Chương 42

Lời của tác giả: A a a a a, ta buồn ngủ. . . . %>_<%

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thỉnh tha thứ cho sai sót của ta . . . . .

Lời của editor: lời của tôi cũng giống tác giả =))



Tuy là trong nội tâm sớm có chuẩn bị, nhưng lúc nghe tin tức này, Thương Khanh Ương vẫn không khỏi hoảng hốt một chút. Thật không ngờ lại nhanh như vậy đã đem cái hậu vị vốn là khó thể thực hiện cấp tranh đoạt được, Thương Khanh Ương âm thầm cảm thán. Chỉ là, cái hậu vị này cũng đã chờ đợi hồi lâu rồi, rốt cục vào một ngày nắng tươi sáng trong cuộc sống đột nhiên từ trên trời giáng xuống.


Bởi vì tới quá đột ngột, cho nên có chút khó tin. Trong lòng là dâng lên một tí không rõ vui mừng, nhưng lại sợ hơn nó như mây màu giống như hoa lệ mà bay tới, sau đó lại không một mảnh màu sắc mà rời đi.


Như vậy, mộng đẹp nàng Thương Khanh Ương thà rằng không muốn.


Trong nội tâm vô hạn vui sướng nhưng cũng khủng hoảng, Thương Khanh Ương không hy vọng đây chỉ là mộng hư ảo. Nàng sợ vào buổi sớm nào đó, giấc mộng mỹ lệ này sẽ tan vỡ.


Chỉ là, Thương Khanh Ương chờ đợi hôm nay đã lâu rồi.


Như vậy, Thương Khanh Ương hiện tại phải chăng nên chuẩn bị mấy thứ gì đó? Dù sao cũng nói, trong đoạn thời gian này Văn Hoàng đế thế mà đã hao hết tâm tư thay nàng diệt trừ những trung lương chi thân kia cản trở nàng leo lên hậu vị. Cho nên, nàng hiện tại cũng không nên nhàn rỗi không có việc gì, chỉ lại để Văn Hoàng đế một người hao hết tâm lực đi.


Nghĩ đến là phải làm.


Mà này, Thương Khanh Ương bắt đầu hành động.


Chỉ là, người đầu tiên nàng động đao chính là Lăng Ninh phi, Lăng Vũ Hàm.


Nói thế nào thì Lăng Vũ Hàm cũng là chính nhị phẩm Ninh phi. Ngoại trừ ỷ vào Văn Hoàng đế đối với Thương Khanh Ương thiên vị, nói Lăng Vũ Hàm này ngược lại là cái gì cũng đều không kém hơn nàng. Như vậy, Thương Khanh Ương dĩ nhiên là cố kỵ rất nhiều.


Mà nay, còn nói một mảnh yên tĩnh bên Lưu Thấm cung đi. Dù sao chỉ có tại đây mới miễn trừ những cái gọi là ngươi giành ta đấu, chỉ có tại đây mới có thể an tĩnh tốt lành.


Kỳ thật Lăng Vũ Hàm biết được Thương Khanh Ương trở về Nghê Thương cung, là thường được đến Lưu Thấm cung bồi Sở Lưu Yên tính tình đạm nhạt trò chuyện, tâm sự các loại.


Sở Lưu Yên vốn là rất thanh nhàn, tự nhiên cũng sẽ không thể không chào đón nữ tử vốn là nàng ưa thích. Hiện tại, ngược lại là bởi vì Lăng Vũ Hàm đến, mới khiến cho Lưu Thâm cung thanh lãnh lại trở nên đã có nhân khí.


Tựa như lúc này vậy.


"Cầu Cầu, Cầu Cầu ngươi ở chỗ nào? Mau ra đây a." Thanh Linh có chút sốt ruột mà đi tới đi lui trong hoa viên, tìm đến chỗ một quả cầu lông mềm nho nhỏ.


"Ha ha." Lăng Vũ Hàm ngồi trong lương đình nhìn Thanh Linh bộ dáng bận rộn, có chút hào hứng quay đầu hướng Sở Lưu Yên đang ngồi một bên mà cười. Nụ cười này thực sự giống như truyền nhiễm, lại khiến Sở Lưu Yên nguyên là đạm mạc không nói cũng theo nàng khẽ nở nụ cười.


"Nói Vũ Hàm thế nhưng đành phải nuôi mèo con đây." Sở Lưu Yên nói xong, lại đưa hai tay cầm lấy chén nước ấm áp.


"Ha ha, tỷ tỷ là đang chê cười Vũ Hàm sao" Lăng Vũ Hàm cười nhẹ nhàng nhưng lại hơi ủy khuất mà trả lời, "Mèo con của Vũ Hàm có thể quá là bướng bỉnh, lại để cho tỷ tỷ chê cười."


Sở Lưu Yên nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt nhu hòa mà nhìn Thanh Linh thân ảnh bận rộn.


Sau khi ái hữu đến, Sở Lưu Yên đoạn thời gian vốn là thương tâm khổ sở lập tức trở nên hoà thuận vui vẻ tự tại hơn rất nhiều.


"Tỷ tỷ, chúng ta cũng ra đây hảo một hồi rồi, không bằng chúng ta trở về đi." Lăng Vũ Hàm ân cần nói. Đồng thời, nàng đưa tay đỡ lấy bàn tay lạnh như băng của Sở Lưu Yên, nghĩ là muốn dùng độ ấm của bàn tay đi sưởi ấm da thịt lạnh buốt của nàng.


"Ta nhưng là nghe nói Vũ Hàm tinh thông tỳ bà," Sở Lưu Yên nhưng lại không muốn sớm như vậy hồi cung, vì vậy nàng thay đổi chủ đề, "Nếu như không giả, Vũ Hàm ngươi có nguyện cùng ta chung tấu một khúc?"


Lăng Vũ Hàm thế nhưng lại không chút suy nghĩ liền trực tiếp đối với Sở Lưu Yên nói: "Chỉ cần tỷ tỷ nguyện ý, Vũ Hàm tự nhiên đáp ứng. Bất quá, hiện tại gió lớn, tỷ tỷ coi chừng lạnh gặp thân thể." Tại câu nói cuối cùng, Lăng Vũ Hàm đúng là nghịch ngợm dẫn theo ngữ khí có chút áp chế đối Sở Lưu Yên hảo tính tình nói ra.


Nhưng đối với phản ứng cùng ngữ khí này của Lăng Vũ Hàm, Sở Lưu Yên nhưng lại lạnh nhạt mà hé miệng cười yếu ớt.


Ái hữu một đường dìu đỡ, Sở Lưu Yên nhưng lại ít boăn khoăn hơn trước kia cái dạng không muốn cùng người thân cận.


Nghĩ lại nửa tháng trước, lúc Lăng Vũ Hàm mang theo tiểu lông mềm đến cung điện của nàng, Sở Lưu Yên vốn là không muốn cùng Lăng Vũ Hàm tiếp xúc tứ chi quá nhiều, cho nên mỗi lần đều là cẩn thận từng li từng tí mà lảng tránh mất. Chỉ là đến cuối cùng, tại đây Lăng Vũ Hàm nhõng nhẽo kiên quyết đến cùng, Sở Lưu Yên đối với nàng lần này dính chặt lấy cũng là thói quen trở thành tự nhiên.


Sở Lưu Yên tuy ăn mặc nhiều, nhưng lại bởi vì thể chất thiên hàn, khiến toàn thân nàng lạnh buốt như trước. Bất quá, Lăng Vũ Hàm ngược lại rất tri kỷ mà cho người hầm canh cách thủy gì gì đó đến hầu hạ vị Hoàng hậu thân thể suy nhược này.


Tuy nói không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Lăng Vũ Hàm tại trong đáy lòng đã có rất nhiều phức tạp.


Nhớ kỹ lần kia đến thăm Hoàng hậu, chỉ thấy Sở Lưu Yên chẳng những là sắc mặt tái nhợt, hơn nữa cả người đều gầy yếu rất nhiều. Điều này lại khiến người vốn là nhỏ gầy mảnh mai, ở một khắc kia nhìn qua càng là yếu ớt không chịu nổi một kích. Nói ngược lại là việc quan trọng thế nào, có thể khiến Sở Lưu yên luôn luôn xử sự lãnh đạm lại đem bản thân nàng biến thành tấm lòng rộng mở như bây giờ?


Lăng Vũ Hàm tuy không tự mình đi hỏi nàng nguyên do, nhưng cũng là đoán được bộ dáng này của nàng nhất định là cùng việc Thương Khanh Ương đột nhiên hồi cung có quan hệ. Đối mặt với Sở Lưu Yên như vậy, ái hữu có chút đau lòng không hiểu lý do. Nghĩ là Sở Lưu Yên đã ở bên người Thương Khanh Ương ăn rất nhiều khổ, trong lòng Lăng Vũ Hàm càng đối với Yêu Cơ nhiều khúc mắc.


Nhưng cũng may mà có một vị Lăng Ninh phi này săn sóc tỉ mỉ, mới khiến cho thân thể suy yếu của Sở Lưu Yên chậm rãi trở nên tốt lên. Bắt đầu từ việc ăn uống, Lăng Vũ Hàm liền nhìn Sở Lưu Yên đem ba bữa ăn mà nàng đưa đến toàn bộ ăn hết. Tiếp đến là bánh ngọt cùng canh hầm cách thủy, cứ thế không để cho Sở Lưu Yên miệng dừng một chút nào.


Tiếp đến là phương diện sinh hoạt, có việc gì vui toàn bộ để cho Lăng Vũ Hàm mang đến. Nói nàng mang đến mèo con gì đó, con diều gì đó, tượng đất biểu diễn gì đó. Làm cho sinh hoạt của Sở Lưu Yên tại đây thanh nhàn và sung sướng, cứ thế trôi qua tốt đẹp.


Mà này, Sở Lưu Yên ngược lại là tâm tình tốt lên rất nhiều. Tự nhiên, thân thể như bình thuốc của nàng cũng dần dần bắt đầu khôi phục.


Lúc này, Lăng Vũ Hàm cấp thêm y phục cho Sở Lưu Yên. Nhưng tại khí khí trời nơi này, thấy cách ăn mặc này của Sở Lưu Yên, không khỏi đều cảm thấy quái dị chút ít. Nói lúc này đây gió thu thổi đến thoải mái vào cuộc sống, thái độ Sở Lưu Yên nhưng lại khác thường mà khoác lên một kiện áo lông tuyết trắng nhỏ bên ngoài áo khoác. Bất quá tuyết trắng lông tơ này, nhưng lại đem khuôn mặt nàng vốn là nhỏ chừng bàn tay, càng trông nhỏ hơn rất nhiều.


Sở Lưu Yên hiện tại bộ dáng như vậy, cũng lại để cho người cảm thấy đặc biệt động tâm.


Nhìn Sở Lưu Yên, Lăng Vũ Hàm bất giác có chút hoảng hốt. Nói Sở Lưu Yên vì cái gì lúc nào đều có thể làm cho nàng trong nội tâm không bình tĩnh?


Đó là cảm giác gì quái lạ. Đặt trong nội tâm, thật đúng là cảm thấy kì quái.


Lăng Vũ Hàm nhất thời trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top