Chương 83

Lần nữa thấy ngốc thiếu, ngốc thiếu rõ ràng sửng sốt một chút.

Hồi phục tinh thần liền không ngừng mắng Vân Ca: "Ngươi ngốc a! Ta không giúp được ngươi cái gì, ngươi cảm thấy ngươi có thể trực tiếp giải quyết nàng? Thế nào ngu xuẩn thành như vậy a! Sách lược hiểu hay không? Ngươi rốt cuộc hiểu cái gì gọi là sách lược hay không?!"

"(⊙o⊙)...." Vân Ca cảm thấy... Nàng không hiểu.... Ngốc thiếu này tư duy quá kỳ hoặc, thấy Huyễn Mạt còn có một đám người đứng ở đối diện nàng chờ nàng, phản ứng đầu tiên không phải là ta đã phản bội... Ách... Sai, không thể dùng phản bội, là lừa gạt nàng sao?

"Câm miệng! Ngu xuẩn!" Huyễn Mạt lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn về phía ngốc thiếu phá lệ băng lãnh.

Lần này chọc giận ngốc thiếu rồi, cái gì gọi là ngu xuẩn: "Ngươi một phàm nhân ngu xuẩn yếu ớt, thật sự cho rằng tu tiên thì thần linh rồi...."

Ngốc thiếu còn muốn nói điều gì, cuối cùng bị Vân Ca một đạo lôi điện bổ tới, Huyễn Mạt là phàm nhân do ma và thần sinh ra, mặc dù câu nói kia của ngốc thiếu không có ý tứ này, nhưng Vân Ca vẫn nổi giận.

Vân Ca cũng hiểu đại khái, ngốc thiếu này căn bản có thể cũng không biết quan hệ giữa nàng và Huyễn Mạt.

"Ngươi... Ngươi...." Ngốc thiếu thật nhanh tránh né, nhưng nhìn đến người công kích nàng là Vân Ca, lập tức vẻ mặt ủy khuất, khổ sở, phẫn nộ, cuối cùng hóa thành run rẩy chỉ vào Vân Ca.

Vân Ca có loại cảm giác như nàng đã mà một chuyện rất vô nhân đạo. Xoa mũi, là cái lông gì nàng lại có cảm giác như khi dễ trẻ em thiểu năng...

"....." Huyễn Mạt càng khó chịu, kẻ ngu xuẩn này cùng sư tôn không có quan hệ gì, dựa vào cái gì dùng vẻ mặt như thế nhìn sư tôn? Huyễn Mạt trực tiếp xuất thủ.

Huyễn Mạt vừa ra tay, ngoại trừ Lâm Duyên cùng Băng Lăng bảo hộ bên cạnh Vân Ca, những người khác cũng ra tay.

Vân Ca muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng bị Lâm Duyên giữ lại: "Đại sư tỷ, Huyễn Mạt có thể giải quyết."

Vân Ca nhìn một chút vài người đang giao thủ, cuối cùng gật đầu, trở lại vị trí của mình, chú ý quan sát tình huống.

Vân Ca quả nhiên không có đoán sai về năng lực của ngốc thiếu này, chỉ có thể nói, tiên nhị đại chính là rất trầu bò.

Khiến Vân Ca kinh ngạc chính là thực lực của Huyễn Mạt càng ngày càng mạnh, bởi vì đẳng cấp của Phật Tu không giống linh tu, dựa vào cái gọi là trúc cơ, kết đan, nguyên anh, như vậy để phân chia, thậm chí Phật Tu không có lôi kiếp, mỗi lần Huyễn Mạt đi ra ngoài lý do đều là nơi này không thích hợp cho Phật Tu tu luyện, cho nên muốn đi ra ngoài. Nhưng Vân Ca cũng không biết Huyễn Mạt đã đạt đến cảnh giới cao như vậy.

Vân Ca trong lòng suy nghĩ, một lát nữa vẫn nên khuyên Huyễn Mạt không nên đánh chết ngốc thiếu này.

Sau đó... Còn chưa nghĩ xong, chợt nghe đến bên kia truyền đến một thanh âm: "Đừng đánh, đừng đánh, ta đầu hàng....."

Ha ha... Cốt khí tiên nhị đại của ngươi đâu?

Ha ha... Ngươi vừa rồi khí phách bức người đi đâu rồi?

Huyễn Mạt cũng không quan tâm việc ngốc thiếu đầu hàng, công kích gì cũng trực tiếp hướng trên người nàng chào hỏi.

"Đau quá, đừng đánh!" Giọng nói trở nên có chút phẫn nộ rồi.

Vân Ca đã triệt để hết chỗ nói rồi, thật là ngươi vĩnh viễn đều đoán không được một khắc sau ngốc thiếu sẽ làm cái gì, có lẽ chính bản thân nàng cũng không biết.

"Vân Ca a! Các ngươi đôi cẩu nữ nữ phản bội ta, bây giờ còn muốn giết ta...." Bên kia nhìn thấy Huyễn Mạt không để ý tới, không thể làm gì khác hơn là gào khan, nếu như không phải là chiêu thức , tu vi của nàng bị giới quy trấn áp, làm sao có thể đánh không lại mấy phàm nhân ngu xuẩn này.

Trong mắt ngốc thiếu, cho dù là phủ thêm lớp vỏ người tu tiên cũng không sửa đổi được bản chất phàm nhân của các nàng.

"...." Vân Ca nghe được chữ cẩu, khóe miệng giật một cái, cuối cùng nói một câu, bảo đảm Huyễn Mạt có thể nghe được: "Nàng da dày, không đánh chết là được rồi."

Huyễn Mạt trực tiếp hạ một cấm chế lên người kia, bản thân đi về phía Vân Ca.

Ngốc thiếu thấy Huyễn Mạt hạ cấm chế, nở nụ cười: "Ngươi mới không có khả năng hạ cấm chế cho ta đâu?"

Lời mới vừa nói ra liền phát hiện mình bị cái gì đó gắt gao đè lại, khóc không ra nước mắt.... Nàng bị hạ cấm chế...

Vân Ca thấy cảnh tượng như vậy, không phúc hậu mà nở nụ cười, nàng thật lâu trước đây đã nghĩ hạ nhuệ khí của kẻ này!

Miệng tiên không có nhân quyền!

Vân Ca ôm lấy Huyễn Mạt đang chồm đến như con thỏ: "Mạt Mạt rất tuyệt~."

Vân Ca cảm thấy cuộc sống rất nhanh thì sẽ biến thành, vuốt lông của Huyễn Mạt → vuốt lông cho Huyễn Mạt! → vuốt lông cho Huyễn Mạt....

"Sư tôn ~" Huyễn Mạt ngữ khí ngọt ngào: "Chúng ta đi thôi."

Vân Ca gật đầu, khóe mắt liếc nhìn liền thấy ngốc thiếu mở to hai mắt bị Lâm Duyên xỉ vào trán...

Vân Ca....

Hai ngốc thiếu tụ lại một chỗ?

Vân Ca cuối cùng nhìn ngốc thiếu vẻ mặt ngạo khí ngồi trên thân kiếm, đỡ trán, hiện tại vấn đề đến rồi, hàng này nên xử lý như thế nào?

Chờ một chút, ngươi ngươi ngạo kiều cái gì a! Vừa rồi không cốt khí mà đầu hàng ngươi đã quên? Hơn nữa ngươi ngốc nghếch ngồi trên thân kiếm, tư thế y như một đứa trẻ thiểu năng, có cái gì có thể kiêu ngạo?

Vân Ca nhìn về phía Huyễn Mạt bên cạnh, biểu tình trên mặt Huyễn Mạt có chút phức tạp, trong lòng Vân Ca mềm nhũn, đoán được Huyễn Mạt nhất định là vì ngốc thiếu kia nói cho cùng cũng có quan hệ huyết thống cho nên không tiện xử lý.

Không thể không nói, Vân Ca suy nghĩ quá nhiều , Huyễn Mạt nghĩ là cái lông gì, tại sao nàng không thể lập khế ước chủ phó?

Là cái lông gì lại xuất hiện một người nàng giết không được? Giết không được cũng thôi đi, còn không lập được khế ước chủ phó?

Huyễn Mạt đột nhiên nghĩ đến gì đó, thần sắc thoáng chốc âm trầm.

Khế ước chủ phó của nàng rất bá đạo, nhưng... Không thể lập với người có quan hệ huyết thống...

Vân Ca căn bản không biết, lúc bản thân cùng Huyễn Mạt một bên ân ân ái ái, một bên nói chuyện, đã quên mất một số việc quan trọng, nàng căn bản không nói với Huyễn Mạt nàng hoài nghi ngốc thiếu này muội muội nàng.

Huyễn Mạt lúc này trên cơ bản cũng nghĩ tới, nhìn người nào đó ngốc nghếch ngồi xổm bên cạnh, ngước cổ lên nhìn, Huyễn Mạt không biết vì sao trong lòng thoáng qua một tia ghét bỏ.....

Giết không được, lập khế ước không được, như vậy thì xem như nuôi một sủng vật chỉ số thông minh thấp đi...

Trong lòng Huyễn Mạt nhanh chóng quyết định.

Ngốc thiếu một mình ngồi trong một góc, cấm chế đã kìm hãm tu vi và hành vi của nàng, nàng chỉ có thể ở yêu một tư thế.

Bởi vì ngự kiếm phi hành, gió lạnh vù vù thổi vào mặt, Vân Ca Lâm Duyên vài người đều là theo thói quen dùng linh khí cản gió.

Nhưng ngốc thiếu không ai giúp che chắn, chỉ có thể chấp nhận.

Chỉ chốc lát sau, liền thấy ngốc thiếu ngồi mình ngốc nghếch ngồi dưới đất, tóc bay loạn, nước mắt nước mũi chảy xuống...

Đây mới thật sự sống trẻ thiểu năng...

Huyễn Mạt nhíu mày, vẫn là không nhịn được động thủ, sau đó liền thấy ngốc thiếu cùng mọi người tách ra.... tách ra...

Huyễn Mạt đây là ghét bỏ ngốc thiếu đi? Nhất định là!

Đây đại khái là tiểu công chúa của thần giới lần đầu tiên gặp phải chuyện bi thảm như vậy, là chuyện bi thảm nhất....

Tâm đều nát....

"Đây là cái ngươi gọi là thiện lương đơn thuần?" Vân Ca nhịn không được hỏi Lâm Duyên.

"Không không không!" Lâm Duyên vội vàng lắc đầu: "Cái này gọi là nhân sinh sụp đổ! Tuyệt đối chuyện không liên quan đến ta! Nhân vật do ta viết là quá mức đơn thuần, dễ bị khi dễ, không phải nói ngu xuẩn không nhân quyền..."

Ngu xuẩn không nhân quyền....Là cái lông gì sao lại cảm thấy đây là cánh chính xác để hình dung kẻ đáng thương trước mắt a?

Vân Ca không đúng lúc mà nghĩ đến.

"Được rồi, đại sư tỷ, theo lý thuyết, hiện tại không nên gặp phải ngốc thiếu này." Lâm Duyên nhíu mày, nàng thật sự nghĩ không ra, vì sao nhanh như vậy liền xuất hiện?

"Muốn biết tại sao nàng lại xuất hiện ở tu tiên giới? Chuyện này còn không đơn giản?" Vân Ca nhìn một chút Huyễn Mạt đang quay mặt sang chỗ khác.

Huyễn Mạt hiểu ý, giải khai cấm chế cho trẻ thiểu năng, sai. Là cấm chế ngoài miệng.

Vừa giải trừ, ngốc thiếu liền gào lên: "Các ngươi không thể đối với ta như vậy, ta là thần nữ!"

"....." Lâm Duyên cảm thấy rất muốn biết vì sao Vân Ca nói muốn biết nguyên trẻ thiểu năng này lại xuất hiện ở đây rất đơn giản rồi. Nhưng vì sao nàng một chút cũng không cao hứng? Cũng đúng, mặc dù đối với ngốc thiếu này mà nói, coi như là coi như là mẹ kế, nhưng mẹ kế cũng là mẹ! Thấy con của mình giống như trẻ thiểu năng, quả thực không vui là chuyện rất bình thường.

Vân Ca ngồi xuống, khẽ cong khóe môi, cười nhạt: "Chỉ bằng dáng vẻ hèn nhát của ngươi, còn là thần nữ? Nói là bệnh tâm thần cũng không sai a, nga, ngươi khẳng định không biết cái gì gọi là bệnh tâm thần."

"Chính là đầu óc có vấn đề, cũng chính là trẻ thiểu năng." Lâm Duyên lập tức dán đến, bổ sung.

"....." Ngốc thiếu sửng sốt một chút, sau đó lập tức cảm thấy bị vũ nhục: "Các ngươi đám phàm nhân ngu xuẩn này...."

Vẫn chưa nói hết đã bị đánh gãy: "Không thể đổi từ khác sao? Ngươi từ nhỏ thiếu canxi, lớn lên thiếu tình thương, cậu không thương bà ngoại không yêu. Má trái thiếu nhéo, má phải thiếu tát. lừa thấy lừa đá, heo thấy heo đạp. Trời sinh chính là trái hoàng qua, thiếu bị chụp! Lớn lên là quả hạch đào, thiếu nện! Cả đời là cái máy hỏng, thiếu đạp! Tìm một người thê tử thuộc loại đinh ốc, thiếu vặn! Bao nhiêu hàm súc đúng không ~ ~." Lâm Duyên nhìn thấy chưa đủ lại đâm thêm một dao.

Tuy rằng không hiểu nhiều từ ngữ cá biệt, nhưng tổng thể vẫn rõ ràng, ngốc thiếu tức giận đến mặt đỏ bừng: "Ngươi... Ngươi... Ngươi mới tìm thê tử!"

Lâm Duyên, Vân Ca: "......"

Ngươi bắt sai trọng điểm rồi biết không?

Thế giới của Ngốc thiếu thật là khó hiểu!

" Thần nữ mới sẽ không tìm thể tử! Mẫu hậu đã nói, người của thần giới đều là của ta!"

"Bầy đàn? Các ngươi khẩu vị rất nặng nga!" Lâm Duyên mở to hai mắt nhìn về phía ngốc thiếu.

Ngốc thiếu tuy rằng không hiểu cái từ này, nhưng khi nhìn đến ánh mắt rõ ràng ghét bỏ của đối phương, cũng đại khái đoán được, nhất thời nổi giận: "Các ngươi có thả ta về hay không!"

"Xấu hổ, chúng ta chưa từng nghĩ..." Lâm Duyên vuốt tay, nói.

Mấy người nam nhân, quả đoán dời ánh mắt, không sai, bọn họ vẫn luôn không có cảm giác tồn tại, giờ khắc này cũng không cần có cảm giác tồn tại!

"....." Ngốc thiếu lần đầu tiên gặp phải người như Lâm Duyên, gấp đến độ sắp khóc: "Ta thật sự là thần nữ!"

"Làm sao có thể? Thần nữ làm sao có thể ở tu tiên giới, mấu chốt là, thần nữ làm sao có thể xấu như vậy?" Lâm Duyên ghét bỏ nói.

Xù lông rồi! Cơ hồ là trong nháy mắt liền xù lông rồi! Ngươi có thể nói một nữ nhân không ôn nhu, có thể nói có thể nói một nữ nhân chỉ số thông minh thấp thậm chí có thể nói một nữ nhân có phong thái nam nhân, nhưng ngươi tuyệt đối không thể nói một nữ nhân xấu!" Ta xấu chỗ nào! Ta là đệ nhất mỹ nữ của thần giới có được hay không?!"

"Nếu như ngươi là thần nữ, là thần giới đệ nhất mỹ nữ, ngươi sẽ bị lưu đày tới tu tiên giới?" Lâm Duyên nhướng mày.

"Không phải lưu đày, là tự ta lén lút xuống đây!" Ngốc thiếu gào lên, nàng mới không phải bị lưu đày! Mẫu hậu yêu nàng như vậy!

"Vậy ta hiểu được, ngươi ở tại thần giới khẳng định làm người ta chán ghét, lớn lên lại xấu xí, cho nên xuống đây lâu như vậy cũng không có người nào đến tìm!" Lâm Duyên tiếp tục đâm dao.

"Ngươi mới xí! Ngươi mới khiến người ta ghét! Ta đã bảo một người cải trang thành dáng vẻ của ta , cho nên cũng không có người phát hiện ~!" Ngốc thiếu dương dương đắc ý nói.

"...." Làm sao bây giờ, ngu xuẩn như vậy nàng cũng xấu hổ đâm dao! Lâm Duyên cảm thấy nàng có thể đảm bảo ngốc thiếu này là bị người ta gày bẫy rồi.

Lâm Duyên nhìn một chút Vân Ca đã chiếm được tin tức, phát hiện trên mặt Vân Ca có hoài nghi cùng thả lỏng, nếu là như vậy, thần giới nhất thời sẽ không biết mà tìm đến, hẳn là đi.

"...." Động tác kế tiếp của Huyễn Mạt là đặt lại cấm chế của ngu xuẩn, nàng không muốn nghe một câu nàng nữa, không muốn để cho Vân Ca cảm thấy kẻ ngu xuẩn này là muội muội nàng.

Vân Ca cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, trong lòng suy đoán, cái này ngu xuẩn này bị người lừa gạt tỷ lệ có bao nhiêu cao. Chuyện này liên quan đến việc đại khái lúc nào thần giới sẽ tìm các nàng gây phiền phức.

Vân Ca nhớ đến phong cách nói chuyện bình thường của ngốc thiếu, liền nghĩ đến chỉ số thông minh của ngốc thiếu, đột nhiên đã cảm thấy là trăm phần trăm.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top