Chương 31. Khóa Nhân Duyên (5)
"Em làm sao có thể quên cậu ấy, tuyệt đối không thể! Ép buộc bản thân từ bỏ đã rất đau khổ, bây giờ phải quên đi là chuyện đau khổ hơn. Đồng Đồng cậu rất độc ác, ở ngay trước mặt mình nhảy xuống, là cậu đang trừng phạt mình yếu hèn sao? Tâm tư tan nát, trái tim như bị bóp nghẹn đau đến không muốn sống. Cậu còn không cho mình nhìn thấy..." - Lục Tuyết đau khổ ôm chính mình ngồi xổm xuống đất, nước mắt tuôn trào, như mang theo ngàn vạn đau đớn rơi theo xuống.
Lục Tuyết không biết rằng, Đồng Đồng ở phía sau đang ôm chặt lấy nàng. Còn rất nhiều chuyện mà Đồng Đồng không biết, bản thân Lục Tuyết chạy trốn cũng chẳng tốt đẹp gì so với Đồng Đồng.
"Thật cảm động, hai người yêu nhau không thể ở cùng nhau, đáng tiếc quá."
Kim Mẫn Đình luôn trưng bộ mặt lạnh lùng, nghe xong chuyện cũng không thay đổi sắc mặt. Ngược lại, kẻ ngu ngốc đang cùng nàng tay nắm chặt tay lại khóc nức nở. Kim Mẫn Đình thấy kỳ quái, làm sao lần nào nghe người khác kể chuyện cũng đều khóc ròng rã. Có cần nhập tâm thái quá vậy không? Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cũng không cảm động đến phát khóc. Kim Mẫn Đình cực kỳ xem thường, cũng không muốn tiếp tục phân tích. Bởi vì, Lưu Trí Mẫn chính là người như vậy, nếu một ngày nào đó nghe xong chuyện mà không cảm động thì mới đúng là kì quái.
"Ngu ngốc!" - Kim Mẫn Đình có chút ghét bỏ mắng một câu, đi qua bàn học của Lục Tuyết rút vài tờ khăn giấy, quay về ngay mặt Lưu Trí Mẫn thô bạo lau chùi. Nàng không biết làm thế nào để nhẹ nhàng, đây là sự dịu dàng cực hạn.
"Đại...hức...sư phụ, chị...hức chị thật tốt." - Lưu Trí Mẫn vừa thút thít vừa nói. Kim Mẫn Đình giúp nàng lau nước mắt nha! Tuy rằng hơi thô bạo, làm cái mũi có chút đau, nhưng kẻ ngu ngốc bị lôi theo như nàng thấy rất ấm áp, thật sự như "vợ chồng son".
"Cô là đồ ngốc à!"
Kim Mẫn Đình như thấy cái "người" tên Đồng Đồng, đang nằm sấp trên lưng của Lục Tuyết nhìn Kim Mẫn Đình thông cảm, giống như đang nói: "Có bạn gái ngu ngốc như vậy thật sự cực khổ ngươi rồi". Chó chết! Nhất định là ảo giác, nàng là người địa vị cao quý, lạnh lùng, làm sao gì có chỗ nào khiến người khác thông cảm? Còn nữa, cái loại người đầu đất này sao có thể là bạn gái nàng! Kim Mẫn Đình nhìn Đồng Đồng ánh mắt ám chỉ có thể đem giết ngươi vài trăm lần. Thật đáng tiếc, Đồng Đồng đã chết rồi.
"Đại sư phụ, chị phải giúp...giúp hai người họ." - Lưu Trí Mẫn vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Kim Mẫn Đình. Kim Mẫn Đình cũng biết trước cái vẻ mặt này, đụng đến mấy chuyện này, Lưu Trí Mẫn sẽ tốt bụng ôm lấy phiền phức giao cho Kim Mẫn Đình. Lần nào cũng làm cho công việc của Kim Mẫn Đình phức tạp hơn, thế nhưng kẻ đầu đất này lại một lần rồi một lần dùng tấm lòng tốt vô đối kia, giải quyết rắc rối.
"Chuyện tình cảm tôi thật sự không giúp được. 'Cô ấy' không muốn thấy cô thì tôi có cách gì đây?" - Kim Mẫn Đình tiễn Đồng Đồng đi đầu thai thì rất đơn giản, còn việc sửa lại nhân duyên của hai người. Thật xin lỗi, nàng là thiên sư, không phải là ông tơ bà nguyệt.
"Chị có cách nào để Lục Tuyết nhìn thấy Đồng Đồng không? Chị nhất định làm được mà."
"Đồ ngu! Tùy tiện khai thiên nhãn cho người phàm là việc cấm kị. Cô cho rằng Lục Tuyết giống mình, chai lì để nhìn thấy hồn ma khắp nơi? Với lại, Đồng Đồng là không muốn để cô ấy nhìn thấy." - Kim Mẫn Đình dừng lại một chút, nói tiếp: "Nếu Lục Tuyết có thể thuyết phục Đồng Đồng, 'cô ấy' sẽ tự nhiên hiện ra cho thấy."
Lục Tuyết nghe như thế, nín khóc, ngẩng đầu tìm kiếm Đồng Đồng, trong lòng có một chút hi vọng.
"'Chị ấy' ở sau lưng chị, chị cứ việc nói ra hết tâm tư trong lòng cho 'chị ấy' hiểu. Không phải chị có thể nghe thấy giọng nói của 'chị ấy' sao? Lục Tuyết, chị quay người lại, hai người cứ vậy mà nói chuyện." - Lưu Trí Mẫn dùng ánh mắt khích lệ Lục Tuyết. Dù cách trở âm dương, những lời chưa nói, bây giờ có thể nói ra cho người kia biết, cũng không quá muộn.
Lục Tuyết đứng lên, xoay người, Đồng Đồng đang đứng trước mặt nàng, nhưng cái nàng nhìn thấy vẫn chỉ là một khoảng trống rỗng. Lục Tuyết chỉ cần biết Đồng Đồng ở đây là được rồi, chỉ cần Đồng Đồng chịu nghe nàng nói, nàng sẽ không trốn tránh nữa.
"Đồng Đồng, mình không giống cậu. Chỉ cần cậu yêu thích một người, có thể dũng cảm nói ra. Từ nhỏ đến lớn, mình đã có thói quen dựa vào cậu, bởi vì có cậu luôn luôn bảo vệ mình. Mình đã nghĩ chẳng cần trở nên dũng cảm, hay mạnh mẽ, mình cũng thật sự quá tự tin, cho rằng cả đời này cậu sẽ ở cạnh bên mình. Nhưng, khi mình phát hiện ra mình yêu cậu, bản thân càng trở nên hèn nhát sợ hãi, sợ những người bên cạnh chỉ trích, sợ người khác dùng ánh mắt khinh thường sẽ làm chúng ta buông tay. Mình càng sợ, cậu không yêu mình như cách mình yêu cậu. Mình sợ nếu chúng ta quen nhau, ở bên nhau, chúng ta sẽ như những cặp tình nhân khác, cãi vã rồi chia tay. Mình sợ nhất không phải là cậu không yêu mình, mà sợ phải xa rời cậu. Mình làm sao lại không muốn gặp cậu, lúc đó bản thân mình trốn chạy, cậu có biết trong lòng mình biết bao nhiêu đau khổ không? Mình cho rằng, cố gắng xóa bỏ tình yêu dành cho cậu, chúng ta có thể trở về như trước đây. Làm bạn thân cả đời, vĩnh viễn sẽ không có tranh cãi. Tha thứ cho mình, tha thứ mình yếu hèn sợ mất đi cậu mà làm sai. Mình thật sự yêu cậu."
"Muốn nhìn thấy Đồng Đồng, còn một cách. Lập tức chết đi."
Kim Mẫn Đình chính là loại người tàn nhẫn, dù cho người khác quỳ trên mặt đất cúi lạy, đập đầu đến chảy máu, nàng cũng vẫn nói như vậy. Thật sự rất phù hợp với hình tượng lạnh lùng của nàng, ngay cả Lưu Trí Mẫn nghe thấy cũng giật mình. Nhìn thấy trong tay Kim Mẫn Đình, tờ khăn giấy đã biến thành cây dao nhỏ sắc bén.
Trong lòng Lưu Trí Mẫn có thể khẳng định, nàng tin Kim Mẫn Đình sẽ không làm hại Lục Tuyết.
Đồng Đồng không biết rõ tính cách Kim Mẫn Đình, tin rằng Kim Mẫn Đình sẽ hạ thủ với Lục Tuyết. Vừa nghe xong Lục Tuyết nói những lời kia, Đồng Đồng tất nhiên không để người mình yêu tổn thương, lập tức đứng chắn trước mặt Lục Tuyết không cho Kim Mẫn Đình làm hại nàng. Đồng Đồng chỉ là một tiểu quỷ, đấu linh lực với Kim Mẫn Đình chỉ có thể giơ tay đầu hàng, chỉ còn cách hiện thân ra cản dao.
"Đồng...Đồng..." - Lục Tuyết vui mừng quay đầu lại nhìn người vừa mới hiện thân. Đồng Đồng vẫn mặt bộ đồ lúc tự sát, đưa lưng về phía nàng.
"Đại sư phụ, chị đúng là rất lợi hại!" - Lưu Trí Mẫn xoay người, nhào tới ôm chầm Kim Mẫn Đình. Vẫn là Kim Mẫn Đình cực kì chán ghét cái thể loại ái ân thân thiết, ra sức đẩy ra. Bởi vì, có một tay bị dính chặt với nhau, thật phí công vô ích.
Được Lưu Trí Mẫn khen, chẳng khác nào đánh giá thấp trí tuệ của Kim Mẫn Đình, nghe thật chẳng vui vẻ chút nào.
"Mình đã là người chết. Xin lỗi, lời hứa bên nhau cả đời, không làm được." - Đồng Đồng vẫn đưa lưng về phía Lục Tuyết. Nàng thật sự không còn mặt mũi nào nhìn Lục Tuyết, bởi vì một phút kích động, muốn trả thù làm Lục Tuyết khổ sở mà xem nhẹ mạng sống của mình. Đưa đến việc hai người âm dương chia cắt, gặp mặt còn ý nghĩ gì đây.
"Không! Người sai chính là mình. Nếu như không phải tại mình, cậu sẽ không bị dồn ép đến mức phải tự sát. Xin lỗi, xin lỗi!" - Lục Tuyết từ phía sau ôm chặt thân thể lạnh ngắt của Đồng Đồng. Không còn một chút thân nhiệt, để nhắc nhở rằng người Lục Tuyết yêu thật sự đã chết.
"Thấy cũng đã thấy, nghe cũng đã nghe. Tâm nguyện cả hai xem như hoàn thành, tôi cần phải đưa Đồng Đồng đến nơi cần đến." - Kim Mẫn Đình vẫn đang trong thời gian làm việc chính đáng của thiên sư. Đây là trách nhiệm của nàng, cho nên vẫn là phá hoại bầu không khí này đi.
"Không được, cầu xin chị. Chị để Đồng Đồng ở bên cạnh em được không? Có thể nghe thấy giọng nói của 'cậu ấy' thôi cũng được, em cầu xin chị." - Lục Tuyết ôm chặt Đồng Đồng, không muốn buông tay.
"Đồng Đồng bây giờ là quỷ, âm khí rất nặng. Ở lại bên cạnh cô, chỉ hại chết cô thôi. Đừng để cho 'cô ấy' phải áy náy tự trách vì làm hại cô."
"Đại sư phụ, chị có thể làm cho 'chị ấy' giống Tiểu Khương, biến thành động vật ở lại bên cạnh Lục Tuyết."
"Hai người đó và cô không giống nhau. Vì cô có thần khí hộ thân, cho dù ở chung với 'con ma cùng phòng' oán khí chưa tan vẫn bình yên. Nhưng Lục Tuyết không có thần khí, sớm muộn gì cũng sẽ bị hao tổn dương khí mà chết, cho nên Đồng Đồng không thể ở lại." - Kim Mẫn Đình rất nghiêm túc trong công việc, không được là không được.
Lưu Trí Mẫn muốn tiếp tục cầu xin, nàng biết Kim Mẫn Đình nhất định có cách. Nhưng chưa kịp mở miệng, trong phòng liền xuất hiện thêm hai người, một đen, một trắng. Bọn họ đến, có nghĩ là đã đến lúc câu hồn, Lục Tuyết là người bình thường không thể nhìn thấy Quỷ Sai đại nhân.
"Ô hô! Dạo này đụng mặt nhau rất nhiều lần rồi nhỉ. Chà! Hai người chân chính trở thành vợ chồng son rồi à?" - Bạch Tất An đứng trên bàn, người quấn vòng dây xích, lưu manh trêu chọc hai người đang nắm tay nhau.
Lưu Trí Mẫn: [Hắc Bạch Vô Thường đại nhân, không phải cũng son sắt mấy vạn năm rồi sao?] - Nếu nói chuyện với không khí sẽ khiến Lục Tuyết nghi ngờ, Lưu Trí Mẫn nói thầm trong lòng. Bạch Tất An dĩ nhiên là nghe được, bị chọc cho nổi giận rồi.
"Ai thèm ân ái với cái thứ bạch diện thư sinh, mà xấu bụng kia!!!!"
"Mấy ngàn vạn năm, tính tình không thèm sửa đổi. Ngươi còn hai phút để từ biệt." - Nửa câu sau, Hắc Vô Cứu là nói Đồng Đồng nghe.
Đồng Đồng quay mặt khó xử nhìn Lục Tuyết, oán giận trong lòng đã giải, tâm nguyện cũng hoàn thành, đã không còn có thể ở lại trần gian. Bởi vì, tâm sự đã giải bày, nàng không nỡ rời xa Lục Tuyết.
"Tuyết Nhi, mình vĩnh viễn không rời xa cậu. Cậu phải tin tưởng, mình luôn luôn bên cạnh cậu, mình sẽ cùng cậu đi hết cả cuộc đời."
"Tôi có biện pháp, làm hai người có thể ở bên nhau." - Kim Mẫn Đình đột nhiên nói, Lưu Trí Mẫn kinh ngạc nhìn nàng. Quỷ Sai đại nhân cũng đến rồi, làm sao còn có cách? Kim Mẫn Đình có thần thông quảng đại đến mấy cũng bó tay, Hắc - Bạch hai người thú vị xem Kim Mẫn Đình muốn làm gì.
"Đưa dây chuyền cùa cô cho tôi."
"Sợi dây chuyền này chính là Đồng Đồng tặng em." - Lục Tuyết cầm trên tay sợi dây chuyền nói.
"Tôi đem hồn phách của Đồng Đồng phong ấn vào trong dây chuyền. Như thế hai người có thể ở bên nhau."
Kim Mẫn Đình giơ tay bắt đầu đọc thần chú, thân thể Đồng Đồng trở nên trong suốt rồi tan rã. Lưu Trí Mẫn nhìn rất rõ ràng, không phải vì Kim Mẫn Đình thi triển đạo thuật, mà do Bạch Tất An phóng dây khóa vào trong thân thể Đồng Đồng.
"Hẹn gặp lại." - Đồng Đồng trước khi biến mất đã rơi xuống một giọt nước mắt. Linh hồn vốn không có nước mắt, nhưng Đồng Đồng đã tạo nên kì tích, để lại món quà cuối cùng này cho Lục Tuyết.
Kim Mẫn Đình nhanh chóng thu giọt nước mắt kia, phong ấn vào dây chuyền của Lục Tuyết. Đồng Đồng hoàn toàn biến mất cùng với hai tên một trắng một đen kia. Lục Tuyết không nhìn thấy, nên nghĩ rằng linh hồn của Đồng Đồng ở trong sợi dây chuyền, sẽ cùng nàng đi tiếp hết cả cuộc đời.
"Cảm ơn!" - Lục Tuyết nắm chặt sợi dây chuyền trong tay nói cám ơn.
Lúc đi, Lục phu nhân cũng ra sức cám ơn, nhưng Lưu Trí Mẫn vẻ mặt nghiêm nghị, không hề giống con người vô ưu vô lo lúc bình thường.
"Nếu Lục Tuyết biết Đồng Đồng đã đi đầu thai sẽ như thế nào? Lừa dối chị ấy như vậy có được không?" - Lưu Trí Mẫn không biết tại sao lại thấy khó chịu, vừa nghe chuyện của hai người Lưu Trí Mẫn có chút thương cảm. Tại sao nhất định phải đến lúc sinh ly tử biệt, mới dám nói rằng mình yêu người đó.
"Cô ấy sẽ không biết được sự thật. Lời nói dối này, giúp cô ấy có thể đi đến cuối cuộc đời."
"Em cảm thấy..."
"Cẩn thận!"
Kim Mẫn Đình kéo Lưu Trí Mẫn vào lòng mình, có một chiếc xe máy phóng rất nhanh xém đụng vào Lưu Trí Mẫn. Lưu Trí Mẫn có hơi giật mình, nhưng bây giờ đang nằm gọn trong lòng Kim Mẫn Đình, hai má đã nóng lên. Có thể nghe được tiếng tim Kim Mẫn Đình đập rất nhanh.
"Cô thơ thẩn cái gì? Muốn quan tâm người khác, thì trước tiên lo bảo toàn tính mạng của mình đi."
Bên tai là tiếng Kim Mẫn Đình tức giận mắng chửi, nhưng Lưu Trí Mẫn cảm thấy thật dễ chịu. Kim Mẫn Đình là đang lo lắng cho nàng? Thật tốt, nàng và Kim Mẫn Đình vẫn đang sống, các nàng vẫn còn cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top