Chương 22. Sao chúng ta lại không gặp nhau sớm hơn?

"Ngồi cho vững." Lục Gia Hòa dặn xong, lại quay đầu tạm biệt Trình Tĩnh Văn: "Chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại."

Xe đã chạy ra ngoài được một lúc, Kỷ Nhân mới gặm gặm ngón tay, không chắc chắn lắm hỏi: "Bác sĩ Lục, cô ấy thật sự là bạn của cô sao?"

"Ừm, bạn cùng lớp hồi cao trung."

Kỷ Nhân trợn to mắt, vẻ mặt hoảng sợ, ngả người ra sau ghế: "Xong rồi xong rồi xong rồi......"

"Sao vậy?"

"Tôi vừa nãy vậy mà làm trò trước mặt cô, còn nói bạn cô bị thần kinh..." Kỷ Nhân thật cẩn thận nhìn vào đôi mắt của cô.

"Không phải cậu ấy trừng cô trước sao?" Lục Gia Hòa nhàn nhạt nói.

Kỷ Nhân quay đầu nhìn cô: "Cô không tức giận sao?"

"Tôi có gì mà phải tức giận, cô chửi mắng cũng không phải tôi mà."

Kỷ Nhân nhẹ nhõm thở ra: "Nhưng tôi thật không nghĩ tới việc hai người các cô lại quen biết nhau, cô ấy không có việc gì mà cứ trừng tôi làm gì? Làm tôi còn tưởng là phần tử báo thù gì đó."

Lục Gia Hòa bật cười: "Coi như cô nhìn nhầm đi."

"Được rồi." Kỷ Nhân an tĩnh một lát, rồi lại tò mò hỏi tiếp: "Vậy cô ấy có phải cũng học chung lớp với Lý Thần Dao không?"

"Không phải, Dao Dao và chúng tôi khác ban."

Kỷ Nhân gật gật đầu: "Chắc đều người là địa phương phải không?"

"Đúng vậy."

"Khó trách có nhiều bạn bè như vậy."

Kỷ Nhân vì phải đi làm sớm, lại chạy ngược chạy xuôi, đi qua nhiều thành phố, nên không có mấy người bạn thân thiết thật sự.

"Tối nay muốn ăn gì?" Lục Gia Hòa đổi đề tài.

"Tôi tính mua ít đồ, về nhà tự nấu."

Lục Gia Hòa ngạc nhiên: "Cô nấu sao?"

"Đúng vậy! Hôm nay nhắc chuyện hồi trước tôi từng làm trong quán ăn, tự nhiên lại muốn thi triển tay nghề một phen."

Về đến nhà, Lục Gia Hòa thấy trên sàn bày la liệt mấy túi nilon, mở ra xem thì thấy nào là rau củ, trái cây, cũng có hạt khô các loại.

"Những thứ này đều là cô mua sao?"

"Đúng rồi, để ăn Tết mà."

"Túi đã khử trùng chưa?"

Kỷ Nhân giật nảy mình: "Tôi quên mất! Cái này cũng phải khử trùng sao?"

"Phải, lần sau nhớ chú ý đó." Lục Gia Hòa khử trùng xong, Kỷ Nhân bắt đầu lôi nguyên liệu ra, đi vào bếp chuẩn bị.

Đồ ăn vừa mới xuống chảo, điện thoại liền reo lên, nàng móc ra nhìn thấy là Yến Tử gọi, nên ấn loa ngoài để sang một bên.

"Chị, chị đang làm gì vậy, ồn ào muốn chết." Yến Tử nói.

"Đang xào rau."

"Trời đất ơi, chị lại xuống bếp cơ á? Có phải đại lão bản nào đó thuê chị làm đầu bếp không?"

Lục Gia Hòa đang cắt trái cây bên cạnh, nghe vậy liền bật cười, liếc nàng một cái.

Kỷ Nhân ngượng ngùng cười khì khì, rồi nói: "Bớt nói tào lao đi, có chuyện gì không?"

"Cũng không phải chuyện lớn, chỉ là em đang bàn với bên nhà Đổng Tưởng chuyện mua nhà định cư, muốn hỏi ý kiến chị, chị thấy nên mua ở đâu thì tốt?"

"Chị mà biết chỗ nào tốt, chị đã mua lâu rồi."

"Chị là đồ keo kiệt thuần chủng!"

Kỷ Nhân vừa cho gia vị vào nồi vừa nói: "Hai đứa tiền đã đủ rồi hay sao mà bắt đầu tính chuyện mua nhà?"

"Ba mẹ Đổng Tường nói sẽ giúp một phần." Yến Tử nhỏ giọng nói, ngập ngừng rồi nói tiếp, "Em thật ra không muốn xa chị chút nào, chị có tính sau này sẽ định cư ở đâu không? Chị ở đâu em ở đó."

"Cái này khó nói. Chị cũng không định kết hôn sinh con đâu, chuyện lớn như vậy em cứ tự mình quyết định đi. Cúp đây tạm biệt, đồ ăn của chị sắp cháy rồi." Kỷ Nhân vội vàng tắt bếp, bưng đĩa thức ăn ra, thuận miệng hỏi: "Bác sĩ Lục, cô thấy thành phố nào thích hợp để định cư nhất?"

"Tùy nhu cầu thôi." Lục Gia Hòa dùng tăm xỉa một miếng dưa Hami, ngọt thật, thuận tay xỉa thêm một miếng đưa tới miệng nàng, "Phải xem cơ hội việc làm, khí hậu, đồ ăn, giáo dục y tế, những thứ này đều là yếu tố cần cân nhắc, tùy xem mọi người chú trọng cái nào hơn."

"Giáo dục với y tế!" Trong điện thoại đột nhiên vọng ra một giọng nói, dọa hai người nhảy dựng.

Miếng dưa sắp tới miệng suýt rơi, Kỷ Nhân tức điên: "Em sao còn chưa cúp máy?!"

"Em nghe thấy giọng bác sĩ Lục mà." Yến Tử cười khanh khách, "Bác sĩ Lục này, nếu bọn tôi ở lại thành phố này mua nhà thì chị thấy thế nào?"

"Nguồn lực giáo dục ở đây cũng không tệ, điều kiện y tế cũng tốt, chỉ có ẩm thực hơi thanh đạm chút thôi."

"Ẩm thực không thành vấn đề. Sau này có con cũng phải ăn thanh đạm thôi. Tôi quan trọng nhất là giáo dục, nhà tôi không có ai học cao, tôi đặc biệt mong muốn sau này con cái có thể vào được trường đại học tốt. Cảm ơn bác sĩ Lục nha, tôi sẽ cân nhắc kỹ!" Yến Tử cuối cùng hài lòng vui vẻ cúp máy.

"Bác sĩ Lục." Kỷ Nhân bỗng nhiên gọi một tiếng.

"Hửm?"

"A——" Kỷ Nhân há to miệng.

Lục Gia Hòa nhanh chóng phản ứng lại — à, là muốn ăn tiếp, cô lại xỉa một miếng dưa Hami đưa qua, Kỷ Nhân há miệng cắn một ngụm

"Ồ! ngọt chết mất!"

"Thật sự rất ngọt, mua ở đâu thế?"

"Tất nhiên là ở Duyên Hoa rồi." Kỷ Nhân nhân cơ hội quảng cáo, "Đồ siêu thị Duyên Hoa bọn tôi, toàn hàng xịn đó."

"Ừm, không tệ."

"A ——"

Lục Gia Hòa lại tiếp tục đút cho vài miếng, kết quả bị Kỷ Nhân vội vàng xua ra.

"Được rồi được rồi, tôi còn phải xào rau đây, cô đừng có bưng dưa đứng đấy mê hoặc tôi nữa."

Lục Gia Hòa dở khóc dở cười, đi ra phòng khách, tiện tay sắp xếp lại mấy thứ trong túi. Khi đi ngang qua quầy rượu, liếc thấy người kia đang bận rộn trong bếp, khóe môi cô khẽ cong lên, rút một chai rượu, rót vào bình tỉnh rượu.

"Tay nghề còn non, hương vị chắc cũng tạm thôi, bác sĩ Lục cô tạm miễn cưỡng ăn nhé." Kỷ Nhân làm xong ba món, lại lôi ra một túi đồ kho sẵn.

Lục Gia Hòa vừa thấy những món ăn bán sẵn này, liền đoán nàng không khiêm tốn, cười nói: "Thật ra tôi cũng không kén ăn lắm."

"Cô còn dám nói không kén, đến táo mà cũng không chịu ăn."

"Đó là vì lúc nhỏ ngày nào cũng bị ép ăn, ăn nhiều quá nên không thích ăn nữa." Lục Gia Hòa rót hai ly rượu.

"Vậy vừa hay, hôm nay là lần đầu tiên cô ăn cơm tôi nấu, ngàn vạn lần đừng mới một bữa đã không thích nữa nha." Kỷ Nhân cười khanh khách.

"Làm một ly đi." Lục Gia Hòa nâng ly, "Năm mới, chúc cô bình an khỏe mạnh."

"Và phát tài!" Kỷ Nhân nhanh miệng thêm vô.

"Được, chúc cô phát đại tài."

"Cảm ơn cảm ơn, tôi cũng chúc cô y như vậy."

"Nhưng ngành của tôi hình như không thích hợp phát tài đâu."

"Thì tôi nói bình an khỏe mạnh đó."

"Được, cụng ly."

Hai chiếc ly chạm nhau, phát ra tiếng "keng" trong trẻo.

Lục Gia Hòa cầm đũa, lần lượt nếm qua mấy món: gà xé tay, nấm đùi gà xào thịt, với khoai tây xào chua cay. Vừa ăn vừa gật đầu.

Kỷ Nhân dè dặt hỏi: "Ăn ngon không?"

Lục Gia Hòa chỉ nói: "Tôi không kén ăn."

Kỷ Nhân tự mình gắp ăn thử, rồi thành thật nhận xét: "Gà hơi dai, thịt xào thì già, khoai tây lại nhạt."

"Nhạt không phải vì cô cố tình chiều theo khẩu vị tôi sao?"

"Đúng là vậy, nhưng cô thấy ngon thật không?"

"Cũng tàm tạm."

"Vậy thì đúng là cô thật sự không kén ăn rồi." Kỷ Nhân bật cười ha ha.

Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, Lục Gia Hòa bỗng nhiên hỏi: "Cô vừa rồi trong điện thoại nói... không định kết hôn sinh con sao?"

"Ừm, theo hoàn cảnh gia đình tôi, rất khó có thể nảy sinh bất kỳ mong muốn gì với hôn nhân." Kỷ Nhân nói.

"Có chuyện này tôi khá tò mò."

"Gì vậy?"

Lục Gia Hòa uống một ngụm rượu, rồi mới hỏi: "Ba cô như vậy, sao mẹ Yến Tử lại đồng ý gả cho ông ta được?"

"Ông ta biết giả bộ lắm, lúc không uống rượu còn giống con người. Hơn nữa lúc đó chúng tôi đã đi nơi khác, mẹ Yến Tử căn bản không hiểu rõ ông ta, chỉ thấy ông ta biết nói chuyện, ngoại hình cũng không tệ. Thời đó gia đình Yến Tử kinh tế khó khăn, người đàn ông này lại giúp đỡ không ít, bà ấy liền mềm lòng."

Kỷ Nhân lắc đầu thở dài: "Thế mới nói, biết người biết mặt khó biết lòng. Tôi cũng chẳng dám chắc sau này sẽ gặp phải loại người gì. Bác sĩ Lục, cô nhớ kỹ nha, nhất định mắt phải sáng, đừng có dễ dàng bị đàn ông lừa."

"Tôi sẽ không." Lục Gia Hòa chắc chắn nói, "Tôi cũng sẽ không kết hôn."

"Tại sao?" Kỷ Nhân hơi ngạc nhiên, vốn tưởng bác sĩ Lục là người lớn lên trong gia đình hạnh phúc như thế này, sẽ dễ dàng chấp nhận một gia đình mới, nàng khó hiểu hỏi, "Là vì không thích à?"

"Khách quan mà nói, điều kiện không cho phép." Lục Gia Hòa cười cười.

"Điều kiện khách quan gì?"

"Sau này cô sẽ biết."

Kỷ Nhân gật gật đầu, đoán có lẽ có lý do gì khó nói, liền không hỏi nhiều nữa.

Ăn cơm xong, hai người ai làm việc nấy, Lục Gia Hòa ngồi trong phòng sách xem phim Mỹ, Kỷ Nhân nằm dài trên sofa ngoài đọc tạp chí.

Lúc này, WeChat của Lục Gia Hòa có thêm một lời mời kết bạn, tin nhắn hiển thị là từ nhóm bạn cùng lớp.

Chỉ nhìn ảnh đại diện với tên nick thôi, cô hoàn toàn không nhớ nổi là ai.

Chiều nay vừa có buổi họp lớp, có thể bạn học này đột nhiên nhớ tới mình?

Cô đồng ý, rồi hỏi: 【Bạn là?】

【Bạn cũ】: Trình Tĩnh Văn

"......"

【 Lục Gia Hòa 】: Cậu chẳng phải đã rời nhóm bạn học rồi sao?

【 Trình Tĩnh Văn 】: Mới vừa thêm lại.

"......"

Lục Gia Hòa thoáng lúng túng, không biết nên nói gì tiếp. Bên kia lại chủ động tìm chủ đề.

【Mai có rảnh không, tôi mời cậu ăn cơm.】

【Phải trực ban.】

【Hôm nay cậu cũng đúng ca trực, không phải vẫn cùng cô gái kia đi ra ngoài sao?】

Lục Gia Hòa im lặng vài giây, bình tĩnh gõ chữ: 【 Tĩnh Văn, chúng ta không hợp đâu. Cậu đừng tiếp tục lãng phí thời gian nữa. 】

Đặt điện thoại xuống, Lục Gia Hòa lại mở phim xem tiếp, nhưng tâm trạng khó mà tĩnh lại được.

Rầm——

Bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng động thanh thúy, làm cô giật mình, đi ra cửa nhìn thấy Kỷ Nhân hình như cũng bị giật mình, từ trên sofa ngồi dậy một cách mơ hồ, mơ màng nhìn xung quanh, sau đó cúi xuống nhặt quyển tạp chí dưới đất.

Chạm phải ánh mắt Lục Gia Hòa, nàng ngượng ngùng nở nụ cười: "Vừa nãy tôi ngủ quên, tạp chí rơi xuống đất đấy."

"Mệt thì đi ngủ sớm một chút đi, tối qua cô cũng không ngủ được bao lâu."

"Tôi bình thường cũng không ngủ nhiều lắm, không biết hôm nay sao lại buồn ngủ như vậy." Kỷ Nhân ngáp, đứng dậy nhìn đồng hồ, ngạc nhiên nói, "Còn chưa tới 12 giờ mà tôi đã mệt rồi? Chắc là vì nhà cô quá thoải mái, tôi vừa nằm xuống là mệt rã rời."

"Mau đi tắm rồi ngủ đi."

"Bác sĩ Lục ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Hai ngày sau đó, sáng nào Lục Gia Hòa dậy sớm cũng thấy đã có người còn dậy sớm hơn mình, bữa sáng bày sẵn, hương thơm phảng phất.

Chiều tan ca, lại thấy người đó tới đón cô.

Tuy miệng thì nói là "làm việc gần đây" hay "gặp bạn tiện đường", nhưng ba ngày liên tiếp đều như vậy thì... trùng hợp quá rồi ha?

Về đến nhà, đều sẽ có một túi lớn đồ ăn đang chờ đợi mình, đồ ăn vặt trái cây đều có, còn nhiều túi quà năm mới.

Lục Gia Hòa cúi đầu nhìn mấy túi quà lớn trên sàn, Kỷ Nhân vội giải thích: "Đã khử trùng hết rồi mới mang vào!"

Lục Gia Hòa bật cười, ngẩng đầu nói: "Cô không cần phải làm mấy chuyện này. Nhà tôi vốn cũng chẳng thiếu gì. Những thứ này chắc cũng không rẻ đâu, mai đừng mua thêm nữa, để dành tiền tiết kiệm đi."

"Tôi có tiết kiệm đó chứ." Kỷ Nhân nói, "Hơn nữa mấy thứ này cũng được tính vào 'phí phúc lợi' của bọn tôi, không tốn bao nhiêu cả. Tôi cũng ăn chung mà."

"Nhân viên các cô còn được dùng 'phí phúc lợi' thoải mái vậy sao? Lão bản không sợ bị lỗ à? Lỡ ai đó mang đi bán lại thì sao?" Lục Gia Hòa ngạc nhiên hỏi.

"Nhân viên?" Kỷ Nhân ngây ngẩn cả người, vẻ mặt nghi hoặc chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới phản ứng lại, "Cô nói, tôi là nhân viên?"

Lục Gia Hòa gật đầu: "Nghe qua thì phúc lợi siêu thị các cô cũng tốt thật, nếu làm ổn chắc chẳng bao lâu là có thể định cư ở thành phố này rồi."

"Đúng... vậy..." Kỷ Nhân lẩm bẩm, trông như không tin nổi nhìn cô.

Hóa ra, trong mắt Bác sĩ Lục, mình vẫn luôn chỉ là một nhân viên siêu thị?!

Cẩn thận nghĩ lại, nàng hình như cũng không nói chính mình là lão bản, mà bác sĩ Lục ở siêu thị gặp đều là Yến Tử và Đổng Tường, cũng khó trách sẽ nghĩ cả nhà đều làm việc ở siêu thị.

"Thế...... Tôi chỉ là nhân viên siêu thị nhỏ thôi, sao bác sĩ Lục cũng đối tôi tốt vậy?" Kỷ Nhân nhỏ giọng hỏi.

"Nói gì vậy, công việc không phân cao thấp, tôi kết bạn cũng không có phỏng vấn, còn muốn phân chia địa vị học vấn cao thấp." Lục Gia Hòa nói xong, phát hiện ánh mắt Kỷ Nhân dần trở nên sáng rực, thầm nghĩ lời này cũng không phải lần đầu nói, sao hôm nay nàng lại tỏ ra xúc động khác thường?

Cô còn chưa kịp phản ứng, thì cả người đã bị ôm chặt vào lòng. Lục Gia Hòa cứng người, trợn tròn mắt: "Cô... cô làm gì đó?"

"Bác sĩ Lục, sao chúng ta lại không gặp nhau sớm hơn chứ......"

Lục Gia Hòa không thấy biểu cảm của nàng, chỉ nghe thấy giọng nói, cẩn thận phân biệt từ giọng điệu thoải mái này cảm nhận được vài phần tiếc nuối cùng quý trọng.

"Nếu như năm mười lăm tuổi tôi đã quen biết cô, à không, nếu như ngay từ lúc mới sinh đã quen cô rồi... thì tốt biết mấy."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top