Chương 39
Hứa Cảnh Nhiên bị câu trả lời của Lâm Ánh Ti đến á khẩu không đáp lại được. Kỳ thực cứ để Lâm Ánh Ti ở lại một đêm cũng không phải là một chuyện ghê gớm gì, nhưng mà một người "Vô liêm sĩ" như Lâm Ánh Ti này nàng thực sự sợ hãi ở một thành hai, ở hai thành mãi mãi. Nhưng đối mặt với Lâm Ánh Ti, lời cự tuyệt nàng thực sự không nói ra khỏi miệng được, không thể không nói Lâm Ánh Ti dường như đã từng bước từng bước chạm đến lòng của nàng.
Ánh mắt của Lâm Ánh Ti như một mèo con bị vứt bỏ, cực kỳ đáng thương lại còn mang thêm chút ngạo kiều. Hứa Cảnh Nhiên đột nhiên có chút buồn cười, nàng phát hiện hình như khi dễ Lâm Ánh Ti cũng là một chuyện rất thú vị.
"Được rồi cứ như vậy, chỉ đêm nay, sáng ngày mai em sẽ ngoan ngoãn đi làm." Lâm Ánh Ti nhìn biểu tình dịu đi của Hứa Cảnh Nhiên, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng giả vờ đáng yêu, quả nhiên chỉ cần nhẹ giọng nũng nịu một chút Hứa Cảnh Nhiên sẽ đồng ý.
Lâm Ánh Ti thấy Hứa Cảnh Nhiên gật đầu, lập tức cười đến như em bé nhận được kẹo. Vui vẻ nói "Hứa lão sư cô thật tốt."
Cô thật tốt? Hứa Cảnh Nhiên tự suy nghĩ lại mình, nghe nàng kêu mình là lão sư, ngoài miệng thuận tiện nói một câu "Sau này em đừng gọi tôi là lão sư."
Kết quả, lời này vừa nói ra, biểu tình của Lâm Ánh Ti như bị sét đánh cháy khét "Cô nói cái gì?", Hứa Cảnh Nhiên có chút mờ mịt trả lời "Tôi nói sau này em đừng gọi tôi là lão sư."
"Hắc hắc hắc, nếu không gọi cô là lão sư thì gọi là cái gì?" tiểu Lâm Ánh Ti lại giở tính tình, trêu chọc nhìn Hứa Cảnh Nhiên.
Hứa Cảnh Nhiên phát hiện chẳng khác nào tự mình đào hố rồi tự mình nhảy đâu? Không thèm để ý Lâm Ánh Ti "Tôi đi tắm.", hoàn thành việc trong tay xong nàng quyết định đi tắm trước, hôm nay lên lớp viết bảng rất nhiều, nàng cảm thấy trên người mình nhất định có rất nhiều bột phấn.
"Đi đi Nhiên Nhiên" gương mặt tươi cười của Lâm Ánh Ti tràn đầy xuân phong. Làm như Hứa Cảnh Nhiên sẽ cùng mình tắm rửa vậy.
Nhiên Nhiên... bước chân của Hứa Cảnh Nhiên đảo một cái, Nhiên Nhiên em gái em! Hứa Cảnh Nhiên mặc dù trong lòng thô bạo nhưng thổ tào vẫn không mất ưu nhã.
Hứa Cảnh Nhiên về phòng mình lấy quần áo, lúc tìm nội y lại thấy Lâm Ánh Ti đang dựa vào cửa phòng hỏi nàng "Đúng rồi, dây sạc điện thoại của cô để ở đâu?"
"Trong túi xách của tôi, em lấy đi." Động tác trên tay của Hứa Cảnh Nhiên thả chậm lại, nghĩ chờ Lâm Ánh Ti rời khỏi thì mới lấy ra. Lâm Ánh Ti nhận được câu trả lời liền vọt tới phòng khách. Điện thoại di động của nàng cũng đã sớm tắt máy. Nàng bây giờ phải gọi điện cho ba mẹ một chút nói đêm nay không về, còn phải trả lời tin nhắn của Ngải Phong Lý... vừa mở di động lên liền liên tiếp nhận được rất nhiều tin nhắn của Ngải Phong Lý.
Lâm Ánh Ti gọi điện thoại về nhà nói mình sẽ ở lại nhà Hứa Cảnh Nhiên, Lâm mẫu trầm mặc trong chốc lát mở miệng nói "Tối hôm qua con cũng ở nhà nàng sao?"
Lâm Ánh Ti trả lời "Ân"
Thời điểm tốt nghiệp chuyện tình hoang đường của Lâm Ánh Ti, gia nhân trong nhà nàng cũng đều biết, cho nên đối với tình hướng của Lâm Ánh Ti không tiếp thu nhưng cũng không có thái độ phản đối, bất quá mấy năm qua Lâm Ánh Ti cũng không cùng bất cứ nữ nhân hay nam nhân nào cùng một chỗ. Lâm mẫu đại khái cũng biết trong lòng con gái mình có người, mà người này, cũng chỉ là Hứa Cảnh Nhiên.
"Lần này quyết định?" Lâm mẫu mở miệng hỏi.
Lâm Ánh Ti ngồi ở sôpha một bên nắm điện thoại một bên quay đầu, vừa lúc lại bắt gặp thân ảnh của Hứa Cảnh Nhiên, trong nhất thời hai mắt đầy thâm tình. Nàng thấp giọng nói "Đã sớm quyết định."
Lâm mẫu nói có cơ hội nhất định sẽ gặp Hứa Cảnh Nhiên, sau đó liền cúp điện thoại. Lâm Ánh Ti lấy di động liền nhấn nhấn gọi lại cho Ngải Phong Lý.
"Uy?" Ngải Phong Lý đang ở phòng của mình xem lại tư liệu.
"Hayyyy, tiểu Phong Lý~~~ có phải rất lo lắng cho tỷ hay không a" Lâm Ánh Ti nói chuyện ngữ khí cực kỳ sung sướng cùng tâm tình của Ngải Phong Lý cực kỳ đối lập.
"Chị cùng Hứa lão sư thế nào?" Ngải Phong Lý buông tư liệu trong tay ngã xuống giường.
"Cách mạng chưa thành công..." Lâm Ánh Ti cũng đổi một tư thế thoải mái dựa vào trên sôpha "Ai, thật hâm mộ em cùng Mạnh nữ vương a, nói chọc liền chọc lên giường."
Lâm Ánh Ti nhắc tới Mạnh Hân, tâm tình Ngải Phong Lý liền biến khổ sở "Em cùng chị ấy cũng xem như hoàn hảo, hôm nay chị ấy đi Nhật."
"Vừa mới tân hôn liền tiểu biệt? Công tác của cậu ấy thật bận rộn a." Lâm Ánh Ti có chút bất mãn thay Ngải Phong Lý, nhân gia đàm luyến ái đều sợ ngày không đủ, tiểu gia hỏa Mạnh Hân này liền bỏ tức phụ ở lại mà bay sang nước khác.
"Công trình tại Nhật của chúng ta lúc trước xảy ra vấn đề." Ngải Phong Lý thay Mạnh Hân giải thích, tuy rằng nàng có chút không vui, nhưng bị Lâm Ánh Ti thổ tào nàng vẫn là muốn bảo vệ Mạnh Hân.
"Chờ cậu ấy về nước em đừng để ý cậu ấy, em cũng không thể để cậu ấy quen thói a." Lâm Ánh Ti nghĩ chiêu thay Ngải Phong Lý. Muốn cho loại người như Mạnh Hân hảo hảo đàm luyến ái thì phải áp dụng một số chiến lược mới được.
"Không để ý cũng có chút không tốt đi?" Ngải Phong Lý yếu ớt hỏi, nàng thừa nhận nàng có chút giận dỗi, nhưng mà chỉ vì chút chuyện này mà không để ý Mạnh Hân có phải là quá keo kiệt rồi không?
"Xa một chút thì chịu không nổi rồi sao? Em nên cân nhắc lại một chút, nói chuyện yêu đương cũng phải có chút tâm cơ."
"Vì cái gì em cảm thấy hình như chị rất có kinh nghiệm a?" Nếu nhớ không lầm, hình như Lâm Ánh Ti cũng không cùng ai hảo hảo mà nói chuyện yêu đương đi...
"Quay đi quay lại cũng có nhiêu đó ai mà không biết? Dì Quỳnh Dao luận nhiều phương pháp bắt được tim nam nhân như vậy em cũng không học được hai ba chiêu hay sao?"
Quỳnh Dao... khóe miệng Ngải Phong Lý rút rút, cách hành sự của Lâm Ánh Ti này, thật đúng là phong cách của kịch Quỳnh Dao nha.
"Em đoán chị ở đâu?" Lâm Ánh Ti đột nhiên thần bí hỏi.
"Nhà của Hứa lão sư."
"Azz, mất mặt. Em tại sao chỉ một lần liền đoán ra được."
Ngải Phong Lý cũng là đột nhiên mới phát hiện, chỉ số EQ của Lâm Ánh Ti cũng không cao hơn mực nước biển bao nhiêu a... khó trách nhiều năm như vậy cũng chưa đuổi được Hứa Cảnh Nhiên.
"Được rồi chị nghỉ ngơi sớm một chút đi, chúc chị sớm bắt được Hứa Cảnh Nhiên nga." Ngải Phong Lý cười cúp điện thoại, nằm trên giường nhưng lại nghĩ không muốn cử động nữa, không biết vì cái gì, đáng lẽ lúc cũng Mạnh Hân xác định quan hệ nên vui vẻ mới đúng, nhưng tại sao chỉ vừa xác định xong thì chỉ cần một chuyện nhỏ nhặt cũng làm cho cảm xúc của mình thất thường như vậy?
Lâm Ánh Ti cúp điện thoại xong ở trong lòng nói câu "Mượn lời tốt của em."
"Em sấy tóc cho cô." Hứa Cảnh Nhiên vừa đi ra phòng vệ sinh Lâm Ánh Ti liền nhảy một cái chạy tới.
Hứa Cảnh Nhiên phản xạ có điều kiện lui lại một bước, mặc một bộ váy ngủ tương đối bảo thủ, sắc mặt còn có chút ửng đỏ do vừa tắm xong. Nàng dùng khăn tắm lau lau tóc mình, nói "Tôi tự làm được."
"Tự làm rất chậm a! Hai ngày nay trời rất lạnh, em giúp cô sấy thì có thể nghỉ ngơi sớm một chút rồi!" Lâm Ánh Ti ân cần nói.
"Bây giờ mới chín giờ." Hứa Cảnh Nhiên không chút lưu tình cự tuyệt.
"Thủ thuật sấy tóc của em rất nhanh! Những muội tử trước từng nói em có thể xuất sư ra làm ăn được rồi đó!" Lâm Ánh Ti còn chưa từ bỏ ý định, chính là muốn làm cho Hứa Cảnh Nhiên đồng ý để mình giúp này sấy tóc.
"Nga?" Hứa Cảnh Nhiên đột nhiên nghiêng thân qua nhìn chằm chằm Lâm Ánh Ti.
!!!!!
Lâm Ánh Ti trong lòng hung hăng mắng mình ngu, chỉ mới sốt ruột một chút thì đầu óc đều là mây bay sao? Thật là tổn hại hình tượng tình si của mình trong lòng Hứa Cảnh Nhiên a.
"Máy sấy tóc dưới ngăn tủ cuối cùng bên trái." Hứa Cảnh Nhiên đột nhiên mở miệng.
"Ai?" Lâm Ánh Ti nghĩ rằng muốn phải nhảy lên, hạnh phúc tới rất bất ngờ a, nàng vộ vàng chạy đi lấy máy sấy. Hứa Cảnh Nhiên nhìn bộ dáng mao mao táo táo của Lâm Ánh Ti, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, lại không phát hiện chính mình ngày hôm nay đối với Lâm Ánh Ti cực kỳ dung túng.
....
"Mạnh tiểu thư thật là tuổi trẻ tài cao a, lớn lên lại xinh đẹp như vậy." Trên bàn cơm ở Nhật Bản, người phụ trách cố gắng dùng tiếng Trung lấy lòng Mạnh Hân.
Mạnh Hân cười cười hướng người nói chuyện lắc đầu nói "Làm sao so được với phu nhân, dung nhan của phu nhân mới là người có phong cách quý phái."
"Nga? Mạnh tiểu thư quen biết Ngọc nhi nhà tôi?" Lời nói của Mạnh Hân gợi ra cho hắn hứng thú, phu nhân Lưu Ngọc Nhi của hắn chính là người Trung Quốc.
"Có thể xem là bạn học cũ đi." Mạnh Hân nghe bốn chữ "Ngọc Nhi nhà tôi", khóe miệng giơ lên một độ cong không rõ, đứng lên hướng đối phương kính một ly rượu, nghiên đầu cho người phụ trách bên T2 một ánh mắt ý bảo, chuyện này bây giờ chính thức bắt đầu.
Người bên T2 thấy được ánh mắt Mạnh Hân, đều cầm ly rượu cũng đối phương phụ trách nâng chén. Đêm nay đối phương đến ba người, người vừa dùng tiếng Trung nói chuyện với Mạnh Hân chính là người có tiếng nói nhất trong ba người, tuy rằng chức vị tuy rằng kém hai người thoạt nhìn đạo mạo bên cạnh, nhưng là hôm nay chỉ cần người phụ trách này nói tiếng được rồi, trên cơ bản họ cũng phải nghe quyết định của hắn ta.
Rượu qua ba tuần, tất cả mọi người cũng có chút men say.
"Mạnh... Mạnh tiểu thư, cô như thế nào không... không uống nữa đây?" Một vị quản lý đã bị mời rượu đến có chút nói đớt, hai chân lắc lư đi đến bên cạnh Mạnh Hân, tay vịn lên vai Mạnh Hân, dùng chút tiếng Trung ít ỏi của mình hỏi Mạnh Hân.
Biểu tình chán ghét của Mạnh Hân chợt lóe mà qua, lại rót cho mình thêm chút rượu, nâng ly rượu lên, trên mặt vẫn là nụ cười tiêu chuẩn "Đương nhiên là uống, tôi mời ngài một ly đi."
Vị quản lý khá lớn tuổi này bày ra nụ cười đáng khinh, trực tiếp vươn tay đoạt ly rượu trong tay Mạnh Hân uống một hơi cạn sạch. Nói "Tôi... tôi nguyện ý thay Mạnh tiểu thư uống ly rượu này.."
Nét cười của Mạnh Hân có chút cứng, trong lòng nhịn không được thổ tào: nguyện ý mẹ ông, vậy ông còn qua đây làm gì?!!
Cảnh tượng phát sinh bên này đều làm cho một bàn người đều ngây ngẩn, người phụ trách bên Nhật trên mặt thoáng qua một chút xấu hổ. Vội vàng chạy qua bảo vị quản lý kia trước về chỗ ngồi đi, sau đó có chút xin lỗi nhìn qua Mạnh Hân, kêu phục vị đem một cái ly mới đến. Mạnh Hân bày ra một bộ dáng rộng lượng tỏ vẻ chuyện này không có vấn đề gì, may mắn là người phụ trách này không phải là "núi rượu thùng cơm.", có hắn ở đây nên cũng không làm cho mình có quá nhiều phiền não.
Một bàn, từng người uống một vòng hai vòng, vị quản lý lớn tuổi kia đã sớm chống đỡ không nổi. Chỉ còn lại người phụ trách cùng vị quản lý kia, cho đến khi người phụ trách đồng ý cùng cấp trên can thiệp vào chuyện nguyên liệu lần này mới kết thúc buổi tiệc. Mạnh Hân đè nguyệt thái dương của mình, để cấp dưới đem ba người này đến phòng đã đặt trước, sau đó phân phó mọi người cũng nên nghĩ ngơi sớm, mọi chi phí T2 sẽ chi trả.
Các nhân viên đều chọn mướn phòng mà ở lại nghỉ ngơi, chỉ có Mạnh Hân không ở lại, nàng gọi một cuộc điện thoại liền một mình rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top