7.

Cánh tay nhỏ tựa như củ sen của Thần Nhi vươn lên, quơ quơ ở trong không khí. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười ngọt ngào.

"Thần Nhi cười rồi, hắn khẳng định là thích ngươi."

Lâm Phái gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Kiều Âm, nàng đang ghé sát vào Thần Nhi và làm vẻ mặt ngoáo ộp.

"Phái Phái, cháu trai của ngươi đáng yêu quá."

Lâm Phái cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn cơm, cô cơ bản chỉ động vào hai món ăn ở trước mặt mình. Người Lâm gia biết thói quen này của cô cho nên món mà Lâm Phái ưa thích đều được sắp xếp ở trước mặt cô.

Mẫu thân Lâm Phái ngồi bên cạnh, ngẫu nhiên sẽ gắp đồ ăn cho Lâm Phái và dặn dò cô ấy ăn nhiều một chút.

Kiều Âm còn đang chơi đùa với Thần Nhi, thi thoảng thì sẽ liếc mắt nhìn những món ăn ngon trên bàn.

"Phái Phái, người một nhà các ngươi đều thật dễ nhìn, bất quá, ở trong lòng ta, ngươi chính là người đẹp nhất. Không ai có thể sánh bằng ngươi!"

Kiều Âm ríu rít như con sẻ nhỏ, bay qua lượn lại.

Lâm Phái lặng lẽ cúi đầu ăn cơm. Nhưng khoé miệng hơi nhếch lên đã thể hiện rõ tâm tình của cô bấy giờ không tồi.

Cô không thể đáp lại nàng ở dưới tình huống này. Nếu cả nhà biết nơi này có một con quỷ đang lơ lửng, cho dù đó là một con quỷ tốt thì cũng sẽ sợ tới mức không nhẹ.

Huống chi, cô chỉ muốn Kiều Âm là của riêng bản thân, chỉ có một mình cô biết đến và thấy được. Mà tiểu quỷ này ngốc nghếch còn hồ đồ như vậy giữ lại nuôi dưỡng cũng thích hợp.

Sau khi dùng cơm xong, từng người tản đi.

Lâm Phái không vội vã trở về. Cô bị mẫu thân kéo vào trong phòng hỏi thăm một ít việc nhà, tất cả thành viên của đại phòng đều có mặt ở đây.

Nhị tỷ của Lâm Phái năm trước đã gả ra ngoài, hôm nay cố ý trở về ăn cơm. Nhị tỷ phu cũng là cùng nàng ấy trở về, mối quan hệ phu thê giữa hai người vô cùng hoà hợp. Nàng ấy là nữ nhi của Lâm gia, nhà chồng sẽ không có ai dám cậy mặt chèn ép cả. Quan trọng hơn hết, nàng ấy còn là tỷ tỷ ruột thịt của Lâm Phái, chỉ cần bản thân không tự tìm đường chết và đầu óc nhạy bén một chút là sẽ bình an trôi chảy cả đời.

Lâm Phái không lên tiếng nhiều lắm, đa số thời điểm cô đều là đang lẳng lặng lắng nghe người khác nói chuyện, bản thân sẽ chỉ ngẫu nhiên ứng đáp một hai tiếng.

Kiều Âm hiếm khi không có lải nhải nói chuyện ở bên tai Lâm Phái, còn phi thường yên tĩnh đứng ở bên cạnh cô ấy.

Lâm Phái liếc nhìn nàng một cái rồi phát hiện không có gì bất thường. Trong mắt cô, Kiều Âm tuyệt đối là đặc biệt nhất. Tuy rằng nàng không phải là kiểu sẽ nổi bật lên ở trong đám người, nhưng giống như cũng không khác biệt mấy. Toàn thế giới đều là một màu xám xịt, chỉ có nàng ấy là tươi đẹp đến làm người ta không rời mắt được. Huống hồ, nàng còn là một kẻ lảm nhảm, lúc nào cũng sẽ ríu rít không ngừng, nhưng đến khi nàng yên tĩnh hẳn thì cô rõ ràng cảm giác được có một chút gì đó không giống như cũ.

Mẫu thân của Lâm Phái cũng không có lải nhải với cô ấy bao lâu. Bà chỉ muốn nhìn xem thân thể của cô ấy có khoẻ mạnh lên hay không, sau đó lại luyên thuyên một ít việc nhà. Bà thậm chí không dám hỏi về những tính toán sau này của Lâm Phái.

Từ nhỏ, Lâm Phái đã không thổ lộ tâm tư của chính mình với người nhà. Đứa nhỏ này có đôi khi giống như mỗi ngày đều đang suy nghĩ rất nhiều thứ, có đôi khi lại không như vậy. Đến lúc xảy ra sự kiện kia, tính tình của Lâm Phái vốn còn có chút hoạt bát nay đã hoàn toàn trở nên trầm mặc và tự bế.

Cho nên, bà không đoán được suy nghĩ của nữ nhi nhỏ tuổi nhất của mình, cũng không dám hỏi gì về dự định tương lai của cô ấy vì bà biết Lâm Phái đã không phải là người bình thường nữa. Nữ nhi bây giờ có thể nhìn thấy và vận dụng năng lực khác xa người thường.

Vận mệnh, thứ này đã mơ hồ.

Thời điểm Lâm Phái trở về, trong tay Thiên Tả và Thiên Hữu còn cầm theo một ít đồ vật mà Lâm phu nhân đưa cho.

"Các ngươi đi về trước đi, ta muốn tự mình đi dạo một lát."

"Tuân mệnh."

Chờ đến khi không có người ngoài, Lâm Phái mới nhìn người bên cạnh rồi mở miệng.

"Làm sao vậy? Từ nãy đến giờ đều không có nghe thấy tiếng ngươi nói chuyện."

"Lúc đó không phải ngươi đang nói chuyện với cha mẹ sao, ta yên tĩnh một chút thì tốt hơn."

Kiều Âm lộ ra nụ cười chiêu bài của mình,  má lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên khuôn mặt.

Lâm Phái nhướng mày, bước chân không ngừng đi về phía trước.

Kiều Âm đi theo bên cạnh cô và duy trì cùng một độ cao với cô mà treo ở giữa không trung.

"Kỳ thật ta có một cái thắc mắc."

"Ồ? Thắc mắc cái gì?"

"Ngươi... Có cảm thấy tịch mịch hay không? Ta ta ta không có ý gì khác đâu! Chỉ là thuận miệng hỏi một chút, còn có âm hàn chi khí là thứ gì nha?"

Kiều Âm nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ hơi ỉu xìu, uể oải. Nàng tựa hồ sợ hãi lời nói của mình sẽ mạo phạm đến Lâm Phái cho nên cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.

Vừa mới nãy, nàng đứng sát bên nhìn thấy rõ ràng rành mạch, Lâm Phái tuy đứng ở nơi đó nhưng tựa hồ là ngăn cách với tất cả mọi người chung quanh. Ngay cả khi cô ấy nói chuyện với cha mẹ của mình, trên gương mặt đều không có lấy một nụ cười. Những người khác ở trong phòng cũng là ngồi cách Lâm Phái một khoảng không xa không gần, nhưng lại tuyệt đối không tiếp xúc tay chân với cô ấy.

Kiều Âm cảm giác được thật ra Lâm Phái rất muốn ôm cháu trai của mình một cái. Nàng biết Lâm Phái có để mắt đến đứa bé đáng yêu kia, dù sao trẻ con ngoan ngoãn là liều thuốc chữa lành tâm hồn tốt nhất, huống chi cháu trai cô ấy còn trắng trẻo tựa như một cục bột tròn vo.

Chỉ là Lâm Phái cự tuyệt, lý do là vì âm hàn chi khí gì đó, đây là ý gì?

"Kỳ thật cũng không phải là từ khi sinh ra đã có hiện trạng này. Hai năm trước, ta đổ bệnh một trận, sau đó liền có thể thấy được một ít thứ mà trước kia chưa từng nhìn đến. Chính là bởi vì thế mà thân thể của ta cũng càng ngày càng lạnh lẽo. Nếu người bình thường ở cùng ta lâu dài sẽ dễ dàng ngã bệnh, mà thể chất trẻ con còn đặc biệt yếu ớt và mẫn cảm."

"Tựa như người bình thường và quỷ ở cạnh nhau lâu dài thì cũng dễ dàng ngã bệnh đúng không?

"Đúng vậy, thân thể của ngươi vốn dĩ đã lạnh lẽo cho nên mới không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của ta thấp hơn so với người bình thường rất nhiều."

"Chẳng trách sao không thấy mấy khi ngươi cùng người khác nói chuyện, chỉ ở một mình tại chỗ này."

"Một mình, cũng rất tốt."

Lâm Phái dọn đến ở tại chỗ viện tử nhỏ biệt lập này không chỉ có bởi vì tinh thần của mình luôn căng thẳng, mẫn cảm với thanh âm nên rất khó nghỉ ngơi được; còn là bởi vì biết đến vấn đề của thân thể mình, nếu tiếp xúc với người bình thường quá nhiều sẽ không tốt lắm.

Thiên Tả và Thiên Hữu tuy rằng là cùng Lâm Phái ở tại chỗ viện tử nhỏ này, nhưng lại ở nơi cách cô ấy xa nhất.

Bởi vì những lý do bất đắc dĩ này đó nên cô đành phải đem bản thân ngăn cách với ngoại giới. Không có gì khổ sở nhiều lắm, rốt cuộc lúc trước cô cũng chẳng ưa thích ra cửa, chỉ có vào những lúc phải ra ngoài xử lý việc làm ăn buôn bán mới ra cửa.

Một mình... cũng khá tốt.

Cô vẫn luôn cho rằng như thế.

Chỉ là sau khi có được một tồn tại đặc biệt, hết thảy giống như trở nên khó có thể chịu đựng nổi.

Nỗi khốn khổ cùng cực không phải là không thể thoát khỏi cuộc sống u ám, mà là đột nhiên thấy được một tia hy vọng để rồi hoá thành tuyệt vọng.

Bởi lẽ đã từng nhận thức được thế giới này tốt đẹp đến cỡ nào và giá trị biết bao để lưu luyến, cho nên sau khi không thể có được mới càng thêm thống khổ.

Lâm Phái xác thực có đôi khi sẽ bực bội. Rốt cuộc ông trời lăn lộn cô lần này là vì cái gì?

Nhưng hiện tại giống như đã biết vì sao, nếu không có điều kiện đặc thù như này, cô có khả năng sẽ nhìn không thấy Kiều Âm.

Cô chưa bao giờ thử đi suy diễn xem nếu trong quá khứ bản thân không có trải qua một hồi bệnh tật kia thì cuộc sống của mình bây giờ sẽ là bộ dáng gì. Như vậy không có ý nghĩa gì, con người vĩnh viễn không có khả năng quay về quá khứ.

"Một mình tịch mịch lắm, không tốt chút nào. Bất quá không sao! Về sau ngươi đã có ta rồi! Tuy rằng ta không phải là người, nhưng cũng chẳng sao cả, chắp vá tạm đi! Ta vẫn sẽ luôn bồi ngươi!"

Kiều Âm vỗ ngực mình, bộ dáng nhỏ mười phần khí thế.

"Lời đã nói ra thì không thể đổi ý."

"Tuyệt đối không đổi ý, bằng không chúng ta ngoắc tay đi!"

Kiều Âm giơ ra ngón út của mình, quơ quơ ở trước mặt Lâm Phái.
"Được."

Tuy rằng Lâm Phái không biết "ngoắc tay" là có ý gì, nhưng từ biểu tình và động tác của Kiều Âm, cô có thể đoán ra được.

Các nàng không có cách nào chạm vào nhau, Lâm Phái chỉ cảm giác được có không khí quấn quanh trên tay mình, nhưng đôi mắt cô có thể nhìn thấy rõ ràng động tác của Kiều Âm, bên tai cũng là giọng nói ngọt ngào mềm mại của nàng.

"Ngón út móc vào nhau, một trăm năm không được thay đổi! Ai vi phạm thì người đó chính là chó!"

— Trẻ con như vậy sao?

Lâm Phái cười cong môi, gật đầu.

"Được rồi, vậy từ giờ chúng ta sẽ là bằng hữu tốt của nhau cả đời, không bao giờ tách ra."

Kiều Âm duỗi tay ôm Lâm Phái, bởi vì hiện tại còn không có biện pháp, nếu tay nàng chạm vào Lâm Phái thì sẽ trực tiếp xuyên qua thân thể của cô ấy, cho nên nàng vờ đáp tay ở mặt trên và tươi cười ngọt ngào.

"Được."

......

Đêm đã khuya.

Đồng Thành náo nhiệt hơn nhiều so với dĩ vãng. Trước kia vào giờ này, từng nhà đã sớm tắt đèn đi ngủ. Nhưng hiện tại, rất nhiều địa phương vẫn là đèn đuốc sáng trưng.

Hội sở giải trí lớn nhất Đồng Thành- "Đình Mẫu đơn" bấy giờ đang là cảnh tượng múa hát reo hò.

Người phụ trách móc ra chiếc đồng hồ quả quýt rồi xem xét thời gian, đã gần 9 giờ.

"Thanh Lan đâu? Ở nơi nào?! Vì sao hiện tại còn chưa thấy được bóng dáng nàng ta, các ngươi có ai thấy nàng không?"

"Nàng ta đang hoá trang rồi." Có người đã nhìn thấy nên bèn lên tiếng.

"Mau đi thúc giục đi, thật là, sao gần tới giờ lên sân khấu mới hoá trang!"

"Ai da, không phải liền đã tới rồi đây, hôm nay Trần thiếu gia quấn lấy ta lâu một chút cho nên mới đến chậm sao."

Giọng nữ kiều mị truyền tới làm cho quản sự thở phào nhẹ nhõm, sau khi nghe được lời Thanh Lan nói đành vội vàng gật đầu.

"Tới là được tới là được, chỉ còn chờ một mình ngươi thôi, mau đi lên đi."

"Biết rồi."

Người nọ lướt qua bên người quản sự, cái mũi của quản sự giật giật, không biết vì sao hắn lại nghe thấy mùi gì đấy là lạ.

Có khả năng chỉ là ảo giác đi, quản sự lắc đầu thầm nghĩ.

Trụ cột chính của Đình Mẫu đơn gồm "Mai lan trúc", phân biệt là ba cái cô nương, mỗi người mỗi vẻ, ca hát đều dễ nghe nên dẫn tới có rất nhiều người theo đuổi và tâng bốc.

Chẳng qua, những cô nương này có đều cái tên không mấy tương xứng với bản thân.

Tố Mai nhã nhặn, giọng ca cũng là uyển chuyển thanh thuý, dáng đi nhược liễu phù phong[1], đôi mắt nhỏ kia chỉ cần liếc nhìn là có thể khiến cho nam nhân sinh ra lòng triều mến.

[1]: yểu điệu như cành liễu đung đưa theo gió

Thanh Lan quyến rũ, thanh âm câu dẫn nhân tâm. Lúc nàng cất tiếng hát, giọng ca làm cho người ta cảm thấy tựa như có chiếc móng vuốt mèo con đang cào ở trong lòng.

U Trúc dịu dàng, trông phi thường cảnh đẹp ý vui. Tuy ít khi cất lời nhưng thanh âm lại làm người ta cảm thấy thư thái, tiếng ca tựa như đang muốn trần thuật lại cái gì.

Nếu nói Tố Mai là bảo bối khiến cho nam nhân muốn che chở ở trong lòng ngực, còn U Trúc là bông hoa làm cho nam nhân muốn mang theo bên người để giảng lời ngon tiếng ngọt, vậy thì Thanh Lan là yêu tinh khiến cho nam nhân hận không thể chết ở trên người nàng.

Vì thế, Thanh Lan có được danh tiếng và lực kêu gọi cao nhất. Do đó, Đình Mẫu đơn mới sắp xếp tiết mục chủ chốt cho Thanh Lan. Sau khi những người khác biểu diễn xong, Thanh Lan liền bắt đầu đi lên ca hát khiêu vũ.

Màn sân khấu bị kéo ra, Thanh Lan đứng ở trên đài biểu diễn, ánh đèn chiếu xuống trên người nàng, phía dưới là một mảnh hoan hô cổ vũ. Nàng khẽ tươi cười rồi bắt đầu thấp giọng ca hát.

......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top