Chương 2. Khách hàng là khách hàng, bác sĩ Lục là bác sĩ Lục.

Từ khi hành nghề đến nay, Lục Gia Hòa chưa từng có tiền lệ nào "chưa khám xong đã được bệnh nhân tặng cờ thưởng".

Lúc cô vừa chuẩn bị tan làm, phòng khám bệnh đột nhiên có hai người bước vào.

Kỷ Nhân ngồi trên xe lăn, được Đổng Tường đẩy tới. Hai người vừa chụp phim xong, thấy cô đang khám cho bệnh nhân cuối cùng nên để lại lá cờ thưởng rồi đi luôn, cũng khá vội vã.

Trên đường về, Lục Gia Hòa mở tấm cờ thưởng ra xem, thấy dòng chữ to đùng trên đó, không khỏi ngẩn người một lúc rồi bật cười.

Tan làm về, cô xách cờ thưởng về nhà, treo ngay trong phòng mình.

Ba mẹ ngắm nghía một hồi, tò mò hỏi con gái sao lại có cờ thưởng này.

"Hôm trước đang đi trên đường, con gặp một bệnh nhân, con chỉ đưa cô ấy một đoạn đường thôi, có mấy km đâu, chắc cô ấy cảm động vì chuyện đó." Lục Gia Hòa nói.

"À à, y đức cao quý y đức cao quý, đáng lấy về treo nha." Lão mẹ cô trêu ghẹo.

Đang lúc ăn cơm, lão mẹ quay sang càm ràm chồng mình gần đây đầu óc để trên núi: "Bảo ông mua sữa tắm, nửa tháng rồi vẫn chưa thấy đâu."

"Gần đây bận quá, trí nhớ cũng kém đi, ra đến cửa tôi còn nhớ phải mua gì, gặp đồng nghiệp chào hỏi một câu là quên bẵng." Lão ba thở dài.

"Ăn xong thì ông đi mua đi, không tối nay khỏi tắm luôn cho biết."

"Rồi rồi rồi."

"Thôi để con đi, tiện thể tập thể hình xong con mua mang về luôn." Lục Gia Hòa nói.

"Được, tiện thể mua thêm bát giác, hương diệp, còn có lê nữa, mẹ nấu chè tuyết lê đường phèn cho hai ba con, giọng hai người đều khàn hết rồi."

"Được ạ." Lục Gia Hòa thanh giọng. Giọng Lục Gia Hòa nghe rất bình thường, nhưng thực ra lão ba cô mỗi ngày đi dạy, nói nhiều hơn cô khá nhiều.

Tập xong, Lục Gia Hòa nghĩ những thứ phải mua cũng khá nhiều, nên tiện thể đi siêu thị luôn.

Siêu thị gần nhất chính là Duyên Hoa.

Đỗ xe xong, cô xách giỏ mua sắm, chọn được sữa tắm, rồi đi cân ít bát giác và hương liệu.

"À đúng rồi còn có lê, suýt quên mất. Lê, lê... Để ở khu nào nhỉ, để tìm xem..." Cô vừa đi vừa lẩm bẩm, bước vào khu trái cây, cầm túi chọn mấy quả lê có vẻ ngoài sáng bóng đẹp mắt.

"Ơ? Bác sĩ Lục?!"

Lục Gia Hòa quay đầu, nhìn thấy một chàng trai tóc đỏ, nhận ra ngay là người hồi chiều mang cờ thưởng tới. Thấy cậu ta mặc đồng phục siêu thị, cô đoán là nhân viên ở đây, liền cười: "Đúng là trùng hợp thật."

"Cô đến mua đồ à?" Đổng Tường vui tươi hớn hở bước tới, nhìn những quả lê trong tay cô, liền chỉ vào loại lê vàng đối diện, "Cô mua loại kia đi, rẻ hơn, nước nhiều, lại ngọt nữa. Loại cô lấy tuy nhìn đẹp chứ ăn không ngon bằng."

Lục Gia Hòa nhìn những quả lê vàng kia, do dự nói: "Loại kia ngon lắm sao?"

"Ngon lắm, đây là giống lê ở quê tôi, hồi nhỏ tôi với lũ bạn toàn trèo tường hái trộm, cắn một miếng là nước chảy ròng ròng." Đổng Tường nhiệt tình giới thiệu, "Không tin cô mua một hai quả về thử xem, coi có hợp khẩu vị không."

"Được, nghe chuyên gia trái cây khuyên vậy thì tôi nghe theo." Lục Gia Hòa cũng mua một cân, quay đầu lại tính xem lão mẹ còn cần loại nào để nấu chè.

"Cô còn muốn mua gì nữa không, tôi có thể tư vấn cho cô." Đổng Tường hăng hái nói.

"Tôi cũng sắp xong rồi."

"Vậy để tôi giúp cô cầm giỏ." Đổng Tường nhiệt tình cầm giỏ hàng của cô, dẫn cô đi thanh toán.

"Các người làm việc ở đây sao?" Lục Gia Hòa tìm chủ đề trò chuyện để tránh không khí quá gượng gạo.

"Đúng vậy."

Lục Gia Hòa nhớ lại hôm trước đưa Kỷ Nhân đến đây, nghe đối phương nói là đến đây xử lý chút việc, hóa ra là đến làm việc.

"Còn có một tiệm bida nữa, tôi hai bên chạy, bên nào thiếu người thì qua bên đó." Đổng Tường nói.

"Vậy Kỷ Nhân thì sao?"

"Chị ấy còn bận hơn."

Lục Gia Hòa gật đầu, khó trách nàng nhất quyết không muốn làm phẫu thuật, chắc sợ mất thời gian.

Thanh toán xong, cô cầm túi đồ bước ra ngoài: "Không cần tặng quà gì đâu, khi nào phim ra thì nhớ đưa chị cậu đi khám lại, cố gắng đừng cho cô ấy đi lại nhiều."

"Vâng, rõ rồi." Đổng Tường cúi đầu khom lưng, mắt còn dõi theo cô rời đi.

"Chú đang đứng đây đóng vai mèo chiêu tài sao?" Kỷ Nhân chống gậy bước tới, xuất hiện phía sau cậu.

"Vừa rồi bác sĩ Lục đến mua đồ." Đổng Tường quay lại, hơi phấn khích nói, "Em còn làm hướng dẫn viên mua sắm cho cô ấy, không biết có để lại ấn tượng tốt không."

Kỷ Nhân nhíu mày: "Thằng nhóc này có phải say nắng người ta rồi không? Không sợ Yến Tử đấm chết nhóc?"

"Thiên địa chứng giám, em là vì chị thôi mà!" Đổng Tường nhỏ giọng ghé tai: "Thân thiết thêm với bác sĩ thì sau này nằm viện có khi được bao lì xì, lợi đôi đường."

"Nằm viện cái đầu chú! Chú trông mong chị đây có chuyện sao?" Kỷ Nhân giơ gậy gõ cậu ta một cái.

"Nhân tỷ chắc chắn không có sao! Em chỉ phòng ngừa vạn nhất thôi, quen thêm bác sĩ cũng đâu có hại gì." Đổng Tường cười hì hì xin tha.

"Lúc bác sĩ Lục về có tặng người ta thêm cái gì không?"

"Tặng gì?"

"Nhiều đồ như vậy, chú tiện tay lấy một món tặng không phải xong rồi?" Kỷ Nhân vô ngữ cạn ngôn tiếp tục gõ cậu ta một trận, "Nói như có 800 cái tâm cơ vậy, nói nửa ngày thấy tâm cơ toàn xi măng."

"Ui da, em quên mất, với lại tự tiện làm thế dễ bị trừ lương lắm." Đổng Tường gãi gãi đầu.

"Thôi được rồi, chú tiếp tục kiểm kê đi, chị ra ngoài một chuyến có việc."

"Chị lại muốn đi đâu nữa?"

"Gặp luật sư đối phương đàm phán, dám đâm xe bổn tiểu thư, thằng nhỏ đó cũng đừng nghĩ thoát dễ dàng."

Người đâm nàng là một tên phú nhị đại, năm trước nhàn rỗi không có việc gì làm, hứng lên mở siêu thị chơi chơi.

Hai siêu thị cách nhau rất gần, đối phương còn liên tục làm hoạt động giảm giá, cố tình cạnh tranh ác ý, hút mất không ít khách hàng.

Nhà người ta thì vốn dày, máu đầy, chi tiền như nước; còn Kỷ Nhân thì không được như thế.

Nàng khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, căn bản không thể chạy đua hạ giá, càng giảm càng lỗ, bán càng nhiều thì chết càng nhanh.

Đối phương rõ ràng muốn dìm nàng cho sập tiệm rồi mua lại với giá rẻ. Đã thế bên đó còn cố tình sang bên này "vi hành" mấy lần, nói chuyện kiểu kẻ trên nhìn xuống, chỉ chờ Duyên Hoa của nàng đóng cửa sớm.

Nhưng Kỷ Nhân là ai chứ.

Mười lăm tuổi đã bỏ học chạy ra ngoài kiếm tiền, làm không biết bao nhiêu nghề, lăn lộn bao năm như vậy, thủ đoạn gì chưa thấy qua?

Mày làm giá rẻ đúng không, được, vậy tao làm giá cao.

Tao nâng cấp! Biến siêu thị của tao thành "phiên bản sang chảnh", để khách hàng có cảm giác đang bước vào cửa hàng xa xỉ chứ không phải đi siêu thị mua nước rửa chén!

Nhân cơ hội này, Kỷ Nhân quyết định tạm đóng cửa siêu thị một thời gian để "nâng cấp mặt tiền". Nàng làm lại bảng hiệu, đổi tông màu, chọn nguồn hàng cao cấp hơn, còn lập hẳn "lối đi riêng cho hội viên VIP", để khách hàng thường ngày cũng được trải nghiệm cảm giác... sang chảnh như giới thượng lưu.

Không dừng ở đó, nàng còn mời vài "lão bản chuyên đánh giá cửa hàng" tới check-in, chụp một loạt ảnh theo phong cách "tạp chí thương mại cao cấp", biến siêu thị Duyên Hoa thành... địa điểm chụp hình check-in hot nhất trong vùng.

Khách tới siêu thị càng lúc càng đông, phần lớn là người trẻ và các gia đình trung lưu trở lên.

Còn đối thủ bên đối diện thu hút khách hàng tầng lớp thấp, không thể trong thời gian ngắn đánh sập siêu thị Duyên Hoa, ngược lại còn bị phản đòn.

Nếu tăng giá đột ngột, khách hàng cũ sẽ bất mãn, nếu không tăng giá thì sẽ từ từ cạn máu, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ dẹp tiệm.

Quả nhiên, ông ba của tên phú nhị đại kia rất không hài lòng với cuộc thực nghiệm lần này của con trai, nên cưỡng chế bán lại cửa hàng.

Tên công tử đó không dám cãi với lão ba mình, liền đem hết tức giận đổ lên đầu Kỷ Nhân, vừa hay mấy hôm trước gặp nàng lái xe ngoài đường, trong cơn tức liền đâm thẳng vào xe nàng.

Sau khi xảy ra chuyện, Kỷ Nhân liền liên hệ luật sư, dù sao cũng phải làm cho đối phương trả giá đắt cho hành vi lần này.

Mấy ngày nay nàng đã đi thương lượng mấy lần, lần này lại qua, nhưng không định mang theo Đổng Tường. Thằng nhóc đó khỏe thì có khỏe, chạy vặt cũng nhanh, nhưng cứ dính tới việc lớn là lại cuống lên, đi theo chỉ tổ thêm phiền nàng.

"Nhưng mà, bác sĩ Lục dặn chị cố gắng đừng đi lại nhiều mà." Đổng Tường nhắc nhở nói.

"Thế cô ấy có cấm chị đi đường không?"

"À... cái đó thì không."

"Vậy được rồi, chị gọi xe đi. Đừng lải nhải nữa, luật sư đang đợi." Kỷ Nhân rút từ túi ra một chiếc khăn, thản nhiên quàng lên cổ, rồi chống gậy lê một thân tàn nhưng không phế vô cùng kiên cường, sau đó lên xe đi mất.

Một tiếng sau, nàng quay về.

"Thế nào rồi? Thằng nhóc bên kia phải chịu hình phạt gì?" Đổng Tường kích động hỏi.

"Không đến mức nghiêm trọng, chưa đủ điều kiện khởi tố." Kỷ Nhân nói.

"Vậy chẳng phải đi công toi sao?" Đổng Tường không khỏi thất vọng.

"Ai nói công toi?" Kỷ Nhân nhếch môi cười. "Chị đây moi được 50 vạn tiền bồi thường."

Đổng Tường ngay lập tức mở to mắt: "Thằng đó không phải vẫn không chịu nhả ra sao? Chị làm thế nào mà moi được?"

"Nhóc nghĩ chị đây mấy ngày nay, bỏ công, bỏ sức đấu với nó như vậy, là vì nhắm vào nó sao? Tiền trong túi nó, chẳng phải vẫn phải nhờ vào lão ba nó?"

Nàng chính là cố tình làm ầm lên để lão ba tên đó phải ra mặt. Phú nhất đại quý nhất là cái "mặt mũi", sợ con mình bị kiện thật thì mất danh tiếng, nên tối qua ông ta đã chủ động hẹn nàng ra thương lượng. Chưa đầy mười phút, hai bên đạt thỏa thuận.

"Kẻ có tiền đưa tiền đúng là sảng khoái." Kỷ Nhân cảm thấy hài lòng vỗ vỗ túi tiền.

"Ông chủ đó tài sản hơn trăm triệu, 50 vạn đối với họ như nước lã vậy, sao chị không đòi nhiều hơn?"

"Chị chú là ăn xin chắc?" Kỷ Nhân lại gõ vào đầu cậu ta, "Tham quá hóa hại biết không, làm con ông ta nhận được giáo huấn là đủ rồi, ngã một cái mà được 50 vạn bồi thường, chị còn lời chán. Chú không sợ công phu sư tử ngoạm à, để lão già này kết thù với chúng ta? Chúng ta có mấy mạng để đấu với người ta?"

Đổng Tường gật đầu tán thành: "Vẫn là Nhân tỷ suy nghĩ chu đáo, em còn phải học chị dài dài."

"Có gì cho chú học đâu." Kỷ Nhân vừa đi ngang khu trái cây, tiện tay nhặt một quả lê, lau qua loa rồi cắn luôn.

"Vừa rồi bác sĩ Lục cũng mua loại lê này." Đổng Tường bỗng nói.

"Ồ, cô ấy thích loại lê này hả?" Kỷ Nhân ngạc nhiên.

"Không, cô ấy ban đầu muốn mua loại kia, em tư vấn cho cô ấy mua loại này."

"...Khách hàng muốn mua loại đắt, chú mày lại tư vấn người ta mua loại rẻ?!"

Đổng Tường sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: "Em lại sai rồi sao?"

"Thôi, khách hàng là khách hàng, bác sĩ Lục là bác sĩ Lục, cô ấy là người tốt, lần này chú làm đúng." Kỷ Nhân nói, coi như xóa nợ vụ trước.

Nghỉ ngơi ba ngày, phim của Kỷ Nhân có kết quả.

Kỷ Nhân di chuyển không có gì trở ngại, nên một mình đến bệnh viện kiểm tra lại.

Đưa phim cho Lục Gia Hòa, Lục Gia Hòa chăm chú nhìn kết quả.

Trong quá trình chờ đợi, Kỷ Nhân thấy trên bàn cô để một quả lê, theo bản năng hỏi: "Đây là lê mua ở siêu thị Duyên Hoa sao?"

"Đúng vậy, em rể cô giới thiệu được lắm, cả nhà tôi đều thích ăn." Lục Gia Hòa mỉm cười nói.

Nghe nói sản phẩm nhà mình ngon, tâm trạng Kỷ Nhân cũng phấn khởi ra mặt: "Đây là hàng nông sản hỗ trợ nông dân, giá cả cũng ưu đãi hơn một chút."

"Ừm." Lục Gia Hòa gật đầu, rồi nghiêm túc trở lại vấn đề chính, "Từ phim chụp xem, dây chằng của cô bị tổn thương, ban đầu chỉ là cấp độ ba, nhưng bây giờ đã xé rách khá nghiêm trọng, mấy ngày nay khi di chuyển đầu gối có bị lỏng lẻo không?"

"Có vài lần."

"Tôi kiến nghị nên làm phẫu thuật, sau này có thể hồi phục tốt hơn."

"Được, vậy phẫu thuật đi."

Lục Gia Hòa hơi ngạc nhiên nhìn nàng một cái: "Không sợ phẫu thuật chậm trễ thời gian sao?"

"Vâng, việc giải quyết rồi, tâm trạng tôi cũng tốt. Không làm phẫu thuật thì chân này có phải tĩnh dưỡng rất lâu không?"

"Điều trị duy trì chắc chắn lâu hơn, hơn nữa hoạt động dễ tái phát xé rách."

Nghe vậy, Kỷ Nhân càng chắc chắn phải phẫu thuật, giải quyết cho khỏe.

Lục Gia Hòa nhìn màn hình máy tính: "Vừa hay ngày kia có bệnh nhân xuất viện, có giường trống, cô nhập viện ngày đó được không?"

"Được."

"Tối mai về ngủ sớm một chút, sau 10 giờ trở đi không ăn uống gì, sáng ngày kia đem bụng đói đến đây, làm xét nghiệm trước rồi phẫu thuật." Lục Gia Hòa dặn dò.

"Tôi biết rồi."

"Đi đóng phí đi, có bảo hiểm y tế không?"

"Có."

"Vậy tốt rồi." Lục Gia Hòa nhẹ nhàng thở ra.

Chi phí phẫu thuật chỉnh hình và nằm viện được coi là một khoản lớn, Lục Gia Hòa gặp qua quá nhiều người lao động, bởi vì công ty không mua bảo hiểm xã hội, không thể chi trả được chi phí, mà kéo dài bệnh tình không muốn phẫu thuật.

"Siêu thị các cô rất tốt, còn mua cả bảo hiểm xã hội cho nhân viên." Lục Gia Hòa thuận miệng nói một câu.

"Còn phải nói. Mấy năm đầu tôi đi làm công, lão bản không mua bảo hiểm xã hội cho tôi, có bệnh cũng không dám đi bệnh viện."

Chính vì biết làm công không dễ, nên Kỷ Nhân luôn mua đầy đủ bảo hiểm xã hội cho tất cả nhân viên, đãi ngộ cũng ổn, tỷ lệ nhân viên nghỉ việc cũng không cao.

Kỷ Nhân đứng dậy, nhìn quanh một vòng, ngạc nhiên nói: "Bác sĩ Lục, cái cờ thưởng tôi tặng cô đâu rồi?"

"Treo trong nhà, trừ tà rất hiệu nghiệm."

"Ha, Bác sĩ Lục cũng hài hước thật đấy." Kỷ Nhân cười, chỉ vào quả lê trên bàn, nói: "Lần sau tới Duyên Hoa tìm tôi, tôi chiết khấu cho cô."

"Mấy phần?"

"Cỡ cấp độ gãy xương."

"Cô biết nói đùa kiểu này với bác sĩ chỉnh hình, không khác gì kể chuyện kinh dị sao?"

Kỷ Nhân cười to, tò mò nói: "Vậy các bác sĩ chỉnh hình thích nghe loại đùa gì?"

Đúng lúc đó, vị bệnh nhân tiếp theo bước vào: "Bác sĩ Lục, tôi đến tái khám."

"Được, lên giường nằm đi." Lục Gia Hòa đứng dậy, thấy Kỷ Nhân còn đứng ở cửa, mỉm cười nói, "Lần sau kể cho cô nghe, chúng tôi thích nghe loại đùa gì."

"Được." Kỷ Nhân vui vẻ cười, thoải mái đút tay túi quần, khập khiễng tiêu sái bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top