, thấy nàng ngủ yên, lúc này Mã Lan Lan mới có thời gian đi tìm Tống Thu. Tìm rất lâu, mới nhìn thấy ngọn lửa nhỏ lóe lóe lên ở một bãi đất trống, Tống Thu mặc áo khoác sẫm màu, ẩn trong bóng đêm, chỉ dựa vào ngọn đèn của cao ốc sau lưng phản xạ lên thân thể, ngẫu nhiên làm cho người ta có thể tìm thấy.

“Đêm nay cám ơn cô, không có cô, tôi cũng không biết phải làm sao nữa.” Mã Lan Lan đi tới, đứng cách Tống Thu vài bước.

Trong nhà cha cũng  hút thuốc, hơn nữa hút thuốc so với người trong thành phố thuốc nặng hơn nhiều, cho nên Mã Lan Lan cũng không bài xích mùi thuốc lá. Nàng biết Tống Thu nghiện thuốc lá, mỗi lần từ trong phòng nàng dọn dẹp đều có thật nhiều tàn thuốc. Nhưng Tống Thu lại chưa bao giờ hút trong phòng khách, cho nên Mã nhi không ngửi thấy. Mã Lan Lan cũng không dám tới gần quá, bởi vì nàng biết rõ Tống Thu không thích người khác thân cận nàng quá.

Luôn luôn có một khoảng cách như vậy, Tống Thu không để cho người khác tiến vào, tựa như gian phòng chính giữa mà Mã Lan Lan chưa bao giờ mở ra. Nàng chỉ biết là, Tống Thu mỗi chiều đều đi vào trong đó, nhưng nàng lại không biết Tống Thu ở bên trong làm gì, cũng nghe không được âm thanh gì.

“Tại sao lại ngộ độc thức ăn? Cô có cho Mã nhi ăn cái gì khác không?” Tống Thu nghĩ không ra, đồ ăn mà không phải nàng mua, thì chỉ có bữa sáng, nhưng mà nàng ăn phần Mã Lan Lan lưu cho nàng, cũng không có gì dị thường a.

“Hôm nay từ chỗ cố chủ cầm khối Socola về, Mã nhi chưa từng ăn, la hét muốn ăn, tôi liền, tôi liền tách ra một khối nhỏ…” Mã Lan Lan cúi đầu, như là làm sai chuyện.

“Socola? Cô lấy ở nhà người ta sao?” Tống Thu lông mi chớp chớp.

“Không có! Là trước khi tôi đi đại tỷ kia cố nhét cho tôi, nói là bằng hữu nàng từ nước ngoài mang về, để cho tôi mang về cho hài tử nếm thử.” Mã Lan Lan quật cường giải thích, nàng tuy nghèo, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy đồ ở nhà cố chủ.

Không biết vì cái gì, Mã Lan Lan cảm thấy Tống Thu hỏi nàng như vậy, lại làm cho lòng của nàng từng đợt khó chịu, có loại ủy khuất không nói ra được chắn ở trong lòng. Ánh mắt của nàng lớn mà sáng ngời, trong đêm yên tĩnh, cùng điếu thuốc trong miệng Tống Thu lẫn nhau chiếu rọi.

“Mã nhi không có việc gì rồi, cô ở chỗ này cùng nàng a, ngày mai tôi tới đón hai người. Tôi mệt nhọc, đi về ngủ.” Tống Thu tắt thuốc lá, nhấc chân chuẩn bị ly khai.

Đi vài bước, lại ngừng lại, xoay người hỏi Mã Lan Lan, “Cô cho tôi địa chỉ của cố chủ kia, ngày mai tôi đến đó nói với họ một tiếng, cô không đi làm được, để họ tìm người khác thay thế.”

“Không cần làm phiền, tôi gọi điện cho đại tỷ là được…” Mã Lan Lan còn không nỡ bỏ phần công tác này.

“Gia chính tùy thời đều có thể tìm, cô bồi Mã nhi nhiều một chút. Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!”

Tống Thu cầm địa chỉ, như một trận gió tiêu tán trong bóng đêm. Mã Lan Lan nhìn xem bóng lưng nàng rời đi, có loại cảm giác phức tạp. Nhớ tới vừa rồi nàng ôm Mã nhi đứng đó chờ Tống Thu, nhìn nàng tới tới lui lui trong đại sảnh, cầm trong tay thật nhiều giấy tờ còn có tiền, lại xử lý sự tình ngay ngắn rõ ràng, làm cho người ta có loại hướng tới dựa vào.

Ngày hôm sau, Mã Lan Lan tỉnh lại, đến dưới lầu bệnh viện mua cho Mã nhi chút cháo trắng, mua cho mình cái bánh bao. Sắc mặt Mã nhi còn có chút tái nhợt, bất quá tinh thần khôi phục chút ít, trông thấy mẹ cũng sẽ nở nụ cười. Điều này làm cho tâm tình của Mã Lan Lan nhẹ nhõm… bắt đầu vắt khăn lông lau sach sẽ cho Mã nhi, chờ Tống Thu tới đón các nàng.

“Cô là cố chủ của Mã Lan Lan?” Tống Thu đập vang lên cửa nhà kia.

“Cô là?”

“Tôi là bằng hữu của nàng, hôm qua cô cho nàng cái quái gì?” Trong tay đưa lên Socola tìm được trong phòng của Mã Lan Lan.

Vẫn còn dư lại một khối to, Mã Lan Lan thật sự đâu cam lòng đưa nhiều cho Mã nhi ăn.

“Tôi tốt bụng cho nàng ăn.”

“Đừng tưởng rằng mỗi người đều đơn thuần giống nàng, tôi cũng không dễ lừa. Cô khi dễ nàng xem không hiểu đúng không? Tôi cho cô biết, nếu như tôi muốn, đêm nay cô phải ở lại trong đồn!”

“Cái tên này đang làm gì vậy? Mới sáng sớm đã chạy đến nhà người khác đe dọa?” Nam chủ nhân nhà đối phương cũng đi ra.

“Tôi cảnh cáo các người, về sau tâm tư sạch sẽ một ít cho tôi, đừng có xem người khác như kẻ trộm mà đề phòng! May mắn lần này hài tử không xảy ra chuyện lớn, bằng không thì sau này các người sẽ không có được một ngày tốt lành đâu!” Tống Thu đem Socola hung hăng vứt trên sàn nhà, dùng chân liều mạng mà giẫm vỡ, dính chắc trên sàn nhà bằng gỗ, chủ nhà nhìn mà đau lòng một hồi.

Tống Thu giận dữ rời đi, hiển nhiên nam chủ nhân còn không biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, bất quá vừa rồi câu cuối cùng người nọ trước khi đi nói có ý gì?

“Cô làm gì tiểu Mã?”

“Hỏi cái gì mà hỏi? Cái loại nữ nhân nhà quê này, chỉ có nam nhân các ông mới để ý!”

“Cô đang ở đây nói bậy bạ cái gì?”

“Ông còn không biết xấu hổ nói! Mỗi lần nàng tới đây quét dọn, ông không nhìn chằm chằm vào người ta, hỏi han ân cần hay sao?”

“Tôi thấy tiểu Mã còn trẻ như vậy đã đi ra làm công, vất vả, quan tâm một chút.”

Trong phòng vừa mới bắt đầu cãi lộn, Tống Thu đón xe đến bệnh viện, càm túi kẹo màu sắc rực rỡ trên tay

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top