Chương 1: phòng cho thuê


☆, chương 1: phòng cho thuê

“Lão bản, xin hỏi còn phòng giá rẻ không?” Mặc áo khoác có chút bạc màu, Mã Lan Lan có chút câu nệ, dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong hỏi.

“Sao? Cô muốn phòng bao nhiêu tiền?” Lão Vu mở văn phòng môi giới bất động sản này đã nhiều năm rồi,  mỗi ngày khách hàng lui tới hắn đã nhìn nhiều.

“Giá cả tiện nghi một chút.” Thanh âm của Mã Lan Lan thật thấp.

“Ơ, còn mang theo trẻ em a, tầng hầm có thể không ở được.” Lão Vu vừa chồm ra phía trước nhìn, liền thấy một hài tử vừa chập chững.

“Không phải phòng ở tầng hầm thì cần bao nhiêu tiền?” Mã Lan Lan có chút lo nghĩ mà níu lấy góc áo, do dự nói.

“Chỗ này của tôi có một gian phòng rất thích hợp, giá tiền cũng không đắt, chỉ có điều khách thuê khác có chút nóng nảy cổ quái, cô muốn vào ở, phải qua được cửa của nàng trước” Lão Vu suy tư một hồi, tròng mắt đảo quanh, tựa hồ nghĩ tới một người.

Hắn cũng đang buồn căn phòng kia không cho thuê được, Tống Thu mỗi ngày chạy đến tìm hắn nói nói, phiền muốn chết. Hiện tại vừa vặn, tốt nhất cô nương trước mắt này có thể hợp mắt nàng, như vậy, về sau hắn cũng có thể thanh tịnh một chút. Bất quá, đứa bé kia, xem ra có chút phiền toái.

“Đừng có gấp ha ha, bây giờ tôi liền gọi điện thoại cho nàng, gọi nàng tới đây, sau đó, các cô tâm sự.” Lão Vu vừa cười trấn an Mã Lan Lan, để cho nàng ngồi đợi trên ghế,  sau đó chậm rì rì mà lấy điện thoại cầm tay ra.

Chỉ lát sau, Tống Thu liền tới. Mã Lan Lan cùng hài tử chơi, cũng không có  để ý người tới. Đến khi Tống Thu phát ra tiếng vang lớn, mới chậm rãi ngẩng đầu.

“Lão Vu, không phải ông nói có người muốn thuê phòng sao? Người đâu?”

“Ừ.” Lão Vu chỉ chỉ Mã Lan Lan, còn có em bé của nàng.

“Ông có ý gì?!”

Tống Thu vừa vào cửa liền thấy Mã Lan Lan đang ngồi đó đùa hài tử, cũng bởi vì nhìn thấy hài tử này mới bỏ đi ý niệm trong đầu, nàng bắt bẻ khách thuê như vậy, lão Vu sao có giới thiệu khách nhân mang theo hài tử cho nàng?

“Mang theo hài tử, không thể ở tầng hầm, ta cũng phải có chút lương tâm không phải sao? Hơn nữa, nhà cô có gian phòng trống ở giữa, vừa lúc có thể cho thuê.” Lão Vu đẩy cặp kính lão.

“Ông đã quên người thuê trước vì sao bị tôi đuổi đi rồi sao?” Tống Thu tức giận nói.

“Lần này không giống, đứa nhỏ này đã lớn, buổi tối sẽ không tùy tiện khóc rống, lại là độ tuổi thú vị. Người thuê trước, mỗi đêm đều mang đàn ông về, ai có thể yên tĩnh?” Lão Vu vẫn còn làm công tác tư tưởng cho Tống Thu.

Mã Lan Lan một mực không mở miệng, nhẹ nhàng cầm cánh tay hài tử đang vung vẩy, ý bảo nàng nhỏ giọng một chút. Sau đó một mực cúi đầu, nghe Tống Thu cùng lão Vu đối thoại. Lúc nghe được Tống Thu bài xích nàng mang theo hài tử, khóe miệng vẫn nhịn không được cong xuống đất.

“Cô muốn thuê phòng? Ở bao lâu?” Tống Thu sau khi bị lão Vu dốc sức liều mạng nháy mắt, thật không tình nguyện đi về phía Mã Lan Lan.

“Tôi không đem theo nhiều tiền lắm, chờ tôi tìm được công tác…” Mã Lan Lan vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương.

“Phòng của tôi, thuê ít nhất ba tháng, cô có đủ tiền không?” Tống Thu không có kiên nhẫn cùng nàng hao tổn, đi thẳng vào vấn đề.

“Cái kia, một tháng bao nhiêu?”

“1500 khối một tháng.”

Mã Lan Lan có chút sững sờ, mắc như vậy! Tài sản của nàng hiện giờ cũng chỉ còn lại có 2500 mà thôi.

Thấy nàng không trả lời, Tống Thu giật giật lông mày.

“1500, bao điện nước gas, còn có wifi mạnh.”

“Tôi không dùng wifi.” Mã Lan Lan nghĩ có thể bớt thêm một chút không.

“Không bao wifi vậy bao ăn.” Tống Thu mượn cơ hội đánh giá người trước mắt, từ cách ăn mắc trên người Mã Lan Lan, có thể tưởng tượng tình huống kinh tế của nàng. Nhìn lại đứa bé bên cạnh, khuôn mặt hồng hồng, thật đáng yêu, nhưng vừa nhìn chính là dinh dưỡng không đầy đủ, tóc có chút vàng.

“Cô nương, đây chính là đại tiện nghi a, tranh thủ thời gian đáp ứng a!” Lão Vu mãnh liệt đứng lên, hướng Mã Lan Lan phất tay, kêu nàng tranh thủ thời gian gật đầu.

Chuyện tốt như vậy, qua thôn này sẽ không còn xóm rồi.

“Có muốn thuê hay không? Tôi còn có việc, không có thời gian ở chỗ này cho cô hao tổn.”

“Vậy, tốt.” Mã Lan Lan nhấc hành lý lên, nắm tay hài tử, đi theo Tống Thu đến đầu hẻm.

Lão Vu duỗi dài cổ, nhìn xem bóng lưng hai người rời đi, lại đẩy kính mắt, có chút không rõ ràng cho lắm.

“Tống Thu này, không nghĩ tới lại rộng rãi như vậy, thật sự là ban ngày gặp quỷ rồi.”

Lão Vu từ lúc mở môi giới đến bây giờ, Tống Thu có thể đứng vào tóp ba hộ khách khó khăn nhất, không nghĩ tới giật dây một chút như vậy, vậy mà đơn giản làm xong. Rút cuộc có thể yên tĩnh một đoạn thời gian, không cần mỗi ngày bị nàng phiền, thật hy vọng người nọ có thể ở lại luôn.

“Cô đi nhanh chút.” Tống Thu đi ở phía trước, cảm giác người phía sau cước bộ càng ngày càng chậm, làm cho mình không thể không thả chậm bước chân, quay đầu lại thúc nàng.

Nhìn Mã Lan Lan một tay cầm túi hành lý, một tay nắm tay hài tử đi tập tễnh, đi thật khó khăn. Khóe miệng giật giật, đi trở về vài bước, vươn tay, muốn cầm túi hành lý của nàng.

“Không cần, tôi có thể.” Mã Lan Lan cười cười với nàng, nắm thật chặt đồ vật trong tay.

Hài tử ngẩng đầu nhìn mẹ, lại nhìn Tống Thu một chút, cũng nở nụ cười.

Ánh mắt to mà sáng ngời, rất giống Mã Lan Lan, nhưng chỉnh thể hình dáng của hài tử lại khác biệt rõ ràng với Mã Lan Lan. Trong đầu Tống Thu chợt lóe lên, có chút hiếu kỳ hình dạng phụ thân của hài tử. Đoán chừng đứa nhỏ này lớn lên giống cha.

“Cô tên là gì?” Tống Thu thả chậm bước chân, cùng Mã Lan Lan kề vai sát cánh đi tới.

“Mã Lan Lan.”

“Tống Thu.”

“Cô là người nơi nào?” Nghe khẩu âm của nàng, không phải người Bắc Kinh.

“Một tiểu thành phía nam, chắc cô không biết đâu.” Mã Lan Lan có chút lảng tránh vấn đề này, Tống Thu vốn là thuận miệng tìm chủ đề, cũng không có miệt mài theo đuổi.

“Đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi?”

“Hai tuổi.”

“Tên gì?”

“Mã nhi.”

“Cô đặt cho hài tử tên này?” Tống Thu có chút ngạc nhiên nhìn Mã Lan Lan, lại nhìn hài tử mắt to.

“Người trong nhà văn hóa không cao, vẫn theo họ của tôi.”

“Nàng cũng không thể gọi Mã Mã nhi a?” Tống Thu khóe miệng co giật, nín cười.

“Úc không, tên của nàng là Mã Duyệt. Bình thường tôi cũng gọi nàng Mã nhi.” Mã Lan Lan lúc này mới phản ứng lại, đoán chừng thời gian gọi đại danh của hài tử quá ít, cho nên trong đầu nàng chỉ nghĩ đến tên mụ là Mã nhi.

“Đưa hành lý cho ta, đi nhanh lên một chút, đi chậm có thể sẽ không có cơm ăn.” Tống Thu đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đoạt lấy túi hành lý, bước chân bước nhanh hơn.

“Mã nhi, Mẹ ôm con đi.”

“Con muốn tự đi.” Thanh âm của Mã nhi thật rất nhỏ, hầu như sắp nghe không được, nhưng Tống Thu cảm giác mình đi ở phía trước, cũng đã nghe được.

“Ngày mai sẽ để cho Mã nhi tự đi được không?”

“Ân, vậy Mẹ ôm.” Mã nhi mở ra hai tay, lúc Mã Lan Lan ôm nàng vào trong ngực thì nở nụ cười tươi, cười vô cùng xán lạn. Lúc Tống Thu quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt ánh mắt sáng ngời có thần.

“Ừ, tôi ở tiểu khu này.” Rẽ nhiều cái ngoặt, Mã Lan Lan trông thấy Tống Thu ngừng lại, chỉ chỉ cư xá ở đường đối diện.

“Xinh đẹp như vậy!” Mã Lan Lan vốn tưởng rằng phải đi vài chuyến xe, còn đi rất lâu, bằng không thì 1500 khối có thể thuê được cái phòng gì ở đây?

“Hai người qua đường trước, đến trước cửa tiểu khu chờ tôi.” Tống Thu quay người liền đi tiếp về phía trước, để Mã Lan Lan từ ngã tư này đi qua đường trước.

“Mẹ.” Mã nhi uốn tại trong ngực Mã Lan Lan, hiển nhiên nàng không thể lý giải lời Tống Thu vừa nói.

“Mã nhi nghe lời, chúng ta sắp đến nhà rồi.” Mã Lan Lan hôn khuôn mặt nữ nhi một chút. Đi về phía Tống Thu vừa chỉ.

Đứng ở cửa tiểu khu, đến gần mới phát hiện phòng an ninh rất lớn, xe ra vào cũng thật nhiều, người đến người đi, đều nhìn nàng dò xét. Có chút quẫn bách ôm hài tử đứng ở đó, cố gắng xem như không thấy những ánh mắt kia, sợ Mã nhi bị những ánh mắt này quấy nhiễu, Mã Lan Lan lại để cho con gái úp vào vai của mình, ngủ trước một chút. Nàng có chút lo lắng nhìn chung quanh, một mực nhìn về phía Tống Thu biến mất.

Nhưng thân ảnh của Tống Thu tựa hồ không có xuất hiện qua, nàng mang theo hành lý của nàng, cứ như vậy cùng nàng phân tán tại giao lộ. Mà bây giờ, nàng ôm hài tử, đứng ở cửa ra vào Tống Thu chỉ cho nàng, lại lâm vào một loại mờ mịt trong khi chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top