Chương 60

Con dị thú kia đã bay xa.

Trong một khắc khi ý chí thuộc về nhân loại triệt để tan thành mây khói, một đôi cánh vốn không thuộc về loài người, rốt cuộc đem thân thể còn sót lại trong ký ức của những người còn lại đưa đến bầu trời vô hạn, phá tan sương mù dày đặc, bay khỏi trói buộc.

Sài Duyệt Ninh chưa từng nói chuyện với ông ấy, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ buổi sáng sớm đầu tiên gặp vị trưởng bối này.

Trong trí nhớ của cô, ông ấy dường như vừa từ trong phòng nghiên cứu ra ngoài, ngữ khí chào hỏi An Lê vô cùng bình dị gần gũi.

Rất nhiều người trong căn cứ sương mù yêu thích ông, hẳn ông ấy đã từng là một thầy giáo rất tốt.

Đáng tiếc là chú Lưu cũng không cách nào mang theo những đứa nhỏ mỗi ngày vây quanh mình bay lên bầu trời, vui vẻ quan sát một chút phiến núi sâu thẳm giữa rừng rậm, cũng không cách nào mang theo tin tức về căn cứ ở khu vực sương mù này, đến với khu quần cư bên ngoài có vô số nhân loại khác.

Mọi người trong sứ sở sương mù vẫn không ngừng chờ mong những đồng loại ở bên kia của thế giới.

Đoàn xe đưa tiễn chú Lưu lên đường trở về.

Mọi người đều im lặng, chỉ có tiếng gió gầm gừ bên tai.

Con đường phía trước mênh mông rộng lớn, liếc mắt một chút liền có thể ngắm nhìn về phương xa.

Lúc xe chở hàng lái về căn cứ đã là hơn bốn giờ chiều.

Sài Duyệt Ninh từ xa đã nhìn thấy Chử Từ đứng trước cửa căn cứ, xe vừa mới đến cô liền lập tức nhảy xuống, vài bước chạy đến bên cạnh Chử Từ.

"Lúc chị ra ngoài trời còn chưa sáng tỏ, em đang ngủ..." Cô vô lực giải thích.

Chử Từ lắc đầu, nàng cũng không trách cứ một lời, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Buổi trưa Lan Y nấu canh, đưa đến cho chúng ta một ít."

Sài Duyệt Ninh hỏi: "Ăn ngon không?"

Chử Từ đáp: "Không biết."

Không biết, chính là chưa có ăn qua.

Sài Duyệt Ninh cuối cùng cũng phản ứng lại chính mình đã hỏi một câu ngốc đến mức nào, Chử Từ là đang chờ cô về cùng nhau ăn.

"Đã nguội rồi? Về nhà hâm lại một chút, chúng ta cùng ăn."

Sài Duyệt Ninh đi trước một bước so với Chử Từ, cô thật giống như có chuyện muốn nói với nàng. Trái tim cô lúc này đã náo loạn, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui chính là sờ không ra một tia manh mối.

Cô hâm nóng lại canh Lan Y nấu, sau đó bẻ chút bánh mì chấm vào, vừa đủ để lấp đầy cái bụng.

Cô cảm thấy khi đối mặt với Chử Từ, tâm sự của chính mình liền không cách nào giấu giếm, cũng không khống chế được bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi cả nửa ngày, thế nhưng rốt cuộc vẫn là không biết nói ra từ đâu. Dù sao, ngay cả vì sao chính mình rầu rĩ không vui cô cũng nghĩ không ra.

Sài Duyệt Ninh lặng lẽ kiềm chế phần phiền muộn không rõ trong lòng mình.

Cô rửa sạch gà mên để trả lại cho Lan Y, nghĩ nghĩ chốc nữa sẽ đưa tới nơi cho người ta, sau đó sẽ thuận tiện nói cảm ơn.

Chử Từ không biết đã đứng từ sau lưng cô từ khi nào: "Hôm nay tiên sinh đến tìm em."

Đôi tay đang rửa chén của Sài Duyệt Ninh không khỏi ngưng lại một chút, một loạt ý niệm loạn thất bát tao trong đầu nhanh chóng lướt ngang, thế nhưng cô dường như là cái gì cũng bắt không được, ngoại trừ khẩn trương cũng không biết làm sao.

Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, giả vờ như không có chuyện gì: "Ông ấy đã nói gì?"

"Ông ấy dẫn em đi làm một số xét nghiệm, nói rằng em so với em năm mươi năm trước giống nhau như đúc. Rõ ràng đã dung hợp cũng không còn hoàn toàn là nhân loại, thế nhưng các chỉ số đo lường biến dị so với nhân loại bình thường không có bất kì khác biệt nào." Chử Từ lại nói: "Ông ấy bắt đầu hiểu được vì sao nhân viên nghiên cứu trước sau không cách nào tìm tới chân tướng từ trên người em rồi... Từ góc độ nghiên cứu mà nói, em đúng thật khó chơi."

Lời nói của Chử Từ vẫn trước sau như một bình thản, thế nhưng Sài Duyệt Ninh phảng phất có thể nghe thấy được sự tự trách của nàng.

Nhân loại bên ngoài chưa từng đối xử tử tế với nàng, nhưng nàng vẫn một mực cho rằng mình có lỗi vì không thể giúp được họ.

Sài Duyệt Ninh đặt gà mên đã được rửa sạch trên khăn lông, hai tay xoa xoa, xoay người lại nói với nàng: "Không phải lỗi của em, là bọn họ coi em thành hi vọng của nhân loại, em không cần ép mình trở thành dáng vẻ như bọn họ mong chờ."

"Ông ấy cũng nói như vậy." Chử Từ cúi mặt.

"Cõi đời này, vốn dĩ có rất nhiều chuyện "vạn nhất"* như vậy." Sài Duyệt Ninh nhún vai một cái: "Những thứ thuật ngữ chuyên ngành phức tạp kia chị thật sự nghe không hiểu, nhưng chị biết, xác suất là ngẫu nhiên, tất cả đều là ngẫu nhiên, không có người nào có thể chế phục "vạn nhất"."

*Vạn nhất: Lỡ như, chẳng may => Ở đây ý của Sài Duyệt Ninh có rất nhiều việc trên đời đều xảy ra một cách ngẫu nhiên, khó mà đoán trước và cũng không ai có thể chắc chắn được những chuyện "lỡ như" trong tương lai.

"Chị không cần an ủi em, kì thực em cũng không quá buồn, cũng không quá để tâm." Chử Từ giương hai mắt, nghiêm túc nhìn Sài Duyệt Ninh: "Chỉ là em muốn nói ra, nói cho chị nghe."

"A..." Sài Duyệt Ninh có chút không kịp phản ứng.

"Không chỉ có chuyện này, còn có rất nhiều chuyện khác." Chử Từ nói, sau đó đi khỏi nhà bếp, ngồi bên bàn nhỏ cạnh sửa sổ.

Sài Duyệt Ninh đi theo ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh nàng: "Còn có chuyện gì khác?"

Chử Từ nhướn mày nhìn về phía cửa sổ,thế nhưng làm sao cũng không nhìn thấy được thiên địa đã bị sương mù bao phủ.

"Ngày chúng ta vừa đến nơi này, ông ấy nói đã từng gặp em, chuyện này không đúng với hồ sơ mà thành phố Phù Không ghi chép." Chử Từ nhẹ giọng nói, sau đó lâm vào một trận trầm mặc ngắn ngủi.

Sài Duyệt Ninh không có đánh đoạn sự trầm mặc của nàng, chỉ lẳng lặng chờ đoạn sau.

Trầm mặc không kéo dài quá lâu, Chử Từ đột nhiên sâu lắng nói rằng: "Ông ấy tìm được một ít tư liệu cũ liên quan đến em, là một ít giấy vụn từ trong phòng nghiên cứu vội vàng m ang theo được. Hóa ra vào năm 2177, em thực sự đã trải qua một thí nghiệm giải phẫu dung hợp."

"..."

"Lời ông ấy nói là thật, lần giải phẫu ấy phát sinh trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, khi đó thành phố Phù Không còn chưa được thành lập." Chử Từ nhàn nhạt nói qua: "Lịch sử của thành phố Phù Không liên quan tới em đều là giả, hồ sơ họ biên soạn cho em cũng là giả, ngay cả trí nhớ của em cũng là giả, tất cả đều là giả... Bọn họ che giấu cái gì, nhất định là có thứ gì đã từng bị xóa đi trong kí ức của em rồi."

Nàng nhíu nhíu mày, đáy mắt dâng lên thêm vài phần đau thương: "Bọn họ lừa em, em không hiểu, vì sao bọn họ phải gạt em."

Rõ ràng là nàng đã vô cùng nghe lời, thế nhưng vẫn có người hận không thể khiến nầng mất đi ký ức, mất đi tình cảm, mất đi tất cả những phán đoán cùng suy nghĩ thuộc về nhân loại.

Bây giờ hồi tưởng lại, qua lại hơn năm mươi năm trong phòng thí nghiệm nàng thực sự sống không khác gì một vật chết.

Nếu như không phải Thời Văn Lâm tìm ra những tư liệu cũ kỹ đã ố vàng kia, nàng thậm chí sẽ không đối với mình "có chút mơ hồ" trong ký ức sản sinh bất kì một tia hoài nghi nào.

Nàng chỉ là cảm thấy, có lẽ là do mình đã sống quá lâu, rất nhiều chuyện liền không nhớ rõ nữa.

Hoặc là, có thể trong đoạn thời gian gặp Sài Duyệt Ninh, nàng thực sự đã mất trí nhớ, một phần ký ức không thể khôi phục cũng coi như bình thường.

Chỉ là có chút chuyện, không phải không bị nhắc tới liền thật sự không tồn tại.

"Em hận bọn họ sao?" Sài Duyệt Ninh nhẹ giọng hỏi,

Vẻ mặt Chử Từ có chút sửng sốt.

Nàng nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ là lắc đầu: "Em chỉ không nhịn được suy nghĩ, bọn họ muốn em quên thứ gì, những ký ức ấy đối với em có trọng yếu hay không?"

"Em nghĩ em có thể tìm được đáp án." Nàng nói: "Em muốn trở lại nơi đó."

Nàng nhìn Sài Duyệt Ninh, chăm chú hỏi: "Em có thể trở về không?"

Đây là lần đầu tiên, trước khi nàng ra quyết định, đã hỏi cái người dường như vĩnh viễn luôn tôn trọng quyết định của nàng.

Ánh mắt nàng tràn ngập chờ mong.

Một giây sau, nàng nhìn thấy Sài Duyệt Ninh bỗng nhiên nở một nụ cười, giống như trút được gánh nặng.

Cô cười nói với nàng: "Chị đi cùng em."

Ở trong thế giới điên cuồng này, các cô có cùng một suy nghĩ điên cuồng giống nhau.

Trở lại tòa lao tù kia, làm chút gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top