Chương 16. Cô thẹn thùng?!

Dưới ánh đèn lung linh màu sắc, khóe môi Lục Gia Hòa khẽ cong lên nhàn nhạt, nụ cười vừa mê hoặc vừa ranh mãnh.

Kỷ Nhân biết ngay là cô đang trêu mình, liền hỏi: "Sao rồi, suy nghĩ thế nào?"

"Còn chưa nghĩ ra." Lục Gia Hòa nhấp một ngụm trà, đặt ly xuống, ngước mắt nhìn về phía đối phương, giọng lười biếng trêu chọc: "Sợ sau khi hôn xong, cô lại nổi giận."

"Sao có thể! Bác sĩ Lục, cô nghĩ tôi nhỏ nhen như vậy sao?" Kỷ Nhân nói: "Chẳng phải chỉ là hôn một cái thôi sao, lại không mất miếng thịt nào."

Lục Gia Hòa khẽ cười.

Thấy cô không nói gì, Kỷ Nhân tưởng cô nghĩ mình bảo thủ, bèn vội nói: "Thật đó, cô nếu cảm thấy thiệt thòi không công bằng, thì cứ hôn lại tôi đi, tôi tuyệt đối không giận."

Lục Gia Hòa đưa mắt nhìn, duỗi tay rút ly khỏi tay Kỷ Nhân đặt lên bàn, thân người từ từ nghiêng về phía nàng.

Kỷ Nhân hơi bàng hoàng, mất mấy giây mới nhận ra cô...... cô định hôn nàng thật?!

Chuyện này hình như không đúng với tình huống dự đoán lắm nhỉ. Trong đầu Kỷ Nhân vốn nghĩ "hôn lại" tức là kiểu môi chạm môi như hồi nãy, nhanh gọn, nên không có cảm giác đặc biệt gì.

Nhưng ai ngờ hiện tại, bác sĩ Lục từ từ nghiêng người lại từng chút từng chút, ánh mắt nóng rực, mà ánh đèn và tiếng nhạc thì như cố tình thổi thêm chút mờ ám, báo hiệu chuyện sắp xảy ra —— một nụ hôn thật sự.

Kỷ Nhân bị ý nghĩ này làm hoảng sợ, nhưng lời nói tàn nhẫn đã thốt ra rồi, không thể làm rùa rút đầu được.

Vả lại...... hình như nàng cũng hoàn toàn không thấy phản cảm, thậm chí còn cảm thấy một cảm giác kỳ diệu khó tả, đến mắt cũng không dám nhìn lung tung.

Vì thế nàng đơn giản nhắm mắt lại, từ từ, từ từ chu môi lên.

Rồi sau đó...... một tiếng cười khẽ vang bên tai.

Khuôn mặt bị người ta nhẹ nhàng vỗ vỗ.

"Cô thẹn thùng." Lục Gia Hòa nói toạc ra.

Kỷ Nhân mở mắt ra, nghi hoặc sờ sờ mặt mình: "Thẹn thùng?"

Thì ra cái cảm giác kỳ lạ trong lòng đó chính là thẹn thùng?!

"Nhìn mặt cô đỏ kìa. Chẳng lẽ trước giờ chưa từng hôn ai?" Lục Gia Hòa cười hỏi.

"Tôi chỉ hôn nhân dân tệ, chứ chưa hôn nhân dân." Kỷ Nhân nghiêm túc nói.

"Hóa ra cô cũng là nụ hôn đầu tiên, vậy huề nhau." Lục Gia Hòa cười đưa lại ly rượu cho Kỷ Nhân, "Hơn nữa nụ hôn đầu tiên ấy à, trả không được đâu, tôi dù có hôn cô mười lần cũng vô ích."

Trong đầu Kỷ Nhân lập tức hiện lên hình ảnh bác sĩ Lục hôn nàng mười lần, mặt đỏ như luộc tôm: "Vậy... Bác sĩ Lục, cô có chấp niệm với nụ hôn đầu không?"

"Không có, chỉ cảm thấy thú vị thôi." Lục Gia Hòa cười, rồi hỏi ngược lại: "Cô trước kia có từng tưởng tượng nụ hôn đầu tiên sẽ trong hoàn cảnh như thế nào không?"

"Không có." Kỷ Nhân lắc đầu, "Tôi trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Tôi chỉ muốn kiếm tiền."

Lục Gia Hòa nhớ đến thân thế của nàng, giọng trở nên ôn hòa: "Kiếm tiền tất nhiên quan trọng, nhưng cũng không cần vì kiếm tiền mà bài xích những điều tốt đẹp khác."

Kỷ Nhân hỏi lại: "Bác sĩ Lục cô không phải cũng không yêu đương sao?"

"Tôi không bài xích yêu đương, chỉ là không có thời gian, nhưng mà tôi thật ra cũng từng nghĩ tới rồi......" Lục Gia Hòa cười nói.

"Vậy cô thích kiểu người nào? Tôi quen biết nhiều người lắm, có thể giúp cô xem có ai phù hợp không."

"Phải đi xem mắt mới biết được."

"Mắt không to thì không được sao?"

(*) xem mắt là 相亲 – xiāngqīn, nhưng bà Kỷ nghe nhầm "" (xem mắt) thành "mắt" thật (眼睛 - Yǎnjīng )

"...... Cô lại nói chuyện cười nữa thử xem." Lục Gia Hòa dở khóc dở cười, giơ tay gõ nhẹ đầu nàng.

Kỷ Nhân che chở cái ly trên tay, nhịn không được cười khúc khích, rồi tiếp tục nói: "Tôi cẩn thận suy đi nghĩ lại, tuy quen biết nhiều người, nhưng hình như chưa thấy ai xứng với cô cả."

"Cảm ơn cô đã 'cất nhắc'."

"Không cần khách khí, chỉ mong cô biết điều một chút là được."

"......" Lục Gia Hòa cười định giơ tay gõ đầu nàng thêm phát nữa. Kỷ Nhân ôm đầu, cười nghiêng ngả lăn sang một bên né.

Hai người uống xong ly rượu, Lục Gia Hòa quay đầu lại, không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy có một ánh mắt rất mạnh mẽ dừng lại trên người các cô.

Nhưng đảo mắt quanh quán cũng chẳng thấy ai khả nghi. Có lẽ chỉ là mấy cô gái lúc nãy nhìn trộm Kỷ Nhân, nghĩ vậy, cô liền đứng dậy dẫn Kỷ Nhân rời đi.

Kỷ Nhân gửi cho bạn nàng một tin nhắn, rồi đi ra cửa lớn, quay đầu lại nhìn biển hiệu, chắc nịch tuyên bố: "Tối nay nơi này chắc chắn đang làm hoạt động cho hội phụ nữ, tôi vừa thấy mấy người tóc ngắn trông soái lắm, ai ngờ mở miệng ra lại là giọng con gái hết á."

Lục Gia Hòa thấy buồn cười, cũng không vạch trần: "Chắc là vậy."

"Đúng là sinh không đúng thời. Tôi hồi xưa cũng từng để tóc ngắn, lúc đó chẳng có chỗ nào vui như thế này để tiêu khiển cả, à dĩ nhiên, cũng không có tiền để tiêu khiển nữa." Kỷ Nhân cảm khái nói.

Hai người vừa nói vừa đi dọc theo vỉa hè, Lục Gia Hòa thuận miệng hỏi: "Cô để tóc ngắn hồi nào vậy?"

"Lúc mới ra xã hội đó. Khi ấy tôi làm hai công việc,  ban ngày bán quần áo trong cửa hàng nhỏ, buổi tối đi làm thêm ở tiệm bida. Để cho tiện lợi với an toàn nên tôi dứt khoát cắt tóc ngắn luôn." Kỷ Nhân nói.

Lục Gia Hòa nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nàng, tưởng tượng dáng vẻ tóc ngắn của Kỷ Nhân: "Chắc là trông rất soái đi."

"Đương nhiên rồi!" Kỷ Nhân vuốt mái tóc cười đắc ý, "Khi đó mấy người theo đuổi tôi toàn là con gái, ai cũng tưởng tôi là soái ca. Còn Yến Tử nữa, lúc nó còn đi học, một hai bắt tôi giả làm bạn trai xã hội của nó để khoe mẽ với bạn cùng lớp."

Lục Gia Hòa bật cười, vừa lúc đưa tay giữ lấy cánh tay Kỷ Nhân.

Kỷ Nhân ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô: "Sao vậy?"

"Đèn đỏ."

Kỷ Nhân ngẩng đầu nhìn qua, ồ một tiếng: "Xem tôi kìa, mải nói quá quên mất nhìn đường."

"Cô là mải nói, hay là men rượu bắt đầu lên rồi?" Lục Gia Hòa nhìn gò má ửng đỏ của nàng, cười trêu.

"Tôi chỉ hơi dễ đỏ mặt thôi, chứ thực tế vẫn tỉnh táo lắm. Chút rượu đó làm gì làm khó được tôi?" Kỷ Nhân không để ý lắc lắc tay, định bước tiếp thì phát hiện bác sĩ Lục vẫn còn nắm cổ tay mình.

Lục Gia Hòa cũng nhận ra, khẽ cười rồi thả ra như không có chuyện gì.

"Bác sĩ Lục, sao cô lại buông tay?" Kỷ Nhân hỏi ngay.

"Hử?" Lục Gia Hòa nhướng mày khó hiểu, "Sao tôi không thể buông tay?"

"Người ta đều nắm tay đi đường đó." Kỷ Nhân lén chỉ chỉ hai người con gái phía trước.

"Họ là bạn bè mà."

"Thế còn chúng ta? Chúng ta có thể làm bạn bè không, bác sĩ Lục?" Kỷ Nhân nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc hỏi.

Lục Gia Hòa ngẩn người một thoáng, rồi bật cười: "Chẳng lẽ chúng ta không phải bạn bè sao?"

Kỷ Nhân mừng rỡ ra mặt nhìn chằm chằm cô: "Cô đồng ý thật hả?!"

"Chúng ta ăn với nhau mấy bữa cơm, tối nay còn cùng nhau uống rượu, đây chẳng phải việc mà bạn bè vẫn làm sao?"

"Tôi trong công việc cũng thường xuyên cùng người khác ăn cơm uống rượu, nhưng đều không tính là bạn bè, chỉ là vì công việc qua lại mà thôi." Kỷ Nhân nói.

Lục Gia Hòa lộ chút nghi hoặc, chưa kịp hỏi thăm, liền nghe Kỷ Nhân nói: "Cho nên bác sĩ Lục, chúng ta bây giờ là bạn bè thật đúng không? Cô có thể cho tôi câu trả lời chính xác không?"

"Đúng vậy." Lục Gia Hòa nói.

Nghe xong, Kỷ Nhân vui vẻ khỏi phải nói. Khi đèn xanh sáng lên, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực giơ cánh tay ra: "Khụ, khụ."

"Cô sao vậy?" Lục Gia Hòa ngẩng đầu nhìn nàng, "Bị cảm rồi?"

"Khụ khụ!" Kỷ Nhân lấy cùi chỏ khẽ húc húc cô vài cái, cằm hất hất về phía hai cô gái đi đằng trước.

Lục Gia Hòa thấy thế, buồn cười, vòng tay qua cánh tay nàng: "Là như vậy sao?"

Kỷ Nhân gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, cứ như vậy nè, hồi sơ trung mấy đứa con gái trong lớp tôi đều nắm tay như vậy, đi WC cũng phải kéo nhau đi, tôi đều ngưỡng mộ chết đi được."

"Cô không cùng bọn họ vòng tay nhau như vậy sao?"

"Không có, tôi......" Giọng nàng chùng xuống, yếu ớt dần.

Lục Gia Hòa đổi đề tài: "Giờ chúng ta đang định đi đâu vậy?"

"Không biết nữa, tôi không phải đang đi theo cô sao?"

"Trùng hợp ghê, tôi cũng đang đi theo cô nè."

Hai người đồng thời dừng bước chân, liếc nhau, rồi đồng thời bật cười.

"Xe cô đậu ở đâu?" Kỷ Nhân hỏi.

"Bãi đỗ xe quán bar."

Lục Gia Hòa buông tay nàng ra, quay đầu đi theo đường cũ đi về. Chưa đi được hai bước thì nghe đằng sau có tiếng ho khẽ, vì thế liền cố ý đi chậm lại, chờ nàng bắt kịp, rồi tự nhiên vòng tay qua tay Kỷ Nhân lần nữa.

Khóe môi Kỷ Nhân khẽ cong lên, nàng vui vẻ đến mức trực tiếp nắm lấy tay cô, thấy phía trước sắp có đèn đỏ, kéo cô chạy thật nhanh qua vạch sang đường, lại tiếp tục chạy về hướng bãi đỗ xe.

"Cô chạy chậm một chút, đầu gối cô còn chưa hồi phục hoàn toàn đâu, đừng vận động quá mức không cần thiết thế này." Lục Gia Hòa đuổi theo sát phía sau nàng nhắc nhở.

"Tôi biết mà, nhưng tôi vui quá không nhịn được." Kỷ Nhân quay đầu lại, cười híp mắt nói, "Nghĩ đến việc làm bạn với bác sĩ Lục, tôi vui đến nỗi hận không thể ở đây chạy ngay một vòng Marathon."

"Cô thử chạy một cái xem, xem tôi có bẻ gãy xương bánh chè của cô không."

"..."

Kỷ Nhân lập tức đứng ngoan ngoãn tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top