Chương 37
"Còn không mau lui ra cho Bổn cung."
Vừa đi xuống bậc thang, Thương Khanh Ương dừng cước bộ, nhớ ra điều gì, vì vậy nói thêm một câu với Quân Ly đang đứng sau lưng nàng.
Quân Ly cảm thấy nghi hoặc đối với hành động của Thương Khanh Ương lúc này, nhưng cũng không dám lên tiếng, đành phải lén lút lui xuống. Sau khi Quân Ly rời đi, Thương Khanh Ương mới yên tâm thả lỏng được tảng đá trong lòng, cuối cùng nàng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Lặng lẽ ôm khăn trải giường đến chỗ không người, Thương Khanh Ương bây giờ mới không một chút hoang mang mà lấy ra đá lửa đã được giấu trên người, gõ vào nhau bắt đầu đốt.
Lại nói một bên khác trong phòng tắm, có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng ho.
Tại nơi im ắng này, trận ho dồn dập ngược lại làm lộ lên không khí đột ngột dị thường.
Sở Lưu Yên bị cảm mạo rồi, bất quá đây cũng là điều tất nhiên. Buổi tối hôm qua Sở Lưu Yên không đắp kín mền không nói, nàng ngay cả y phục cũng không mặc liền ngủ rồi. Tuy là ở trong phòng nhưng không có nghĩa là ấm áp tới độ gió không thể lùa vào a.Thân thể Sở Lưu Yên vốn đã suy yếu, nàng tất nhiên sẽ vì trúng gió độc mà bị cảm mạo.
Từ lúc rời giường mũi nàng vẫn bị nghẹt, cho đến bây giờ ngâm mình trong nước nóng mới có thể một ngụm tiếp một ngụm thông thuận mà hô hấp.
Chỉ có điều, khuôn mặt nàng lúc này lại nhuận hồng.
Nói đến bệnh tình của Sở Lưu Yên thật đúng là ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng.
Thương Khanh Ương sau khi đốt cháy hết những tội chứng kia, trong nội tâm tự nhiên nhẹ nhàng không ít. Chỉ là có chút ngoài ý muốn, kéo theo một ít sợ hãi cùng lo lắng. Dù nói thế nào, nàng sợ Sở Lưu Yên sẽ đem chuyện hoang đường hôm qua của các nàng nói lung tung ra ngoài, hay là nữ nhân kia sẽ mang chuyện lần này ra áp chế địa vị của nàng. Nếu thật là như vậy, nàng phải làm sao bây giờ? Thương Khanh Ương nghĩ đến, không khỏi chau lại chân mày. Nói sao đây cũng là một sự việc nóng bỏng tay a.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thương Khanh Ương lại bán tín bán nghi, nói thế nào thì Sở Lưu Yên da mặt rất mỏng, sao có thể giống loại không tiếc mạo hiểm mất hết mặt mũi mà đem chuyện này tung ra. Suy nghĩ cả buổi, Thương Khanh Ương vẫn cảm thấy lúc này không nên nghĩ nhiều sinh ra sợ hãi, nên hành sự tùy theo hoàn cảnh mới tốt.
Nói thật, nàng biết bản thân không nên do dự như vậy. Cho dù đã trải qua chuyện này nhưng Sở Lưu Yên vẫn như trước an phận thủ thường, cũng tốt, nhưng chỉ cần nắm được đằng chuôi của nàng, nàng không nên để cho người kia tiếp tục sống trên đời này quá lâu.
Chỉ là lần này, nàng lại mềm lòng.
Tâm sự nặng nề, Thương Khanh Ương nện bước chân trầm trọng trở về phòng. Thương Khanh Ương không ngồi lại dùng biểu cảm phức tạp đánh giá bốn phía gian phòng.
Tối hôm qua, tối hôm qua rốt cuộc là...... Trong nội tâm như là thở không thông, từng mảng từng mảng đè nén hô hấp của nàng, khiến cho Thương Khanh Ương tâm tình rất bực bội. Thế nhưng...... Thương Khanh Ương bắt đầu ảo não vì bản thân đã làm ra cái chuyện hoang đường kia. Lại nói không biết tại sao phát sinh sự kiện kia đây? Chẳng lẽ do mình đã lâu không gặp Văn đế sao, mới có thể trong lúc say rượu bất đắc dĩ tìm tới một người để làm thế thân?
Chắc hẳn đây là đáp duy nhất rồi.
Khanh Ương cũng không giống trước đây, lúc không thấy bóng dáng Sở Lưu Yên sẽ không khỏi sốt ruột mà đi tìm nàng. Trên thực tế, Thương Khanh Ương lúc này vẫn cảm thấy chật vật nên cũng không muốn chứng kiến mặt lạnh lùng của Sở Lưu Yên, là một chút cũng không muốn. Nàng phần lớn nguyện ý để mình yên lặng một chút, tĩnh lặng một mảng. Để cho nàng cẩn thận mà phân tích một chút tình huống hiện tại. Nói thí dụ như, nơi ở của nàng lúc này.
Nàng lúc này đang ở trong khốn cảnh túng quẫn kia, đây hẳn là sự tình đáng để suy nghĩ.
Mà lúc này, không khí ở Lưu Thấm cung tràn đầy yên tĩnh và quỷ dị.
Sở Lưu Yên chậm chạp từ trong hồ nước bước ra, mà Thương Khanh Ương cũng là nhắm về phía cửa phòng mà nãy giờ nàng chưa từng bước ra nửa bước.
Đám thái giám cung nữ cũng suy đoán lung tung, nói hai vị nương nương này chẳng lẽ cãi nhau sao? Bằng không thì sao có thể xuất hiện không khí quỷ dị giống như bây giờ?
Không khí cứng nhắc duy trì cả buổi chiều.
Lúc Sở Lưu Yên trở lên bờ, Thương Khanh Ương đã sai người chuẩn bị tốt đồ đạc mà nàng mang tới Lưu Thấm cung, toàn bộ đều mang ra khỏi nơi đây.
Thương Khanh Ương đã viết một mẩu giấy lưu lại cho Sở Lưu Yên: "Hoàng hậu tỷ tỷ, Hoàng Thượng lệnh cho Khanh Ương nhanh chóng trở về, Khanh Ương cũng không dám làm trái hoàng mệnh mà lưu lại Lưu Thấm cung. Lần này là bởi vì trở về vội vã liền không thể cùng hoàng hậu tỷ tỷ tạm biệt. Mong rằng hoàng hậu tỷ tỷ rộng lòng tha thứ."
Để lại một mẩu giấy lộn xộn như vậy, biểu hiện rằng nàng cũng không tôn trọng Sở Lưu Yên, tốt xấu gì hiện tại Sở Lưu Yên cũng là nhất quốc chi mẫu, mà Thương Khanh Ương ngay cả mặt mũi Sở Lưu Yên cũng không gặp liền trở về rồi. Hành động có chút lỗ mãng này cũng không giống tác phong của Thương Khanh Ương. Thấy Thương Khanh Ương đi vội vả như vậy, càng lộ ra nàng có tật giật mình. Mà loại việc giấu đầu hở đuôi này, lại khiến người khác cảm thấy không được tự nhiên.
Nghĩ rằng Thương Khanh Ương người kia cũng vì chuyện này mà rầu rỉ cho nên mới phải lỗ mãng bỏ đi.
Thấy Thương Khanh Ương hồi cung, Quân Ly không biết phải làm sao, không phải Thương Quý phi đã chỉ định không muốn những thái giám cung nữ kia tới gần chánh điện sao, sao hiện tại chẳng những để cho bọn hắn ở đây hầu hạ, nàng còn muốn chuẩn bị trở về Nghê Thương cung. Nói sao cũng không biết Thương Quý phi xảy ra chuyện gì? Lại nói, vị hoàng hậu nương nương kia lại đi đâu rồi? Cả một ngày đúng là không thấy nàng. Hai người bọn họ thật sự đã cãi nhau nên trở mặt sao? Nhưng điều quan trọng là Quân Ly hiểu rõ ràng tính cách của hai người bọn họ mà, thế nào lại có thể như vậy?
Quân Ly đã hoang mang lại có chút không yên lòng, đợi Thương Khanh Ương đi rồi, nàng đi tìm Thanh Linh, cùng nàng ta đi tìm Hoàng hậu nương nương.
Phát hiện Sở Lưu Yên sắc mặt hồng nhuận dị thường đang tựa trên ghế nằm, Quân Ly cho rằng Sở Lưu Yên ngủ thiếp đi, liền gọi nàng dậy, nhưng lại phát hiện gọi cả buổi Sở Lưu Yên cũng không tỉnh. Sau đó mới giật mình, Sở Lưu Yên phát sốt rồi. Sai người mang cỗ kiệu đến, Quân Ly đỡ Sở Lưu Yên lên kiệu rồi đưa về chánh điện.
Chẳng qua trong lúc không để ý, Quân Ly vô tình nhìn thấy trên cổ Sở Lưu Yên mơ hồ có điểm đỏ, nàng cảm thấy có chút kỳ quái. Cũng không sợ rằng việc làm này chính là phạm thượng, nàng nâng cổ Sở Lưu Yên lên xem có phải bị bệnh sởi hay không đây.
Vì vậy lúc ra khỏi chánh điện, Quân Ly lệnh cho người đi sắc một ít thủy dược mang đến.
Chỉ là, Sở Lưu Yên lần này hôn mê đúng là ba ngày.
Lúc đó, Doãn thái y được mời đến để bắt mạch cho Sở Lưu Yên.
Sở Lưu Yên bất tỉnh mấy ngày, hắn giải thích việc này là:" Thể chất vốn đã không tốt, Hoàng hậu nương nương không chỉ là bị nhiễm lạnh, hơn nữa đã phải chịu kích thích."
Lời nói này lại khiến Quân Ly bắt đầu suy đoán. Chuyện này mà không liên quan tới Quý phi nương nương sao? Đúng lúc Quý phi nương nương đi, Hoàng hậu nương nương mới ngất xỉu đó a.
Rồi sau đó, chuyện Sở Lưu Yên hôn mê từ miệng cung nữ lắm chuyện truyền đến tai Thương Khanh Ương.
Ngày ấy Thương Khanh Ương đang ở trong phòng đọc sách.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top