CHƯƠNG 6
Mạnh Hạ cúi đầu nhìn đôi dép heo hồng dưới chân, giọng nhỏ như muỗi, "Chị mà."
Ninh Thanh Uyển nhìn mặt Mạnh Hạ đỏ bừng, mỗi lần trêu cô bé này đều có phản ứng bất ngờ. Cô mỉm cười, "Đi thôi."
Cô quay người bước về phía cầu thang, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân của Mạnh Hạ theo sau, quay lại hỏi: "Cô bé hay khóc, em có muốn tắm trước không?"
"À, em không mang theo quần áo thay." Mạnh Hạ ngại ngùng gãi đầu.
Đôi mắt đen láy của Ninh Thanh Uyển khẽ đảo, cô nhìn Mạnh Hạ từ đầu đến chân, "Em có thể mặc đồ của chị."
Mặt Mạnh Hạ càng đỏ hơn dưới ánh nhìn của Ninh Thanh Uyển, cô từ từ bước tới, theo Ninh Thanh Uyển lên lầu.
"Ga giường là mới thay, mỗi tuần đều có người đến dọn dẹp." Ninh Thanh Uyển vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.
"Đây là, phòng khách?" Mạnh Hạ bước theo Ninh Thanh Uyển vào phòng.
Dù là phòng khách nhưng lớn hơn cả phòng của cô, bài trí ấm cúng, trên sofa đặt nhiều gối ôm hình Ninh Thanh Uyển, có một gối ôm dài tỉ lệ 1:1 đặc biệt nổi bật.
Ninh Thanh Uyển không đáp mà hỏi lại: "Em muốn ngủ phòng chị?''
Mạnh Hạ mím môi, đỏ mặt lắc đầu, "Không muốn."
Ninh Thanh Uyển kéo dài giọng, "Ồ- hóa ra em không muốn."
Mạnh Hạ vô thức nuốt khan, buột miệng, "Em Muốn!"
Đôi mắt đào hoa của Ninh Thanh Uyển nhìn cô, đuôi mắt hơi nhếch lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong mắt như chứa đựng rượu nồng, nhìn lâu một giây cũng sợ say.
Mạnh Hạ nhận ra Ninh Thanh Uyển đang trêu mình, ngượng ngùng của đầu, hai má đỏ bừng.
Ninh Thanh Uyển thấy Mạnh Hạ xấu hổ cũng không nở trêu thêm, liền bước vào phòng tắm.
Mạnh Hạ ngần ngừ, không biết có nên theo vào hay không.
Điện thoại của Mạnh Hạ bỗng sáng lên, báo có tin nhắn mới trên WeChat. Khi mở ra, cô thấy đó là lời mời kết bạn từ Kỷ Đồng, cô lập tức bấm bỏ qua và chọn không quan tâm.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại lại rung lên hai lần, là một tin nhắn từ số lạ.
[Hạ Hạ, em ngủ chưa? Kỷ Đồng]
Mạnh Hạ nhíu mày, ngón tay lướt trên màn hình vài cái, chặn số người gửi. Lúc này, điện thoại lại rung lên, hiện lên tin nhắn từ Mạnh lão cha.
[Ba đã cho Kỷ tổng của Thịnh Thiên số điện thoại của con, cậu ấy kết bạn với con thì nhớ chấp nhận nhé.] "......" Mạnh Hạ hít thở sâu mấy lần, cố gắng kiềm chế không chặn luôn số điện thoại của ba mình.
Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, mà đồng đội này lại là người nhà. Mạnh Hạ cảm thấy có chút đau đầu.
Trong bồn tắm đã đầy nước , Ninh Thanh Uyển thử nhiệt độ nước bằng tay, nước hơi nóng nhưng rất thích hợp để tắm. Cô chọn một viên tắm bồn và thả vào.
Dùng khăn giấy chậm đứng yên nhìn chậm rãi lau khô nước trên tay, khi bước ra khỏi phòng tắm, Ninh Thanh Uyển thấy Mạnh Hạ vẫn chằm vào điện thoại, tựa lưng vào khung cửa, vẻ mặt đầy u ám.
"Có chuyện gì vậy?"
Mạnh Hạ ngước lên nhìn Ninh Thanh Uyển, mím môi, buồn bã nói: "Ba em đã cho Kỷ Đồng số điện thoại của em, hắn vừa xin kết bạn trên WeChat và nhắn tin cho em."
Ninh Thanh Uyển ném khăn giấy vào thùng rác, liếc nhìn điện thoại trong tay Mạnh Hạ, "Em đã chấp nhận chưa?"
Mạnh Hạ lắc đầu, "Chưa, tin nhắn cũng không trả lời, em đã chặn số hắn rồi." Cô không muốn dính dáng gì đến Kỷ Đồng.
Ninh Thanh Uyển mim cười, "Đi tắm trước đi, đồ ngủ chị sẽ để sẵn trên giường cho em."
"Nhưng còn chuyện Kỷ..."
Ninh Thanh Uyển cắt ngang lời Mạnh Hạ, dịu dàng nói: "Hãy tắm thư giãn trước đi, chuyện Kỷ Đồng để chị lo."
Mạnh Hạ không biết Ninh Thanh Uyển có cách gì, nhưng cô đã xem tất cả các video phỏng vấn của Ninh Thanh Uyển, biết rằng khi cô nói cảng dịu dàng nghĩa là kiên nhẫn của cô càng ít. Ngay lập tức, Mạnh Hạ bước về phía phòng tắm.
Mạnh Hạ đặt điện thoại lên bệ nữa, cởi bỏ quần áo và bước vào bồn tắm.
Ninh Thanh Uyển đã thả vào một viên tắm màu xanh, trong lúc họ nói chuyện, viên tắm đã tan gần hết, khiến cả bồn tắm trở thành một biển xanh.
Nước hơi nóng, khi toàn thân ngâm trong nước, da thịt cảm thấy dễ chịu đến mức nổi da gà. Múc một nắm nước, Mạnh Hạ cảm thấy như có dải ngân hà chảy trong lòng bàn tay. Nghĩ đến việc Ninh Thanh Uyển đã chuẩn bị điều này đặc lòng cô tràn ngập cảm giác ấm áp.
Không thể hoàn toàn dựa vào lão công, mình cũng phải cố gắng. Nghĩ vậy, Mạnh Hạ chọn một tư thế thoải mái nằm xuống, nhắm mắt cố gắng nhớ lại nội dung trong sách, hy vọng có thể nhớ thêm những chi tiết hữu ích.
Ninh Thanh Uyển thấy Mạnh Hạ vào phòng tắm mới rời khỏi phòng, đi thẳng tới phòng thay đồ. Cô có rất nhiều bộ đồ ngủ, toàn bộ treo đầy tủ, đều là những bộ màu nhạt mang phong cách kiềm chế. Ngón tay cô lướt qua từng bộ, cuối cùng dừng lại ở một chiếc váy ngủ lụa màu hồng nhạt.
Đây là bộ mà Ninh Kính Ngọc mua cho cô, màu sắc và kiểu dáng quá đỗi nữ tính, Ninh Thanh Uyển chưa từng mặc qua lần nào.
Hình ảnh Mạnh Hạ đỏ mặt hiện lên trong đầu, Ninh Thanh Uyển lấy chiếc váy ngủ từ móc treo xuống, rồi lấy thêm một chiếc quần lót mới từ ngăn kéo.
Đặt quần áo lên giường trong phòng khách xong, Ninh Thanh Uyển lấy một bao thuốc và cái gạt tàn, đi lên sân thượng ở tầng ba.
Đêm khuya tĩnh lặng, gió ấm lướt qua những tán lá, tạo ra âm thanh xào xạc, trời đầy sao điểm xuyết trên bầu trời như màn lụa, ánh trăng dịu dàng, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo mờ ảo.
Ngón tay trắng nõn thon dài kẹp một điếu thuốc lá nữ, thành thạo nhà ra một vòng khói, khói thuốc theo gió nhẹ nhưng tan biến, che khuất phần lớn gương mặt Ninh Thanh Uyển.
Hiện tại, ngoài việc Kỷ Đồng sáng hôm trước đề nghị bao nuôi cô bị từ chối, sau đó lại dám động tay động chân nên bị cô dạy dỗ ra, thì giữa hai người không còn mối liên hệ gì. Việc Mạnh Hạ nói cuối cùng cô đưa Kỷ Đồng Ninh Thanh Uyển cảm thấy khó tin.
Theo tình hình hiện tại, cô không có lý do cũng như lập trường để đối phó với Kỷ Đồng, nhưng không có nghĩa là người khác không thể.
Ninh Thanh Uyển lấy điện thoại từ túi ra, tìm số của Ninh Cảnh Kiệt và gọi điện, mới reo vài tiếng đã được kết nối.
Cô nghe thấy tiếng thở dốc của đàn ông và giọng oán trách của phụ nữ từ đầu dây bên kia.
Ninh Thanh Uyển xoa xoa trận, "Có thể kiềm chế chút không, anh."
Đầu dây bên kia có tiếng lộn xộn, sau đó Ninh Cảnh Kiệt hắng giọng hỏi, "Hết tiền hay muốn anh làm gì?"
Ninh Thanh Uyển giũ tàn thuốc, "Anh có biết Kỷ Đồng của Thịnh Thiên không?"
"Biết, sao vậy?"
Bên kia điện thoại lại vang lên tiếng ồn ảo xen lẫn giọng quát tháo của phụ nữ, Ninh Thanh Uyển kiên nhẫn chờ Ninh Cảnh Kiệt xử lý xong, cuối cùng sau tiếng hét "Cút" của Ninh Cảnh Kiệt, đầu dây bên kia mới yên tĩnh lại.
Ninh Thanh Uyển hít một hơi thuốc, đôi mắt khẽ nheo lại, nhà khói ra rồi thản nhiên nói, "Có thể tìm việc gì cho hắn làm không?"
"Tìm việc gì?"
"Bất cứ việc gì, làm hắn bận rộn, không có thời gian lo chuyện khác." Nghĩ một lát, Ninh Thanh Uyển bổ sung, "Tốt nhất là bận rộn đến mức không còn thời gian cho đời sống cá nhân."
Ninh Cảnh Kiệt nghe ra sự bực tức trong giọng nói của cô, liền hỏi, "Thằng nhãi họ Kỷ kia bắt nạt em à?"
"Đúng vậy." Ninh Thanh Uyển dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, bình thản kể lại chuyện Kỷ Đồng dám động tay động chân với cô.
Từ nhỏ đến lớn, Ninh Kinh Ngọc không thể chịu được việc Ninh Thanh Uyển bị người khác bắt nạt, anh là một người anh bảo vệ em gái tuyệt đối. Nhưng đứa em gái này từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, thường chỉ báo hỷ không báo ưu, anh cũng đành bó tay.
"Với tính cách của em, chẳng phải đã dạy dỗ hắn rồi sao, còn cần anh xử lý?"
Ninh Thanh Uyển nhướng mày, "Dạy dỗ rồi, nhưng vẫn chưa đủ để hắn nhớ lâu."
Ninh Cảnh Kiệt hiểu rất rõ tính cách của em gái mình, cười nói, "Rốt cuộc hắn làm gì khiến em nửa đêm gọi điện cho anh?"
Ninh Thanh Uyển nhếch môi, chơi đùa với bật lửa, nhìn ngọn lửa bùng lên.
"Hắn đang tranh giành người yêu với em."
"Hừ, gan to thật, dám tranh giành với em gái anh." Đầu dây bên kia im lặng trong hai giây, Ninh Kinh Ngọc la lên, "Hắn là gay à?"
Ninh Thanh Uyển cười khẽ, "Hắn không phải."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, Ninh Kinh Ngọc nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, "Em thích là được."
Anh dừng lại rồi hỏi, "Không lẽ em tranh không lại người khác nên dùng thủ đoạn?"
Ninh Thanh Uyển nhướng mày, "Em là người như thế a?"
Ninh Cảnh Kiệt hỏi lại, "Không lẽ không phải?"
Ninh Thanh Uyển xoa trán, bình thường không liên lạc với Ninh Kinh Ngọc là đúng, nếu không sớm muộn cũng bị anh ta chọc tức chết."Sự thật hoàn toàn ngược lại."
Ninh Cảnh Kiệt lập tức hiểu ý cô, "Ồ! Chuyện thẳng Kỷ gì đó để anh lo."
Trước khi cúp máy, Ninh Cảnh Kiệt dặn dò, "Nhớ rảnh rỗi dẫn người yêu đến gặp anh."
Ninh Thanh Uyển không đáp, trực tiếp cúp máy. Với kiểu người như Ninh Kinh Ngọc, thật dẫn Mạnh Hạ đến, chỉ sợ sẽ dọa cô bé sợ chết khiếp.
Mạnh Hạ ngâm mình trong bồn tắm đến mơ màng, chợt nhớ ra một chi tiết, Kỳ Đồng hình như đã tiêm ma túy cho nữ chính trong nguyên tác, đây có lẽ là một điểm hữu ích.
Cô lắc lắc người đứng dậy, lau khô thân thể rồi mặc bộ đồ ngủ Ninh Thanh Uyển chuẩn bị cho cô. Nhìn thấy chiếc quần lót, mặt cô không khỏi đỏ bừng.
Chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, cổ áo thiết kế viền bèo, bộ đồ ngủ này hoàn toàn khác với phong cách của Ninh Thanh Uyển, Mạnh Hạ cúi đầu nhìn đôi dép heo hồng dưới chân, không biết liệu bộ đồ ngủ này có phải cũng do Lại Tiểu Manh mua không.
Lại Tiểu Manh và lão công của mình liệu có phải chỉ là đồng đội không nhỉ...
Khi Mạnh Hạ bước ra khỏi phòng, cô vô tình gặp Ninh Thanh Uyển từ sân thượng bước xuống, ánh mắt cô dừng lại trên gạt tàn thuốc trong tay Ninh Thanh Uyển.
"Uyển Uyển lão công, hút thuốc không tốt cho sức khỏe."
Ninh Thanh Uyển khẽ liếc nhìn Mạnh Hạ, ánh mắt bình thản lóe lên một tia sáng đặc biệt.
Chiếc váy ngủ hơi ngắn, vừa vặn che phủ phần hông, đôi chân trắng nõn, thẳng tắp. Ánh mắt dần dần di chuyển lên trên. Mạnh Ha không mặc áo ngực bên trong, có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét đầy đặn của ngực, mái tóc dải mềm mại buông xuống vai, tiếp đến là cổ trắng ngần, và đôi môi hồng phớt.
Ninh Thanh Uyển thu hồi ánh mắt, "Biết rồi."
Có lẽ vì hút thuốc, cổ họng cô cảm thấy hơi ngứa, Ninh Thanh Uyển khó chịu nuốt nước bọt.
"Em đi ngủ sớm đi." Nói xong, cô cầm gạt tàn thuốc đi xuống lầu.
Mạnh Hạ lập tức đi theo, cô muốn nói với Ninh Thanh Uyển về chi tiết mà mình khó khăn lắm mới nhớ ra.
"Uyển Uyển lão công..."
Ninh Thanh Uyển nghe tiếng bước chân đuổi theo sau, đột ngột quay lại.
Mạnh Hạ không kịp dừng lại, va vào lòng Ninh Thanh Uyển.
Hương thơm ngọt ngào từ cơ thể thiếu nữ tràn vào mũi, khiến Ninh Thanh Uyển bỗng chốc cứng đờ lưng.
"Sau này gọi chị là chị thôi." Cứ dùng giọng điệu mềm mại gọi cô là lão công thực sự khiến cô muốn chết. Mạnh Hạ đứng thẳng người, bĩu môi, "Fan vợ theo đuổi thần tượng đều gọi thế, đã quen rồi."
Cô thấy Ninh Thanh Uyển có vẻ không vui, vội vàng đổi cách xưng hô, "Chị"
Giọng nói còn ngọt ngào hơn cả khi gọt "lão công", không hiểu sao lại mang đến một sự quyến rũ đặc biệt.
Ninh Thanh Uyển khàn giọng hỏi, "Em còn theo đuổi ngôi sao nào nữa?"
Mạnh Hạ lắc đầu, "Chỉ có mình chị."
--------------------------------------
Vote cho bé đi mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top