Chương 56: Trở lại Tô Châu

Gần trưa đoàn xe vào thành. Khó khăn lắm mới quay lại quê nhà đã xa cách, những viên gạch, đường xá quen thuộc làm cho Ngọc Nhi phấn khích vô cùng, đồng thời, cũng cảm thấy lo lắng, bất an hơn. Vì sau khi quay lại Tô Châu, theo phong tục tiểu thư phải về nhà chồng ở. Nhưng Ngọc nhi vẫn chưa kịp hỏi tiểu thư xem người định sắp xếp cho mình thế nào? Ngọc Nhi đã hầu hạ tiểu thư được sáu, bảy năm, tiểu thư rất tốt, cũng đối xử tốt với cô. Trong lòng cô, tiểu thư giống như một tiên nữ. Cô đã thề, chỉ cần tiểu thư không chê bai, sẵn sàng hầu hạ tiểu thư cả đời. Nhưng hiện tại, tiểu thư đã xuất giá, việc có được theo cùng hay không, không phải là điều cô có thể quyết định được.

Trên đường về, cô đã mấy lần muốn tìm cơ hội nói với tiểu thư, nhưng khi thấy tiểu thư luôn mang vẻ mặt u sầu, không đành lòng làm phiền tiểu thư. Mặc dù không thông minh, nhưng cô cũng biết từ sau đêm tân hôn tiểu thư với cô gia có chút kỳ lạ. Thế nhưng, nghĩ đến khả năng hai người từ nay tách ra, nhịn không được cảm giác đau buồn.

Tất cả những cảm xúc điều này đều không thoát khỏi mắt của Tô phu nhân đang ngồi cùng xe. Tô phu nhân nhìn Ngọc Nhi bằng ánh mắt khó hiểu. Ngọc Nhi biết phu nhân không ưa mình. Nếu không thể theo tiểu thư mà phải ở lại phủ Tô, e rằng cuộc sống sau này sẽ chẳng dễ dàng gì. Nghĩ đến đây, lòng cô lại càng thêm nặng nề.

Đang lúc Ngọc Nhi tâm trạng rối bời, đoàn xe đã đưa Sở Vân Như tới biệt viện của Trịnh đại nhân. Mọi người đều xuống xe ngựa, cung kính chào tạm biệt quận chúa. Ngọc Nhi đứng sau lưng phu nhân, len lén nhìn sang, thấy tiểu thư cũng đã xuống xe, đứng cùng với cô gia. Dưới ánh mặt trời, hai người mặc bạch y, nhẹ nhàng, tao nhã, một người dịu dàng, một người tuấn tú, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Sở Vân Như bước tới, nắm tay của Tô Mộ Tuyết, nước mắt lưng tròng, không nỡ rời xa, hẹn thời gian gặp mặt lần sau, sau đó mới để họ rời đi. Ở phía bên kia, Sở Lão Tứ cũng từ biệt Trầm Ly Ca. Sở Lão Tứ chỉ vào chiếc xe ngựa của Tô Mộ Tuyết, nói rằng từ nay về sau, cả xe lẫn phu xe đều thuộc quyền sai bảo của Trầm gia.

Ngọc Nhi thấy trên gương mặt cô gia cười kỳ lạ, như thể giễu cợt, còn Sở Lão Tứ có chút ngượng ngùng, vỗ vai cô gia, nói lớn rằng sẽ sớm tới thăm phủ. Công tử khôi phục dáng vẻ bình thường, gật đầu đáp ứng.

Sau khi rời khỏi biệt viện của Trịnh đại nhân, đoàn xe lại đưa Tô phu nhân về nhà. Ngọc Nhi càng ngày càng bất an, nhất là sau khi phu nhân nói với cô vài lời ẩn ý, càng khiến cô không yên lòng.

Khi tới Tô phủ, Ngọc Nhi nhanh chóng nhảy xuống xe, đỡ Tô phu nhân từ xuống. Lưu quản gia đâ chờ sẵn ở cửa. Tô Mộ Tuyết đã xuống xe, tiến tới đỡ một bên tay Tô phu nhân, ba người cùng nhau đi về phía cổng.

Ngọc nhi quay người lại thấy cô gia đang nhìn tiểu thư, bộ dạng do dự, muốn nói nhưng không dám nói.

Lão phu nhân dừng lại tại bậc thềm, liếc nữ nhi, trầm giọng nói:" Được rồi, đưa đến đây thôi."

"Nương..." Giọng nói, biểu hiện của Tô Mộ Tuyết chứa đựng sự cầu xin, mong mỏi.

Tô phu nhân hai mắt đỏ hoe, nhìn nàng thương cảm: "Tuyết Nhi, ở nhà từ phụ, xuất giá tòng phu. Con bây giờ đã thành thân, theo lễ, nương không thể giữ con lại."

Tô Mộ Tuyết run rẩy, đôi mắt ửng đỏ. Nàng cúi đầu, cắn chặt môi, nhịn xuống những lời muốn nói.

Tô phu nhân liếc nhìn Trầm Ly Ca: "Hiền tế à..."

Trầm Ly Ca đang không biết phải làm gì, nghe tiếng gọi liền bước lên trước một bước, cung kính đáp: "Thưa lão phu nhân, xin người cứ nói."

Tô phu nhân khẽ nhíu mày, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: "Con phải đổi cách xưng hô rồi chứ."

"Dạ vâng," Trầm Ly Ca trả lời, nhưng không gọi bà là "nhạc mẫu" như bà mong muốn.

Tô phu nhân nín nhịn sự bất mãn trong lòng, lạnh nhạt nói: "Hiền tế à, theo quy củ ở Tô Châu chúng ta, sau khi thành hôn ba ngày thì phải về thăm nhà. Dù cuộc hôn nhân này do Sở vương chỉ định, khi trở về Tô Châu cũng phải cho gia đình ta một lời giải thích. Mong con sớm tổ chức hỷ sự, ba ba ngày sau đừng quên đưa nữ nhi ta về thăm nhà."

Trầm Ly Ca khẽ gật đầu: "Mọi việc sẽ theo ý người."

Tô phu nhân hài lòng, nắm lấy tay nữ nhi, lưu luyến vỗ về: "Vậy nương giao bảo bối của mình cho con." Dứt lời, bà định đặt tay nữ nhi vào tay Trầm Ly Ca, nhưng Tô Mộ Tuyết đột ngột tút tay lại.

Tô phu nhân ngạc nhiên, nhưng giọng nói của Trầm Ly Ca đã thu hút sự chú ý của bà. Cô ngẩng lên nhìn thẳng vào bà, trầm giọng nói: "Lão phu nhân, xin người yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Mộ Tuyết, tuyệt không để nàng ấy chịu bất kỳ tổn thương nào."

Giọng nói không lớn, không vội vã, từng chữ đều mang đến cảm giác tin cậy, tựa như lời hứa nặng tựa ngàn vàng.

Gương mặt Tô Mộ Tuyết thoáng qua nst phức tạp, nàng quay mặt đi, giả vờ như không nghe thấy.

Tô phu nhân nghe vậy, không khỏi xúc động.

Trầm Ly Ca hơi nghiêng mình, làm động tác mời Tô Mộ Tuyết lên xe.

Tiểu thư sắp rời đi rồi! Tâm trạng của Ngọc Nhi thấp thỏm, lo lắng.

Cô thấy đôi mắt tiểu thư đã ánh lên lệ quang, ánh mắt ngập tràn lưu luyến lướt qua gương mặt của lão phu nhân, lướt dòng chữ trên của Tô phủ, lướt qua những người hạ nhân đứng ở cửa, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của cô.

Ngọc Nhi cảm thấy tim đập thình thịch, cảm thấy mắt cay cay, trong lòng có một giọng nói đang âm thầm cầu xin:' Tiểu thư, người mang theo Ngọc Nhi đi! Xin người hãy mang theo Ngọc Nhi đi cùng!

Nhưng tiểu thư chỉ nhìn, đôi môi mấp máy nhưng không nói thành lời.

Cuối cùng, Ngọc nhi không nhìn nổi nữa, kìm nén nước mắt chạy về phía xe ngựa đang rời đi, vừa đi vừa gọi tha thiết: "Tiểu thư, chẳng lẽ... chẳng lẽ người không cần Ngọc Nhi nữa sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, người đã khóc không thành tiếng.

Tô Mộ Tuyết cứng đờ, không quay người lại, bàn tay bám chặt vào thành xe, bóng lưng căng cứng. Giữa tiếng nức nở của Ngọc Nhi, Tô Mộ Tuyết từ từ xoay người lại, gương mặt đã hoàn toàn bình tĩnh.

Trái tim Ngọc Nhi vỡ vụn. Cô hầu hạ tiểu thư bao lâu nay, tuy không hiểu tâm sự của tiểu thư nhưng lại quen thuộc từng hành động, lời nói của người.

Ngọc Nhi biết, mỗi khi gương mặt tiểu thư bình thản, thì nội tâm của người càng đang dằn vặt, thống khổ.

Cô cảm nhận tiểu thư nhất quyết không mang cô theo cùng. Dù đây là một quyết định đau đớn của người, Ngọc Nhi biết rõ rằng tiểu thư đang rất đau khổ không kém mình.

Tô Mộ Tuyết chưa kịp đáp lời, Tô phu nhân lên tiếng: "Trầm công tử có tiền có quyền, sẽ không ngại nuôi thêm một hạ nhân đâu nhỉ?"

"Nương—" Tô Mộ Tuyết đau khổ gọi bà, dường như muốn ngăn cản.

Trầm Ly Ca liền tiếp lời: "Dĩ nhiên là không ngại. Chỉ cần Ngọc Nhi đồng ý, giờ có thể đi cùng chúng con."

Ngọc Nhi vui mừng khôn xiết, không dám tin, liếc nhìn lão phu nhân.

Tô Mộ Tuyết trừng mắt Trầm Ly Ca, vẻ mặt phức tạp, vừa oán trách, vừa tức giận, lại vừa bất lực. Trầm Ly Ca bình tĩnh nhìn lại nàng, không có ý định nhượng bộ.

Tô phu nhân điềm nhiên nói: "Không mau cảm ơn cô gia đi?"

"Dạ!" Ngọc Nhi vội vã cúi đầu cảm tạ Trầm Ly Ca, "Cảm ơn cô gia! Cảm ơn cô gia!"

Tô Mộ Tuyết ngẩn người nhìn Ngọc Nhi vui vẻ, ánh mắt dần trở nên dịu dàng. Cuối cùng, nàng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, thở dài một hơi, rồi lặng lẽ lên xe ngựa.

Ngọc Nhi ngẩn ngơ, cảm thấy biểu cảm của tiểu thư rất kỳ lạ, như thể chứa đựng điều gì bí ẩn.

Đến khi Tô phu nhân đập vào vai, Ngọc nhi mới giật mình, vội vàng chạy lên xe theo tiểu thư.

Trầm Ly Ca lên ngựa, đi trước dẫn đường.

Người đánh xe khẽ động dây cương, xe ngựa liền đi theo sau.

Mùa hè, bên ngoài nắng gay gắt, bên trong xe vừa oi bức vừa ngột ngạt, bầu không khí bên trong càng trầm lặng.

Ngọc Nhi lặng lẽ ngồi gần cửa xe, cách xa tiểu thư. Nhớ tới mình trung thành với tiểu thư mà tiểu thư thì suýt chút nữa đã bỏ rơi cô, trong lòng càng cảm thấy uất ức, khó chịu. Nhưng cô cũng biết tiểu thư là người đã quyết định thì không dễ dàng thay đổi, nên trong lòng cũng lo sợ tiểu thư thật sự không cần mình nữa.

Tô Mộ Tuyết lặng lẽ nhìn Ngọc Nhi.

Nàng biết mình đã làm tổn thương tình cảm, lòng tự trọng của Ngọc Nhi, nhưng nàng thật lòng muốn tốt cho Ngọc Nhi. Kết quả hiện giờ lại khiến nàng có phần bối rối. Khoảnh khắc ấy, nàng đã mềm lòng, nàng không nỡ. Chỉ vì sự lưu luyến trước mắt mà không để ý đến những tổn thương có thể xảy ra trong tương lai, rốt cuộc là đúng hay sai? Nàng không biết.

Nàng chỉ biết rằng, khi nhìn thấy Ngọc Nhi bị tổn thương, lòng nàng vừa đau, vừa áy náy.

Im lặng một lúc, nàng đưa quạt cho Ngọc Nhi, dịu dàng nói: "Nhìn xem, muội kìa mồ hôi đầm đìa cả rồi, cầm quạt, quạt đi."

Sự quan tâm trong giọng nói của tiểu thư làm Ngọc Nhi không kìm được mà rơi nước mặt.

Ngọc Nhi không nhận lấy quạt, vừa lau nước mắt vừa nói: "Tiểu thư, người thật sự không cần Ngọc Nhi nữa sao?"

Tô Mộ Tuyết thở dài, đến ngồi cạnh cô, đưa cho cô khăn tay để lau nước mắt, tay kia nhẹ nhàng quạt quạt, nói dịu dàng: "Chúng ta tình như tỷ muội, ta sao có thể nỡ bỏ muội được? Chỉ là..." Nàng khẽ cau mày, ngập ngừng.

"Chẳng qua cái gì ạ?" Ngọc nhi lau khô nước mắt, khó hiểu nhìn tiểu thư. Hiện tại, đã không oán tiểu thư, bởi vì tiểu thư không phải không cần mình, mà dường như có nỗi khổ tâm.

'Chỉ là, nếu muội đi theo ta thì tương lai bấp bênh, thậm chí nguy hiểm khôn lường?'

Tô Mộ Tuyết hồi thần, cầm quạt phẩy nhẹ, nói: "Chỉ là, ta lo muội sẽ không quen khi đến một nơi xa lạ."

"Chính vì đến một nơi xa lạ nên nô tỳ càng phải ở bên tiểu thư. Nếu không, chẳng phải tiểu thư sẽ càng khó thích nghi sao?" Ngọc Nhi vội nói, sự giận dữ, tủi thân trước đó dường như đã tan biến, chỉ còn lại sự quan tâm chân thành.

Đến lượt Tô Mộ Tuyết cảm thấy nghèn nghẹn, mắt đỏ hoe, cố gượng cười để che giấu nỗi đau lòng. Ngọc Nhi cảm nhận điều gì đó: "Tiểu thư, có phải người gặp vấn đề khó giải quyết?" càng nghĩ càng thấy có lý: "Từ khi chúng ta đến Sở quốc, nô tỳ đã thấy người có gì đó khác lạ. Dọc đường xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ, mà giữa người và cô gia ..."

"Đủ rồi, đừng đoán mò." Tô Mộ Tuyết nhẹ nhàng ngắt lời, giọng mệt mỏi. "Tất cả chỉ là ngẫu nhiên thôi. Ta chỉ lạ nước lạ cái, đường xa vất vả. Về Tô Châu, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe lại thôi."

Ngọc Nhi chăm chú nhìn tiểu thư, đau lòng nói: "Nô tỳ cũng đoán là vậy. Tiểu thư, người tiều tụy đi nhiều lắm. Khi đến nhà của cô gia, nô tỳ sẽ nhờ người hầm canh để người hồi sức."

Tô Mộ Tuyết nghĩ ngợi, đáp: "Không cần vội đâu. Chúng ta mới đến, đừng gây phiền hà cho người ta."

"Tiểu thư sao lại khách sáo vậy? Nghe như thể chúng ta là khách vậy." Ngọc Nhi cười nói, "Người là nữ chủ nhân của bọn họ, bọn họ phải phụng dưỡng người là đương nhiên. Sao lại phiền hà chứ?"

Tô Mộ Tuyết mỉm cười, phẩy quạt, biểu cảm dường như có tâm sự. Ngọc Nhi không nghĩ ngợi nhiều, cô cho rằng tiểu thư chưa quen với chức vụ mới.

"Tiểu thư, người biết nhà cô gia ở đâu không?" - Ngọc Nhi hỏi.

Nàng phát hiện xe ngựa đã rời khỏi khu vực trung tâm thành thị, vốn tưởng rằng với nguồn tài chính vật chất của Trầm Ly Ca, ngôi nhà nhất định phải được đặt ở nơi thịnh vượng nhất trung tâm thành Tô Châu, hiện lại có cảm giác như đang đi ra ngoại ô?

Ngọc nhi bối rối quay lại nói với tiểu thư những nghi ngờ của mình.

Tuy nhiên, Tô Mộ Tuyết vẻ mặt lạnh nhạt nó:" Đã đến rồi thì tạm thời thích nghi với hoàn cảnh."

Không phải nàng chưa bao giờ tò mò về ngôi nhà của Trầm Ly Ca như thế nào, mà sự tò mò này đã thực tế bóp chết từ lâu. Từ lúc bánh xe lăn vào Tô Châu, những chuyện xảy ra như tuyển tú, long bào, âm mưu mưu phản của Sở vương đều đã hiện ra. Trên đường trở về còn thể tạm dừng lo lắng, bởi vì khi trở về Tô Châu mới cần phải đối mặt. Hiện giờ đã trở lại Tô Caahu. Nàng lên làm cái gì bây giờ?

Mọi thứ thật phức tạp, phải bắt đầu từ đâu?

Nàng không thấy có manh mối nào cả.

Tô Mộ Tuyết đang chìm đắm trong suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy Ngọc nhi kêu lên: " Oa, tiểu thư, nhìn kìa!"

Tô Mộ Tuyết bất giác nhìn ra ngoài, ngỡ ngàng. Từ lúc nào, xe ngựa đã đi vào một rừng trúc xanh ngát, con đường nhỏ tĩnh mịch giữa bạt ngàn trúc. Cây trúc xanh ri, rợp bóng hai bên, lá rung rinh theo làn gió, dù là đầu hạ, gió lại thổi có chút mát lạnh.

Tô Mộ Tuyết ngây dại, không ngờ, Tô Châu còn có như vậy. Nàng dịch sang ngồi gần cửa sổ, mê muội nhìn hàng trúc bên ngoài.

Gió nhẹ vờn trên má, như thể mời gọi. Nàng nhắm mắt lại, hít sâu, cảm thấy mọi lo lắng, mệt mỏi phút chốc được cuốn đi sạch sẽ, đầu óc nhẹ nhàng, thoải mái. Đã lâu rồi nàng mới cảm thấy như vậy.

Tô Mộ Tuyết mở mắt, thấy Trầm Ly Ca đang cưỡi ngựa bên ngoài, ngoái cổ lại nhìn nàng. Bất giác, nàng đỏ mặt, ngượng ngùng quay mặt đi, âm thầm trách bản thân: Rõ ràng biết cô ấy là nữ nhi, đã quyết định xem như tỷ muội, vậy mà vẫn không thể bình tĩnh trước ánh mắt đó?

Ngọc Nhi không ngớt lời khen ngợi: "Không ngờ Tô Châu lại có nơi yên tĩnh thế này..."

"Đến nơi rồi!" Bên ngoài, Trầm Ly Ca lên tiếng.

Xe ngựa dừng lại, tim Tô Mộ Tuyết như ngừng đập. Nhà của Trầm Ly Ca sẽ thế nào đây?

Khi cô còn đang suy nghĩ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng chó sủa vang. Ngọc Nhi tò mò nhòm ra ngoài, đột ngột hốt hoảng ngã xuống, trợn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy khung cảnh phía trước. hét lên: Tiểu thư...bên ngoài có chó..một con chó sói rất lớn."

Tô Mộ Tuyết chưa bao giờ thấy chó sói, nghe thấy tiếng sủa dữ dội, khiến lòng bàng hoàng sợ hãi. Nàng cố giữ bình tĩnh, an ủi Ngọc Nhi, "Đừng sợ, đừng sợ..."

"Chó sẽ cắn người! Nô tỳ còn nhỏ tận mắt thấy con chó sói của gia chủ cắn một người ăn xin đến chảy máu khắp người..." Mặt Ngọc Nhi tái mét, hoảng loạn nói.

Tô Mộ Tuyết nghe xong dựng tóc gáy, không biết nên làm gì, bỗng bên ngoài vang lên tiếng quát của Trầm Ly Ca, "Tiểu Hắc!"

Tiếng chó sủa lập tức im bặt.

"Trầm đại ca cũng nuôi chó sao?" Phu xe cất lời, giọng nói mang vẻ kinh hãi.

"Nuôi được gần một năm rồi, để trông nhà đó mà."

"Chó ngoan!" Phu xe nịnh nọt, rõ ràng là nói cho có lệ.

Lúc này, rèm xe được vén lên, Trầm Ly Ca xuất hiện bên cạnh xe ngựa, "Chúng ta đến rồi, xuống xe thôi."

Tô Mộ Tuyết định thần lại, chuẩn bị bước ra ngoài, Ngọc Nhi đã nắm chặt tay nàng, giọng run rẩy, "Tiểu thư, nô tỳ sợ..."

Khi nói chuyện, một con chó đen lớn nhảy lên trước cửa xe.

Tô Mộ Tuyết sợ đến mềm cả chân, suýt chút nữa ngã xuống. Trầm Ly Ca nhanh tay giữ lấy dây xích chó, trấn an, "Đừng sợ, tiểu Hắc rất nghe lời, không cắn người đâu."

Thấy lời này không hiệu quả, cô gọi lớn, "Tang Nhi, dẫn tiểu Hắc về chuồng, xích lại cho chắc!"

Lời Trầm Ly Ca vừa dứt, một cô bé với mái tóc thắt hai bím từ đâu chạy tới, đôi mắt đen láy tràn đầy tò mò nhìn vào xe ngựa. Cô bé chạy nhanh đến kéo lấy vòng cổ của con chó, đẩy nó về phía sau, dịu dàng nói: "Tiểu hắc, ngoan nào, về chuồng thôi."

Bé gái cầm chắc vòng cổ, con chó đen to lớn từ từ đi theo sau. Trước khi đi, nó còn liếc mắt nhìn về phía xe, đôi mắt sâu đen trông vô cùng thông minh.

Tô Mộ Tuyết lo lắng, cô bé nhỏ như vậy mà có thể chế ngự được con chó sói lớn không? Nếu chẳng may bị chó cắn thì phải làm sao?

"Thật ra, chó là loài vật thân thiện, chúng sẽ không cắn người bạn của mình đâu." Như thể đoán được suy nghĩ của Tô Mộ Tuyết, Trầm Ly Ca mỉm cười giải thích, rồi chìa tay ra muốn đỡ nàng xuống xe.

Cho dù không muốn, con chó vẫn ngoan ngoãn để cô bé kéo đi. Tô Mộ Tuyết chưa hết sợ hãi, thấy Trầm Ly Ca đưa tay ra, theo bản năng nắm lấy. Khoảnh khắc được nàng nắm lấy, toàn thân nàng run rẩy. Vì có người xung quanh nên nàng cũng không dám rút tay lại, chỉ khẽ gật đầu, nhờ vào lực của Trầm Ly Ca để bước xuống xe an toàn.

Không chờ nàng tránh thoát, Trầm Ly Ca đã nhanh chóng buông ta, quay sang phu xe nói: "Huynh đài, hôm nay vất vả rồi, vào nhà uống ly trà nha!"

Phu xe giật mình, vội vàng xua tay, "Không cần đâu, Trầm huynh khách sáo quá! Tứ ca đã căn dặn, chiếc xe này để đại ca sử dụng, tiểu nhân, xe đều ở quán trọ chờ, Chỉ cần huynh hẹn giờ là tiểu nhân đến đón. Không biết chiều nay Trầm huynh có cần ra ngoài không?"

Trầm Ly Ca suy nghĩ một lúc, "Chiều nay ta và... phu nhân sẽ đến tiệm thêu, đến lúc đó nhờ huynh đài đến đón."

Tô Mộ Tuyết thoáng cau mày.

Rõ ràng, Tứ gia cử xe này là để giám sát nàng và Trầm Ly Ca. Nàng không hiểu sao Trầm Ly Ca lại không hề tránh mặt bọn họ.

Phu xe liên tục gật đầu, "Tiểu nhân hiểu rồi! Trầm huynh và phu nhân vất vả suốt đường, hãy nghỉ ngơi cho tốt. Tiểu nhân xin phép quay lại chuẩn bị ngựa và xe, rồi sẽ đến đón hai vị."

Lúc này, Ngọc Nhi đã lấy hành lý của mọi người xuống, trên vai mang những gói đồ nhẹ, chỉ có cây đàn Sở Vân Như tặng là hơi nặng. Trầm Ly Ca nhanh tay bước tới, đỡ lấy cây đàn, "Để ta cầm cho."

Ngọc Nhi ngẩn người, ngạc nhiên vì hành động của cô gia. Mấy việc này, chẳng phải là việc của hạ nhân nên làm sao?

Phu xe quay ngựa chào từ biệt.

"Đi theo ta!" - Trầm Ly Ca đẩy cánh cổng gỗ ra, dẫn đường.

Tô Mộ Tuyết nhẹ nhàng chạm vai Ngọc Nhi đang ngẩn ngơ, khẽ nhắc, "Đi thôi!"

Ngọc Nhi lúc này mới hoàn hồn, vội vàng bước theo.

Con đường phía trước trải đá cuội, uốn lượn qua rừng trúc, mang đến cảm giác "khúc khuỷu thông đến nơi tĩnh mịch".

Mang trong mình nhiều cảm xúc không rõ ràng, Tô Mộ Tuyết lặng lẽ bước trên con đường đá, đón lấy làn gió nhẹ nhàng, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách. Trước mắt cô là một thế giới mới, xa lạ có chút đó thân thuộc, chào đón nàng bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top