Chương 66

Tô Hạnh tiếp tục bối rối, không biết vấn đề này hiện tại có liên quan gì, nhưng cảm giác xấu hổ vẫn dâng lên, đỏ bừng lỗ tai.

Biểu hiện rõ như vậy sao???

Mà cô chính là hơn hai mươi tuổi chưa nói qua yêu đương, thì sao??

Trước giờ cô không quá để ý vấn đề này, hiện tại bị Ôn Như Yểu trực tiếp hỏi, tim liền đập nhanh, vừa thẹn vừa hoảng, đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước cùng đối phương "hôn", mất nụ hôn đầu tiên.

Kỳ thật lúc bị Ôn Như Yểu gặm nát đôi môi, trải nghiệm cảm giác đó, tự thấy bản thân không thua thiệt, chỉ là sau đó đối phương biểu hiện quá bình tĩnh, để cô có chút khó chịu.

"Đương nhiên không thể so với Ôn tổng kinh nghiệm phong phú." Tô Hạnh nhíu mày nói.

Ôn Như Yểu liếc mắt liền nhìn thấy gương mặt đối phương đen như đích nồi, bản thân tựa hồ còn không biết. Cô cười như không cười, đưa tay lên môi bảo im lặng.

"Cạch."

Tấm kim loại nối liền trong xe và trần xe mở ra, gương mặt binh sĩ lộ ra, ánh mắt quét một vòng, xác nhận không có Quái vật lẻn vào, ánh mắt cuối cùng rơi trên người Tô Hạnh và Ôn Như Yểu.

"Cạch." Liền đóng lại.

Tô Hạnh: "Đây là lo lắng chúng ta chết hay chưa?? Nên cố ý xem xét, không ngờ họ còn có lương tâm."

Ôn Như Yểu: "Có lẽ bọn họ không phải tâm chúng ta."

Ôn Như Yểu nhìn chằm chằm vết lõm dưới trần xe, là côn trùng vừa nảy đục một lỗ, nhìn kỹ sẽ thấy dưới đáy mơ hồ lộ ánh sáng đỏ.

Tô Hạnh theo ánh mắt Ôn Như Yểu nhìn vết lõm. Dưới lớp kim loại phía trên xuyên qua vài lớp kim loại khác phía dưới, hình như bên dưới có cái gì??

Ôn Như Yểu đang cúi đầu xem xét, xe đột nhiên giảm tốc độ, dừng lại.

Bên ngoài động tĩnh vang lên, đỉnh đầu kim loại bao quanh bắt đầu thu hồi, bốn phía tối đen chỉ có ánh sáng của đèn pin.

Thì ra trời đã tối đen.

"Tiểu đội chiến cơ tổ chức phòng ngự, người sống sót còn lại, nhanh chóng tập hợp dưới lô cốt." Là một nam nhân thông báo.

Tô Hạnh đứng thẳng, từ trên trần xe nhìn xung quanh, theo ánh sáng từ đèn pin, đội ngũ đang đậu gần bãi đất trống.

Diện tích khoảng nửa sân bóng đá, gần ven đường lộ, bốn phía vẫn như cũ bị thực vật bao trùm, duy nhất chỗ này đất không tốt chỉ toàn sỏi đá, cỏ vẫn mọc nhưng rất nhỏ.

Nhìn kỹ ở giữa sân có vật đen nhô ra, như cửa hầm thông với lòng đất, chất liệu kim loại, đủ để một chiếc xe tải chạy vào.

Cái thông đạo này, Tô Hạnh và Ôn Như Yểu được phép vào trước.

Ở đất trống rất nhiều xe nối liền nhau, đầu và đuôi sắp chạm nhau, tạo thành hình tròn, thuận tiện phòng ngự, có tình huống nguy hiểm kịp thời rút lui.

Từ cửa thông đạo tiến vào, Tô Hạnh thấy cuối hành lang có ánh sáng chói mắt, hơi khó chịu híp mắt.

Bố cục nơi này không khác lô cốt trước đó các cô ở, chỉ là không gian rộng hơn nhiều, đủ chứa hết những người sống sót.

Lúc bị Quái vật nhện tấn công, một tiểu đội thăm dò bỏ mạng, sau lại chết rất nhiều người, còn có người đang bị thương.

Lô cốt có phòng điều trị riêng, với máy móc vô cùng tân tiến, tự hành phẫu thuật, chỉ là không ai biết sử dụng.

Tất cả mọi người tập hợp ở Đại sảnh, chia làm hai hàng, một hàng dành cho binh sĩ bị thương.

"Báo cáo, kiểm tra hoàn tất, trước mắt có 46 người, lây nhiễm 17 người, tử vong 27 người, xin hết."

Triệu Húc gật đầu: "Nghỉ ngơi tại chỗ, hôm nay ở đây qua đêm, người lây nhiễm mang lên mặt đất, theo quy định xử lý."

"Giết tại chỗ sao?"

Triệu Húc nhìn gương mặt binh sĩ, thở dài nói: "Vậy còn lựa chọn thứ hai sao??"

Vất vả thoát khỏi nguy hiểm, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Rời căn cứ mấy ngày đã gặp mấy đợt tập kích, mấy lần trước may mắn vũ khí có tác dụng với biến chủng, lần này chạm phải bầy nhện khó giải quyết, nếu như không có Tô Hạnh và Ôn Như Yểu xuất thủ, khả năng toàn quân bị diệt.

Tiểu đội hậu cần bắt đầu phát đồ ăn, có lô cốt bảo hộ, không cần lo lắng Quái vật đột nhiên lao ra, an tâm nghỉ ngơi.

Tô Hạnh tiếp nhận đồ ăn từ nữ quân nhân, một hộp thịt bò bằng bàn tay cùng chai nước, đây là toàn bộ đồ ăn hôm nay, ban ngày cô chỉ gặm mấy miếng lương khô, nhưng lương khô là cô từ căn cứ mang ra.

Sờ sờ vùng bụng rõ ràng đã teo đi, Tô Hạnh bỗng dưng hoài niệm những ngày cùng Ôn Như Yểu sống, chưa từng bị bỏ đói như hiện tại.

Phối hợp suy nghĩ của chủ nhân, chiếc bụng kêu lên hai tiếng, cũng may âm thanh nhỏ, không ai nghe thấy.

Mà nữ quân nhân còn cạnh Tô Hạnh phát đồ ăn xong chưa đi, dừng một chút.

"Khụ khụ..." Tô Hạnh ngượng ngùng ho khan, trước mắt xuất hiện thêm một hộp bò.

"Cho cô."

Nữ quân nhân đối diện ánh mắt Tô Hạnh thoáng lui về sau, ánh mắt loé lên kiêng kỵ, trừ đó ra tất cả đều là trống rỗng và tĩnh mịch.

Tô Hạnh bị ánh mắt đó nhìn khá kinh ngạc, đây không phải ánh mắt thuộc về thiếu nữ 20 tuổi, càng giống máy móc đánh mất đi dục vọng sống và niềm tin.

Thiếu nữ đứng trước người Ôn Như Yểu, để xuống một bình nước, quay người tiếp tục phát đồ ăn.

Tô Hạnh không khỏi nhìn bóng lưng thiếu nữ nhiều lần.

Dư quang liếc nhìn bốn phía, đây là lần đầu quan sát tất cả người trong đội ngũ, nhỏ nhất khoảng mười mấy tuổi, lớn nhất ba mấy tuổi nam nhân, khoảng cách tuổi khá lớn, vậy mà là binh sĩ được huấn luyện đặc biệt, chấp hành nhiệm vụ rất nguy hiểm.

Trước mắt ngoài trừ đội chiến cơ bên ngoài canh giữ, tất cả mọi người chen chúc nhau trong lô cốt qua đêm, không có gối đệm chăn, nằm tại mặt sàn lạnh lẽo nghỉ ngơi, bôn ba nhiều ngày quá mệt mỏi, nhiều người vừa nằm xuống trực tiếp ngủ luôn.

Có lẽ nhân loại đã thống nhất thái độ đối xử với người đột biến, Tô Hạnh và Ôn Như Yểu ở một góc, không ai dám đến gần.

Nhưng mà ánh mắt mọi người nhìn các cô như Quái vật tràn đầy căm thù đã ít đi rất nhiều.

"Ư..." Bên tai truyền đến nhỏ xíu âm thanh.

Tô Hạnh quay đầu nhìn Ôn Như Yểu, lưng tựa vào tường, có lẽ do mặt đất khá lạnh, lông mày cau lại, hai tay ôm chặt đầu gối, nửa mặt chôn vào cổ áo khoác.

Tô Hạnh thu hồi tầm mắt, thân thể so đại não phản ứng nhanh, cởi xuống áo khoác trải trên mặt đất cạnh Ôn Như Yểu.

"Chịu khó một chút."

Toàn bộ quá trình diễn ra rất tự nhiên, làm xong Tô Hạnh tự dưng muốn cắn đầu lưỡi.

Cô tại sao phải nhọc lòng vì Ôn Như Yểu??

Từ khi còn bé trong nhà nuôi một con chó, trừ nó ra cô không nhớ còn đối với ai hao tâm tổn sức.

Ôn Như Yểu ngẩng đầu, nhìn áo khoác trên sàn, không từ chối, nhẹ nhàng đứng dậy ngồi xuống áo khoác, mỉm cười: "Cảm ơn."

Đúng là xinh đẹp hết phần thiên hạ.

Tô Hạnh ngồi xếp bằng, lấy ra đồ hộp.

Không hâm nóng, vị thịt bò khá mặn, như nhai cao su vậy, miễn cưỡng nuốt vào bụng, lực chú ý dời đến một đám người bị thương bên kia tranh cãi.

"Tôi có thể dùng mạng đảm bảo, anh ta chỉ bị đạn lạc làm bị thương, không có lây nhiễm."

Một nam nhân to khoẻ nắm chặt chân trái đang không ngừng chảy máu của đồng đội, từ chối binh sĩ mang đi.

"Chúng tôi vất vả từ trong miệng Quái vật thoát ra, nếu không phải cậu ta cản một phát, tôi đã chết, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta trúng đạn, tuyệt không lây nhiễm, thỉnh cầu đội ngũ y tế kiểm tra lại."

So với nam nhân kích động, một người toàn thân mặc đồ trắng phòng độc, dùng súng chĩa vào, lãnh đạm nói: "Cậu rất rõ quy trình chúng tôi."

"Xin đừng gây trở ngại công việc." Giọng nói mất kiên nhân.

"Nhưng cậu ta căn bản không lây nhiễm." Hai mắt nam nhân đỏ bừng, ngữ khí kích động: "Trong chiến đấu bị đạn làm tổn thương, không bị Quái vật cắn chết, liều mạng thực hiện nhiệm vụ, kết quả bị tổ chức của mình giết chết, không phải rất buồn cười sao??"

Động tĩnh lớn rất nhanh gây chú ý cho người ở toàn bộ Đại sảnh, trong đây vẫn còn thương binh, sẽ làm người hoang mang, gây ra rối loạn.

Tình thế không ổn lập tức ba nòng súng chĩa vào nam nhân gây rối, nếu anh ta có dị động lập tức bắn.

Nam nhân mặc đồ trắng lạnh giọng nói: "Lập tức im lặng, hành vi gây rối có thể giết chỗ."

"Anh..." Nam nhân trẻ tuổi bị thương ở chân tựa vào tường, sắc mặt tái nhợt, cười khổ: "Anh chớ làm loạn, em nhận mệnh, chí ít... sẽ không đau."

"Mày nhận mệnh cái gì!! Tao liều mạng kéo mày lên xe, mạng của mày là của tao!!"

Nam nhân phẫn hận nhìn cây súng trước mắt vẫn không nhúc nhích, bỗng cười tự giễu, hướng đến một đám người trầm mặc phía xa xa, nâng cao giọng.

"Xe đầu tiên thanh lý chướng ngại vật là tôi!!! Tốc độ cũng nhanh nhất, nếu không có tôi, đoàn xe ít nhất muộn 5 phút."

Nam nhân cười lạnh: "Các người ngồi tại đây, có bao nhiêu người đảm bảo bản thân bình an vô sự?? Coi như sống sót, sẽ đảm bảo thân thể không có vết thương, xem như hôm nay may mắn, về sao thì sao??? Các người không sợ sao?? Quy định xử lý người bị lây nhiễm có hợp lý!!"

Bốn phía nhỏ xíu bạo động.

"Đã như vậy lo lắng lây nhiễm, e ngại biến dị, người đột biến là mối nguy hại đưa chúng ta vào chỗ chết, nhưng buồn cười là căn cứ cho chúng ta mang theo hai người đột biến, thời khắc mấu chốt là họ cứu sống chúng ta."

Không nghĩ tới câu chuyện lại đưa lên người Tô Hạnh, thân thể cô căng cứng, đoán nhận rất nhiều ánh mắt nhìn qua đây.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top