Chương 12 - Phiền Toái


 Dứt lời, Phù Ngọc mang theo Thư Đường vào phòng, vung tay lên, cửa phòng nhất thời đóng chặt, đồng thời khoát lên một tầng kết giới cách âm.

"Ngươi không nên để cho nó chạy." Sau khi để heo con xuống, Phù Ngọc ngồi lên gường, tay áo để ở trẹn gối, thản nhiên nói.

Thư Đường biết chính lúc nãy vừa gây họa, cúi thấp đầu, ủy ủy khuất khuất mà đứng.

Áy náy thì vẫn áy náy, bao tử nàng thật sự đói bụng a... Bây giờ nàng có chút hối hận, tại sao lúc nãy không ăn vài hớp đồ ăn vào trong bụng.

Phù Ngọc nhìn thấy bộ dáng nó, vốn là muốn nói nhất thời lại không nói ra. Mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, nàng ôm heo con lên bàn , chân thành nói: "Hoa Hoa, sau này chớ tùy ý tin vào người khác, vô luận là người, hay là động vật." Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Bởi vì, ngươi không biết người ngươi tin tưởng kia, là người hay là yêu."

Thư Đường thoáng cái liền quên đói bụng, thân thể chấn động, ở trên bàn viết —— "Mèo yêu" .

"Đúng, hơ nữa nó không phải mèo yêu bình thường, chỉ là tiếp xúc trong thời gian ngắn, ta không thể xác định thân phận của nó." Phù Ngọc nói xong, giơ tay lên cầm lấy một cái bánh sủi cảo nóng, nhét vào trong miệng đang hé mở của heo con, "Ngươi ăn cơm đi, ta nghỉ ngơi một chút, ăn xong ta dẫn người rời đi."

Rời đi? Vì sao vào thời điểm mấu chốt này lại rời đi? Còn có, vì sao sư phụ luôn luôn nghỉ ngơi? Thế nhưng, sư phụ đại nhân đã ra mệnh lệnh, Thư Đường không cách nào hỏi nữa, đành phải cúi đầu ăn cơm.

Sớm biết sẽ như vậy, nàng sẽ không đáp ứng Thanh Sâm Dương, hẳn là nên để cho sư phụ trực tiếp đuổi bọn họ đi, để sư đồ hai người họ tiếp tục đi du ngoạn.

Tên Thanh Sâm Dương này, rõ ràng là dùng thức ăn ngon để lấy được tín nhiệm của nàng, sau đó lợi dụng sự hiếu kỳ của mình để đạt được mục đích a!

Mà nói lại, là chính nàng mang theo sư phụ vào hố, dường như không thể trách được tên Thanh Sâm Dương này, thật là tức mà, tức vẫn là chính nàng... Thư Đường suy nghĩ một vòng, cuối cùng lại nhớ tới khởi điểm, chỉ đành phải tiếp tục mang theo nồng đạm áy náy, vùi đầu vào ăn.

Đợi nàng ăn xong, Phù Ngọc ở một bên cũng nghỉ ngơi đủ rồi. Thay nàng lau miệng, sư phụ đại nhân đem nàng ôm vào trong ngực, đẩy của liền muốn rời đi.

Không ngờ, Thanh Sâm Dương vẫn đứng ở bên ngoài, khuôn mặt mang theo cung kính, nói: "Thượng tiên, sư phụ ta nói, nếu sự tình đã sáng tỏ, không bằng thượng tiên ở lại thêm một chút nữa, đợi mọi chuyện tra ra manh mối đi cũng không muộn."

Thư Đường nhìn vẻ mặt của hắn, rõ ràng tràn ngập chân thành, nhưng nàng lại cảm thấy —— hắn đang nói láo.

Lấy ba vị trưởng lão đối với sư phụ mình không giải trừ, vị nào cũng không lường trước được sư phụ lại đột nhiên rời đi. Tên Thanh Sâm Dương này, hiển nhiên là sớm đoán được Phù Ngọc sẽ rời đi, lúc này mới đợi ở bên ngoài.

Thông minh như hắn, tất nhiên là nhìn thấu sư phụ cùng mình và chuyện này có liên quan.

Thư Đường thành thành thật thật nằm tại trong ngực sư phụ, dù sao đây vốn là họa do bản thân gây ra, vẫn nên hạ thấp một chút mới tốt.

Phù Ngọc lười hiểu rõ tâm địa gian sảo của Thanh Sâm Dương này, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Chúng ta ở lại nhân gian thời gian đã đủ dài, bây giờ, ta muốn mang theo Hoa Hoa trở về tiên giới tu hành, ngươi còn có cái gì dị nghị?"

Lời này của nàng tuy là câu hỏi, lại không có một chút ý tứ hỏi thăm. Thanh Sâm Dương sắc mặt không biến, chỉ hơi ngừng, liền khom người nói: "Đã như vậy, đệ tử theo ngài cùng nhau trở về. Trí bảo trong phái đã tìm được, đệ tử ở lại cũng không có tác dụng gì."

Tên Thanh Sâm Dương này thật là... Thư Đường yên lặng nhìn hắn, trong đầu suy nghĩ nửa ngày, thật sự tìm không ra được thứ gì để hình dung hắn.

Phù Ngọc nhìn hắn một chút, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, khoảng cách ở trên in một cái ấn phù, tiếp theo nháy mắt, hai người một heo đã trở về tiên giới.

Thư Đường trong lòng suy nghĩ, có thể nào do hắn bất hòa với Nhị trưởng lão mới muốn bỏ đi? Suy nghĩ một phen mới chợt hiểu ra, hắn từ sớm đã liệu đến Phù Ngọc sẽ không ở lại, nên đã dự định tốt cùng nàng hồi tiên phủ!

Hắn người này, làm sao lại có thể đem chuyện chưa xảy ra tính toán như vậy chứ?

Thư Đường vì chỉ số thông minh cùa mình mặc niệm một giây, nhưng ngay sau đó xun xoe chạy đi thiên điện luyện côngcoi như lấy công chuộc tội.

Nàng vừa mới bắt đầu luyện tập, đã đem nó bỏ phế lâu như vậy, dùng não heo ngậm lại cũng biết —— đây là một việc xấu hổ.

Phù Ngọc cũng không cùng nàng nói chuyện về Tiểu Miêu, sau khi trở lại tiên giới, lúc này có tiên tỳ trình lên lưu âm phù Nam Đàn cấp cho nàng, nàng đem tiên lực rót vào trong phù chú, liền nghe thấy được Nam Đàn nói lại cho nàng.

Đem rau trong viện kiểm tra một phen, Phù Ngọc vỗ vỗ y phục, đứng dậy đi đến tiên phủ, đi tìm Nam Đàn.

Giải khai kết giới, bước vào đại môn, cũng có thể ngửi thấy mùi đàn hương như có như không. Phù Ngọc cũng vì thế làm cho sợ dừng lại, đợi nàng thích ứng mùi hương này, mới tiếp tục nhấc chân đi về phía trước.

Nam Đàn làm như sớm đã biết nàng sẽ đến đây, đoan chính ngồi ở bên bàn vuông, trên bàn đã chuẩn bị hai ly trà. Sau khi nhìn thấy Phù Ngọc, nàng mỉm cười nói: "Tới"

Phù Ngọc ứng thanh âm, nguồi xuống một bên khác ở bàn vuông, nâng ly trà lên, nhấp một ngụm trà.

"Nghe nói, đồ đệ ngươi đã gây họa." Nam Đàn cười khổ, "Ngươi dự định xử lý như thế nào?"

Lông mi Phù Ngọc nhẹ nhàng run lên, chợt cúi đầu lo cầm chén trà. Lông mi đen láy rũ xuống, che hào quang trong con ngươi nàng.

"Tin tức ngươi có thật linh thông." Nàng nói như vậy, nhưng không có trả lời câu hỏi lúc nãy.

Nam Đàn lần này thực sự ở trên mặt đất nở nụ cười, hỏi: "Ngươi sợ Thanh Dung Phái tìm Thư Đường gây phiền toái?"

"Có ta ở đây, ta tất nhiên không sợ có người tìm nó gây phiền toái," Phù Ngọc phủ nhận nói: "Nhưng nó lần này bị Tiểu Miêu lợi dụng, ta lo lắng nó đi không ra."

Nam Đàn hơi mím môi, "Nó thông minh hơn so với ngươi tưởng tượng, ngươi không cần lo lắng cái này."

"Thế nhưng..." Phù Ngọc dừng một chút, làm như không lớn tình nguyện nói: "Ta thấy Hoa Hoa vô cùng thích con mèo kia."

Nam Đàn đem đánh giá trên dưới một phen, tâm trạng thở dài, Thư Đường đến tột cùng đi không ra, hay là chính nàng đi không ra?

"Đối với Thư Đường mà nói, so với con mèo kia, người làm sư phụ như ngươi hiển nhiên quan trọng hơn," Nam Đàn thượng tiên có chút do dự, vẫn là nói : "Chỉ là, cuối cùng nó cũng sẽ có một ngày tự do, ngươi chẳng lẽ muốn vĩnh viễn nuôi nó như thế, quản giáo nó sao?"

Người ngồi một bên bàn khác thân thể rõ ràng cứng đờ, một hồi lâu, mới từ từ thanh tĩnh lại.

"Ngươi nói đúng, ta nghĩ thông suốt được." Phù Ngọc nâng ly trà lên, đem trà uống một hơi cạn sạch.

Thấy nàng như vậy, Nam Đàn không khỏi khẽ thở dài. Nàng lần này tìm đến mình, là vì việc Thư Đường gây họa? Nàng rõ ràng là có khúc mắc.

Lúc này cũng không biết nàng có thật là thông suốt, hoặc nghĩ thông suốt, chỉ có thể cho rằng nàng tạm thời đã thấy ra. Nam Đàn hanh một tiếng, phá vở im lặng giữa hai người, "Nói nữa, ta để cho ngươi lưu âm phù, ngươi nghe xong chưa?"

Phù Ngọc gật đầu.

"Tốt lắm, đã như vậy, ta liền trực tiếp nói." Nam Đàn lại bắt đầu uống trà, trở về chính chuyện, đem chuyện muốn nói chậm rãi nói tới.

Lúc trước nàng để lưu âm phù lại cho Phù Ngọc, đã nói toàn bộ sự tình, đại ý trong đó là —— khuyên tai ngọc của Lư Hoa lúc trước, không phải là ngọc tiê, cũng không phải là ngọc bình thường ở nhân gian, hơn nữa cũng không phải của vị sủng phi được ban thưởng, mà là một cái khuyên tai ngọc bị nguyền rủa.

Phù Ngọc nghe đến đó, bàn tay trắng nõn không nặng không nhẹ mà cầm ly trà nhỏ đã sớm lạnh.

Vị chân thần kia, nàng nhận biết được. Bởi vì...

Chính nàng, là một bộ phận khác của ngọc bội.


                                                                   --- Hết Chương 12 ---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top