Chương 134: Toàn Văn Hoàn Tất


Minh Cảnh vẫn luôn rất muốn sờ đuôi Mộ Dung Sí, nhưng Mộ Dung Sí vẫn luôn không đồng ý. Vì thế, Minh Cảnh vẫn luôn tìm mọi cách để có thể chơi đùa với chiếc đuôi đó.

Nếu có thể, khi hai người song tu, dùng đuôi Mộ Dung Sí quấn lấy eo của cả hai, thì hiển nhiên rất vui và rất hữu ích cho sự hòa hợp song tu.

Đương nhiên, cho đến nay, Minh Cảnh chỉ thành công đúng một lần. Khi đó, Mộ Dung Sí cảm xúc kích động, thêm vào tu vi mất kiểm soát, mới không khống chế nổi chiếc đuôi hiện ra.

Sau lần đó, Mộ Dung Sí rất nhiều ngày cũng không thể bò dậy khỏi giường. Vì vậy, về sau, mặc kệ Minh Cảnh năn nỉ thế nào, Mộ Dung Sí đều phớt lờ.

Minh Cảnh vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng Mộ Dung Sí rất khó chiều, cho dù trên giường bị Minh Cảnh dùng lòng bàn tay chiều chuộng, hoặc dụ dỗ, hoặc khẽ gọi, hoặc uy hiếp, nàng đều không hề bị lay động.

Bởi vì Mộ Dung Sí biết cái này không thể mở đầu, nếu không về sau sẽ chỉ không thể dứt ra, mà nàng không muốn phần đời còn lại đều trôi qua trên giường, cho dù là ở bên cạnh Minh Cảnh, cũng không ổn cho lắm.

Ngày hôm đó, Minh Cảnh ra ngoài thương lượng một vài chuyện với Các Chủ Tàng Kiếm Các và Tả Hạo Nhiên. Trên đường trở về, tiện thể mang về cho Mộ Dung Sí một đống kẹo hồ lô hình mèo con từ nhân gian.

Chợ quỷ dưới đất lúc này chính là ban đêm, trăng sáng treo cao, ánh trăng như nước.

Mộ Dung Sí mặc một bộ áo lụa đỏ lỏng lẻo, tóc đen cúi xuống xõa ra, dáng vẻ uể oải nằm trên ghế xích đu làm từ gốc cây, lắc lư qua lại theo gió. Trên bàn con bên cạnh đặt mấy đĩa điểm tâm và kẹo hoa quế, tự tại thoải mái dễ chịu.

Minh Cảnh thấy nàng như thế, không khỏi mím môi cười nhẹ, không nói không rằng, lén lút lướt đến đằng sau nàng, dùng tay che mắt Mộ Dung Sí, giả vờ ngây thơ đè thấp giọng: "Đoán xem ta là ai?"

Mộ Dung Sí không trả lời, chỉ là chớp mắt mấy cái. Minh Cảnh cảm giác được lông mi rậm rạp cọ xát lòng bàn tay, trong lòng ngứa một chút, dứt khoát đặt kẹo hồ lô vào mâm, cúi đầu, lại muốn đi hôn Mộ Dung Sí.

Hai người đã sớm kết khế ước đạo lữ, cũng đã sớm song tu rất nhiều lần.

Nhưng Mộ Dung Sí vẫn còn chút xấu hổ, ngước nhìn trăng sáng trên trời. Mặc dù biết chợ quỷ dưới đất là địa bàn của nàng, Minh Cảnh lại có tu vi đệ thập cảnh, sẽ không có người nhìn thấy, nàng vẫn là không cách nào buông thả hoàn toàn.

Thế là, Mộ Dung Sí lệch đầu một chút, muốn đẩy Minh Cảnh ra: "Về trong phòng làm tiếp đi."

Minh Cảnh không đồng ý. Cô cúi mắt dời môi in vết đỏ trên cổ thon dài trắng tuyết của Mộ Dung Sí, bước chân đổi một lần, phủ lên người Mộ Dung Sí, sau đó ngậm lấy môi Mộ Dung Sí, không để nàng nói tiếp.

Gió mát quét qua, ghế đu phát ra tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt".

Mặt Mộ Dung Sí rất nhanh liền đỏ bừng. Nàng vừa tắm rửa xong, quần áo mặc vốn là đơn bạc, hiện tại ngược lại dễ dàng cho Minh Cảnh.

Minh Cảnh chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái, phong cảnh kiều diễm lại không che đậy, cúi mắt toàn thấy rõ ràng.

"Minh Cảnh." Mộ Dung Sí đưa tay nâng đầu Minh Cảnh, giọng mềm nhũn, tràn đầy ý vị nũng nịu: "Chúng ta về trong phòng rồi bắt đầu đi, nàng muốn thế nào đều có thể."

Nói, nàng hôn hôn mặt Minh Cảnh, không biết làm sao cảm giác mặt Minh Cảnh dường như rất thơm rất ngon, ngon hơn cả kẹo hoa quế, cá khô nhỏ và kẹo hồ lô.

Mộ Dung Sí nghi ngờ một chút, chủ động hôn lại môi Minh Cảnh, một chút lấy tay Minh Cảnh đang đặt trong ngực nàng ra, giọng trầm thấp, giống như đã hy sinh rất lớn nói: "Cái gì tư thế đều có thể."

"Thật không?" Ánh mắt Minh Cảnh sáng lên, nửa chống tay treo phía trên Mộ Dung Sí, giọng kinh hỉ: "Cái đuôi kia cũng có thể sao?"

"... Đương nhiên không được." Mặt Mộ Dung Sí tối sầm, eo không hiểu lại đau nhức lên.

Nhưng nhìn khắp khuôn mặt Minh Cảnh đều là sự hưng phấn, Mộ Dung Sí sợ Minh Cảnh thật sự ngủ nàng ngay tại nơi này, vội ôn tồn thì thầm khẽ gọi Minh Cảnh vài câu, rốt cuộc dỗ đến Minh Cảnh mở cờ trong bụng, đưa tay muốn ôm Mộ Dung Sí về phòng.

Đúng lúc này, Mộ Dung Sí nhìn mặt Minh Cảnh gần trong gang tấc, ánh mắt có chút mê ly, sau đó ma xui quỷ khiến lè lưỡi, liếm liếm trên mặt Minh Cảnh, giọng si ngốc: "Nàng thật là thơm a."

Minh Cảnh: "..."

Cô có chút chấn kinh. Từ khi tết Nguyên Tiêu nhân gian trao đổi tâm ý lẫn nhau về sau, Mộ Dung Sí ở trước mặt cô phần lớn thời gian là ngượng ngùng, đại mỹ nhân mị hoặc yêu mị lạnh lùng vô tình lúc mới gặp một đi không trở lại.

Minh Cảnh biết đó là bởi vì Mộ Dung Sí thật lòng thích cô, thích luôn khiến người ta e lệ dịu dàng.

Cho nên Minh Cảnh mặc dù có chút hoài niệm, nhưng vẫn là thích nhất Mộ Dung Sí thơm thơm mềm mềm, ôn ôn nhu nhu trước mắt.

Nhưng Mộ Dung Sí bây giờ, dường như trở lại sự chủ động ban đầu?

Minh Cảnh có chút không hiểu, đang muốn nói chuyện, liền thấy Mộ Dung Sí giữ chặt vạt áo của cô kéo cô tới trước mắt, sau đó ngậm lấy môi của cô bắt đầu hôn cô.

Không giống thân mật, ngược lại giống một loại bản năng, Mộ Dung Sí dường như thực sự muốn từ cô lấy được cái gì.

Minh Cảnh hiếm khi giống lúc mới gặp Mộ Dung Sí rất lâu trước kia, có chút câu nệ, không biết Mộ Dung Sí làm sao rồi.

Nói Minh Cảnh chủ động, thật ra bất quá là bởi vì Mộ Dung Sí rất dễ dàng xấu hổ mà thôi. Nhưng bây giờ Mộ Dung Sí động trước, Minh Cảnh lại có chút không biết làm sao.

Đúng lúc này, Mộ Dung Sí buông ra Minh Cảnh, nhìn xem cô một tấm mặt bị nàng liếm lấy đỏ lên, ánh mắt lấp lóe, bỗng nhiên thấp giọng hỏi Minh Cảnh: "Nàng đã đi đâu?"

"Tàng Kiếm Các a." Minh Cảnh không rõ nội tình, thành thật trả lời. Tay khẽ động, đụng phải một mảnh mềm mại.

Mộ Dung Sí khẽ hừ một tiếng, mặc kệ cử động Minh Cảnh, giống như có chút phiền não dời mắt: "Còn có đây này?"

"Còn có nhân gian, ta mua tới cho nàng kẹo hồ lô." Minh Cảnh chỉ chỉ khay ngọc trên bàn con, trả lời cẩn thận từng li từng tí.

"Ở nhân gian lúc, nàng có phải hay không trông thấy một mảnh rừng rậm tạo ra từ cây xanh? Chính ở chỗ đó dừng lại thật lâu." Mộ Dung Sí tiếp tục truy vấn.

Minh Cảnh ngây người, nghĩ nghĩ, ánh mắt kinh ngạc: "Nàng tại sao biết?"

Cô hôn hôn mặt Mộ Dung Sí, trên mặt mỉm cười: "Sí Sí, lẽ nào nàng vụng trộm đi theo sau ta?"

Mộ Dung Sí không có trả lời. Tay áo nàng rung động, đem đồ vật trên bàn con đều thu vào không gian trữ vật bên trong.

Sau đó đẩy Minh Cảnh hướng về sau, ngược lại đem Minh Cảnh đặt ở trên bàn con, đưa tay đi lay y phục của cô, giọng không kiên nhẫn: "Đồ ngốc, kia là bụi cây kinh giới."

Bụi cây kinh giới? Đó là cái gì? Minh Cảnh không hiểu.

Mộ Dung Sí thừa dịp cô phát ngốc một lúc đã đem áo đen cùng áo đỏ quấn lấy nhau bỏ qua, cúi đầu, bắt đầu cắn tới cắn lui trên người Minh Cảnh. Đáy mắt là sự hưng phấn không thể khống chế, nửa ngày mới mơ hồ không rõ giải thích: "Ở Yêu giới, cây kinh giới gọi là mèo bạc hà."

Mèo bạc hà.

Minh Cảnh rốt cuộc hiểu được sự khác thường của Mộ Dung Sí, nhưng đã quá muộn. Mộ Dung Sí đã bắt đầu đối cô liếm liếm thân thân, ánh mắt giống như là muốn đem cô ăn rồi, kiểu theo đúng nghĩa đen.

Cô ngước nhìn, tóc đen buông thõng của Mộ Dung Sí ngồi ở trên người cô, sau thắt lưng duỗi ra một chiếc đuôi lông xù, nghịch ngợm cọ qua cọ lại trên lưng Minh Cảnh.

Mà Mộ Dung Sí đầu đầy mồ hôi, hô hấp dồn dập, tay cầm lấy tay Minh Cảnh chậm rãi đi xuống...

Ánh trăng chiếu ở trên người nàng, chỉ tôn lên da thịt nàng trắng hơn tuyết. Ngay cả vệt đỏ ửng và mồ hôi mỏng chảy ra cũng chỉ là một loại trang điểm đẹp đẽ.

Sau một hồi, tay Minh Cảnh cũng có chút chua, Mộ Dung Sí hiển nhiên còn sâu hơn.

Nhưng cái đuôi của nàng lắc tới lắc lui, vẫn là không bị khống chế.

Nữ tử khẽ thở không thôi, ánh mắt nhìn về phía Minh Cảnh lệ quang mông lung: "Minh Cảnh, ta còn khó chịu hơn."

Minh Cảnh hô hấp siết chặt, thở dài một tiếng, xoay người vớt qua Mộ Dung Sí, thuận theo cái đuôi vuốt xuống dưới. Nghe Mộ Dung Sí một tiếng than thở, động tác trên tay không ngừng, nhấc chân với tốc độ nhanh nhất về phòng đi.

Một đêm triền miên.

Ngày thứ hai trời đã sáng thật lâu, Minh Cảnh mới mơ màng tỉnh lại. Tỉnh là tỉnh rồi, nhưng sự mỏi mệt trong cơ thể cũng không tiêu tan, ngón tay cũng không muốn động đậy một cái, nhất là tay phải.

Cô nhìn về phía Mộ Dung Sí trong ngực, khẽ gọi vài tiếng, sau đó liền thấy Mộ Dung Sí mở to mắt, từ buồn ngủ mông lung đến thanh tỉnh không qua một chút thời gian.

Nàng nghiêng người, nửa nằm sấp trên người Minh Cảnh, cái đuôi sau thắt lưng tùy theo lắc lắc. Tay nắm thành quyền nện Minh Cảnh mấy cái, giọng khàn giọng đến không còn hình dáng: "Nàng về sau không cho phép đụng phải nữa cây kinh giới các loại những thứ đồ này."

Nếu là một lần nữa, nàng chỗ nào còn có mệnh! Sợ không phải phải mệt chết trên giường, trở thành con mèo thứ nhất Yêu giới bởi vì song tu mệt chết.

Mộ Dung Sí rất tức giận thêm xấu hổ. Cửu Vĩ Miêu cùng cái khác miêu yêu không giống nhau, đối với mèo bạc hà nhạy cảm hơn, huống chi là Minh Cảnh đã nhuộm mèo bạc hà đâu?

Mà Minh Cảnh lại là đạo lữ đã kết khế ước của nàng. Minh Cảnh còn vừa lên đến liền hôn nàng, sờ nàng, muốn ngủ nàng, như mỗi một loại này, nàng mới có thể khống chế không nổi cái đuôi, sau đó trực tiếp bùng nổ.

Minh Cảnh đối diện ánh mắt tối om om của Mộ Dung Sí, nhìn lại đầy người nàng vết tích không cách nào bỏ qua, khó được có chút chột dạ.

Đồng thời tay khẽ động, phát hiện nhấc đều nâng không nổi đến về sau, lấy giọng khàn khàn tương tự hồi đáp Mộ Dung Sí: "Ta về sau nhất định nhượng bộ lui binh."

Cô cũng rất sợ hãi a! Một lần nữa, Minh Cảnh cũng không chống nổi.

Tay của cô còn muốn cầm kiếm, Mộ Dung Sí cùng kiếm Trích Tinh đều rất quan trọng, đều là không thể mất đi.

Thế là từ ngày đó bắt đầu, Minh Cảnh lại không muốn chơi đuôi Mộ Dung Sí.

Mộ Dung Sí rốt cuộc có thể tạm yên tâm, vừa ăn kẹo hồ lô bên cạnh xoa xoa eo của mình, trong lòng tự nhủ nguyên lai muốn gạt Minh Cảnh cũng không phải rất khó a!

----

Lời tác giả:

Hoàn tất, vung hoa!

Trước mắt không biết bản tiếp theo viết cái gì, xuyên nhanh, đưa thư bỏ vợ, bạch nguyệt quang cùng trầm luân chung đều có khả năng, cũng có lẽ là não động hố mới ~(sắp nở mới biết)

Hẳn là sẽ nghỉ ngơi một hai tháng mở hố mới.

Cảm tạ một đường bầu bạn, tái kiến ^o^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top