Chương 28 - Hóa Người
Nhớ ngươi cái đại đầu quỷ a!
Trong lòng tràn đầy mắt Thư Đường đều là sư phụ, vừa nghĩ tới sư phụ ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, nàng liền nhịn không được đau lòng. Nhưng là bây giờ, nàng rơi vào trong tay tiểu miêu, không thể bảo vệ sư phụ, chỉ có thể hi vọng Xích Diễm phát hiện bất thường, đi cứu sư phụ.
Sư phụ ở Man Hoang nơi như thế này té xỉu, vạn nhất những kia mù quáng thú hồn đối với nàng...... Thư Đường vội vàng lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa.
Miêu Nhu Hạm nhìn nó đắc ý rung đùi, thật là thú vị, liền nắm lỗ tai của nó nói: "Ngươi rõ ràng có thể nói chuyện, vì sao không cùng ta nói chuyện vậy?"
Thư Đường nghĩ đến sư phụ, tức giận nói: "Ai muốn nói chuyện với ngươi?!"
Tiểu cô nương nheo đôi mắt tựa như hổ phách lại, cười tủm tỉm nói: "Chính là, bây giờ rõ ràng chính là ngươi đang cùng ta nói chuyện nha."
Thư Đường: "....." Là chính mình thua.
Miêu Nhu Hạm trêu chọc đủ rồi, trên mặt mang theo ý cười vươn tay ra, ngón tay thoát ra ngọn lửa, nhẹ nhàng run lên, đem ngọn lửa bắn đến trên vách động chiếu sáng. Làm tốt những thứ này, lúc này nàng mới nghiêm mặt nói: "Ta tự giới thiệu mình một chút, ta tên Miêu Nhu Hàm. Nghe nói người tên là Bạch Hoa Hoa?"
"...... Ta tên Thư Đường."
"Được, vậy sau này ta liền gọi ngươi Tiểu Đường," Tiểu cô nương mi nhãn cong cong, lúc cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền xinh xắn, "Ngươi có hài lòng?"
Thư Đường đối với bộ dáng khả ái này của nàng thật sự là hận không nổi, nhưng con mèo yêu trước mắt này đã năm lần bảy lượt uy hiếp đến mình cùng sư phụ, nàng chính là nữa không đành lòng, cũng phải cứng rắn quyết tâm.
Ngay lập tức, Thư Đường vô cùng cao lãnh nói: "Ngươi dẫn ta đến nơi này, có mục đích gì?"
"Ai nha." Miêu Nhu Hạm sờ sờ cái đầu trọc lông của Tiểu Trư, "Ngươi như vậy cũng không có chút đáng yêu nào, Tiểu Trư cùng ta chơi đùa ở thạch lâm đi đâu rồi?"
Thư Đường: "....." Này! Ngươi đừng nói sang chuyện khác có được không?
Thấy Tiểu Trư dùng ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm mình, Tiểu Miêu dùng ngón tay trắng nõn chọc chọc khuôn mặt của bản thân, nói: "Mục đích ta mang ngươi đến đây, lúc trước ta đã nói qua nha."
Thư Đường ngẩn ra, lập tức hồi tưởng lại những hình ảnh lúc nãy, lúc này mới phản ứng lại —— cái con mèo yêu gọi là Miêu Nhu Hạm này, lẽ nào thật sự là muốn giúp mình thành hình người?
Nhưng mà, các nàng một con mèo một con heo cũng không có quá nhiều lần gặp nhau, vì sao nàng lại muốn giúp mình?
Thư Đường hoài nghi đánh giá nữ tử trước mặt, cuối cùng đánh giá xong, miễn cưỡng bị manh đến dời ánh mắt, quay đầu, bị buộc đánh giá hang động.
Chuyện này căn bản là không có cách nào để trao đổi bình thường nha! Manh như thế còn có để cho người sống hay không!
Có điều, nói đi nói lại, trong Man Hoang sao lại có hang động bí mật như thế? Hơn nữa, hang động này xem ra không giống như là tự nhiên hình thành, ngược lại như là do sức người đào bới tạo thành.
Ai có thời gian rảnh rỗi này, ăn no rửng mỡ, ở trong Man Hoang đào động?
Thư Đường bất tri bất giác rơi vào thần du (đi vào cõi thần tiên), Miêu Nhu Hạm mân mê miệng, nắm khuôn mặt Tiểu Trư, đem đầu nó hướng về phía mình, buộc nó nhìn về phía mình. Sau đó, nàng dùng một bàn tay điểm ngọn lửa, rọi sáng mặt của mình, "Vậy sao ngươi không nhìn ta? Ta lớn lên không xinh đẹp sao?"
Thư Đường nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, kìm nén nửa ngày, phun ra hai chữ: ".... Không phải."
So với lần trước nàng thấy, sắc mặt Tiểu Miêu yêu đã không còn hiện ra trắng bệch bệnh hoạn, mà càng thêm hồng hào động lòng người.
"Nha, chính là nói, ngươi cảm thấy dung mạo ta rất xinh đẹp." Tiêu Miêu yêu nheo mắt lại nở nụ cười, con ngươi tựa như hổ phách sáng lấp lánh, "Kỳ thực, ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, ngươi cảm thấy ngươi ta cũng không có gaio tình, cho nên ta không có lý do giúp ngươi."
Thư Đường nhìn con mèo tự kỷ, cũng không nói lời nào.
Ngược lại Miêu Nhu Hạm cũng không để ý, tự nhiên nói tiếp: "Nhưng ta từ trước đến giờ luôn coi trong có ân tất báo, lần trước ngươi mang tar a thạch lâm, ta nhất định phải trả lại cho ngươi ân tình này..." Dừng một chút, nàng nói bổ sung: "Hoặc là nói, là trư tình?"
.... Ngươi vẫn còn tiếp tục nói ân tình là được rồi! Trư tình là cái quỷ gì hả!
Trong lòng Thư Đường vẫn là nghĩ đến sư phụ, "Nhưng bây giờ ta không muốn biến thành hình người, sư phụ ta còn đang hôn mê."
"Yên tâm đi, sư phụ ngươi không có chuyện gì, Xích Diễm thú đi đứng nhanh nhẹn, ta vừa đi, nó liền chạy tới." An ủi Tiểu Trư, Miêu Nhu Hạm cười híp mắt nói: "Cho nên, bây giờ ngươi cần ta giúp ngươi không?"
Nếu như không có Miêu Nhu Hạm, mình cũng có thể thông qua cố gắng hóa thành hình người. Quan trọng nhất là, bất luận Xích Diễm có đi tìm sư phụ, nàng cũng đều lo lắng người khác chăm sóc sư phụ không tốt. Chuyện hóa người không cần vội vã như vậy, an nguy sư phụ mới là quan trọng nhất!
Ngay lập tức, Thư Đường kiên định lắc đầu nói: "Không cần, nếu ngươi thật sự muốn báo ân, mang ta trở lại tìm sư phụ là được rồi."
Tiểu Miêu yêu đầu tiên là sững sờ, lập tức vui vẻ nở nụ cười. Tươi cười một hồi lâu, nàng mới nói: "Đây cũng không thể tùy theo ngươi, nếu mèo muốn báo ân, vậy cũng đâu còn cần sự đồng ý của ngươi chứ?"
Dứt lời, một luồng chân khí từ trong cơ thể nàng bay vọt ra, chân khí ở trong động tàn phá, nháy mắt liền thổi tắt đèn đuốc trong động.
Sau khi giành được linh căn, Thư Đường đối với linh lực cảm ứng dường như cũng càng thêm mẫn cảm. Ở lúc Miêu Nhu Hạm thôi thúc chân khi trong nháy mắt, nàng liền cảm giác được một nguồn sức mạnh dồi dào đè ép trấn trụ chính mình.
Thì ra, sư phụ nói con mèo yêu này đã thành tiên nhân, đúng là sự thật.
Thế nhưng, tiên khí tỏa ra trên người Miêu Nhu Hạm, cùng Thư Đường cảm nhận được những thứ kia ở tiên giới không giống nhau lắm. Đến nỗi là chỗ nào không giống nhau, nàng cũng nói không ra.
Thư Đường đã tiến vào cảnh giới thứ hai, ở trong bóng tối cũng có thể thấy mọi thứ, chỉ có điều, không rõ ràng bằng người đã thành tiên nhân thôi. Cho nên, lúc Miêu Nhu Hạm ở trong bong tối ngưng tụ thành một đoàn tiên lực như mực, nàng rất sợ hãi.
Nàng không hề biết, trên đời này còn có tiên lực màu đen, cũng không biết, đến tột cùng thân phận Miêu Nhu Hạm là như thế nào.
Ngay cả sư phụ cũng không thể trực tiếp giúp mình thành hình người, con mèo yêu này lại nói có thể giúp nàng hóa người, chẳng lẽ trong này có cái bí pháp gì không thể nói?
Trong bong tối, mặt Miêu Nhu Hạm gần như bị màu đen nhuộm, Thư Đường đột nhiên mở miệng nói: "Vì sao ngươi có thể giúp ta hóa thành hình người? Là dùng cái bí pháp không thể cho ai biết, hay là ngươi muốn đối với ta động tay chân gì đó?"
Tiểu Miêu dừng một chút, giọng nói mang theo một tia quỷ dị, "Ngươi là không tín nhiệm ta?"
Đúng vậy, không tín nhiệm, dung là không tin nhiệm, bởi vì sư phụ nói —— "Sau này nếu gặp lại con mèo yêu kia, ngươi nhất định không được tin nàng."
Ở trên thế giới này, người có thể làm cho Thư Đường toàn tâm toàn ý tín nhiệm, chỉ có sư phụ của nàng.
Trong hang động, không khí tại đây nháy mắt tựa hồ như dừng lại tại chỗ, qua một lát sau, mới nghe Miêu Nhu Hạm nói: "Nhưng mà, chuyện ta muốn làm thì nhất định sẽ làm, ta muốn báo ân, xem ai có thể ngăn cản được ta!" Giọng nói vừa dứt, Thư Đường chỉ cảm thấy thân thể bị trụ định, lại một khắc nữa, một đoàn tiên lực màu đen mạnh mẽ phá hết thảy kết giới phòng ngự sư phụ thiết lập vì nàng, thẳng vào trong cơ thể!
Thư Đường cảm nhận được đó cũng không phải là một chuyện tốt, nhưng nàng không có biên pháp nào để gây khó dễ đối phương, chỉ có thể ở tại chỗ chịu đựng.
Miêu Nhu Hạm xinh đẹp nở nụ cười, hắc quang trên người đột nhiên lớn mạnh, áo bào màu đen trắng trong cơ thể bị gió thổi mạnh mẽ rung động. Thư Đường cắn răng nhìn nàng, nàng cũng không tức giận, hai tay kết ấn, rất nhanh đánh vào mi tâm Thư Đường, khiến Tiểu Trư đau nhịn không được rên rỉ.
Tiên lực màu đen ở trong cơ thể Thư Đường điên cuồng tán loạn, cùng chân khí nguyên bản hoàn toàn thành trạng thái đối lập, nhưng dù sao nàng vẫn chưa thành tiên thân, cho dì chân khi có ngân tụ, cũng đánh không lại sức mạnh tiên lực bá đạo này. Lúc tiên ấn đánh vào mị tâm nàng, sức mạnh tiên lực này càng mạnh mẽ hơn, gần như muốn trở thành một đoàn ngọn lửa màu đen, đem Thư Đường thiêu đốt thành tro bụi.
Thấy nó thống khổ như vậy, Miêu Nhu Hạm nguyên bản khuôn mặt tươi cười dần trở nên nghiêm túc, động tác trên tay cũng càng lúc càng nhanh, "Đau nhiều không bằng đau ít, heo Tiểu Đường, vì hóa thành hình người, ngươi liền nhịn một chút đi."
Thư Đường đau gần như sắp ngất, nhưng vẫn không nhịn được nhổ nước bọt —— heo Tiểu Đường là cái quỷ gì?
Tiểu Miêu này là trời sinh cùng mình có cừu oán sao? Vì sao mỗi lần thấy nàng đều không có chuyện tốt?
Mà giờ phút này Miêu Nhu Hạm càng ngày càng chăm chú, ánh mắt không mang theo nữa điểm vui đùa, hết sức chăm chú vì Tiểu Trư thi pháp hóa người.
Không nghĩ tới, tên tiểu tử này thể chất lại bị Phù Ngọc thay đổi nhiều như vậy..... Nếu như không ngờ tới điểm này, Miêu Nhu Hạm chắc chắn sẽ không thi pháp cùng nó sớm như thế, cũng nhất định sẽ không làm nó thống khổ như vậy.
Nhưng pháp thuật này một khi đã bắt đầu, thì cũng không thể dừng lại được, nếu lúc này dừng lại, không chỉ có bản thân sẽ chịu phản phệ to lớn, Tiểu Trư cũng sẽ bị tiên lực tươi sống căng nút cơ thể, nổ tung mà chết.
Cho nên, bất luận Thư Đường có thống khổ ra sao, nàng cũng phải tiếp tục.
Tiểu cô nương xinh đẹp sắc mặt lại trở nên tái nhợt, trên trán cũng bắt đầu tràn ra mồ hôi lạnh, nhưng động tác trên tay một khắc cũng không dừng lại. Đột nhiên, sắc mặt nàng biến đổi, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, ngoài miệng nói: "Cho ta thêm nửa khắc thời gian, nửa khác..."
Thư Đường nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, nàng bây giờ, thân thể màu hồng phấn nôm đã hoàn toàn bị tiên lực màu đen bao phủ. Tiên lực quấn kết thành tơ, ở ngoài da mặt nàng xuyên tới xuyên lui, chi chít, đem nàng một cái Tiểu Trư phấn nôm miễn cưỡng biến thành một tiểu hắc trư.
Đau.... Đau quá.... Cho dù là bị thi triển định thân quyết, thân thể Thư Đường cũng đau đến không ngừng run rẩy.
Nàng rất muốn vùi trong lồng ngực sư phụ, ở sư phụ vỗ về ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, tất cả đều kết thúc. Nhưng bây giờ, sư phụ mình sợ là còn đang hôn mê, không biết an nguy. Nếu sư phụ tỉnh rồi, nàng không tìm được mình, có lẽ sẽ không cao hứng...
Đầu óc Thư Đường hỗn độn một mảnh, không biết bản thân mình đang ở nơi nào, cũng không biết mình đang nghĩ cái gì. Tâm linh như rơi xuống một màn sương mù dày đặc, mơ hồ không rõ.
Sư phụ.... Sư phụ......
Giữa lúc mơ mơ màng màng, nàng dường nhu nghe được sức mạnh khuyên tai ngọc trong đầu mình phát ra một tiếng ong ong, lập tức liền có một loại sức mạnh như rút gân tróc cót trải rộng toàn thân. Ở vô tận đau đớn, nàng chỉ cảm thấy mình đã gần kề một cái đỉnh núi không biết gì, ở Miêu Nhu Hạm quát to một tiếng, đồng thời nàng cũng phát ra một tiếng hét lớn, trọc khí trong cơ thể cùng tiên lực màu đen đột nhiên phun trào ra từ trong miệng nàng.
Thân thể Miêu Nhu Hạm trôi nổi ở giữa không trung chậm rãi rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt lộ ra một tia cười, nói: "Tiểu Đường, ngươi xem, ta không có lừa gạt ngươi chứ."
Sau khi toàn thân Thư Đường đau qua xong, lại tiến vào một loại trạng thái vô cùng thoải mái. Nghe Miêu Nhu Hạm nói, nàng giật giật ngón tay, từ từ mở mắt ra.
Đợi một chút! Tại sao nàng lại có ngón tay?!
Đột nhiên Thư Đường đứng dậy, nhưng bởi vì đứng dậy quá mạnh liền rơi vào một trận chóng mặt. Đợi chóng mặt qua, nàng liền nhìn thấy, nguyên bản mong của mình đã biến thành một đôi bàn tay nhỏ của hài đồng mười tuổi.
Nàng vội vàng nhìn phía thân thể mình, không ngoài dự đoán nhìn thấy một cơ thể hài tử mười tuổi.
Thư Đường: "...." Này cùng trong tưởng tượng hóa người của nàng không giống nhau nha!
Sư phụ hóa người, hoa thành đệ nhất mỹ nhân tiên giới, bề ngoài ước chừng khoảng hai mươi tuổi. Tiêu Miêu yêu hóa người, tuy rằng hình dáng đáng yêu, nhưng cũng là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi....Nhưng đến lượt bản thân, sao lại biến thành dáng dấp hài tử mười tuổi?
Thư Đường một mặt đau lòng, một mặt thật cẩn thận sờ lên mặt của mình. Sau khi sờ xong, nàng lặng lẽ thở phào một cái, trước tiên không nói dung mạo của nàng ra sao, chỉ cần không phải mũi heo lỗ tai heo, thì nàng yên tâm.
Miêu Nhu Hạm ở một bên cười yếu ớt, nhìn nàng sờ sờ nơi này lại sờ sờ nới đó, không vui ư, thuận tiên nói: "Bây giờ ngươi chỉ là cảnh giới thứ hai, chỉ có thể biến thành hình dáng như thế này, chờ ngươi tiến vào cảnh giới thứ ba, thì có thể tự định tuổi tác."
Thấy nàng thực sự giúp mình hóa thành hình người, Thư Đường quay đầu lại nhìn về phía nàng, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải. Nàng sửng sốt một hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Ta không biết mục đích của ngươi là gì, thế nhưng, cảm ơn ngươi."
Miêu Nhu Hạm đi đến bên cạnh nàng, "Ta nói, đây là chuyện ta muốn làm, cho dù ngươi không cho ta làm, ta cũng sẽ làm." Nàng nhíu nhíu cái mũi khéo léo, "Chỉ có điều, ta không thích tướng mạo này của ngươi lắm."
Trong lòng Thư Đường nhất thời "Lộp bộp" một trận, đưa tay sờ mặt, tìm thấy khuôn mặt trơn bong cùng sống mũi, lại mò tới con mắt. Tìm thấy cuối cùng, nàng cảm thấy chính mình hẳn là sẽ không quá xấu, dù sao con mắt của nàng không nhỏ, da dẻ không tệ, sống mũi thẳng, ngũ quan đoan chính, nói như thế nào đi nữa, cũng có thể nhìn thấy đây là một khuôn mặt đại chúng.
Nhưng mà, sư phụ kia là loại tuyệt thế mỹ nhân, nếu có một tiểu đồ đệ tướng mạo tẩm thường, chắc chắn cũng không hào quang lớn gì? Hơn nữa, ngay cả Tiểu Miêu yêu cũng nói không thích tướng mạo của nàng, như vậy, sư phụ thì sao?
Người tiên giới tướng mạo cũng không kém, nếu như chính mình hẳn là một bất ngờ..... Thư Đường cảm giác, chuyện mình lo lắng nhất đã xảy ra —— nàng không xứng với sư phụ.
Tâm tình của nàng trong nháy mắt liền hạ xuống, vui sướng vì hóa thành hình người đã không còn tồn tại nữa. Ban đầu, chuyện hóa thành người như vậy phải có sư phụ ở đây mới tính là vui mừng, nhưng mà, hiện tại Thư Đường cực kỳ vui mừng vì sư phụ không có ở đây.
Nếu sư phụ nhìn thấy bộ dáng này, sẽ nghĩ như thế nào?
Nàng đang miên man suy nghĩ, chợt thấy người thiếu nữ trước mặt trong con ngươi đột nhiên quét qua một tia màu đen bong loáng, không đợi nàng kịp phản ứng lại, thiếu nữ đã đưa tay nhéo nhéo mặt của nàng, nói: "Được rồi, cũng đã đến lúc ta nên mang ngươi đi ra ngoài."
Lời còn chưa dứt, Miêu Nhu Hạm đã bắt được cánh tay của nàng, đột nhiên đem Thư Đường đang ngồi dưới đất kéo đi, thuấn di mà đi ra rời khỏi hang động.
Vừa ra khỏi hang động, không đợi Thư Đường lên án khiếu nại nàng nhéo mặt mình, liền nhìn thấy một đoàn khói đen đem Miêu Nhu Hạm bao phủ trong nháy mắt, lập tức biến mất ở tại chỗ.
Lại là đoàn sương mù này..... Rốt cục nó là cái gì? Cùng Miêu Nhu Hạm có quan hệ gì?
Nháy mắt một cái, chỉ còn đơn độc Thư Đường một người đứng trong Man Hoang. Nhìn khung cảnh quanh thân một chút, hoảng hốt sợ sệt, nàng vẫn là dũng cảm men theo phương hướng lúc đến để đi về.
Bởi vì, đường này còn có sư phụ, cho nên nàng không cần sợ hãi.
Mặc dù Thư Đường không chân chính học được phép thuật, nhưng bản thân cũng xem qua rất nhiều pháp quyết, nàng vừa đi một bên vừa thử dùng, nàng thật sự thành công đánh ra một đạo hỏa diễm.
Thao thiết ngũ hành thuộc loại hỏa, linh căn nàng hóa thành hỏa hệ linh căn cũng chẳng có bất ngờ gì. Đi chưa tới hai bước, nàng liền gặp được một thú hồn có năng lực yếu kém, sau một trận kinh tâm động phách, nàng tốt xấu gì cũng chỉ dùng công phu mèo quào phun lửa, đem thú hồn này dọa chạy đi.
Chờ nàng bình phục nỗi lòng xong, một loại cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra từ đáy lòng.
Thì ra, nàng cũng có thể dựa vào sức mạnh của bản thân để đánh đuổi địch nhân!
Chỉ có điều, không đợi nàng cao hứng xong, một thú hồn có sức mạnh cường hãn liền hướng về phía nàng vọt tới. Thư Đường lại có thêm thiên phú, cũng hiểu rõ bản thân không đánh lại nó, mà cố tình là nàng cũng không biết ngự phong, chỉ có thể nhấc chân dồn sức bỏ chạy.
Nhưng mà, nàng có chạy nhanh hơn nữa, cũng không chạy nổi một thú hồn bay trên không trung. Con thú hồn này mang theo tiếng cười hê hê ngăn cản đường đi của nàng, mở cái miệng to lớn như cái chậu ra, mắt thấy liền muốn nuốt chửng nàng, một vệt kim quang liền bắn thẳng đến, suýt nữa đem nó đánh trúng tan thành mây khói.
Phía sau vang lên tiếng quát mắng giận dữ của Xích Diễm, Thư Đường đầu tiên là sững sờ, lập tức nhanh chóng dùng ống tay áo màu trắng nhạt che kín mặt.
Sư phụ.... Sư phụ đến rồi!
Cho nên, sư phụ sẽ nhìn thấy khuôn mặt của mình, nàng nên làm gì bây giờ?!
--- Hết Chương 28 ---
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top