Chương 44
"Bái kiến Hoàng hậu nương nương, Ninh phi nương nương." Lúc này, một cung nữ y phục lam sắc đột nhiên không đầu không đuôi mà đến trước mặt Sở Lưu Yên cùng Lăng Vũ Hàm, quỳ xuống.
Thấy cung nữ lỗ mãng này, Lăng Vũ Hàm vốn đang thật hăng hái lại bị quét hết sạch. Nàng hướng ngữ khí không tốt về phía cung nữ liều lĩnh kia, khó chịu nói:" Ngươi vội vội vàng vàng như vậy làm gì? Nô tài không có quy củ, làm mất mặt xấu hổ."
Quay đầu lại, Lăng Vũ Hàm hơi áy náy mà đối Sở Lưu Yên nói: "Là Vũ Hàm quản giáo vô phương, nên bị phạt."
"Cũng không có gì đáng ngại. Vũ Hàm sao lại cần đem những điều này hướng bản thân nhận phạt?" Sở Lưu Yên hướng nàng cười một cái, "Tiểu cung nữ này chắc là có chuyện trọng yếu gì muốn nói với ngươi đi, bằng không thì nàng cũng sẽ không gấp gáp như vậy."
Cảm thấy Sở Lưu Yên nói có lý, Lăng Vũ Hàm liền nhẹ nhàng gật đầu. Vì vậy, nàng quay đầu đối với cung nữ đang quỳ trên mặt đất lạnh giọng hỏi thăm: "Nói, có chuyện gì."
"Ninh phi nương nương, đại sự, việc lớn không tốt......" cung nữ này là chạy tới, bằng không thì nàng lúc này nói chuyện sao lại vẫn còn thở phì phò? Nhìn xem người kia bởi vì kích động mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nghe cung nữ kia lời nói không lanh lẹ, Lăng Vũ Hàm có chút nghi hoặc, nói cho cùng đã xảy ra chuyện gì.
Sao chuyện này, lại để cho cung nữ trong nội cung của bản thân đột nhiên chạy đến Lưu Thấm cung nơi này?
"Ninh phi nương nương, cô cô bị người mang đi." Một câu nói xong, nhưng lại thở không ra hơi. Trên mặt cung nữ kìm nén nổi lên một hồi đỏ ửng.
Nghe xong những lời này, Lăng Vũ Hàm hiển nhiên chưa từng dự liệu được mà ngây ngô sửng sốt một chút. Tiếp đến, biết được tính nghiêm trọng của vấn đề này, Lăng Vũ Hàm lập tức hỏi: "Người nào bắt?"
"Là, là......" Lời nói đến lúc này, cung nữ có chút ấp úng. Như vậy không thuận tiện, làm cho những lời kia kẹt tại trong cổ họng nàng căn bản là không ra được.
Kỳ thật, lời kia cà lăm có một nửa là bởi vì cung nữ này có chút băn khoăn đến thân phận Hoàng hậu nương nương trước mắt.
"Nói mau a." Lăng Vũ Hàm đối với tâm tư của cung nữ hiểu rõ. Nhưng lại càng thêm hiểu rõ được Sở Lưu Yên kia thái độ không tranh giành thế tục, nàng liền thả lỏng, đối với cung nữ thúc giục nói.
Cung nữ cũng biết lại trầm mặc thì không tốt, nàng do do dự dự mà mở miệng nói: "Là Thương Quý phi."
Cũng là lúc nghe được cái tên này, Sở Lưu Yên trong nội tâm đột nhiên nhảy dựng. Một cổ nhiệt lưu không rõ tuôn ra tụ tại trong trái tim. Cảm giác nóng bỏng lại khiến trái tim đột nhiên bắt đầu nhảy loạn đến lợi hại. Như vậy phản ứng không giải thích được, làm cho nàng không biết làm sao. Rất không được tự nhiên, Sở Lưu Yên thực sự không thể nói tại sao phải không được tự nhiên như vậy.
Lại nói đã rất lâu không nghe thấy tên của nàng. Sở Lưu Yên rối rắm, nhưng lại không nghĩ tới có đề cập đến nàng, ở một ngày trong lành đúng là tới quá mức đột nhiên. Không có chuẩn bị tiếp nhận, làm cho nàng không biết làm thế nào mới tốt. Trong đầu bắt đầu mơ hồ một mảnh, Sở Lưu Yên ánh mắt trở nên ảm đạm, ngơ ngác nhìn miệng người trước mặt khẽ khép khẽ mở, lời của các nàng nhưng một chữ cũng không nghe vào.
Lúc này, tình cảnh trước mắt cuối cùng thay đổi - Lăng Vũ Hàm đang ở trước mặt nàng khuỵu xuống thỉnh an, dẫn người vội vàng rời đi.
Sở Lưu Yên nhìn bóng lưng nàng rời đi, tâm tư hoảng hốt như trước.
Tâm có chút phiền muộn. Hoặc là vui mừng hoặc là tức giận, hoặc là thất lạc hoặc là sợ hãi...... Nói ra thì, lúc này ngay cả bản thân Sở Lưu Yên cũng không hiểu tại sao lại có nhiều tình cảm lộn xộn như vậy trong lòng. Chỉ là, nàng tự biết những tình cảm này là nên hay không nên có, cũng đã cùng nàng ta không có bất kỳ quan hệ gì.
Dù sao cũng đã không có quan hệ, sẽ không gặp lại người, bản thân cần gì phải quá nhiều tâm tư suy nghĩ, đi cảm thụ, đi hiểu rõ nàng là tốt hay xấu? Nhất định là quẹt qua ngẫu nhiên, lại không cần ở tại chỗ mờ mịt chờ đợi?
Mà thời gian bản thân cùng Yêu Cơ kia ở chung, cũng bất quá chỉ là trường cảnh trong mơ hư vô mờ mịt mà thôi.
Hoặc là bởi vì thời gian hai tháng này dài dòng buồn chán, làm cho Sở Lưu Yên thanh tâm quả dục càng là lạnh nhạt không gò bó. Nói việc kia trong lòng nàng sớm bị đóng bụi rồi, hôm nay được nàng lần nữa lấy ra coi trộm một chút, nhưng lại thiếu đi cảm xúc không buông xuống được thất vọng cùng phẫn uất của nàng trước.
Kỳ thật, nhân sinh chính là như vậy. Bởi vì phải đi quá nhiều đường, cho nên không thể đối với mỗi chuyện tổn thương mình làm đều canh cánh trong lòng.
Bỏ qua những suy nghĩ ấy, lúc này Sở Lưu Yên chỉ là hiếu kỳ Thương Khanh Ương kia tại sao phải bắt người của Lăng Vũ Hàm.
Hai người chẳng phân biệt được cao thấp, nàng kia làm như vậy lại ngược lại là tại sao vậy chứ?
Mà Sở Lưu Yên nhưng lại chơi trò người ở giữa xem cuộc vui, nhìn không ra nguyên cớ.
Đang trên đường hồi cung, Lăng Vũ Hàm sắc mặt cũng không tốt lắm, mở miệng hướng cung nữ sau lưng hỏi: "Nói, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Hồi bẩm Ninh phi nương nương, sự tình là như vầy. Thương Quý phi vốn là đến nội cung tìm ngài." Cung nữ sau lưng nói xong, thanh âm cũng bất giác càng trở nên nhỏ hơn, "Nhưng lúc tìm không gặp ngài chuẩn bị trở về, vừa vặn đụng phải cô cô. Sau đó, Thương Quý phi liền không nói lời nào mà lại cho người đem nàng bắt đi."
"Sớm là trước đã cùng nàng phân rõ giới hạn. Hiện tại hai người vốn nên là nước sông không phạm nước giếng, mà nàng vì cái gì vừa muốn đến chỗ của Bổn cung?" Lăng Vũ Hàm thì thào tự nói một câu, ánh mắt một mực liếc về phía phương xa lại bất giác híp lại một chút.
Chẳng lẽ là, tính toán của nàng lại để cho Thương Khanh Ương phát hiện? Nàng như vậy có thể tùy tiện bắt người, lá gan không khỏi quá lớn, nàng lại cho rằng bản thân nàng là ai! Lăng Vũ Hàm bất giác phẫn uất. Nhưng nghĩ lại, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu. Thương Khanh Ương kia hiện tại như vậy hiển nhiên mà bắt người có ý tứ là...... Chẳng lẽ là, nàng muốn làm hoàng hậu? Bằng không thì nàng làm sao dám kiêu ngạo như vậy?
Trong nội tâm nghi hoặc trùng trùng điệp điệp, Lăng Vũ Hàm nhưng lại tỉnh táo mà đi tìm Văn Hoàng đế mà nói lý. Nàng ngược lại muốn từ trong miệng Văn Hoàng đế moi ra mấy lời gì đó, giải quyết tốt nghi hoặc trong lòng của bản thân.
Chỉ là không nghĩ tới, lúc này Văn Hoàng đế và Thương Khanh Ương đang cùng một chỗ.
Lăng Vũ Hàm phát hiện nàng đến gặp Văn Hoàng đế lúc này, có thể thực không đúng thời điểm.
Chưa kể Thương Khanh Ương kia ác nhân cáo trạng trước, lại nói bộ dạng nịnh hót phụ họa của Văn Hoàng đế cùng nàng, Lăng Vũ Hàm bất giác sinh lòng chán ghét. Hỏa khí trong lòng cũng lập tức tụ lại trước ngực, vốn là chu sa linh động lúc này lại trở nên đỏ sậm thâm trầm, trong mơ hồ ẩn chứa một loại sắc thái mê hoặc lòng người.
"Vũ Hàm, ngươi dám dẫn một yêu nhân nhìn trước được tương lai đến nội cung, không sợ người khác đồn đãi chuyện nhảm sao? Nếu là nhữnghiểu lầm này bị dân chúng biết được, chẳng lẻ không kêu ca ư? Ngươi sao lại khẳng định một yêu nhân như vậy, sẽ không làm việc gì tổn hại đến Đại Tề của ta?!" Văn Hoàng đế hiển nhiên tâm tình không hài lòng, ngữ khí vừa nhanh lại nghiêm khắc, liên tiếp ba câu cứng rắn hỏi lại, khiến Lăng Vũ Hàm một chút cũng không chịu nổi.
---------
Lời của Editor: Chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý nha! Tung chương ngay mùng Một lì xì tặng mọi người đây haha =)). Thời gian qua có chút bận rộn không edit đều thật là lỗi của toi :( mong mọi người thông cảm và tiếp tục theo dõi truyện này nha ;)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top