CHƯƠNG 2: Tiếp tục xung đột


Ngày thứ hai, ta vẫn là ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh lại, nâng thân thể bủn rủn vô lực, vừa định đứng dậy, đã nhìn thấy Ninh Kiều ở một bên cố chấp ôm cánh tay ta. Bất đắc dĩ cười khổ, liên trong lúc ngủ đều không buông tha ta.

Nhẹ nhàng dời chướng ngại vật, ta đi làm điểm tâm. Mặc kệ, Ninh Kiều nàng đối với ta thế nào, ta đối với nàng, chỉ là cảm kích. Bởi vì, ta không thể quên được, những lúc nàng giúp đỡ ta.

Khi ta không có nhà để về, là nàng đã không quản mệt nhọc chứa chấp ta; là nàng trong lúc ta đau khổ khóc thầm liền ở bên cạnh cho ta ôm ấp; cũng là nàng cho ta cái ôm ấm áp, luôn nhẹ giọng thoải mái ân cần chăm sóc ta.

3 năm qua nàng đều yên lặng chiếu cố ta, đây hết thảy tất cả, ta đều có thể cảm nhận được. Chỉ là, Ninh Kiều, ngươi nhượng ta làm sao yêu người? Lòng ta, ý thứ được là thủy chung chỉ duy nhất thuộc về Phỉ Nhi một người. Cho dù là nàng làm cho ta thương tổn, ta cũng không thể quên nàng được.

Ngươi muốn nhất, ta không thể cho được ngươi, cả đời này, nhất định đối với ngươi là thiệt thòi. Sau khi làm xong điểm tâm, ta đi vào muốn đánh thức nàng, lại thấy nàng đang ngủ mà chân mày lại nhíu chặc. Khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng như vậy, thoạt lại tái nhợt vô lực.

Có chút đau lòng vuốt ve đầu của nàng, ta nhẹ giọng nói. 

"Ninh Kiều, dậy thôi, ăn chút gì đó đã" 

Kêu nửa ngày, nàng mới hơi có động tĩnh. Nàng mở cặp mắt mông lung, có chút mê man nhìn ta, sau khi thấy rõ ta, nàng lộ ra một nụ cười rực rỡ, đưa tay ôm ta vào trong ngực, có chút run rẩy nói "Hoàn hảo, người vẫn ở bên cạnh ta."

Ta không hề động đậy, nhẹ nhàng tựa ở trong ngực nàng, nghe tim của nàng đập, nhìn ra được nàng bởi vì có chút sợ liền thở hổn hển, đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở.

Ninh kiều đã không phải con người của 8 năm trước, luôn trốn ở sau thân ta nhu nhược tiểu cô nương nữa. Hiện tại, nàng dựa vào chính bản thân mình, kinh nghiệm nhiều năm qua cùng năng lực hơn người, ở xí nghiệp  Ninh thị có thể nói là lấy thúng úp voi, hô phong hoán vũ, liên cả cha nàng cũng phải phục nàng ba phần.

Ở trong giới xí nghiệp, nghe được tên Ninh Kiều này ai không dám không tán thưởng, thậm chí là tán thưởng có thừa. Nàng là một cô nàng quá trẻ tuổi, so với các cổ đông đã lớn tuổi trong công ti, nàng xử lý sự vụ càng thêm thành thạo, đối đãi địch nhân bên ngoài càng tàn khốc vô tình.

Nhưng mà nàng ở trong mắt ta, khi đêm đến chỉ là một người ủ rũ ở dưới đèn thở dài. Đêm cũng ngủ không yên, luôn luôn lệ rơi đầy mặt không có điểm dừng. Chỉ có ta đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng thoải mái, thì tâm trạng của nàng một tốt lên một chút, trấn định lại, sau đó trầm trầm ngủ.

Đối với ta mà nói, ta càng nói gì nàng càng nghe nấy, ta mong muốn thứ gì, chỉ cần nói ra. Cho dù nàng phải liều mạng cũng phải làm cho bằng được. Nhưng mà, mỗi khi ta nói muốn rời đi, nàng lại hội tựa như phát điên dằn vặt ta, giống như tối hôm qua vậy. Nàng sẽ nổi điên đến cực điểm.

"Suy nghĩ gì vậy,  mau ăn đi, đồ ăn ngon như thế đồ, một hồi đều bị ta ăn sạch thì sao?." Ninh Kiều làm cái mặt quỷ, cười khẽ nhắc nhở. Ta ngẩn người, lúng túng cầm lấy chiếc đũa, ăn.Ăn được phân nửa, có chút do dự nhìn nàng, im lặng nửa ngày, vốn là không muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, cuối vẫn là nói ra miệng. 

"Ninh Kiều, ta nghĩ ta vẫn nên dọn ra ngoài ở, ngươi cũng lớn như vậy rồi, nên tìm nam nhân. . . ."

"Ba" một tiếng.

Không đợi ta nói xong, Ninh Kiều đem chiếc đũa dùng sức cầm ở trên bàn, tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, thở hổn hển, hung tợn nói.

"Còn muốn đi! ! ! Ngươi phải bỏ đi tư tưởng đó! Đừng mơ tưởng ta sẽdẽ dàng để cho người đi".

"Ta tìm bạn trai, nam nhân? Ta xem là ngươi lại muốn bị ta khi dễ có phải không!"

Sớm biết rằng nàng sẽ có phản ứng như thế, nhưng vẫn là không nhịn được nói nàng một câu. 

"Ngươi không có khả năng cả 24 tiếng đồng hồ đều theo ta! Ta nghĩ muốn dọn đi, không mượn ngươi xen vào!"

Nghe xong lời này, Ninh Kiều đứng dậy, đem một bàn ném đi, vẻ mặt lệ khí cả giận nói. 

"Ta cho ngươi biết Tịch Nhiên, ngươi chính là muốn chạy trốn tới chân trời góc biển ta cũng sẽ đem ngươi trở về"

Nàng vừa nói vừa bước tiến lên, một tay nắm ở của tay áo của ta, không để ý đến ta phản kháng, dùng sức hôn xuống.Ta dùng sức giùng giằng, chịu không nổi bị khi dễ liên tiếp như vậy, hung hăng hướng môi của nàng cắn xuống, mùi máu tanh dần dần ở giữa răng môi khuếch tán ra.

Nàng không có ý muốn buông tay, trái lại ôm càng chặc hơn, tay cũng thâm nhập áo của ta, dùng sức xoa nắn. Đón cởi ra đai lưng, lại một lần nữa không lịch sự hung ác tiến nhập. Không có bất luận cái gì ôn nhu, ta một chút cũng không thể dùng sức cử động.

Ta bị đau, thở phì phò cúi đầu cầu xin tha. 

"Không nên,  đừng ..... Ninh kiều, không nên. . ." 

Không để ý đến ta, trái lại càng thêm xâm nhập giữ lấy, cả người ta run lên vì đau, thở hổn hển.

"Ta —— ách. . . . Ta không dọn ra ngoài, người buông ra, a...a...a.."

Nghe xong những lời này, động tác của nàng từ từ ngừng lại, trước ngực phập phồng, nàng si ngốc nhìn ta. Có lẽ tâm tình của nàng đã ổn định.

"Tịnh Nhiên, người không nên có ý định ly khai, trừ phi ta chết, bằng không, ta sẽ không từ bỏ ngươi."

Mệt lả như vậy ngồi dưới đất, nước mắt ta lại hạ xuống, hai tay vây quanh ở trước ngực, vô pháp ức chế khóc lớn lên. Nhìn thấy ta như vậy, Ninh Kiều thở dài, ngồi xổm người xuống, ôm chặt lấy ta, nhẹ nhàng. 

"Đừng khóc, là ta sai, lại khi dễ ngươi, ta chỉ là sợ ngươi ly khai. Đừng khóc, ngoan đi có.được không?."

Một lời nói như vậy, chính nàng cũng khóc theo. Ôn nhu chỉnh y phục cho ta, ta ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng, tức giận hỏi. 

"Nếu biết khi dễ ta, nếu không muốn ta rơi lệ, vì sao còn không cho ta ly khai."

Nàng có chút bi thương nhìn ta một hồi, sau đó buồn bã nói "Bởi vì, nếu như không có ngươi, ta không biết nên sống như thế nào."

Nghe xong lời này, trong lòng ta run lên, không thèm nói lại, mặc cho nàng ôm, cúi đầu nức nở. Chúng ta đều là đứa ngốc, khi yêu, liền liều lĩnh, ta hiểu được cảm giác của nàng, bởi vì ta cũng như vậy.

Ta gây cho của nàng thương tổn, tuyệt không phải ít gì so với Phỉ Nhi mang cho ta. Ta cũng từng muốn thử cho nàng cơ hội, thế nhưng cảm tình là không thể miễn cưỡng, càng không thể bố thí.Khóc được nửa ngày, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của ta, có chút giận dữ trách cứ. 

"Sáng sớm liền đem ta khóc đến như vậy, một hồi ta còn phải đi họp, người nhượng ta như thế nào gặp người khác."

Trong lúc đang khóc, nghe nàng nói như thế, nhưng ta vẫn không có chút phản ứng, không nói gì.Chỉ muốn ly khai, cuối  cùng lại biến thành ta bị nàng khi dễ? Không nói một lời, nhìn nàng đứng dậy thu thập tàn cục mình tạo thành.

Ta cười khổ một cái, Ninh Kiều, ngươi đây phải tội gì như vậy? Để ta như vậy một nữ nhân không ai muốn, lại từ chính biệt thự sang trọng của mình dời đi. Đến đây, sống chung với ta.

Không để ý phụ thân quở trách, mẹ kế cười nhạo, hướng mọi người tuyên bố quan hệ của chúng ta. Kết quả là, lấy được chỉ là ba ngày nhất tiểu sảo, năm ngày nhất đại sảo. Chúng ta dây dưa lúc nào mới là một đầu cùng, lẽ nào ngươi yếu cả đời bả ta vây ở bên cạnh ngươi, cả đời dằn vặt.

Ngươi rốt cuộc bao giờ mới chịu buông tay? Rốt cuộc bao giờ mới thả ta ly khai? Yên lặng suy nghĩ, nước mắt lại không thể chế chảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top