Chương 11: Mai Hoa Tam Lộng

Chức Cẩm Phường,
Ngày thứ hai mở cửa, bên ngoài đã sớm tụ tập một đám đông khách hàng.

Ngoài dự kiến, Tô tiểu thư không có xuất hiện ở Gấm Phường.

Tống chưởng quỹ hướng về phía đám đông khẩn cầu thứ lỗi và giải thích. Hôm qua, Tô tiểu thư bị nhiễm phong hàn, hiện tại đang điều trị ở Tô phủ về phần Gấm Phường vẫn tiếp tục kinh doanh như thường lệ

Nếu đã đến rồi thì khách hàng cũng tiện vào tiệm xem thử tơ lụa, các tiểu nhị ra sức giới thiệu, ngày hôm nay buôn bán rất tốt.

Tô phủ,
Lúc này, ở giữa hồ, dưới đình viện, Tô Mộ Tuyết cầm bút nhìn tờ giấy trước mặt, suy nghĩa chuyện gì đó mà chưa thể hạ bút.

Dưới chân, vô số bản vẽ đã bị vứt bỏ.

Cuối cùng, nàng nhắm mắt, thở dài, gác bút lên, xoay người nhìn núi giả bên hồ, tâm thần mê mẩn, không nói lời nào.

Ngọc nhi nhìn thấy đau lòng, bước lên dâng trà:"Tiểu thư, người đừng trách phu nhân, phu nhân làm như vậy tất cả cũng vì tiểu thư. Muội nghe tiểu Hoàn nói hôm qua là Diệp phu nhân đích thân tới cửa hỏi tội, nói người là tức phụ (con dâu) chưa vào cửa nhà Diệp gia, Diệp gia lại là danh gia vọng tộc ở Tô Châu, người chưa xuất giá mà xuất đầu lộ diện, chuyện này tổn hại đến danh dự Diệp gia họ."

Tô Mộ Tuyết thu hồi tầm mắt: "Ta không trách mẫu thân. Ta chỉ là suy nghĩ mãi mà không nghĩ ra nên vẽ cái gì để làm mẫu thêu cho Hứa phu nhân. Ngọc nhi, muội mang đàn đến đây, đốt một lư hương, ta muốn đàn một khúc."

"Vâng, vâng!" Ngọc nhi liên tục gật đầu, nàng thích nhất khi thấy tiểu thư nhà mình làm hai việc, thứ nhất là vẽ tranh, thứ hai là gảy đàn.

Trước kia, tiểu thư có tâm sự trong lòng chỉ cần đàn một khúc là tâm tình sẽ tốt lên rất nhiều.

Tô Mộ Tuyết nhìn Ngọc nhi rời đi, rốt cục cũng có thể thả lỏng, chán nản thở dài, ngồi xuống, rơi vào suy nghĩ sâu xa.

Nàng không nghĩ tới, mẫu thân luôn lương thiện, nhu mì hiền dịu lại có thể đưa ra hành động quyết liệt như vậy, người nhẫn tâm đưa nàng giam lỏng tại hậu viện.

Nàng biết, mẫu thân làm vậy cũng vì suy nghĩ cho mối hôn sự này, dẫu sao việc nàng lộ mặt lần này đối với Diệp gia đúng thật là tổn hại đến danh dự.

Nhất là Diệp gia luôn xem trọng văn nhân coi thường thương nhân, nếu để họ biết tức phụ sắp gả vào cửa nhà họ cũng muốn làm thương nhân chỉ sợ Diệp gia không thể tiếp nhận mối hôn sự này.

Sinh thời, phụ thân coi trọng nhất là mối hôn sự giữa hai nhà Tô - Diệp. Trước khi lâm chung, người dặn đi dặn lại, nhất định không thể hủy bỏ mối hôn sự này.

Phụ thân nắm chặt tay nàng:" Nữ nhi à, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, Thanh Phong chính là chỗ dựa đời này của con."

Tô Mộ Tuyết cắn môi buồn rầu.

'Nếu Thanh Phong không vào kinh ứng thí thì tốt rồi. Có huynh ấy ở đây, ít nhất cũng có người để tâm sự, nói không chừng huynh ấy còn có thể thay mình giải quyết chuyện của Gấm phường.'

'Cho dù Thanh Phong không hiểu chuyện buôn bán, thì dù sao huynh ấy cũng không làm chuyện giống như Diệp phu nhân đã làm. Chí ít thì việc mình làm huynh ấy sẽ hiểu, hẳn là không trách mình làm vậy.'

Suy nghĩ thật lâu, nhưng cũng không lên tiếng.

Tô Mộ Tuyết sửng sốt một hồi, bỗng dưng ý thức được một chuyện nhưng nàng vẫn chưa thể đưa ra đáp án chính xác.

Có thể nói, nàng và huynh đã được phụ mẫu ước định hôn sự khi còn nhỏ. Lúc đó, hai người còn là hai đứa trẻ, chơi với nhau từ bé.

Đến tuổi trưởng thành, tính tình nàng càng lúc càng rụt rè, tuân thủ lễ nghi nam nữ thụ thụ bất thân, hai người không còn thân thiết như hồi nhỏ.

Giờ đây, nàng nhận ra rằng người sắp thành phu quân của mình lại xa lạ như vậy, nàng không biết phải làm gì đây.

Trong khi Tô Mộ Tuyết đang chìm trong suy nghĩ của mình, Ngọc nhi thở hổn hể chạy về, từ xa giọng nói không giấu được sự hưng phấn, hét lớn: "Tiểu thư, tiểu thư "

Tô Mộ Tuyết hồi thần, âm thầm tự trách chính mình, bản thân mình uống nhầm thuốc gì đó rồi sao? Sao lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy. Bỏ lại suy nghĩ đó, đứng dậy:"Có chuyện gì vậy?"

Ngọc nhi vội vàng đặt lư hương và đàn xuống bàn, thở phập phồng, lấy phong thư từ trong ngực ra, vui vẻ nói:"Cô gia gửi thư tới! Rốt cuộc thì thư của Cô gia cũng tới!"

"Ừ?" Tô Mộ Tuyết xấu hổ, nhận thư, nhẹ nhàng mở ra đọc.

Chữ của huynh ấy cũng giống như người, mạnh mẽ, cứng rắn, sảng khoái. Trong thư, mọi việc ở kinh thành đều bình an, do Tiên Hoàng băng hà, khoa khảo mùa xuân năm nay bị hoãn lại hơn một tháng, nhưng huynh tin nhất định sẽ đỗ, mặc áo gấm về quê. Cuối thư, bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình với nàng.

Thương thay cho Diệp Thanh Phong một mảnh si tình, Tô Mộ Tuyết lại quá dè chừng, thường ngày không thể biểu đạt, chỉ có thể gửi gắm tình cảm của mình vào phong thư này.

Có điều, khi đọc những lời tình tứ này, Tô Mộ Tuyết không cảm nhận được chút động lòng mà chỉ cảm thấy hổ thẹn.

Nàng đứng ở góc độ của Thanh Phong để suy nghĩ, chính bản thân nàng vừa rồi còn dao động 'Lòng son hướng trăng sáng, trăng lại chiếu kênh mương.' ( ý nói tình cảm đơn phương, một bên có lòng, bên kia vô ý )

Vấn đề này có tình là không chung thủy với phu quân hay không. Mặc dù hai người chưa thành thân nhưng cũng đã xem đây là điều đương nhiên.

"Tiểu thư, không lẽ Cô gia xảy ra chuyện?" Ngọc Nhi nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình căng thẳng, không khỏi lo lắng.

Tô Mộ Tuyết lắc đầu: "Không, huynh ấy không có chuyện gì."

Ngọc nhi không tin, chăm chú nhìn:" Vậy sao người lại không vui?"

Tô Mộ Tuyết miễn cưỡng cười: "Không có, muội không tin sao, muội nhìn trên thư xem."

Ngọc nhi ủy khuất: "Tiểu thư, người cũng biết, Ngọc Nhi không biết chữ mà."

Lúc này, Tô Mộ Tuyết nở nụ cười: "Trước đó, ta muốn dạy muội đọc sách, viết chữ, chỉ là muội không muốn học."

Ngọc nhi than vãn: "Cổ nhân nói nữ tử không có tài thì là có đức, người đọc sách nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Ngọc nhi chỉ nói một câu, mà lòng Tô Mộ Tuyết chấn động.

Ngọc nhi lời vừa ra khỏi miệng, cảm thấy không ổn, vội vàng nói lại: "Tiểu thư, muội không nói người... Tiểu thư người thông minh, xinh đẹp, không phải cái người tên Tiền Tam Thiếu cũng có nói người là phẩm chất thanh cao như hoa Huệ, hiền dịu như hoa Lan."

Tô Mộ Tuyết mỉm cười: "Muội không phải không thích Tiền Tam thiếu sao? Như thế nào lại nhớ rõ lời hắn nói như vậy hả?"

Ngọc nhi đảo mắt: "Là hắn miệng lưỡi giảo hoạt, nhân phẩm không đứng đắn. Muội thấy nam tử trên thế gian này, chỉ có Cô gia là tốt nhất, Tiền Tam Thiếu kia có cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp."

Tô Mộ Tuyết nghe xong sửng sốt, hoá ra nàng đều cho rằng nam tử trên thế gian này ai cũng giống như Thanh Phong. Trải qua một tháng, nàng mới biết có rất nhiều loại nam tử khác trên thế gian này.

Giống như Tiền Tam Thiếu, bề ngoài ăn chơi, trác táng, thâm tâm lại vô cùng ân cần, săn sóc. Giống như Trầm Ly Ca, bề ngoài ôn hoà đạm bạc, thâm tâm lại sâu thẳm khó đoán,.. mỗi người họ đều mang tới một cảm nhận khác nhau.

Tô Mộ Tuyết sợ hãi khi thấy mình mang phu quân tương lai của mình ra so sánh với các năm tiết khác. Trong lòng lại một lần hổ thẹn.

Ngọc nhi thấy sắc mặt tiểu thư không tốt, nghi hoặc:" Tiểu thư, người làm sao vậy? Sao người như người mất hồn vậy tiểu thư?"

Tô Mộ Tuyết phục hồi lại tinh thần, đỏ mặt: "Có lẽ là bởi vì này hai ngày này, trải qua quá nhiều việc, cả người có chút mệt mỏi. Mà hai ngày này, mẫu thân không cho ta khỏi phủ, như vậy cũng tốt. Ta thấy mình cần tĩnh tâm lại."

Nàng bước về phía bàn, vén áo choàng lên, ngồi khoanh chân, gảy vài tiếng đàn:" Gảy xong một khúc, tâm trạng sẽ tốt lên thôi."

Ngọc nhi cảm thấy tiểu thư hôm nay kỳ lạ , nhưng không tìm ra được nguyên nhân ở chỗ nào, không nghĩ nữa, lấy ra mồi lửa, điểm hương.


Tô Mộ Tuyết tĩnh tâm, hít sâu, dang tay ra, những ngón tay thon thả, chạm nhẹ dây đàn. Tay phải gảy một dây, đàn một khúc 《 mai hoa tam lộng 》.

Tô Mộ Tuyết khi còn nhỏ, luyện vẽ tranh, thích nhất là vẽ hoa mai, khi học âm luật thì thích nhất là thủ khúc 《 mai hoa tam lộng 》.

Mới gảy được bà tiếng, mặc dù chưa thành giai điệu nhưng cũng chứa đựng chút tình ý. Tô Mô Tuyết từ từ chìm vào tiếng đàn các ngón tay tự giác gảy theo.

Giữa hồ, âm thanh vang vọng, xung quanh giống như chốn bồng lai, tiên cảnh. Trong đình, nữ tử mặc bạch y tựa như tiên nữ hạ phàm.

Hình ảnh trước mắt thật đẹp. Ngọc Nhi nghe đến mất hồn cũng nhìn đến mất hồn.

Đang lúc đắm chìm trong thủ khúc, bên kia hồ truyền đến một giọng nữ tử:

"Mai hoa nhất lộng đoạn nhân tràng, mai hoa nhị lộng phí tư lượng, mai hoa tam lộng phong ba khởi" quả là một khúc 《 Mai hoa tam lộng 》 hay.

Tiếng đàn ngừng lại.

Tô Mộ Tuyết kinh ngạc nhìn về hướng lối vào bên kia đình, thấy một thân ảnh đỏ rực.




- - - - - - - - - - - - - -

Câu: "Mai hoa nhất lộng đoạn nhân tràng, mai hoa nhị lộng phí tư lượng, mai hoa tam lộng phong ba khởi"

Nghĩa là: Đùa với hoa mai lần đầu đau lòng người, đùa với hoa mai lần hai phí suy nghĩ, đùa với hoa mai lần ba sóng gió nổi

Nguồn: google

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top