Chương 2: Uống Nước
Editor: Yosiiii
Lê Ngôn Chi là một người rất thích hưởng thụ, biệt thự đứng tên nàng không có nổi một căn thấp hơn một ngàn, ra vào đều là xe sang đắt tiền, trong xe bố trí cao cấp xa hoa, TV nhập khẩu, đệm da thật được đặt làm riêng, ngay cả đèn trong xe cũng là danh tác do danh gia làm ra, tự mình thiết kế, có thể chuyển thành đèn nhiều loại, Kỳ Mạn thích nhất chính là đèn đêm sao này.
Ánh đèn sáng lên chớp mắt như ngàn vạn tinh hà, xa hoa, cô nằm trên ghế ngồi ngửa đầu, luôn cảm giác thân mình không hề được che đậy dưới bóng đêm, cái cảm giác này vừa xấu hổ lại kích thích, lần nào cũng có thể làm cho thân thể cô trở nên đặc biệt mẫn cảm.
Lê Ngôn Chi yêu cái loại mẫn cảm này của cô.
Mồ hôi chảy như suối.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tiếng chuông vang lên trong bầu không khí như vậy đặc biệt chói tai, Kỳ Mạn rõ ràng nhận ra được Lê Ngôn Chi dừng lại, cô không lên tiếng, chỉ giật giật eo kháng nghị bất mãn.
Kháng nghị vô hiệu.
Lê Ngôn Chi dừng tay lại, nàng ngẩng đầu, lấy tay sờ gò má Kỳ Mạn an ủi cô.
Nhìn thấy một giây sau liền lên đỉnh, Kỳ Mạn trong đầu đều chuẩn bị tốt, lại bị Lê Ngôn Chi mạnh mẽ dập lửa, lửa trong nháy mắt liền tắt.
Kỳ Mạn suýt chút nữa bị cái hành động không có tình người này của nàng bức chết.
"Alo." Không gian tĩnh lặng dưới ánh đèn, âm thanh của Lê Ngôn Chi vẫn trước sau như một, lạnh lùng, giống như vận động vừa nãy không có ảnh hưởng gì tới nàng.
Bốn phía vắng vẻ, âm thanh từ đầu dây điện thoại bên kia cũng truyền đến rõ ràng.
"Lê tổng, Uy Hải bên kia gửi tới tin tức, nói là khâu kiểm tra sản phẩm có vấn đề."
Lê Ngôn Chi nghe vậy ngồi dậy, nàng dựng thẳng lưng ghế phụ, xé một tờ giấy từ quầy bar lau chùi sạch sẽ, làm việc cẩn thận lại tao nhã.
"Ngươi sắp xếp người của bộ phận kỹ thuật đi công tác một chuyến xem xem nguyên nhân gì dẫn đến." Lê Ngôn Chi phân phó xong lại nói: "Lúc về đem theo hai cái hàng mẫu."
Có lẽ là do ngồi ở chức vị cao đã lâu, cho dù âm thanh nàng không có nhiều nghiêm khắc nhưng vẫn tự dưng làm cho người ta một loại cảm giác ngột ngạt, đây là một loại khí thế bản năng, từ lúc sinh ra đã mang theo, không thể bắt chước được.
Kỳ Mạn mở mắt ra nhìn nàng, một thân tây trang xám nhạt ngăn nắp, trên cổ còn đeo một chiếc khăn nhỏ cùng màu, vừa nãy cũng cọ sát trên đùi cô vài lần, vừa lạnh vừa trơn bóng, cái khăn che đi gáy trơn bóng xinh đẹp của nàng, đường nét tinh xảo, độ cong hoàn mỹ, lúc nói chuyện nàng theo thói quen cúi đầu, cằm bị khăn che đi một ít, môi mỏng khẽ mở, lời nói ra cũng thêm cảm giác mát mẻ: "Muộn nhất ba ngày, để người phụ trách đem báo cáo giao cho tôi."
Giọng điệu khiến người ta không dám xen vào.
Nàng ngồi thẳng tắp đoan chính, quần áo chỉnh tề, ngón tay tinh tế vừa được lau chùi cầm điện thoại di động, tư thái tao nhã, khí chất cao quý, quả thực là một bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể mở cửa xe ra ngoài đàm phán, lại nhìn kỹ chính mình.
Kỳ Mạn cúi đầu nhìn một chút, quần áo xốc xếch, váy còn đang vén trên eo nhoe, hai chân uốn lượn, không cần soi gương cô cũng có thể nghĩ đến chính mình lúc này là dáng dấp ra sao, tóc dài ngổn ngang, hai gò má ửng đỏ, nơi cổ khẳng định tràn đầy vết hôn.
Một nơi nghiêm túc, một nơi hương diễm lả lướt.
Khoảng cách giữa hai người vẫn chưa tới 1 mét, nhưng lại giống người của hai thế giới.
Kỳ Mạn phút chốc nghĩ đến lần thứ nhất thấy Lê Ngôn Chi, cô mười tám tuổi, mới từ tổng bộ Vinh Thiên đi ra, trên tay cầm đơn từ chối nhận cô vào chức tổng bí thư, đi chưa được mấy bước, một chiếc xe ngừng lại bên người cô.
Cửa xe hạ xuống một khoảng, lộ ra nửa sườn mặt của nữ tử bên trong xe, Kỳ Mạn nhận ra, đây là người thường thường xuất hiện tại tạp chí và trên ti vi.
Lão bản của Vinh Thiên, Lê Ngôn Chi.
Cô kinh ngạc ba giây, bận bịu hô: "Lê tổng."
Cung cung kính kính, quy củ, bởi vì căng thẳng mà hai tay nắm chặt ống quần tây lần đầu tiên mặc, ống quần thấp kém dưới sức của năm ngón tay cô mà nhăn nhúm, biến hình.
Lê Ngôn Chi ngồi ở trong xe, ngữ khí đạm mạc nói: "Kỳ tiểu thư, tôi đối với bài phỏng vấn của cô rất hài lòng, chỉ là một công tác khác, cô nguyện ý sao?"
Có gió thổi tới làm khan lụa che cổ nàng bị nhấc lên, cuối cùng ở trong không khí bay lên một độ cong đẹp mắt, làm khuôn mặt lãnh đạm của nàng đều minh diễm lên. Cô vội vàng cúi đầu, ánh mắt rơi vào giày cao gót mà mình mua chỉ để đi phỏng vấn, suy tư mấy giây sau, cô quỷ thần xui khiến mà lên xe.
Một lần vừa lên ấy, chính là mười năm.
Mười năm trước cô cảm giác mình và Lê Ngôn Chi hoàn toàn chính là người của hai thế giới, không nghĩ tới hiện tại cũng như vậy.
Nước mắt vừa được Kỳ Mạn bởi vì không thể cao trào mà đè xuống giờ khắc này lại trào ra, Lê Ngôn Chi để điện thoại di động xuống có chút buồn cười: "Tại sao lại khóc rồi?"
Ngữ khí đúng là so với vừa gọi điện thoại nhu hòa một ít, nhưng không nghe ra bất kỳ quan tâm, giống như là chỉ thuận miệng vừa hỏi.
Nàng lúc nào cũng như vậy, sẽ không quan tâm quá nhiều những việc không quan trọng.
Kỳ Mạn đối với nàng, ngoại trừ chuyện giường chiếu, còn lại đều không quá quan trọng.
Bầu không khí trong xe đột nhiên lạnh xuống, Kỳ Mạn ngồi dậy, dùng ngón tay lau đi nước ở khóe mắt, âm thanh khàn khàn trầm thấp: "Thoải mái quá nên khóc thôi."
Cô nói xong không đợi Lê Ngôn Chi phản ứng liền xé tờ giấy bên người nàng lau chùi, trên ghế xe còn vứt một hộp bao ngón tay, đã bị mở ra, có hai cái túi không, Kỳ Mạn đem túi cùng tờ giấy đã dùng vứt vào trong thùng rác, ngồi thẳng thân thể lại.
Lê Ngôn Chi như cũ ngồi ở ghế phụ, không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn cô.
Kỳ Mạn bị nàng nhìn chằm chằm không được thoải mái lắm, Lê Ngôn Chi có ham muốn rất cao, hai người chỉ cần ở nơi riêng tư với nhau, không đến năm phút đồng hồ, tay nàng sẽ xuất hiện ở một nơi nào đó trên thân thể mình, trước đây cô vẫn sẽ luôn rất phối hợp, nhưng vừa mới trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, cô thực sự không còn hơi sức để đến them một lần nữa, liền thừa dịp Lê Ngôn Chi còn chưa có động thủ, cô lấy điều khiển TV trước.
Không gian u ám thoáng chốc liền có tia sáng, trên TV như cũ là kênh kinh tế tài chính, đây là do Kỳ Mạn bố trí lúc trước, bởi vì bài phỏng vấn Lê Ngôn Chi chỉ có trên kênh kinh tế tài chính mà thôi.
Hồi nãy trong cửa hàng phỏng vấn vẫn chưa kết thúc, Lê Ngôn Chi trên ti vi cùng với người ngồi trên ghế phụ trước mặt dần dần ăn khớp, Kỳ Mạn hoảng hốt hai giây, Lê Ngôn Chi đứng dậy ngồi vào bên người cô: "Nhìn cái gì?"
"Phỏng vấn." Kỳ Mạn ngắn gọn nói: "Chị."
Bên hông cô bỗng nhiên có nhiệt độ, Lê Ngôn Chi đưa tay ôm eo cô, Kỳ Mạn thật biết điều thuận theo dựa vào bả vai nàng, giật giật, tựa như con mèo bình thường tìm được một vị trí thích hợp, sau đó liền nằm rúc ở bên trong.
Lê Ngôn Chi thấy cô dáng vẻ thoải mái, hiếm khi không có ầm ĩ với nàng, nàng đơn giản quay qua hôn trên đỉnh đầu cô.
Kỳ Mạn cuộn mình thân thể cứng đờ, đáy lòng nhanh khô cạn lại lần nữa có một dòng nước chảy qua, ấm áp, ẩm ướt, dòng nước đi tới đâu thì nơi đó nổi lên từng tia từng tia run rẩy, tim cô đập nhanh gấp đôi bình thường.
Một cái hôn mà thôi, liền có thể làm cho cô dễ dàng đầu hàng, đã quên sự khác nhau giữa hai người, cũng đã quên khó chịu vừa rồi.
Kỳ Mạn do dự vài giây, vẫn là duỗi ra hai tay ôm eo nhỏ của Lê Ngôn Chi.
Chóp mũi của cô sượt nhẹ vào cổ Lê Ngôn Chi, khăn lụa thổi qua da thịt cô, hương vị nhàn nhạt tràn ngập lên.
Âm thanh trong ti vi phát ra vờn quanh hai người, Lê Ngôn Chi cúi đầu, vừa vặn thấy Kỳ Mạn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào màn ảnh, cặp mắt kia như sao, sáng sủa, ánh sáng hắt ra từ ti vi chiếu vào mắt cô càng có thần, cô chăm chú lên sẽ như vậy, nghiêm túc đến đáng yêu.
Tóc dài vây quanh rối loạn, sợi tóc buông thõng trước ngực, khẽ run, tựa như cành liễu mảnh phất phơ trên mặt nước, làm nổi lên từng đợt gợn sóng.
Cái trán trắng nõn nà, rất no đủ, hai gò má ửng đỏ, chóp mũi cao, môi bạc, bờ môi son nhẹ, tản ra mùi thơm.
Cô khẽ mở bờ môi lúc nói chuyện còn có thể nhìn thấy hàm rang trắng nõn.
"Làm sao trở về sớm thế?" Kỳ Mạn nói xong lại nói: "Cũng không ——"
Nói còn chưa dứt lời, Lê Ngôn Chi cúi đầu hôn khóe môi cô một cái, âm thanh của Kỳ Mạn im bặt đi, cô nhướng mắt, lông mi mỏng như cánh ve, ở mí mắt xử hơi tối, ánh sáng trong mắt lại rõ ràng như cũ, sáng sủa có thần, đáy mắt chăm chú, môi mỏng muốn nói lại thôi, động nhẹ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lần thứ hhai bầu không khí kì lạ lên.
Lê Ngôn Chi chậm rãi tới gần Kỳ Mạn, môi hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở thơm ngọt quanh quẩn hai người, Lê Ngôn Chi nói: "Em cảm thấy tại sao chị lại sớm trở về?"
Kỳ Mạn ngẫm nghĩ vài giây: "Công ty chị có việc?"
Lê Ngôn Chi hôn môi nàng một hồi, không có hôn sâu, lướt nhẹ qua xong ngừng lại, cuối cùng nói: "Cũng không có chuyện gì, bên kia tiếp đãi quá tẻ nhạt."
Kỳ Mạn quay đầu, ngồi thẳng thân thể, thử dò xét nói: "Vậy lần sau chị mang theo em đi chứ, mang theo em đi sẽ không tẻ nhạt."
Tiếng cười khẽ từ người bên cạnh truyền đến, Kỳ Mạn ánh mắt sáng ngời nàng tối lại, nàng tự giễu cười, chỉ là ý cười còn chưa sâu, ôm nàng Lê Ngôn Chi nói: "Được, lần sau lại nói."
Không phải như ngày trước là không được, mà là được, lần sau lại nói.
Kỳ Mạn có cảm giác ánh sáng xua tan khó chịu trong lòng, khó chịu vừa nãy liền tiêu tan, cười tươi vui hơn rất nhiều.
Cô nở nụ cười, nụ cười như muôn hoa nở, xua tan không khí khó chịu vừa nãy, Lê Ngôn Chi nhìn chằm chằm ý cười của nàng, âm thanh hơi thấp nói: "Trong nhà còn sữa bò nữa không?"
Kỳ Mạn gật đầu: "Có, chị muốn uống sao?"
Lê Ngôn Chi thoải mái tự nhiên nói: "Chị không cần, về nhà em uống nhiều một chút."
Kỳ Mạn không rõ: "Tại sao?"
Lê Ngôn Chi đưa tay lên trước ngực cô, cười tươi, mặt mày hơi cong, mắt sáng như sao thăm thẳm, giọng nói của nàng đầy trêu chọc, ung dung thong thả nói: "Bù nước, em uống sữa tươi chị uống nước."
Kỳ Mạn: . . .
Vừa mới trở về, đừng có phóng đãng như thế được không? ? ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top